Chương 19: Quyết liệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tin ngắn của Tiền Đường khiến cho tâm tình đang tốt của ta nháy mắt hóa thành hư ảo.

Hắn có ý tứ gì? Ta chỉ là cùng bạn bè ra ngoài chơi, hắn lại nghĩ theo phương hướng kia sao? Lại nói, hắn cũng không phải không biết ta cùng em gái Lam và Chu Văn Trừng là không có gì, đã biết quan hệ của chúng ta rồi mà còn nói những lời này, khốn kiếp, hắn coi ta là người như thế nào?

Hơn nữa, nói như thế nào đây, lời này nếu từ miệng người khác nói ra, tỷ như em gái Lam hay nhóm biến thái khoa vật lý, ta thực sự sẽ không để trong lòng, nhưng cố tình lại là Tiền Đường. Trước tiên, không bàn tới ta thích hay không thích hắn, chỉ nói tới ta cùng hắn quen biết đã bao lâu rồi? Ta là người như thế nào, hắn hẳn là rất rõ ràng chứ? Mẹ nó, ta là cái loại người tùy tùy tiện tiện chạy đi lên giường với đàn ông sao?

Cho dù những lời này là nói đùa, ta cũng không muốn tiếp nhận vui đùa kiểu như vậy, hoặc chính xác hơn một chút là ta không đồng ý Tiền Đường đùa với ta như vậy. Cả đầu ta đều là hắn, thích hắn thích đến độ sắp phát điên rồi, vậy mà hắn lại dùng giọng điệu thoải mái như thế nói với ta: lúc cùng người ta lên giường, đừng quên mang bảo hiểm.

Mẹ nó, đây là đang xảy ra chuyện gì?!

Ta ngay cả bữa sáng cũng không có tâm tình ăn, mang theo Chu Văn Trừng đằng đằng sát khí trở về. Chu Văn Trừng cùng em gái Lam đều cảm thấy được ta bất bình thường, dọc theo đường đi ngay cả nói đùa cũng không dám nói cùng ta. Thời điểm gần về đến nhà ta, Chu Văn Trừng không nhịn được, nói với ta: “Sắp sang năm mới rồi, ngươi không đến nỗi nào chứ?”

Ta lắc đầu, “Hôm nay thực ngại quá, không làm ngươi sợ chứ?”

“Không, ta chỉ cảm thấy ngươi từ con hổ nhỏ uy phong lẫm liệt, đột nhiên biến thành chó nhà có tang, có chút không thích ứng kịp.”

“Đại gia ngươi, ngươi mới là chó ấy!”

Em gái Lam cười cười, “Được, coi như còn có chút giống người.”

Ta sờ sờ mặt mình, “Kém tới như vậy sao?”

Em gái Lam đưa hai tay ra tóm lấy mặt ta nhẹ nhàng kéo, “Một cô bé xinh đẹp, lại bày ra cái bộ mặt cương thi, ta nhìn mà phát lạnh, hiện tại còn đang là mùa đông nữa, ngươi không để cho người ta sống hay sao?!”

Ta đẩy hắn ra, “Được rồi được rồi, ta đến nơi rồi,” nói xong liền mở cửa xe nhảy xuống, “Cám ơn hai người, muốn vào nhà ta ngồi hay không?”

Chu Văn Trừng hừ một tiếng, “Quên đi, một chút thành ý cũng không có.”

Em gái Lam nằm dài trên ghế sau nhìn ta cười, “Mau trở về đi thôi. Cần giúp gì cứ việc nói thẳng, không cần biết giết người phóng hỏa hay là chuyện phạm pháp, hai anh em chúng ta đều ủng hộ ngươi.”

“Ta muốn cưỡng X một tên đàn ông, ngươi có thể hỗ trợ không?”

Người trong xe không nói gì, cửa xe “Cạch” một cái mạnh mẽ đóng lại, tiếp đó chiếc xe jeep to lớn kia giống như một con bò tót, phẫn nộ rít gào phóng đi mất.

Em gái Lam từ trong cửa sổ xe nhô đầu ra, hô to: “Yên tâm dũng cảm mà làm, đầu năm nay nữ cưỡng X nam không tính là phạm pháp đâu, anh em ủng hộ ngươi về mặt tinh thần! Ủng hộ ngươi!”

Ta hai tay đặt ở bên miệng làm loa, hướng hắn hô: “Em gái Lam!”

“A!”

“Ngươi có thể đi chết được rồi!”

“…”

Thời điểm ta đi tìm Tiền Đường, hắn lại không có ở nhà, dì Đường nói hắn cùng bạn học đi chơi. Ta cười lạnh, ngươi không phải cũng cùng bạn học lêu lổng sao, còn không biết xấu hổ nghi ngờ ta!

Ta tự giam mình ở trong phòng, nhìn chằm chằm di động mà ngẩn người. Mấy chữ ngắn ngủn giống như bầy ong mọc cánh, ong ong bay loạn trước mặt ta, quấy rối khiến lòng ta không yên. Ta nỗ lực vài lần muốn đem tin nhắn này xóa đi, nhưng rốt cuộc vẫn nhịn xuống. Hừ, đây là chứng cứ phạm tội, một lát ta lấy tin nhắn này đi tìm Tiền Đường hỏi tội, ta nên mắng hắn như thế nào đây…

Đang lúc ta miên man suy nghĩ, lại có người gõ cửa.

Ta kéo cửa ra, còn chưa thấy rõ người ngoài cửa là ai, đã bị một trận khí lạnh xen lẫn mùi rượu đẩy lui về sau một bước. Ặc, tên ma men ở nơi nào chạy đến đây vậy!

Tiền Đường đứng bên ngoài cửa nhà ta, dựa lưng vào tường, ánh mắt mơ màng. Sắc mặt hắn không tốt lắm, đỏ ửng vì say rượu lại ẩn ẩn lộ ra một chút xanh xao; giống như là nghẹn một bụng lửa giận, đang muốn tìm người để mượn rượu làm càn.

Người này tuy rằng uống tới mức đứng cũng không vững, nhưng từng chữ phun ra coi như vẫn rõ ràng, “Ngươi tìm ta?”

Vốn ta thực muốn đổ xuống đầu hắn một bài giáo huấn, nhưng nhìn hắn uống thành cái dạng này, ta đột nhiên cảm thấy phát hỏa với một tên ma men thật sự là việc lãng phí cảm xúc, bởi vậy ta khoát tay, “Không có chuyện gì, ngươi cút đi.”

Tiền Đường không nhúc nhích. Hắn nhìn ta, trầm mặc một lát rồi đột nhiên “Hừ” một tiếng, xuất ra một nụ cười thập phần chói mắt, giống như khinh thường lại như trào phúng.

Ta thật sự nhịn không được phát hỏa, cao giọng nói: “Ngươi có ý gì?!”

“Không có ý gì.”

“Cái tin nhắn kia thì sao? Vì sao lại gửi cho ta cái loại tin nhắn này?”

Tiền Đường tựa vào cửa nhà ta, mí mắt hắn rũ xuống, “Quan tâm ngươi một chút không được sao?”

“Không! Cần! Thiết!”

Tiền Đường cười cười một chút, ta cảm thấy nụ cười của hắn hôm nay quá mức quỷ dị, bên trong bao hàm quá nhiều cảm xúc. Hắn nâng mắt lên nhìn thẳng vào ta, nói: “Kỳ thực ta chỉ là hơi tò mò. Chẳng phải ngươi nói cái tên ẻo lả kia không phải là bạn trai ngươi sao? Tại sao lại cùng hắn đi ra ngoài qua đêm? Có phải đối với ngươi mà nói kỳ thật là ai cũng không sao cả? Chỉ cần bộ dạng có chút dễ nhìn, hoặc là có chút tiền, đều được? Vậy ngươi thử xem ta — “

Chát!

Ta ngơ ngác nhìn tay chính mình, sửng sốt hai ba giây, mới kịp nhận biết được ta vừa mới làm cái gì.

Ta đánh Tiền Đường một bạt tai.

Hiện tại, bàn tay của ta vừa nóng bừng vừa đau, có thể thấy vừa rồi ta dùng lực có bao nhiêu lớn. Tuy vậy, ta cũng không hối hận, bởi vì lời nói mới rồi của Tiền Đường rất là quá đáng!

Tiền Đường hiển nhiên cũng phát hoảng, qua thật lâu mới hồi phục tinh thần. Hắn tựa hồ bị đánh nên tỉnh táo lại một ít, ánh mắt có vẻ sáng tỏ, nhưng lại sắc lạnh vô cùng, bên trong còn ẩn ẩn bi ai.

Đến nước này rồi, hai chúng ta ai cũng không thể quay đầu. Lúc này ta dứt khoát lui về phía sau một bước, lạnh lùng nói: “Cám ơn ngươi nhắc nhở. Bất quá nhân phẩm của ta như thế nào tạm thời còn không tới phiên ngươi quan tâm, trước hết hãy quản tốt bản thân ngươi đi. Mẹ nó, là ai cả ngày tâm tâm niệm niệm muốn làm kẻ thứ ba, tưởng ta không biết sao? Ngươi dùng cái loại tư cách gì mà giáo huấn ta? Trước tiên hãy đem chuyện của chính mình xử lý rõ ràng đi!”

Lời ta nói hiển nhiên đâm trúng chỗ đau của Tiền Đường. Hắn tựa vào khung cửa, nhắm mắt lại, vẻ mặt tuyệt vọng mà bi thương. Ta nhìn khuôn mặt hắn, trong ngực cảm thấy đau đớn, như là có người đang cầm lang nha bổng hung hăng đâm vào trái tim ta, đau đến mức ta muốn chửi mẹ nó luôn. (lang nha bổng = gậy răng sói??? ~_~ tớ cũng không hiểu)

Qua một hồi lâu, Tiền Đường chậm rãi mở to mắt, ánh mắt nhìn vào hư không, như là đang suy nghĩ cái gì. Thanh âm của hắn rất nhỏ, gần như thì thầm, ta dựng thẳng lỗ tai cẩn thận nghe, mới nghe rõ được hắn đang nói cái gì.

Hắn nói: “Tiểu Vũ, ta sẽ không làm kẻ thứ ba. Ta chỉ là thích một người thôi, ta muốn đem cô ấy đặt ở trong lòng, như vậy cũng không được sao?”

Lời này chẳng hiểu sao ta nghe thấy thật chói tai, ngươi có thể đừng ở trước mặt ta sắm vai kẻ đau khổ vì tình được không? Mấu chốt là còn mở miệng một tiếng “cô ấy”! Ta vừa uất ức vừa tức giận, khoát tay giận dỗi nói: “Đi đi, ngươi thích ai chẳng có nửa điểm quan hệ gì với ta. Dù sao lão tử cũng sẽ không làm cái việc yêu thầm ngu ngốc này, ta muốn cái dạng trai đẹp gì mà không có chứ? Ngươi cút đi, có bao xa thì đi bao xa cho ta.”

Tiền Đường đứng bất động, đau khổ nhìn ta.

Khốn kiếp, chẳng lẽ còn muốn ta an ủi ngươi sao? Vậy ai sẽ an ủi ta đây?! Ngươi có người trong lòng chẳng lẽ ta không có sao? Ngươi cầu mà không được thì chẳng lẽ ta xuôi buồm thuận gió sao? Ta thật sự là thiếu nợ ngươi mà!

Mẹ nó! Ta thật sự là chịu đủ rồi!

Ta đột nhiên quyết định giải quyết dứt khoát, ta cảm thấy chỉ còn kém một bước nhỏ nữa là ta sẽ sụp đổ mất, tiếp tục như vậy, trai đẹp còn chưa tóm được, người đã điên trước rồi, vậy cũng không tốt.

Nghĩ đến đây, ta kiên định hướng Tiền Đường phất phất tay, “Tiền Đường à, ta cảm thấy chúng ta về sau hẳn là nên giữ khoảng cách một chút.”

“Ừ.”

“Ngươi về sau đừng xuất hiện trước mặt ta nữa, thấy đã phiền rồi.”

“Được.”

Chương  này đọc mà ức chế ~_~.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro