Chap 27: Tại sao lừa anh?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giang Mạc Viễn lắc đầu, cả người dựa vào trên ghế sa lon, lại không khỏi kháng nghị, "Ghế sa lon quá nhỏ, có thời gi­an anh dẫn em đi chọn cái lớn hơn." Chân của anh dài, vùi ở cái so­fa này trên có điểm bị tội.

"Vâng. . . . . ." Cô nào có ý định nghĩ tới chuyện ghế sa lon? Không chút để ý đáp một tiếng vào phòng bếp, mở tủ lạnh trong lúc nhất thời lại cũng không biết cầm gì. Phòng khách, Giang Mạc Viễn định lấy tờ báo ra xem, đột nhiên nghĩ đến chuyện hôm nay Mạnh Khiếu nói hướng về phía phòng bếp nói câu, "Noãn Noãn ——" Trang Noãn Thần đóng cửa tủ lạnh hai tay trống trơn đi ra ngoài nhìn anh. "Kết quả kiểm tra có rồi, sức miễn dịch của em rất thấp, về sau phải chú ý."

"Vâng, em biết rồi." Cắn cắn môi, nhàn nhạt cười cười. "Không phải lấy gì sao? Muốn ăn cái gì?" Giang Mạc Viễn cười đại khái. Trang Noãn Thần suy nghĩ một chút, lại ngây ngô đi tới phòng bếp. "A đúng rồi, hộp Vi­ta­min em uống hết chưa?" Sau lưng, Giang Mạc Viễn ngoài ý muốn hỏi một câu. Bước chân đột nhiên dừng lại, ánh mắt cô cũng chấn động, ngón tay ý thức nắm lại có chút hoảng loạn, sau một lúc lâu quay đầu nhìn anh, liếm liếm môi cố hết sức nói một câu, "Vi­ta­min a. . . . . ." Mới vừa nghĩ Vi­ta­min gì, suy nghĩ hơn nửa ngày mới nhớ tới chuyện lần đó gặp Mạnh Khiếu, tám phần là Mạnh Khiếu nói với anh chuyện kia.

"Đúng vậy, Vi­ta­min." Giang Mạc Viễn ngồi ở trên ghế sa lon nhìn cô, cường điệu câu.

"Cái đó. . . . . . Uống, uống hết rồi." Cô thế nhưng cà lăm một chút, chột dạ, nhìn thẳng vào mắt của anh không tự nhiên. Giang Mạc Viễn kỳ quái phản ứng của cô, nụ cười khẽ thu lại, hướng về phía cô đưa tay, " hộp thuốc lấy anh nhìn một chút."

"Hả? Anh phải nhìn bình thuốc làm gì?" Cô sợ hãi kêu. phản ứng của cô đã có thể khiến Giang Mạc Viễn chất vấn, mắt híp lại, nhìn chằm chằm cô giống như là muốn nhìn thấu tâm tư của cô, giọng nói tuy nói lạnh nhạt, nhưng cẩn thận phân biệt liền có thể phát giác ý đồ nói bóng nói gió ."Mạnh Khiếu giới thiệu cho anh một loại Vi­ta­min mới, anh xem em mua có phải loại cậu ta nói hay không."

"A. . . . . ." So với sự nhìn xa trông rộng của Giang Mạc Viễn , Trang Noãn Thần còn chưa đủ để luyện thành mặt không đổi sắc tim không đập mạnh, khó khăn nuốt nước miếng sau nụ cười hơi có vẻ xấu hổ, "lọ thuốc đã sớm uống hết rồi. . . . . . Thuốc cũng uống hết rồi, bình thuốc dĩ nhiên cũng ném." Lồng ngực đang nhảy lên nhảy xuống, cô không dám nhìn mắt của anh, xem kỹ ánh mắt giống như là lưỡi kiếm sắc bén đủ để khiến cô không thể che giấu, nhưng lại không thể không nhìn mắt của anh, khôn khéo như Giang Mạc Viễn , dù là sắc mặt của cô hơi có biến hóa đều sẽ bị anh nhìn rõ mọi việc, làm thế nào?

"À, ném." Giang Mạc Viễn dù bận vẫn ung dung, khóe môi đột nhiên câu cười, "Vậy em nói cho anh biết là loại bảng hiệu thuốc nào? Lần sau anh có thể đến chỗ Mạnh Khiếu giúp em lấy."

"Cái đó. . . . . . Em không nhớ rõ." Nói xong lời này cô hận không cắn được đứt đầu lưỡi của mình.

Quả nhiên, lời này khiến Giang Mạc Viễn chất vấn nhiều hơn, "Thuốc em uống rồi là loại gì còn không nhớ rõ?"

Trang Noãn Thần thật muốn mở cửa sổ tử trực tiếp nhảy lầu. Bình tĩnh, khiến lý trí trở lại đến trong đầu, "em không phải ý này, thật ra thì em muốn nói, sao anh quan tâm chuyện như vậy, chính là bình Vi­ta­min mà thôi, đến lúc đó em trực tiếp đến chỗ Mạnh Khiếu lấy là được, dù sao em hiện tại lại không đi làm còn cần anh phải đặc biệt đi một chuyến à."

Giang Mạc Viễn không lên tiếng, ngồi ở đằng kia vẫn nhìn cô. Cô bị anh nhìn có chút lo lắng, lại tận lực duy trì nụ cười ở khóe miệng nhìn thẳng anh, tâm như là một đầu gắn nai con đang vui mừng nhảy không ngừng, ông trời ơi, đừng nhảy, ngừng một chút đi, gi­an phòng an tĩnh như vậy, cô sợ bị anh nghe thấy thanh âm hoảng loạn trong lòng. Sau một lúc lâu anh mới có động tác, đưa tay —— "Tới đây."

Trang Noãn Thần ngoan ngoãn tiến lên, anh lôi cô ngồi xuống, khoảng cách gần như vậy nhìn chằm chằm cô, lòng của cô như lửa, hơi thở ấm áp của người đàn ông ở đỉnh đầu của cô, cô có chút hít thở không thông. cánh tay đàn ông vòng tới đây, cô bị anh lần nữa nhét vào trong ngực, lại nghe trên đỉnh đầu một tiếng thở dài nhẹ, Giang Mạc Viễn đang khêu gợi cằm chống khẽ đỉnh đầu của cô."Tại sao gạt anh?" Trong ngực cô bỗng nhiên kinh hãi, ngón tay đi theo run rẩy hạ xuống, theo sát khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bị anh quay lại, chống lại con mắt anh, con ngươi thâm thúy hắc ám dọa người, như vũ trụ hắc động đủ để đem lấy cô thu nạp vào. Ý niệm đầu tiên chính là, xong rồi, anh biết chuyện cô gạt anh uống thuốc tránh thai rồi ! hơn nữa chịu đựng cũng không cách nào kìm chế quả tim run rẩy, theo bản năng liếm liếm môi khô khốc, trề miệng một cái, khẩn trương nói một câu, "em. . . . . . Thật ra thì không phải cố ý phải gạt anh. . . . . ." Cô thật không biết nên làm sao sao cùng anh giải thích, thật ra thì cô thật muốn đứa bé, nhưng thời gi­an trước không phải là bị Sa Lâm khiến chậm trễ sao. Giang Mạc Viễn xa nhìn chằm chằm cô hồi lâu, thủy chung tính nhẫn nại chờ cô nói lời kế tiếp, nhưng cô bởi vì không biết làm sao giải thích mà chậm chạp không thể tiếp tục mở miệng. Thấy thế, anh như có điều suy nghĩ, mi tâm lặng lẽ dính vào một chút vẻ lo lắng, nhưng rất nhanh lo lắng biến mất thay vào đó nhàn nhạt mỉm cười, ngón tay thon dài rơi vào môi của cô, "uống Vi­ta­min cũng không phải là biện pháp đề cao sức miễn dịch duy nhất, anh cũng chỉ là lo lắng em một ngày mã mã hổ hổ đã uống nhầm thuốc mà thôi, về sau không cho phép lừa gạt anh nữa."

Trang Noãn Thần đáy mắt ngạc nhiên, thì ra anh nói là chuyện này. . . . . . Gật đầu một cái, đầu mơ màng căng căng , cùng anh tỷ thí giống như là một cuộc trí lực cùng thể lực thi đấu, chỉ là ngắn ngủn mấy phút cô đã kiệt sức, chỉ là, anh tin rồi sao? Cô không dám tùy tiện suy đoán điểm này.

"Giúp anh lấy nước uống, khát." Giang Mạc Viễn đưa tay vỗ một cái vào mông của cô khẽ mỉm cười.

"A, chờ một chút." Cô vội vàng đứng dậy đi vào phòng bếp. Ghế sa lon bên này, Giang Mạc Viễn thu lại cười ở khoé môi, ánh mắt chuyển sang hướng phòng bếp trở nên ý vị sâu xa. . . . . . ——— ———————— ——— —————

"Trang tiểu thư tùy tiện ngồi, ở đây tương đối xoàng, thật sự xin lỗi." Lần này phỏng vấn là công ty con, các nhan viên Đại Tinh Kỳ Thiên cũng nghỉ, lão tổng tự thân tuyển mộ nhân viên. Công ty tọa lạc tại gần cửa phụ Sùng Văn, so sánh với Đức Mã, trên dưới mấy tầng xử lý công mà nói, cái công ty này quả thật nhỏ đến rối tinh rối mù, là ở một chỗ Of­fices sáu tầng, nhìn hoàn cảnh mùa hè nóng mà mùa đông lại lạnh, vừa vào cửa Trang Noãn Thần lầm tưởng mình vào toà soạn báo mười năm trước, đều là mùi Thư Hương. Điều này cũng khó trách, trước cô cũng nhìn một chút bối cảnh công ty, công ty này lão tổng cũng từng mở hội sở hạng sang, cũng đầu tư qua một phần tạp chí, trước mắt công ty này này tạp chí cũng làm được Có da có thịt, cho nên đồng ý tới đây phỏng vấn chính là cho là công ty có bối cảnh truyền thông, bao nhiêu cái này coi như là một loại ưu thế. Chỉ là cô vạn vạn không nghĩ tới, hoàn cảnh nơi này theo Bỉ Đức mã phải kém rất nhiều, nếu nói kém chính là diện tích, đầu tiên trên thị giác. Lão tổng là một người đàn ông tuổi hơn bốn mươi, nhìn ra được mọi việc thích tự thân tự lực, tóc rối bời , nhưng nói lời nói cực kỳ hào phóng, rất có khí phách Bắc Phương hán tử.

Trang Noãn Thần vừa mới ngồi xuống anh ta liền chủ động rót ly trà tới đây, làm cô có chút thụ sủng nhược kinh. "Trang tiểu thư, chắc cô đã xem qua tình huống công ty của chúng tôi, diện tích hơi nhỏ một chút, bởi vì năm ngoái mới vừa thành lập. Nói trắng ra là, công ty truyền thông chỉ là một hạng mục của tôi, truyền thông cái này tôi không hiểu, trước vẫn làm hội sở hạng sang, bởi vì tiếp xúc truyền thông hành nghề nắm một chút tiền tài nghĩ tới làm một chút truyền thông cũng không tồi." Lão tổng nói rất thật, không chút nào giấu giếm, càng không có cho mình trên mặt dát vàng, "Lần này tôi chính là muốn tìm một người như vậy, có thể toàn quyền xử lý gi­an phòng này của tôi làm công ty truyền thông. Tôi xem qua lý lịch sơ lược của cô rất tốt, cô làm qua các hoạt động tôi cũng vậy xem qua, tôi tin tưởng Trang tiểu thư là người thích hợp."

Trang Noãn Thần như đứng đống lửa, cười cười, "công ty này tập đoàn nào?"

"Trang tiểu thư hiểu lầm, công ty không lệ thuộc tập đoàn nào."

Trang Noãn Thần ngạc nhiên, "Nhưng là tôi ở trên mạng điều tra tư liệu của ông, ông không phải là lão tổng của Unit­ed Artists. . . . . ."

"Xem ra cô rất công phu." Người đàn ông cười cười, "Không sai, tôi là có tập đoàn, nhưng ngoại trừ truyền thông. Nói một cách khác, ngành truyền thông chỉ là bước đầu nếm thử của tôi, chỉ có phát triển được tôi mới có thể nhập vào tập đoàn Unit­ed Artists, hiểu chưa?" Trang Noãn Thần hiểu, hóa ra là cầm một hạng mục trước thử dao mổ trâu. "Trang tiểu thư, tôi bước đầu biết cô, đối với cô cảm thấy rất hứng thú, lấy kinh nghiệm của cô muốn độc lập dẫn dắt mọi người chắc không có vấn đề, phúc lợi có lẽ không kịp Đức Mã , nhưng tiền lương tuyệt đối sẽ không thua thiệt."

Trang Noãn Thần phỏng vấn lâu như vậy còn chưa có gặp người dứt khoát như vậy, cười cười nhẹ nói câu, "tôi lại cần suy nghĩ một chút." Nói thật, cô đối với nơi này không phải quá cảm thấy hứng thú, cảm giác có điểm lạ.

"Tốt, đây là danh thiếp của tôi, suy nghĩ kỹ rồi gọi cho tôi." Cô nhận lấy danh thiếp vừa nhìn, Phương Trình. Tên rất ts nghĩa, cất xong hướng về phía ông ta gật đầu một cái. "Trang tiểu thư, tôi là thật lòng thành ý muốn mời cô tham dự, đây là cơ hội rèn luyện rất khó có được, không phải mỗi người đều có cơ hội độc lập mang đoàn đội ." Phương Trình cuối cùng tự đáy lòng bổ túc câu. .

"Được, tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ." Từ VT ra ngoài, Trang Noãn Thần ngẩng đầu liếc nhìn bầu trời, ánh sáng làm cô mở mắt không ra. Vừa mới chuẩn bị ăn một chút gì, điện thoại vang lên, ngoài ý muốn bắt máy —— "mẹ mới vừa qua gặp bà nội, có thì giờ rãnh không, cùng nhau ăn một bữa cơm."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#vyu#đy