Chap 3: Cố Mặc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 3: Cố Mặc
Trang Noãn Thần ngồi tại bệnh viên , cách đó không xa người con trai rốt cuộc hoàn thành một loạt vật lý trì liệu mới xuất hiện trước mặt cô, liếc mắt nhìn thời gi­an, nhịn cười không được cười, "Thật không tệ, hôm nay hoàn thành thời gi­an ngắn hơn trước. Ngừng lại thôi."
Đầu đầy mồ hôi Cố Mặc gật đầu, cô muốn đỡ, thế nhưng anh lại cười lắc đầu, "Tự anh có thể đi." Cô cười. "Uống nước thôi." Cô lấy nước ấm đưa cho anh. Anh nhận lấy uống một hớp. "Hôm nay làm còn rất khó sao? Anh ra không ít mồ hôi." Sau đó đem một cái khăn lông sạch sẽ đưa cho anh, Trang Noãn Thần ngồi xuống cảm thấy lo lắng.
Cố Mặc lau khô mồ hôi trên trán, thấy cô ánh mắt lo lắng liền nhẹ giọng an ủi, "Thầy thuốc nói như thế là bình thường, yên tâm đi, anh cảm thấy hôm nay đã rất thuận lợi rồi." "Đúng vậy!."
Cô gật đầu một cái, "anh bây giờ khôi phục được thật tốt, Cố Mặc , anh sẽ rất nhanh bước đi như bình thường thôi." "Nếu như mà anh thật sự có thể bước đi như bình thường thì tốt."
Cố Mặc đem khăn lông để qua một bên, nhìn cô, "Nếu như không có lời của em, anh đến bây giờ vẫn có thể còn nằm ở trên giường." Trang Noãn Thần ánh mắt thoáng qua một tia mềm mại , tiếp theo là nhàn nhạt đau đớn khuếch tán, cúi đầu than nhẹ, "Nếu như không phải là em mà nói..., anh cũng không nhảy lầu. . . . . ." "Noãn Thần , anh. . . . . ." Cố Mặc dừng một chút, hít sâu một hơi, "Thật ra thì, anh thực xin lỗi em." Nghe vậy, Trang Noãn Thần cười nhạt một tiếng lắc đầu, ngẩng đầu chống lại ánh mắt đau lòng của anh, "Chuyện cho tới bây giờ, chúng ta người nào xin lỗi người nào có ý nghĩa gì đây? Cố Mặc em hiện tại rất là hy vọng anh có thể khỏe mạnh, nhanh xuất viện." "Có thể gặp lại em, anh tình nguyện cả đời nằm viện." "Cố Mặc ——" Trang Noãn Thần bất đắc dĩ cười khổ, "anh nghĩ thế là không được, anh có nghĩ tới mẹ anh hay không?" Cố Mặc không nói lời nào, đuôi lông mày dính vào nặng nề. "Thật ra thì, trong khoảng thời gi­an này anh cần phải cảm ơn Hứa Mộ Giai ."
Cố Mặc dựa người tựa lưng vào ghế ngồi, sau khi nghe khịt mũi cười lạnh, "em bảo anh cảm ơn người khởi xướng?" Cô sửng sốt. Anh nhìn cô, ánh mắt khắc nghiệt đáng sợ, "Nếu như không phải là lời nói chuẩn cha cô ta, anh sẽ không bị như thế này phải không?" "Cô ấy biết anh đã. . . . . ." "Cô ta không biết." Cố Mặc nhíu nhíu mày, "cô ta đến nay cũng chưa từng thừa nhận cô ta chính là con gái của ông ta, còn tưởng rằng ta không biết." "Thật xin lỗi." Trang Noãn Thần mặt lộ vẻ áy náy, ban đầu, còn là cô nói cho Cố Mặc cho Hứa Mộ Giai cơ hội , Hứa Mộ Giai vẫn không dám trước mặt Cố Mặc thừa nhận, phải là không dám. Cố Mặc nghe cô nói xin lỗi chân mày xiết chặt, trực tiếp kéo tay của cô, "em lỗi anh cái gì? Người phải nói xin lỗi là Hứa Mộ Giai ." "Trong khoảng thời gi­an này, nếu như không có co ấy, đi Cố cũng không có người chăm sóc." "Em có ý gì?" Cố Mặc nhìn chằm chằm cô, từng chữ từng câu hỏi.
Trang Noãn Thần nhắn chặt mắt, từ từ rút tay khỏi tay anh, liếm liếm môi, "Hứa Mộ Giai co ấy . . . . . . Thật rất yêu anh ." "Ta không yêu cô ta." Cố Mặc gọn gàng linh hoạt, nhìn oi ánh mắt chuyển thành mềm mại, "Trong lòng anh chỉ có một mình em, đời này sẽ không chứa nổi người con gái khác ." "Em đã kết hôn." Trang Noãn Thần cùng anh hai mắt nhìn nhau, tuy nói trong lòng còn có chút nhoi nhói, nhưng ánh mắt đã bình tĩnh như nước, "Chúng ta, đều muốn nhìn về phía trước đi về phía trước mới được, không phải sao? Hơn nữa ——" cô tựa hồ đang suy nghĩ nói thế nào lời kế tiếp. Cố Mặc không có mở miệng, lẳng lặng chờ cô nói xong. "Hơn nữa, Hứa Mộ Giai còn có con của anh, chẳng lẽ. . . . . ." Trang Noãn Thần cắn răng, "anh không muốn chịu trách nhiệm sao?" "Em muốn anh chịu trách nhiệm với co ta?" Cố Mặc cau mày. "Chẳng lẽ không phải sao?" Trang Noãn Thần ngạc nhiên thái độ của anh. Thế nhưng anh lại cười lạnh, "anh chỉ có trách nhiệm với đứa nhỏ trong bụng cô ta , về phần cô ta, không thể nào." "Cố Mặc ——" "tý nữa theo ta luyện tập một lát thôi."
Rất dễ nhận thấy, anh không muốn sẽ tiếp tục cái này đề tài. Trang Noãn Thần biết rõ tính tình của anh bướng bỉnh, nên không nói gì nhiều, gật đầu một cái đứng dậy, cùng với anh tiếp tục luyện tập. Ngoài phòng vật lý trị liệu. Mạnh Khiếu đúng lúc xuống lầu lấy một phần án. Khoa thần kinh của anh cách khoa vật lý trị liệu khá xa, bình thường anh cơ hồ cũng không tới bên này, đi qua vô ý nhìn lướt qua phòng trị liệu bên trong, vốn là đã đi đi qua anh đột nhiên cảm thấy có điểm không đúng, lại quay trở lại hướng phòng trị liệu nhìn một chút, bỗng dưng trợn to cặp mắt! Trang Noãn Thần ? Cô ấy làm sao lại cùng với Cố Mặc làm trị liệu? ——— ——————

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#vyu#đy