Chap 19: Chấm dứt tình bạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ Lữ cắn môi, sắc mặt tái nhợt. "Dĩ nhiên, tôi cũng không phải là dạy bảo, bởi vì tôi căn bản không có tư cách này." Trang Noãn Thần thu hồi ánh mắt, bên trong phòng đáy mắt cô đã là lệ lòe lòe, cô cố nén chua xót nặn ra một nụ cười khổ, "Tôi không phải Thánh Nhân, cũng không thể làm được hoàn mỹ, tôi có bất đắc đi của tôi, cậu cũng có bất đắc đi của cậu, cõi đời này quá nhiều người cũng sống trong khó khăn, đạo nghĩa, tình bạn, tình thân, tình yêu,đang áp lực đối mặt với đủ loại thực tế cùng lợi ích,tôi thừa nhận  chúng ta mỗi ngày đều cân nhắc thục khinh thục trọng, mệt chết đi. Nói cho cậu lời nói này, không có cảm giác mình vĩ đại, chỉ là rõ ràng một chút, trong chúng ta ai cũng không cách nào làm người tốt tuyệt đối càng không có ai làm người xấu tuyệt đối, chúng ta ích kỷ nhưng vẫn là có lương tri, chúng ta có lương tri rồi lại chạy không khỏi đủ loại dầm dề thực tế. Trong lòng không muốn, bởi vì tôi đã làm chuyện sai lầm, cho nên không có tư cách để giáo huấn cậu, chỉ là nói cho cậu biết, làm việc gì sai thật rất khó chịu, là mỗi ngày giống như sống trong địa ngục đau khổ đau đớn." Nói đến chỗ này, cô cố gắng đem lệ tính lệ trong mắt nuốt lại, giọng nói giống như là con chim rơi xuống đất, vô lực mà yếu ớt, "Cố Mặc nhảy lầu là nỗi đau tôi đời này vĩnh viễn xoá đi không được, tôi phản bội anh ấy, tự tay chấm dứt nhiều năm tình cảm của tôi và anh ấy , tôi cho là tốt đối với anh ấy, nhưng chưa từng nghĩ sẽ làm tổn thương anh ấy sâu như vậy, anh ấy hôm nay khổ sở tất cả đều là lỗi do toi gây ra. Cố Mặc nói tôi đúng, là tôi chưa cho anh ấy cơ hội chứng minh anh ấy có thể, là tôi đối với anh ấy quá không tin tưởng, là tôi, căn bản đối với phần cảm tình này không có tự tin. Thời gi­an dài như vậy đã qua, cho dù để tôi đi đối mặt với Cố Mặc , lòng của tôi cũng không cách nào bình tĩnh. Trên đời rất nhiều chuyện không có đúng sai, nhận định tiêu chuẩn đúng sai cũng không giống nhau, nhưng không còn tiêu chuẩn chúng ta cũng rõ ràng một chút, để cho lương tâm mình không qua được chính là chuyện sai lầm, sai lầm rồi là sai lầm rồi, không có lấy cớ nhiều như vậy , cũng không cần nghĩ mình giải vây như thế nào, đau lòng đủ để giết người, nó sẽ giống như là lăng trì mỗi ngày hành hạ cậu, không để cho cậu lập tức đi đến chết, lại mỗi ngày chịu đựng khổ sở. Cậu là bạn tốt nhất của tôi, cậu cùng người khác bất đồng, người khác coi như giết người phóng hỏa cùng tôi có quan hệ gì đâu? Cậu là Hạ Lữ , là người bạn tôi quan tâm nhất, tôi không muốn nhìn cậu giống như tôi, đạt được mục đích nhưng cũng đả thương mình."

Trang Noãn Thần khóc. Hạ Lữ cũng khóc. . . . . . "nguyên tắc của cậu tôi hiểu rõ, nỗi khổ tâm của cậu tôi tình nguyện tin tưởng, mặc dù cậu không cần nói với tôi." Trang Noãn Thần hít sâu một hơi, dùng sức cau mày liều mạng đem nước mắt nhịn trở về, giơ tay lên thật nhanh lau đi nước mắt, nói, "tôi không có quyền đi thuyết phục người nào cần phải suy nghĩ như tôi, cần phải có giá trị sống giống tôi. Tôi không phải Thánh Nhân, nói một phen cũng không phải là dạy, tôi không dám bảo đảm ngày sau này làm mọi chuyện đều không có lòng riêng, nhưng tối thiểu sẽ không thẹn với lương tâm của mình."

Hạ Lữ lệ nhiễm trên mặt, cô trầm mặc quá lâu, cho đến giờ phút này mới mở miệng, "Trang Noãn Thần , giữa tôi và cậu đã có vết rách, là tôi bán đứng cậu, cậu nghĩ như thế nào liền như thế nào, cậu mệt mỏi, toi còn mệt mỏi hơn, trước kia tôi rất kiêu ngạo, nhưng bây giờ mỗi ngày cuộc sống cậu ám ảnh tôi thật sự vô cùng khổ sở. Cho nên hôm nay cậu tìm được chứng cứ rồi, đuổi tôi ra khỏi công ty hoặc là trực tiếp nộp chứng cứ lên không sao cả, tôi tất cả đều không quan tâm. Cậu nói đúng, mỗi người đều có nỗi khổ tâm riêng, người khác không phải cậu, cho nên chúng ta đến chỉ có thể nhìn cậu may mắn vinh quang một mặt, không chỉ có tôi, Tề Viện Viện cùng từ Hiểu Kỳ những người này cũng đều có loại ý nghĩ này sao? Tề Viện Viện nếu như không có lòng riêng cũng sẽ không phối hợp tôi đi bán Mai tỷ, nếu như từ Hiểu Kỳ không phải tức cậu so với cô ta may mắn hơn, cô ta cũng sẽ không bị tôi lợi dụng. Nói cho cùng, tôi chính là vì tư lợi, cậu nghĩ như thế nào thì tuỳ muốn làm gì cũng được."

"Tôi sẽ không tha thứ cho cậu." Trang Noãn Thần lắc đầu, gương mặt mệt mỏi. Cô không phải là Thánh Hiền, trong lòng một chút ngăn cách không phải giả .

"Tôi hiểu biết rõ." Hạ Lữ dựa người hướng về sau một ít, "Tôi sớm đã chuẩn bị tâm tư, nói thật, tôi cũng vậy đối với đoạn tình bạn này chán ghét tới cực điểm, người người đều nói kết gi­ao bạn bè phải có lợi, tôi là trời sinh tính kiêu ngạo, thật rất khó cùng người tài hơn tôi làm bạn bè, làm bạn với cậu một ngày tôi liền sẽ bị đè nén một ngày, tôi vừa muốn nhiws thời khắc cậu là bạn tôi, vừa còn phải nghĩ nghĩ cách vượt qua cậu để thành công hơn, tôi thật sự vô cùng mệt mỏi."

Trang Noãn Thần gật đầu, đau đớn nhưng mà lại như là lưỡi đao sắc bén cắt ra mạch máu, đó là một đoạn tình bạn sâu đậm, máu của cô tùy ý chảy xuôi, đọng lại, cuối cùng đông thành băng, cô hít thở không thông. "Được." Một chữ khạc ra thì tâm đã ở đầu đường xó chợ. Hạ Lữ không nói lời gì nữa, nhưng nước mắt không có, ánh mắt hoàn toàn lạnh băng. "Cậu xử sự tốt lắm, tôi nói lần cuối cùng, Hạ Lữ , vô luận sau này như thế nào, tôi đều hi vọng cậu càng ngày càng tốt hơn." Trang Noãn Thần cầm lấy giỏ xách đứng dậy, cũng hoàn toàn che giấu đáy mắt đau, "Người không làm được hai mặt câu toàn, cậu là như thế, tôi cũng như thế, nhưng ít ra chúng ta cũng không muốn cho mình lấy cớ buông xuôi."

Hạ Lữ cau mày, đôi môi thiếu chút nữa cắn ra máu . Trang Noãn Thần đi, ngoài cửa sổ là bóng dáng cô đơn của cô. . . . . . Bóng dáng của cô rơi vào trong mắt Hạ Lữ , dần dần, nước mắt Hạ Lữ lần nữa lan tràn, bóng dáng càng thêm mơ hồ. "Noãn Thần , thật xin lỗi. . . . . ." Lệ theo hốc mắt chảy xuống, dọc theo đến bên môi, "Có lẽ như vậy, tôi với cậu mới có thể giải thoát." Đây chính là bi ai của cô, coi như là sai, cũng sẽ kiên trì tới cùng. ——— —————————

Từ đêm khuya đến Thiên Minh. Chân trời nhỏ lại thì Trang Noãn Thần nước mắt cũng khô cạn. Màu xanh nhạt cùng Thâm Lam đan vào, ánh sáng giống như vệt sáng, tảng lớn tảng lớn hắt vào tròng mắt thì ánh sáng cũng đi theo bật đi ra, trút xuống góc cửa sổ, làm người ta hoảng hốt.

Trình Thiếu Tiên hôm nay rất sớm đã đến phòng làm việc, qua phòng Tổng giám phát hiện cửa khép hờ, đẩy cửa đi vào cả người bỗng dưng sửng sốt. Cách anh không xa, Trang Noãn Thần ngồi gần cửa sổ, đưa lưng về phía anh. Sơ Thần ánh sáng từ bên người cô xuyên qua, cả người của cô giống như là rơi ở trong ánh sáng, bóng dáng nhìn nửa thật nửa giả, bóng lưng co đơn làm người ta thấy phải đau lòng. Tim của anh bị hung hăng đụng một chút, hoặc như là có đồ vật gì đó đang liều mạng dính dấp thần kinh của hắn, nhưng thật ra là biết, đối với Trang Noãn Thần anh chưa từng từ bỏ. Sau một lúc lâu, anh mới hắng giọng một cái, chỉ sợ đánh vỡ sự yên tĩnh trước mắt.

Trang Noãn Thần nhẹ nhàng quay đầu lại, anh lúc này mới phát hiện ra hốc mắt cô hồng hồng, cau mày tiến lên, mặt ân cần, "Cả đêm đều ở công ty?" Cô gật đầu. Trình Thiếu Tiên ngạc nhiên nhìn tới trước cô, lại thấy khóe mắt cô mệt mỏi cùng bi thương , ngồi xuống nhẹ giọng nói, "đi ăn cái gì nhé? Đi, ta tôi dẫn cô đi ăn chút điểm tâm." . Cô lần nữa lắc đầu. "Bây giờ không phải là giờ làm việc, cô đại khái có thể xem tôi là bạn bè, trong lòng có cái gì uất ức nói cho tôi nghe." Trình Thiếu Tiên khẽ thở dài một cái, kéo tay của cô vẻ mặt thành thật.

"Tôi không có gì uất ức, thật." Cô cố gắng cố nặn ra vẻ tươi cười. Trình Thiếu Tiên làm sao không biết trong lòng cô suy nghĩ gì, rất nhanh cầm tay của cô, giọng nói chuyển thành nghiêm khắc, "Yên tâm, tôi sẽ không để cho cô bị oan."

"Trình tổng ——" Trang Noãn Thần rút tay về, ánh mắt uể oải lộ ra nghiêm túc, "Có chuyện này, tôi muốn cùng anh nói chuyện ." Trình Thiếu Tiên sửng sốt, tiếp theo gật đầu. ——— —————— ———

Hạ Lữ bị Trình Thiếu Tiên gọi vào phòng làm việc đã là giờ làm việc, mười giờ. Trước khi đi lên phòng làm việc của Trình Thiếu Tiên trên đường đi qua phòng Tổng giám đốc, bên trong yên tĩnh, không ai. Vào phòng làm việc, Trình Thiếu Tiên sắc mặt rất khó coi, tái nhợt xanh mét. Hạ Lữ biết chuyện, cũng không ngồi xuống, trực tiếp khi mở miệng, "Trình tổng, tôi biết rõ Trang Noãn Thần đã sớm nói cho anh biết, cũng biết trong tay anh đã nắm chứng cứ tôi bán đứng cô ấy, tôi thừa nhận, những chuyện kia đều là tôi làm, anh muốn khai trừ cũng tốt báo cảnh sát cũng được không sao cả."

"Pằng!" Vừa dứt lời, bàn tay Trình Thiếu Tiên bỗng dưng đập xuống bàn làm việc, đứng dậy nhỏ giọng gầm lên, "tôi lại rất muốn biết các ngươi tối qua đến tột cùng là nói chuyện gì! Hạ Lữ , cho tới bây giờ cô còn cho là Trang Noãn Thần hại cô sao? Sáng sớm hôm nay cho đến lúc cô ấy đi, cô ấy không nói tới một chữ chuyện tối hôm qua của các người, cô cho rằng chứng cớ là cô ấy đưa cho tôi? Là người khác đưa cho tôi bị cô ấy phát hiện đấy!"

Hạ lữ cả người cũng ngơ ngác, theo bản năng lẩm bẩm, "cô ấy đi? Cô ấy đi đâu vậy?" Trình Thiếu Tiên đôi tay để trên bàn làm việc, phiền não kéo kéo cà vạt, nhìn chằm chằm cô gằn từng chữ, "cô ấy sáng nay đã chủ động nghỉ việc rồi, cõng tội cho cô ngay trước toàn thể cổ đông từ chức!"

"Cái gì?" Hạ Lữ thân thể mềm nhũn ngã ngồi ở trên ghế, đại não rối một nùi, ông ông tác hưởng. Cô cho là Trang Noãn Thần tìm Trình Thiếu Tiên nói rõ tất cả, cô cho là Trang Noãn Thần hôm nay gọi cô tới phòng làm việc chính là vì xa thải cô, không nghĩ tới. . . . . . Trang Noãn Thần , cậu tại sao làm như vậy? Cậu cho rằng làm như vậy tôi liền muốn cảm kích cậu cả đời sao?

"Hạ Lữ , lần này cô phạm phải lỗi thái quá rồi !" giọng nói Trình Thiếu Tiên lạnh lùng. Hạ Lữ không hề nghĩ ngợi vọt ra khỏi phòng làm việc. Trình Thiếu Tiên giận đến nghiến răng, quả đấm cũng mau túa ra nước , trong đầu luôn quang quẩn câu nói sau cùng của Trang Noãn Thần lúc gần đi: tôi hiểu biết rõ  tình trạng lúc này, cổ đông hi vọng tôi rời khỏi cũng chỉ là vì kiêng dè. Trình tổng, tướng tài khí kiếm, Hạ Lữ hành động là rất quá đáng, nhưng mong muốn thành công là không có sai, người nào đời này không có làm chuyện sai? Hãy để cho cô ấy phát huy đầy đủ năng lực của mình. Trang Noãn Thần giọng nói vô lực cô đơn như vậy, thế nhưng anh lại không thể ra sức. Cho tới nay, anh đều cho rằng anh sẽ bảo vệ cấp dưới của mình, cũng không nào ngờ, lần này là Trang Noãn Thần bảo vệ anh, dùng phương thức này kéo anh ra khỏi tình thế khó xử. Trình Thiếu Tiên đi tới trên ghế sa lon ngồi xuống, giơ tay lên nắm thấy trán, một hồi lâu sau lấy di động, chần chờ sau vài giây mới nhấn một chuỗi mã số đi xuống, đợi đối phương tiếp thông sau lạnh nhạt vô lực nói một câu, "Mạc Viễn , Noãn Thần từ chức sáng nay"

Nàng nào chưa xem Vẫn Cứ Thích em với cả Mỹ Nhân Tâm Kế thì xem đi nhé! K xem hơi phí!
Chúc cả nhà đọc truyện vv!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#vyu#đy