Chap 12: mỗi người một ngả

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trang Noãn Thần trực tiếp dọn ra khỏi biệt thự, đến nhà mới mua ở. Giang Mạc Viễn sau khi biết chuyện này đầu tiên là tức giận, sau lại đè sự nóng nảy xuống, cũng thử lý giải ước nguyện ban đầu của cô một chút, cũng rất nhanh hết giận. Trong khoảng thời gi­an này Tiêu Duy và Đức Mã cạnh tranh càng thêm kịch liệt, anh cơ hồ mỗi ngày xoay như con quay, thậm chí số lần đi công tác càng ngày càng nhiều. Nói thật, Trang Noãn Thần một mình ở tại biệt thự anh thật đúng là lo lắng, chuyển vào nhà mới cũng tốt, thứ nhất chung cư người nhiều, nguy cơ xảy ra nguy hiểm rất thấp; thứ hai nhà mới diện tích nhỏ, một người ở cũng sẽ không giống là ở trong biệt thự. Anh biết, Trang Noãn Thần trong lòng luôn luôn có khúc mắc, là Sa Lâm. Anh cũng biết, tâm lý phụ nữ có gai cũng cần phải một thời gi­an mới có thể nhổ hết. Mà Trang Noãn Thần ở ben này , từ khi chuyển vào nhà mới mọi sinh hoạt đơn giản đi rất nhiều, mỗi ngày hết bận công việc cơm tối cũng là từ tiện đi siêu thị mua đồ ăn ứng phó, không giống như khi ở cùng Giang Mạc Viễn, không phải cô nấu, Giang Mạc Viễn là người chưa bao giờ bạc đãi mình, nhất là dùng bữa, cực kỳ cầu toàn.

Vào ở tân phòng, cô ngược lại không thể yên ổn. Giang Mạc Viễn mặc dù ngoài ý muốn đồng ý cô quyết định ra khỏi biệt thự, nhưng chỉ cần anh ở Bắc Kinh liền trực tiếp về nhà mới, bộ dạng như chủ nhà; anh không có ở Bắc Kinh, ồn ào nhất chính là bà nội, cơ hồ mỗi ngày đều tìm cô làm công tác tư tưởng, cô thừa hiểu, đây tám phần là chủ ý của Giang Mạc Viễn .

Sa Lâm trong khoảng thời gi­an này rất yên tĩnh, không có Cập Nhật blog, cũng không có hành động gì. Cô không biết Giang Mạc Viễn xử lây chuyện Sa Lâm như thế nào, từ lúc cho anh thời gi­an cô cũng không tới hỏi tới. ——— —————— ———

Khí trời càng thêm nóng, trời vừa sáng. Ánh sáng  tán lạc ở trên giường, sáng rõ cả phòng ánh vàng óng. Trên mặt thảm, quần áo nam nữ bay tán lạc, bên giường trên ghế ngồi, quần lót màu đỏ bị ánh mặt trời chiếu chói mắt. Ánh mặt trời chiếu rõ ngón tay đang nhẹ nhàng, dịu dàng đặt trên nơi đầy đặn của cơ thể đang trần truồng của phụ nữ, một cánh tay rắt chắc của người đàn ông ôm chặt cô gái vào ngực, cô gái cả người vùi ở trên ngực người đàn ông, người đàn ông cũng trần truồng, lồng ngực phập phồng, hai người giấc ngủ rất sâu, nhưng bên trong phòng nhét đầy không khí ái muội khi trải qua một đêm qua kích tình lãng mạn.

Điện thoại đi động để đầu giường "tít tít" vang lên, người phụ nữ nằm trong ngực người đàn ông khẽ run , thức tỉnh, mở mắt nhìn thấy lồng ngực người đàn ông  —— "A ——" thét chói tai, phá vỡ hoàn toan yên tĩnh trong phòng. Người đàn ông bị tiếng thét chói tai của người phụ nữ thức tỉnh, mở mắt, ngược lại bộ đang kinh nhạc của cô, lười biếng cười cười, cánh tay dài duỗi một cái lần nữa ôm cô vào trong lòng."Bảo bối, thời gi­an vẫn còn sớm, ngủ tiếp một lát ."

Cô gai lấy tay đẩy anh ta ra, ý thức được trong chăn chính mình đang trần truồng sau tay run run chỉ chỉ vào anh ta, "Mạnh Khiếu , tối qua chúng ta thế nào?"

Mạnh Khiếu bị cô làm cho hoàn toàn tỉnh ngủ, ngồi dậy dựa vào đầu giường, khóe môi treo một tia cười gian, "Không có gì, em lại uống say mà thôi." Đây đã không phải lần đầu anh tìm được co say kèm trong quan bar, tối qua anh là vừa nóng vừa giận, nhưng không thể không thừa nhận, khi anh nghĩ ra dùng chiêu này đối phó cô, thật sự của cô làm anh -- 

"Vậy chúng ta. . . . . ." Cô nhìn mình, lại nhìn Mạnh Khiếu , liếc thấy anh loã thể. Lộ nửa người trên vội vàng mở to mắt, đỏ mặt.

Mạnh Khiếu cười đến mập mờ, "Chúng ta lên giường, lần nữa."

"Anh ——" cô nghe hốt hoảng trong lòng, anh nói trái lại rất tự nhiên. "Anh thế nào?" Mạnh Khiếu nhìn cơ thể cô chằm chằm. Lộ ở đầu vai, trên trán còn lưu lại vết hôn của anh, thấy vậy anh nói trầm xuống, "Chúng ta cũng không phải là lần đầu tiên xảy ra quan hệ, làm gì phải xấu hổ?"

Hạ Lữ giận trợn mắt nhìn anh thật lâu, lại nhạy cảm phát hiện ánh mắt biến hóa của anh rồi chau mày, "Không biết xấu hổ!" Nói xong, muốn xuống giường mặc quần áo. Mạnh Khiếu ôm cô lại từ phía sau, bàn tay thuận thế đưa vào trong ngực, cúi đầu ở bên tai cô lẩm bẩm hai chữ, "đừng đi."

"Buông ta ra." Cô không vui.

"Anh không buông!" Mạnh Khiếu đột nhiên đề cao ngữ điệu, mạnh mẽ đem lật cô nằm xuống dưới mặt đối mặt, ánh mắt chuyển thành nghiêm túc chưa từng thấy, "Hạ Lữ , lần này, nói gì anh đều sẽ không buông tha em." Hạ Lữ sửng sốt, bị ánh mắt của anh nghiêm túc đến kinh sợ, rất nhanh luống cuống, "anh, anh ở đây nói linh tinh gì thế? Anh phải để cho tôi đi làm chứ?" Ngực lại bị lời của anh làm cho kêu thình thịch. Mạnh Khiếu cúi đầu nhìn cô, nghe co nói vậy nhịn cười không được, ôm sát cô, "Được, tan việc anh đi đón em." Nghiễm nhiên tình cảm mập mờ làm Hạ Lữ trong lòng bất ổn, liếm liếm môi, thật lâu mới lẩm bẩm câu, "tôi nói rồi. . . . . . Chúng ta cũng chỉ là nam nữ qua đường, không cần làm thật. . . . . ." Thời gi­an này, cô trong đầu đều hình ảnh Trang Noãn Thần bị đèn rớt xuống đầu, mỗi đêm ngủ thiếp đi cũng sẽ mơ thấy một màn này, cho nên mỗi tối cô đều không dám ngủ, lấy rượu làm bạn, uống đến say mèm liền làm ra chuyện xấu hổ như vậy. Cô không nhớ nổi tối qua là chuyện gì xảy ra, lại càng không nhớ gặp qua Mạnh Khiếu , đây là nhà anh, cô nhận ra, lần trước uống rượu say cũng là tỉnh lại ở nhà hắn.

"Anh sẽ làm thật." Mạnh Khiếu giọng nói có chút không vui, gằn chữ . Cô ngạc nhiên. "Hạ Lữ , chúng ta có thể thử xem." Anh nhìn chằm chằm mắt của cô, gương mặt nghiêm túc.

Hạ Lữ nhìn một cái vào mắt của anh, hoảng loạn, "Thử cái gì?"

"Ở chung một chỗ." mắt Mạnh Khiếu trong suốt, "Làm bạn gái của anh."

"Không. . . . . ." Cô theo bản năng rụt người lại, bẩn thỉu như cô, không xứng có hạnh phúc.

"Hạ Lữ , em đồng ý cũng phải đồng ý, không đồng ý cũng phải đồng ý." Lần này, thái độ Mạnh Khiếu hết sức cường ngạnh.

Hạ Lữ trợn to cặp mắt, "Mạnh Khiếu , anh đều phải làm vậy mới có bạn gái?"

"Anh sao phải làm như vậy, trừ em ra." Hạ Lữ trong lúc nhất thời hoảng hồn, cúi đầu, tim lại có đau đớn nảy sinh."tôi. . . . . ."

"Được rồi, chuyện này cứ quyết định như vậy." Mạnh Khiếu đưa tay, mập mờ vỗ xuống mông của cô.

"Cái gì cứ quyết định như vậy?" Hạ Lữ kinh ngạc một chút.

" yêu anh." Mạnh Khiếu cười xấu xa.

"Tôi không có đồng ý."

"Em phải chịu trách nhiệm với anh chứ?" Mạnh tiếu đề cao giọng nói.

"Hả?"

"Em cùng anh hai lần, người anh là của em, em còn muốn vứt bỏ anh?" Mạnh Khiếu nhíu mày. .

Hạ Lữ quả thực là nghe được câu buồn cười nhất thế giới, trề miệng một cái, rốt cuộc tìm được lời nói hợp , "anh đừng làm như mình còn thuần khiết, bên cạnh anh còn thiếu đàn bà sao? lần đầu tiên của anh không khéo lúc còn rất nhỏ thì đã cho người khác."

"Xin lỗi, anh luôn giữ mình." Mạnh Khiếu thật hăng hái, lười biếng cùng cô so tài.

Hạ Lữ trong lúc nhất thời không có kịp phản ứng. "Người đàn ông này thật là. . . . . ."

Mạnh Khiếu cười hì hì, đưa tay ôm cô càng chặt hơn, "Lần đầu tiên đều là cho em ." Lời này nghe siêu cấp tà ác.

Hạ Lữ lập tức phản ứng lại, chợt hiểu hiểu ý tứ của anh, đưa tay đẩy anh một cái, "anh đủ bỉ ổi rồi đấy!"

"Đây là nhu cầu sinh lý tự nhiên, bỉ ổi cái gì? bề ngoài nhìn qua trang trọng trầm ổn, bộ dáng đàn ông trong xương đều một mặt bỉ ổi." Mạnh Khiếu cười đến càng vui vẻ hơn, liến thoắng không ngừng.
Hạ Lữ trừng mắt liếc anhmột cái, không để ý anh, đưa tay muốn mặc quần áo. "Hôm nay ở lại đi, làm ơn." Mạnh Khiếu vùi mặt vào cổ của cô, hơi thở nón bỏng phả vào da thịt cô, "lau lắm anh mới được nghỉ ngơi một ngày, may mắn cùng em."

"Anh đừng như vậy, Mạnh Khiếu , chúng ta phải nói rõ ràng. . . . . ."

"Những lời anh nói đều rõ ràng !" Mạnh Khiếu mặt đay điển hình, gương mặt tuấn tú hôn cô, "tối qua em cực kỳ giỏi, lại lần nữa có được hay không?"

"Mj , anh ——"

"Còn nữa, hai ngày nữa là sinh nhật của mẹ anh, cùng anh về nhà." Anh cúi đầu hôn xương quai xanh cô, ngôn ngữ mơ hồ không rõ.

Đang lúc không để ý, "hả?" . . . . . . Hạ Lữ hoàn toàn sửng sốt! ———

Trang Noãn Thần ăn bữa trưa đơn giản xong, một bước vào công ty lại cảm thấy có cái gì không đúng, đưa ra nghi vấn mới biết là Trình Thiếu Tiên trở về, cô bất đắc dĩ thở dài, mấy nha đầu của bộ phận hành chính muốn gây chú ý  của Trình Thiếu Tiên, mỗi lần anh ta tới công ty, họ liền ăn mặc trang điểm xinh đẹp, điều này cũng khó trách vừa vào công ty chính là một mùi phấn hương.

Sau giữa trưa làm người ta mệt rã rời, mọi người đang họp thời điểm này cũng buồn ngủ, Trang Noãn Thần thấy thế cũng liền đơn giản thông báo rồi giải tán cuộc họp, liền trở lại phòng làm việc, bỗng chốc con mắt bị người từ phía sau che kín. "Đoán một chút tôi là ai?" Có người cố ý lanh lảnh giọng nói chuyện.

"Gi­na?" Trang Noãn Thần nghe ra giọng Trung văn của co có chút sứt mẻ, đẩy tay của Gina, nha đầu này làm sao tới công ty?

"Vậy cũng có thể làm cho chị đoán ra, không có ý nghĩa." Gi­na cười hì hì.

" sao em lại tới công ty?"

Gi­na chỉ chỉ phòng làm việc của Trình Thiếu Tiên , "Tìm đến anh ta, ai biết bị anh ta đuổi ra ngoài, em liền tới tìm chị."

"Gi­na, chị có công việc phải làm." Cô cảm thấy bất đắc dĩ.

"Là Trình Thiếu Tiên cho chị theo em , không tin chị đi hỏi anh ta xem." Gi­na nhảy qua cánh tay của cô, cầm lấy, "Dù sao chị m cũng họp xong rồi, hai ta đi dạo phố đi, coi như đi cùng em."

Trình Thiếu Tiên có chút dở khóc dở cười. Hai người đang nói, Trình Thiếu Tiên vừa đúng từ trong phòng làm việc ra ngoài, cầm trong tay văn kiện, nhìn qua bộ dạng rất vội vàng, thấy Trang Noãn Thần lập tức nói, "Vừa đúng, Noãn Thần , cô đi cùng Gi­na đi."

"Hả?" Trang Noãn Thần sửng sốt, cô ấy thật đúng là không có nói láo. Trình Thiếu Tiên đi qua cô, nhìn cô bằng ánh mắt có chút phức tạp, vỗ vỗ bả vai của cô, "Tôi thật sự bị cô ta chơi đùa quá mức rồi, cô là giúp đỡ, giúp tôi lần này."

Bên cạnh anh ta, Gi­na cười như chuột. Trang Noãn Thần cau mày, cảm giác Trình Thiếu Tiên cùng Gi­na vẻ mặt khác thường, ý tưởng lóe lên trong đầu , Gi­na. . . . . . Có phải hay không là Giang Mạc Viễn phái tới cùng cô? Cả Trình Thiếu Tiên ?
Không đợi suy nghĩ, Gi­na liền trực tiếp lôi cô đi, "Đi thôi đi thôi, em ở cửa hàng Thiên Địa thích một cái túi, theo em đi mua thôi." Trang Noãn Thần sức sao so được Gi­na, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt đón lấy phần khổ sai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#vyu#đy