Chương13: Thân phận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lời công chúa nói tại hạ không hiểu cho lắm" Hắn khẽ cười khan một tiếng, điệu bộ khảng khái nói.

Mị Châu ngồi đó, nàng câu môi giễu cợt "Ngươi coi ta là con nít lên ba hả? Không hiểu sao? Thế...cái thứ ngươi đang đeo bên hông là gì?"

Thứ đang đeo...bên hông?

Hắn theo bản năng hơi cúi đầu liếc thắt lưng, ba giây sau mặt tái xanh như tàu lá chuối...

Cái này...

"Tuy hai ta sống ở hai giang san khác nhau, nhưng, ngươi đừng tưởng ta không hiểu chữ Hán. Trên người ngươi có đeo ngọc bội hoàng gia của họ Triệu, tức ngươi cũng là vương công hoàng thất. Hơn nữa, Triệu Việt Vương chỉ trao ngọc bội này cho nhi tử của mình. Ông ta chỉ có một hoàng nhi duy nhất, chính là Triệu Trọng Thủy. Tuy nhiên, ta sẽ không vội cho rằng ngươi là tên Trọng Thủy đó bởi cách đây ít hôm, ta đã 'vô tình' chạm mặt hắn. Còn ngươi, ngươi chỉ là một thích khách vô danh tiểu tốt, lại dám mang ngọc bội hoàng gia, cho nên ta đoán ngươi là máu mủ của lão cáo già đó. Hơn nữa thân phận này được giấu triệt để, dù là quan công bên cạnh Triệu Đà cũng chẳng thể biết được ngọc bội ngươi đang đeo là ngọc bội chỉ người trong hoàng thất mới có. Sao, ta nói đúng không? Hoàng tử Triệu Thương?"

"...."

Nàng còn khiến hắn chẳng kịp trở tay, nữ nhân này...

Qủa thật thắt lưng hắn có đeo một miếng ngọc bội nạm vàng, trên một chữ Thương, phần trên đầu còn khắc biểu tượng hình tròn có hình chữ thập bên trong.

Hắn nheo mắt nhìn người con gái to gan trước mặt "Công chúa, ngươi làm sao biết?"

Nàng "đoan trang" che miệng cười cười "Nếu ta nói ta đoán thì ngươi có tin không? Chắc không nhỉ?" Nên nhớ, trước kia nàng là một nhà khảo cổ học có tiếng, nàng đã từng nghiên cứu lăng mộ của Triệu Trọng Thủy, cũng đã từng nhìn thấy miếng ngọc nằm trong áo quan của hắn, tìm hiểu một thời gian rồi cuối cùng cũng tra ra được nguồn gốc của nó. Trên miếng ngọc lúc đó có khắc một chữ Thủy, những phần còn lại so với miếng ngọc mà tên Triệu Thương này đang đeo hoàn toàn tương đồng.

Đều nói Triệu Đà chỉ có một đứa con duy nhất.

Nhưng con cháu biết đâu được lịch sử còn nhiều bí mật chưa được khai sáng...

"Công chúa thật thích đùa" Triệu Thương u ám nhìn nàng.

Đoán sao?

Một lí do viển vông.

Mị Châu nhún vai "Đùa hay không là do ngươi tự nghĩ, nhưng Triệu hoàng tử này, ngươi nên nhớ, ta luôn nhìn thấu tâm địa của các ngươi. Ta tặng các ngươi một bài thơ 'Nam quốc sơn hà Nam đế cư, tiệt nhiên định phận tại thiên thư, như hà nghịch lỗ lai xâm phạm, nhữ đẳng hành khan thủ bại hư' (trích "Nam quốc sơn hà"_Lí Thường Kiệt), cáo từ" Nói đến đây, nàng đứng dậy kiêu ngạo quay đầu rời đi, không thèm liếc người đằng sau lấy một cái, cứ thế mà mất hút ở cuối hoa viên.

Còn Triệu Thương hiện đang chôn chân tại chỗ, bản thân ngây ngốc vẫn vương vấn đến bốn câu thơ nàng vừa nói.

Lát sau, hắn hoàn hồn, chẳng mấy chốc cả hoa viên vắng tanh không một bóng người.

Đến khi Tiểu Liên mang điểm tâm tới thì mặt bỗng nghệt ra...

Ơ hay!

Công chúa đâu?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro