Chap 10: chiến tranh...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lòng người, ai cũng không muốn chơi đùa, chính là bị bức đến không chịu nổi. Trang Noãn Thần cũng không muốn đùa bỡn dù chỉ một chút, nhưng cô cho rằng mình đã làm đúng, Sa Lâm cũng cần phải được dạy dỗ . Cô dựa vào Giang Mạc Viễn liền ác với cô ta, vậy cũng là cô ta gieo gió gặt bão. Nói thật, trên quan hệ nam nữ cô luôn luôn đơn giản , nhưng cũng không phải dễ bắt nạt. Cùng Sa Lâm tiếp xúc thời gi­an không lâu, nhưng nói chuyện cũng không khó phát hiện cô ta thực lòng yêu Giang Mạc Viễn , loại người này một khi cảm thấy có cơ hội có thể lợi dụng làm sao có thể từ bỏ ý đồ? Cô chính là cố ý dùng lời tới kích thích Sa Lâm, kích thích cô một đường đi theo mình đi tới Đức Mã, ngay trước mặt Giang Mạc Viễn trình diễn một màn, cô thật muốn xem, Giang Mạc Viễn rốt cuộc là vấn vương độ nào? Anh thấy Sa Lâm thì như thế nào? Tức giận? Còn vấn vương? Hay hoặc giả là tình thế khó xử, cùng cô thẳng thắn tất cả? Còn nữa, Thấy Sa Lâm ở trước mặt liền đầu đuôi ngọn ngành nói cho cô biết, Trang Noãn Thần thật ra thì tôi đã sớm hối hận khi cưới cô rồi, người tôi yêu vẫn chỉ có Sa Lâm . Nhưng coi như là kết cục xấu nhất nhưng Sa Lâm cũng phạm vào một đại kỵ, đàn ông so với phụ nữ luôn có gia đình trong lòng, vô luận đoạn hôn nhân này làm hắn thất vọng thế nào, người đàn ông đều sẽ không dễ dàng nói ly hôn, cho nên, người đàn ông đu thề non hẹn biển với Tiểu Tam thế nào đều không thể chịu được cô ta đến cửa tìm chính thất náo loạn, chứ đừng nói là Giang Mạc Viễn, hắn đã quen chủ đạo người khác, tính cường thế, hắn làm sao có thể chịu được tình thế bị phụ nữ dắt mũi đi? Chỉ là, cái tát này của Giang Mạc Viễn là nằm ngoài dự đoán của Trang Noãn Thần , cô không muốn Mạc Viễn hung ác như vậy. Dính sát trong ngực Giang Mạc Viễn , cô thậm chí có thể cảm thấy sự tức giận trong lồng ngực của hắn, phập phòng, giống như là con thú hoang vọt ra khỏi nhà tù.

Sa Lâm khóc, uất ức vô cùng, thật lâu mới nói lên lời, "Giang Mạc Viễn , anh, anh đánh em. . . . . . Anh là không phân biệt được phải trái, anh ——"

"Vừa rồi, tôi nghe được ba mặt một lời!" Giang Mạc Viễn cắn răng nghiến lợi, gằn từng chữ, "Cô lấy trộm dây chuyền không nói, còn cầm nó chạy tới làm nhục Noãn Noãn ? Sa Lâm, lời tôi nói có phải cô không nhớ chút nào không?"

"Không phải, em. . . . . ." Sa Lâm nói được một nửa chợt rùng mình một cái đột nhiên câm mồm, cô lúc này mới nhớ tới Giang Mạc Viễn đã từng cảnh cáo, không sai, anh từng không chỉ một lần cảnh cáo cô, không cho phép tới quấy rầy Trang Noãn Thần . . . . . . Việc làm hôm nay của đã sai nguyên tắc của anh! Đột nhiên ánh mắt chuyển sang Trang Noãn Thần , cô vùi mặt trong ngực Giang Mạc Viễn, nhìn thẳng vào mắt lại cực kỳ bình tĩnh. Lúc này, Sa Lâm đã hiểu, cô đã bị Trang Noãn Thần đùa bỡn, cô bị lừa rồi ! Một màn này tự nhiên sẽ khiến Giang Mạc Viễn hiểu lầm, để cho anh ấy tưởng lầm là cô chủ động tới tìm Trang Noãn Thần ! Ý thức được điều này, Sa Lâm càng thêm luống cuống, quát lớn, "Trang Noãn Thần , cô là một tên lừa gạt ——" nói xong xông về phía trước đánh cô.

"A. . . . . ." Trang Noãn Thần cố sợ, đem mặt trực tiếp vùi vào trong ngực Giang Mạc Viễn .

Giang Mạc Viễn đưa tay chặn Sa Lâm lại, không nhịn được hung hăng vung tay, Sa Lâm cả người bị đẩy ngã trên mặt đất, lần này sức lực lớn hơn, cô đau đến khóc lớn. "Giang Mạc Viễn , cô ta căn bản không đáng để anh yêu, anh mở mắt xem kỹ một chút, cô ta miệng đầy lời nói dối, là loại đàn bà tham lam hư vinh!" Sa Lâm kêu gào khiến người đi đường dừng chân quan sát. Giang Mạc Viễn sắc mặt tái xanh trông dọa người. Trang Noãn Thần thấy thế đẩy Giang Mạc Viễn ra , khóc chạy tới ven đường, vẫy tắc xi rời đi.

"Noãn Noãn ——" Giang Mạc Viễn hoảng hồn, nhặt hộp gấm dưới đất lên rồi không nói hai lời vọt tới xe ven đường.

Bên này Sa Lâm cũng quật cường đứng dậy —— "Giang Mạc Viễn ——"

"Đừng để cho tôi nhìn thấy cô nữa!" Giang Mạc Viễn hung hăng quẳng một câu sau lái xe liền đuổi theo Trang Noãn Thần . Sa Lâm đứng tại chỗ, lại bắt đầu oa oa khóc rống lên.

Về đến nhà, dọc theo con đường này Trang Noãn Thần cũng không có nói chuyện, mắt hồng hồng, nước mắt ngược lại không rơi. Nói không uất ức là giả . Cô chưa từng nghĩ tới mình vì đối phó phụ nữ còn có thể phí hết tâm tư đến mức này, không tiếc tới thương tổn tới mình. Nói đến đau, sợ là Sa Lâm còn đau hơn, nhưng là, nội tâm của cô tích tụ nào có ai biết? Cô lần lượt bắt gặp hai người bọn họ ở chung một chỗ, chẳng lẽ cho tới bây giờ còn phải im hơi lặng tiếng không làm gì? Cả người vùi ở trên ghế sa lon, cằm của cô chống xuống đầu gối, cả người giống như là không còn sức sống.

Giang Mạc Viễn cũng không biết mở miệng giải thích như thế nào, trầm mặc lên nhà, một hồi lâu sau cầm quần áo ở nhà xuống lầu đi tới bên người cô, ngồi xuống, "thay quần áo thôi." Trang Noãn Thần không nói lời nào, cũng nhìn cũng không nhìn anh. Anh biết trong lòng cô đang tức giận, cũng không miễn cưỡng, đem hộp gấm trong túi lấy ra đặt ở trên khay trà. Hộp gấm khiến mắt Trang Noãn Thần đau nhói, cô đột nhiên giống như phát điên nhấc hộp gấm lên, hung hăng ném ra ngoài. Hộp gấm va vào thủy tinh lại bắn ngược trở lại, rớt trên mặt thảm, dây chuyền tinh xảo từ bên trong chảy ra ngoài. Ánh chiều chiếu vào phía trên dây chuyền, y hệt hoa hồng màu vàng kim xinh đẹp sáng bóng. Giang Mạc Viễn thấy vậy, đáy mắt vọt qua tia đau lòng, giơ tay lên khẽ vuốt tóc của cô, thấp giọng nói một câu, "Thật xin lỗi."

Lệ lại kéo dài theo hốc mắt chảy xuống. Lần này, là đau lòng. Thật ra thì cô biết mình không đủ kiên cường, nếu như đủ kiên cường, cô nên làm bộ như chuyện gì cũng không xảy ra, trấn định tự nhiên mà đi vào trong phòng nghỉ ngơi một chút, cái gì cần làm thì làm, mà không phải ở chỗ này hướng về phía anh ta chảy nước mắt. Ở nhà giờ khắc này, có anh ta làm bạn giờ khắc này, cô mới biết trong khoảng thời gi­an này thật uất ức, bàng hoàng và vô dụng. Giống như thủy triều đánh tới, cô cũng nhịn không được nữa muốn phát tiết, hung hăng thổ lộ nội tâm bất mãn của chính mình.

"Đừng khóc." Giang Mạc Viễn nhẹ nhàng ôm cô, trong lòng trong mắt đều là đau lòng.

Cô mặc cho anh ôm, chảy nước mắt lạnh lùng nói từng chữ, "Người mặc áo đen đó chính là anh? Tháng trước cái áo kia."
Giang Mạc Viễn sửng sốt. Cô ngẩng đầu, đôi mắt đẫm lệ lộ rõ ràng tuyệt vọng, "tôi phải nói rõ mới hiểu sao? Cái người lần đi công tác trở về, vốn là anh mặc áo khoác màu đen."

Giang Mạc Viễn bỗng dưng cau mày, há mồm muốn giải thích, lại không nói nổi một chữ, một hồi lâu sau lẩm bẩm câu, "Noãn Noãn , anh hiểu rõ trong chuyện này anh cần xin lỗi em, nhưng chuyện không giống như em nghĩ."

"Tôi thế nào?" Trang Noãn Thần theo dõi anh, "Thì ra là anh cũng biết tôi sẽ hiểu lầm sao? Anh cũng biết giữa các người khiến người ngoài nhìn cảm thấy mập mờ phải không? Giang Mạc Viễn , tôi không phải không cho anh cơ hội, nhưng anh thì sao? Trừ lừa tôi lại là lừa tôi!" Cô lấy tay anh đẩy ra, nắm chặt nắm tay, "Đừng cho là tôi cái gì cũng không biết! Giang Mạc Viễn , tôi không phải người dễ bắt nạt! Anh cho tôi là cái gì? Cô ta chết? Vậy tôi thấy là ai? Quỷ Hồn sao?"

Giang Mạc Viễn sợ nhất có một ngày như thế này, nhưng ngày này vẫn phải tới. Anh mấp máy môi, tính giải thích, "cô ta còn sống, đây cũng là anh sau này mới biết chuyện. Ngày đó đi công tác trở về, thật sự là anh lừa em, nhưng là, anh thật sự chính là sợ em hiểu lầm, đến lúc đó anh có giải thích thế nào đi nữa cũng không được."

"Anh ngay cả tính giải thích với tôi cũng không có, làm sao anh cứ như vậy khẳng định tôi sẽ không tin tưởng lời của anh?" Trang Noãn Thần nghĩ tới đoạn màn hình giám sát kia liền đau lòng, "anh thật giỏi Giang Mạc Viễn ạ, đường đường một tổng giám đốc, lại mang chuyện ra lừa con nít. Anh vì gạt tôi cũng thật là phí tâm phí sức , tôi không biết là anh thoát thân khi nào , còn gọi điện làm bộ như ở phi trường, đổi áo để lừa tôi, anh thật giỏi, anh diễn thật tốt, anh làm thương nhân thật đáng tiếc, nên đi làm diễn viên, tuyệt đối có thể làm Ảnh Đế." Ánh mắt Giang Mạc Viễn chần chờ. "Anh không phải thắc mắc sao tôi biết, không sai, tôi đã xem lại camera giám sát." Trang Noãn Thần gọn gàng dứt khoát nói, "Bởi vì tôi luôn nghi ngờ liệu mắt của mình có vấn đề, cuối cùng cũng nhớ tới thời điểm anh đi công tác căn bản không mang áo khoác kia sau sao lại mặc nó. Cho nên tôi nhờ người tra xét màn hình giám sát, không nhìn không biết, vừa nhìn mới biết kỹ thuật diễn của anh thật tốt."

Giang Mạc Viễn có chút dở khóc dở cười, đưa tay kéo cô, "Noãn Noãn , em đã đều nhìn thấy, thì nên biết lòng anh đối với em như thế nào, nếu như không phải là sợ em tức giận cùng hiểu lầm, anh có phải làm nhiều chuyện nhàm chán như vậy sao?"

"Ý của anh là, anh lừa tôi thì ngược lại là quan tâm tôi? Tôi còn phải cảm ơn anh đúng không?" Trang Noãn Thần trào phúng, "Vậy có phải hay không muốn tôi đi cảm ơn Sa Lâm , cảm ơn cô ta chăm sóc, phục vụ anh khi anh đi công tác?"

Giang Mạc Viễn sắc mặt lạnh xuống, trong lòng hận không đem được Sa Lâm bắt tới đây để xé."Noãn Noãn , em đừng nghe Sa Lâm nói bậy, anh căn bản cũng không biết cô ta sẽ cùng theo đi." Anh sẽ nói chuyện rõ ràng với cô, trong lúc này, Trang Noãn Thần cũng không còn cự tuyệt anh, mặc dù không nhìn anh, nhưng cũng nhìn ra được là cô đang nghe. Giải thích xong chuyện tình, anh nói tiếp, "Chuyện Sa Lâm, nói thật, anh thật sự không có ý định nói với em, bởi vì cô ta đã bị Trình Thiếu Tiên bắt trở về nước, anh không muốn bởi vì sự xuất hiện của cô ta làm trở ngại giữa chúng ta."

"Tôi rất muốn đi tin tưởng anh, nhưng mà Giang Mạc Viễn , tôi thật sự sợ, anh mọi suy tính đều rất chu toàn, nhưng anh quên chúng ta là vợ chồng, có một số việc anh thật không nên gạt tôi." Trang Noãn Thần sóng mắt chấn động, trong hốc mắt ngấn nước như sương, "Thật ra thì tôi sớm đã biết anh cùng cô ta tới lui, tôi không quan tâm các người từng có quan hệ, t muốn một câu nói thật của anh. Anh biết không? Tôi cùng Trình Thiếu Tiên là tận mắt nhìn thấy anh cùng Sa Lâm ôm hôn, là tôi tận mắt nhìn thấy , tôi chờ anh giải thích, thậm chí còn chủ động nói qua tới Sa Lâm, anh chưa nói, tôi cũng vậy liền cố nén làm như không có chuyện gì. Buổi tối sinh nhật toi anh ở đâu? Anh để cho tôi vào lúc ăn cơm nhìn thấy anh cùng Sa Lâm ở cùng một chỗ, anh ôm cô ta vào quán rượu, mười một giờ rưỡi, sinh nhật của ta còn có nửa giờ sẽ qua anh mới trở về, mang theo trên người mùi nước hoa con gái, anh nói cho tôi biết, anh ở làm thêm giờ, trong công ty mở ra một đêm hội. . . . . ." . Hô hấp của cô dồn dập, ngực đau đến muốn chết, đứng dậy chỉ vào anh, cắn răng nghiến lợi, "Giang Mạc Viễn , anh thật coi tôi là kẻ ngu sao? Mùi nước hoa cùng mùi thuốc lá tôi đều không phân biệt được? Có lẽ anh muốn Nhưng làm thế nào để tôi nhịn đây ? Tôi không nói, không có nghĩa là tôi không nhìn thấy! Anh như thế nào đều được, nhưng cầu xin anh chớ mỗi lần đều cho tôi nhìn thấy có được không?" Đầu miên man gay gắt, toàn thân đều mềm nhũn, cô ngã ngồi trên ghế sa lon, ngón tay chống đỡ ở trên so­fa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#vyu#đy