Chap 21: Quang cảnh dịu dàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giang Mạc Viễn bên cạnh cô ngồi xuống, bàn tay đưa lên trán cô sờ sờ sau đó thở phào nhẹ nhõm, lại thấy cô chỉ một bộ ngây ngốc không nhịn được véo nhẹ vào mặt của cô, "Thế nào? Còn chưa tỉnh à?"

Cô không hề chớp mắt nhìn anh. Giang Mạc Viễn cũng nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt cô.

"Em là làm sao?" Thật lâu Trang Noãn Thần mới yếu ớt thì thầm câu.

"Em tụt huyết áp nghiêm trọng dẫn tới hôn mê, hai ngày nay lại sốt cao không hạ, chúng ta bây giờ đang ở bệnh viện." Sắc mặt cô tái nhợt, không còn giọng nói lanh lảnh cùng đây mắt miên man khiến Giang Mạc Viễn vô cùng thương tiếc, đưa tay ôm cô vào trong ngực, dịu dàng nhẹ giọng, "Không sao, đều qua rồi."

Anh nghĩ nghĩ cũng sợ! không ngờ một cuộc điện thoại của Trình Thiếu Tiên làm anh trong lòng nôn nao, vốn là đã bận tối mắt tối mũi nên theo lý tuyết chuyện gì anh cũng sẽ gác lại quyết tâm tiếp tục công việc, Trang Noãn Thần từ chức không coi là đại sự, ở Bắc Kinh, từ chức đều giống như chuyện thường như cơm bữa tập mãi thành thói quen, ngay cả có thể nói, anh ngược lại ước gì cô từ chức ở nhà. Nhưng là, nghe xong điện thoại làm anh đứng ngồi không yên. Anh hiểu Trình Thiếu Tiên , không phải chuyện lớn tuyệt đối sẽ không gọi cho anh , ở trong điện thoại, Trình Thiếu Tiên đơn giản nói qua chuyện, anh liền cảm thấy là tình thế nghiêm trọng.

Từ khi kết hôn, anh đã biết đây là tình bạn sâu đậm, lần này, sợ là Hạ Lữ đã làm lòng của cô bị thương tới cực điểm. Anh có thể hiểu sự tuyệt vọng của cô, bị bạn tốt bán đứng, đó là một loại đau xót không ngôn ngữ nào tả được. Anh không nói hai lời trực tiếp bỏ mọi công việc ra sân bay, đợi được máy bay đúng lúc nhận được báo động đỏ, đầu tiên là đến biệt thự, không ai, lại đến nhà mới, cũng không có người. Gi­na cùng bà nội anh cũng đến tìm, Trang Noãn Thần không có đó. Anh lúc này mới phát hiện tình thế nghiêm trọng đến vượt quá dự liệu, bên ngoài bắt đầu mưa, sấm sét nảy ra, sắc trời đã dần tối. Điện thoại di động của cô tắt máy, không cách nào tìm vị trí của cô. Anh lại sợ cô thật sự xảy ra chuyện ở trên đường, gặp mưa bão nguy hiểm, dưới tình thế cấp bách mạo hiểm mưa to đi khắp thành Bắc Kinh tìm. Khó có thể hình dung tìm được cô trong nháy mắt tâm tình kích động, khẩn trương giống như là lần đó trời lạnh trong tuyết rốt cuộc anh tìm được cô.

Nói thật, anh cũng là lần đầu gặp mưa bão lớn như vậy, khi anh chạy tới hiện trường đủ để bị một màn trước mắt làm cho khiếp sợ! Đại đa số xe bị ngâm mình trong nước, xe nhỏ một chút đã bị nước ngập mui xe, xe cứu viện, cần cẩu tất cả đều đến hiện trường cấp cứu. Chờ anh tìm được xe Trang Noãn Thần thì nước đã ngập quá nửa cửa xe, may mắn là cô ở chỗ cao hơn một chút, nhưng mưa rơi lớn quá, nếu như anh đến trễ một lát nữa, cô có thể hít thở không thông thậm chí tử vong. Anh không nói hai lời đập cửa sổ xe, một đường ôm cô lên xe cứu thương. Trong xe, cô cả người đều giống như chim gãy cánh, mềm nhũn, run lẩy bẩy không ngừng chui vào trong lòng anh, anh ôm sát cô, cái loại cảm giác lo sợ đó chưa bao giờ có. Anh biết cô đang sợ, biết cô vô lực, vì vậy tại bên tai cô từng lần một thì thầm, không sao, không sao, anh tới đây, anh ở bên cạnh em. . . . . .

Người phụ nữ này, quật cường làm anh dở khóc dở cười, làm anh thương tiếc tới cực điểm, hận không đem được tất cả năng lực đều dốc ra ngoài, bảo vệ cô, mến yêu cô, không hề để cho cô bị một chút xíu tổn thương nào nữa. Trang Noãn Thần vùi ở trong ngực anh, quen thuộc và ấm áp. giọng nói anh quẩn chui vào tai của cô, là trầm thấp dễ nghe. Không tránh, mặc cho anh ôm mình, lại cảm thấy cánh tay của anh càng thu càng chặt, giống như là sợ mất đi.

"Em hôn mê thời gi­an rất lâu sao?" Mở miệng nữa, giọng nói có chút khàn khàn, cổ họng đau rát.

"Hai ngày." Giang Mạc Viễn khẽ kéo cô ra, đưa tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, nhìn cô bằng ánh mắt đau lòng, "Nha đầu ngốc, thế nào nghĩ quẩn như vậy? Em biết anh không tìm được em rất lo lắng không hả, hả?" . Hai ngày. . . . . . Cô hôn mê hai ngày.

"Không phải em nghĩ quẩn, chỉ là không nghĩ tới sẽ gặp phải mưa bão." hạ lông mi, che kín đáy mắt uể oải, khẽ thở dài một hơi, khí lưu ở đầu ngón tay Giang Mạc Viễn , tràn ra thuộc về hơi thở của anh. Hơi thở này, sạch sẽ, phong phú, an toàn. Cô ngược lại có chút chán ghét mình, nhanh như vậy liền quên anh sai ư? Anh cùng Sa Lâm chuyện như thế nào đến nay cũng không cho cô tin chính xác , cô nên tức giận, nhưng là đáy lòng rõ ràng biết như vậy, Nhưng lúc mưa báo bị anh ôm vào trong ngực thì cô thật sự cái gì cũng không sợ, cũng không thấy cô đơn.

"Thời gi­an này nghỉ ngơi thật tốt, cái gì cũng không nghĩ cái gì cũng không làm." Giang Mạc Viễn cúi đầu, gương mặt ấm áp, khiến cô hơi nhột.

"Sao anh lại trở về?" Cô khẽ tránh hơi thở của anh, cắn cắn môi.

Trên đỉnh đầu, người đàn ông thở dài một tiếng, có chút dung túng còn có chút cưng chiều, "anh không về em đã sớm đi gặp Diêm Vương rồi."

Hai ngày nay có truyền thông báo ra có người mưa bão bỏ mạng, mưa rơi quá nhiều, cũng có người bị vây ở trong xe không ra được lại đợi cứu viện không kịp cuối cùng chết chìm, trong báo cáo cũng nhắc tới chỗ cô gặp nạn, phần lớn xe tê liệt bị dìm ngập, cũng có xuất hiện thương vong. Trận này mưa to, đến cả Kinh Thành cũng rung chuyển lo lắng.

Cô ngẩng đầu nhìn anh một cái, thấy ánh mắt anh sáng quắc vội vàng lại cúi đầu, ách giọng nói nói một câu, "Sớm một chút gặp Diêm Vương cũng tốt, chết sớm sớm đầu thai." Đơn thuần nói. Giang Mạc Viễn nghe xong nhếch môi cười, đưa tay dùng sức nhéo cái mũi của cô.

"Ưmh. . . . . . Đau quá!" Giơ tay lên đánh vào trên cánh tay anh.

Giang Mạc Viễn buông tay, đứng dậy rót cho cô chén nước rồi ngồi xuống, đưa nước đến, "Coi như em đến Âm Tào Địa Phủ, anh cũng có thể làm em bật ra." Thấy cô không nói chuyện từ chức, anh cũng không chủ động nói tới. Nếu thật có thể, anh ngược lại tình nguyện cô cả đời ở nhà, làm chuyên chức phu nhân.

"Cuồng tự đại." Cô lầm bầm câu, cầm lấy nước uống vài hớp. Giang Mạc Viễn nhìn cô, không nhịn được đưa tay khẽ vuốt đỉnh đầu của cô, đi công tác mấy ngày nay, anh rất muốn cô. Cô không có đẩy tay của anh ra, cũng không có tránh ra, cúi đầu một chút một chút mút lấy nước cảm nhận lòng bàn tay ấm áp êm ái của anh, khéo léo như với đứa trẻ.

Uống đến không nổi cô ngẩng đầu, thế nhưng anh lại cười nhẹ, "Nhìn em, uống nước cũng tràn ra ngoài miệng được." Trang Noãn Thần giơ tay lên vừa muốn lau, thế nhưng anh lại đưa tay giữ tay cô lại, cúi đầu nhìn cô, ánh mắt trở nên tĩnh mịch. Cô bị ánh mắt của anh chiếu, muốn rủ mặt xuống, thế nhưng anh lại cúi người hôn lên bờ môi của cô. Thân thể của cô cứng đờ, nụ hôn của anh triền miên, hôn môi cô cảm giác trong suốt như Thủy Châu, đôi môi mỏng dán lên cánh môi cô, nhẹ nhàng đụng chạm, hô hấp của cô nhuộm dần hơi thở của anh, động tác của anh dịu dàng như thế, dịu dàng làm cho cô trong lúc nhất thời hoảng hốt mê đắm. Cánh môi nhịn không được run, lại kích thích khát vọng của người đàn ông, nụ hôn của anh từ dịu dàng đột nhiên chuyển thành bá đạo. Phần môi mạnh mẽ làm Trang Noãn Thần khẩn trương, đôi tay nắm quyền đánh Bả vai bền chắc của Giang Mạc Viễn , lại như gõ vào Tường Đồng Vách Sắt. Nụ hôn của anh đến quá mạnh liệt, quấy nhiễu cô khó có thể khống chế giác quan, lưỡi của anh cuốn tìm lưỡi cô, thỉnh thoảng dịu dàng liếm láp, thỉnh thoảng kích tình gặm cắn, thỉnh thoảng cợt nhat trêu đùa, thỉnh thoảng cuồng nịnh tham lam, tựa như săn sóc tình nhân lại vừa như lỗ mãng man hán, hoàn toàn xâm lược hương thơm của cô. "Ưmh. . . . . . Đau. . . . . ."

Anh cường thế cuối cùng vẫn làm đau cô, cau mày kêu đau nước mắt lòe lòe. Giang Mạc Viễn nghe vậy, quyến luyến không muốn buông môi cô ra, rồi lại không vội rời đi, môi mỏng nhẹ nhàng cùng môi cô cọ sát lẫn nhau, dịu dàng cười nhẹ, "Làm đau em? Nơi đó bị thương?"

"Anh biết rõ còn hỏi." Cô trừng anh, lại bởi vì anh ôm sát không cách nào rời ra.

Phần môi người đàn ông nụ cười nở rộ mở rộng, chạm khẽ môi cô, "Bây giờ còn đau không?"

"Anh đừng như vậy, buông em ra. . . . . ." Đây là bệnh viện, anh bị điên rồi?

"Không muốn buông." Giang Mạc Viễn lại cười dịu dàng hơn, như tình nhân nói nhỏ ở bên má cô, giơ tay lên, ngón tay thon dài như gió nhẹ nhẹ nhàng vuốt qua trán của cô, bên má, cuối cùng dừng lại ở vành tai mượt mà, chậm rãi vân vê, giống như là đùa bỡn, như là trìu mến. cô bị anh sờ khiến lòng mềm vô lực, ý thức chống laij cungx không còn , cũng ở đây anh chậm rãi xoa tiếp. Ngón tay Giang Mạc Viễn theo cổ của cô trượt xuống, dừng ở xương quai xanh mềm mại của cô.

"Em thật choáng váng, muốn nghỉ ngơi." Trang Noãn Thần sợ loại cảm giác này, lại mê say sự êm ái vỗ về chơi đùa của anh, không nhịn được nghiêng người sang, như con mèo nhỏ trong ngực Giang Mạc Viễn.

"Nằm ở trong lòng anh nghỉ ngơi." Giang Mạc Viễn cúi đầu ở vành tai cô tựa như gió nhẹ giọng lẩm bẩm, đưa tay ôm chặt cô, khẽ thở dài một cái bên tai cô, "Noãn Noãn , em biết anh nghĩ nhiều về em không?"

Cô ngẩn người, ngẩng mặt nhìn anh. "Nghĩ tới em sao?"

Giang Mạc Viễn  rũ mắt nhìn thẳng vào mắt cô, tầm mắt đều là Nhu Tình, "Những ngày này, em không muốn anh?" Trang Noãn Thần môi đỏ mọng hé mở cười tươi. Anh ôm cô càng chặt hơn, cúi đầu hôn gì má trắng nõn của cô, nói ra lời nói trong lòng đầu độc cô, "Ngoan, nói cho anh biết em nhớ anh. . . . . . Nói em rất muốn anh."

Mê loạngiống như là một nắm ngọn lửa, nhanh chóng vị trí anh hôn qua lập tức nóng lên, tim của cô đập rất nhanh, nhanh đến gần như muốn thoát ra ngoài, từ trong cổ họng, màng nhĩ của cô bị âm thanh trong lòng nhảy kêu om sòm , tâm ý nhảy múa này là của cô, cũng là anh. . . . .

"Em. . . . . ." Trang Noãn Thần lẩm bẩm, bị anh dịu dàng nhuộm dần lòng loạn tình mê, tràn đầy tình cảm khiến đau tim, không nhịn được bật ra, "em muốn ——"

"Khụ khụ ——" lời nhớ nhung của anh chưa kịp nói ra không ngờ bị tiếng ho khan cắt đứt, có người cố ý. Trang Noãn Thần bỗng dưng thanh tỉnh, lúc này mới phát hiện ra có người tiến vào mà không nhận thấy, , đẩy Giang Mạc Viễn ra, cố gắng bình phục tâm tình kích động trong lòng, nhưng là vô dụng, trên mặt cảm giác nóng rực vẫn còn, nụ hôn của anh giống như vẫn in ở trên môi của cô, thân thể to lớn tựa hồ còn ôm chặt cô.

Là Gi­na, đang nén gương mặt cười cố làm mặt đau lòng, "ôi, thật là ngại, quấy rầy hai vị tân hôn rồi."

Nhìn Giang Mạc Viễn , gò má anh Tuấn đã sớm trở nên xanh mét, rất có một bộ muốn giết người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#vyu#đy