Chap 34: Đừng ép tôi đi bước cuối cùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô tình nguyện là một giấc mộng, tất cả  hình ảnh tàn ngược đều là mộng cảnh, thực tế thì đợi cô tỉnh dậy từ trong mộng, Giang Mạc Viễn cứ như vậy ngồi ở bên giường, như thường ngày mà cười nhìn cô, nha đầu ngốc, sao là ác mộng được? Cạnh môi anh cười rất dịu dàng, đáy mắt cười càng thâm thúy. Trước mắt Giang Mạc Viễn , tươi cười dịu dàng giống như thường ngày, nhưng mắt của anh lạnh lẽo, hắc ám đến đáng sợ. . Trang Noãn Thần không có lừa mình dối người đến mức này, tối hôm qua chuyện xảy ra cũng không phải là nằm mơ. Cô cuối là mất đi tri giác chứ không phải mất trí nhớ, cho nên khi Giang Mạc Viễn đến gần cô thì cô có thể tinh tường cảm thấy sợ hãi đến từ sâu trong đáy lòng, đối với anh vô cùng sợ hãi. Cô rõ ràng nhớ anh đối đãi cô như thế nào. Một màn hình ảnh không chịu nổi kia, mỗi lần nhớ tới đã cảm thấy tâm can phân liệt. Cô bị buộc đón nhận một cuộc thảm khốc. Dữ dội. Châm chọc chính là, đối với cô người thực hiện bạo lực lại chính là chồng của cô. Giang Mạc Viễn người đàn ông này, cô cũng từng sợ qua anh, là lần đầu tiên bị anh thuê, nhưng đó là xuất từ việc không hiểu rõ anh, nhưng bây giờ bất đồng, cô sợ anh, là sợ anh tàn ngược, sợ anh rút đi dịu dàng cởi lớp áo khoác ra là bản tính dã thú. Cô chưa từng nghĩ tới anh sẽ là thứ người như thế. Ngồi ở bên giường Giang Mạc Viễn nhìn cô đáy mắt e ngại, giữa hai lông mày cực kỳ bình tĩnh, đưa tay, vạch chăn mỏng trên người cô. Trang Noãn Thần cả người co rúc, dõi theo anh giống như là nhìn ma quỷ, trong mắt tuy là sợ hãi nhưng là tràn đầy phẫn hận. Trước kia, cô đối với anh lại kính lại yêu, mà bây giờ, cô đối với anh chỉ còn lại sợ và hận rồi. Da thịt bị ánh mặt trời chiếu sáng ngời, gần như vô cùng mịn màng, dầy đặc vết hôn của nam nhân tối hôm qua ngang ngược, loại này nhìn đến mang cho nam nhân thỏa mãn. Giang Mạc Viễn giơ tay lên, ngón tay thon dài đầu tiên là khẽ vuốt gương mặt của cô, nhận thấy được da thịt khẽ run một cái thì nhàn nhạt cười cười, vuốt xuống đầu vai của cô, nhẹ nhàng vuốt ve.

"Về sau ngoan ngoãn nghe lời, biết chưa?" Anh dịu dàng, cuối cùng vẫn là ngụy trang.

Trang Noãn Thần mặc cho anh khẽ vuốt ve thân thể của mình, mỗi lỗ chân lông đều ở đây cố gắng bài xích nhiệt độ của người anh, cô không phải chấp nhận, chỉ là thân thể đau nhức đã không có hơi sức đẩy anh ra hoặc phản kháng, vào giờ phút này cô giống như là mèo kéo dài hơi tàn, móng nhọn cũng bị anh bẻ gảy. Tay của anh, thon dài, khớp xương rõ ràng, dịu dàng cỡ nào. Đôi tay, đã bao lâu mang cho nàng cô ấm áp, cũng là tối hôm qua đem cô hủy đi xương cốt nuốt vào bụng.

Sau một lúc lâu, Trang Noãn Thần mới vô lực phun ra câu, "Giang Mạc Viễn , tôi muốn ly hôn với anh." Cô thương anh, lại không thể đè xuống nỗi sợ hãi và hận anh. Bàn tay khẽ vuốt ở trên người cô đột nhiên dừng lại, quanh mình núi băng lặng lẽ lan tràn. Cô cảm thấy, nhưng cũng không sợ, trải qua sự hành hạ tối hôm qua đau khổ cũng có thể nuốt xuống. Giang Mạc Viễn tay ở trên người cô dừng lại sau một lúc lâu mới có động tác, lần này, lần nữa vuốt lên mặt của cô, véo nhẹ cằm của cô đối mặt mắt của anh, anh vừa cười, con ngươi là hắc ám vô tận, không thể đoán anh cười là bởi vì cao hứng hay là tức giận. Toàn bộ cảnh giác bị cô lôi lên.

Nhưng anh cứ như vậy không hề chớp mắt nhìn thẳng vào mắt cô, chừng hơn một phút đồng hồ, bóng dáng cao lớn Giang Mạc Viễn đè xuống, rất gần rất gần cô, môi mỏng cười khuếch trương càng lớn."Em dám không?" Giọng nói nghe vào nhẹ như vậy, giống như là giữa tình nhân mập mờ lẩm bẩm, nhưng là dịu dàng không lộ ra một chút ý uy hiếp. Trang Noãn Thần sửng sốt, cảnh giác chống lại mắt của anh. Giang Mạc Viễn giơ tay lên, vô cùng nhu hòa sờ sờ đầu của cô, "Tôi cho em mượn mười lá gan, em cũng không dám ly hôn với tôi."

"Tôi. . . . . .  Tôi muốn ly hôn với anh!" Cô không biết anh là từ cái gì tự tin như vậy, nhưng không thể không nói, giọng điệu của anh xác thực chấn áp được cô rồi, cô biết, anh tuyệt đối không phải là trống rỗng nói ra những lời này, tính tình của anh còn có gì không muốn người khác biết cô cũng không rõ ràng lắm.

Giang Mạc Viễn nghe lời này xong giận quá hóa cười, thu tay lại, nhìn chằm chằm cô, "Chớ cáu kỉnh với tôi, hậu quả em đảm đương không nổi, Noãn Noãn , bị ngược mới có thể khôn ngoan nhìn xa trông rộng, tối hôm qua tôi đối với em cũng chỉ là trừng phạt nhỏ, hiểu chưa?" Anh lại lần nữa gọi nick name của cô, nhưng là, đã không ấm áp giống ngày trước.

Trang Noãn Thần trợn to cặp mắt, tối hôm qua. . . . . . Chỉ là trừng phạt nhỏ? Anh chẳng lẽ còn có thể giết cô hay sao? "Em thật cho là tôi sẽ thành toàn cho em cùng Cố Mặc ? Em quên cái ý niệm này đi, em gả cho tôi, cho dù chết cũng là quỷ của tôi." Giang Mạc Viễn đưa tay kéo cô tới, bàn tay không an phận kéo eo của cô giơ mông của cô lên, nhìn xuống thấy khe mông trắng muốt đều là vết đỏ do tối hôm qua anh nặn ra, nụ cười càng lộ vẻ mập mờ, "Chỉ là việc trải qua tối hôm qua, tôi đoán em cũng không còn mặt mũi đi gặp anh ta, từ nay về sau, chỉ cần em vừa thấy anh ta là có thể nghĩ đến tối hôm qua em trước mặt anh ta rên rỉ thở gấp, phóng đãng hạ tiện như thế nào ——"

"Đủ rồi! Không cần nói nữa!" Trang Noãn Thần giơ tay lên thật chặt che lỗ tai, nước mắt vọt ra khỏi hốc mắt.

Giang Mạc Viễn lại kéo tay của cô, cằm căng thẳng, "Trang Noãn Thần , còn chưa có nữ nhân nào dám cắm sừng Giang Mạc Viễn tôi! Em ở cùng anh ta? Tôi cho em biết không thể nào! Tôi sẽ để em ở lại bên cạnh tôi, từ từ hành hạ em!"

"Giang Mạc Viễn , anh là đồ cầm thú! Anh tại sao một mực chắc chắn tôi hồng hạnh xuất tường? Tốt, nếu anh cũng cho là như vậy, vậy chúng ta ly hôn! Anh có một cô vợ bên ngoài cắm sừng còn sao nữa? Anh không phải sợ bị người đời nhạo báng sao?" Trang Noãn Thần hận đến cắn răng nghiến lợi.

Giang Mạc Viễn lại gần cô, trên trán gân xanh nổi lên, "Đừng quên chúng ta lúc ấy kết hôn cũng chỉ là khế ước, em muốn làm cái gì tôi không quản em, nhưng là em không thể phản bội tôi, cả đời không cho phép nói ly hôn với tôi. Em đồng ý, tôi mới bỏ qua cho anh họ cùng người yeu cũ của em. Trang Noãn Thần , em chưa quên mình chỉ là món hàng chứ? Là hàng bán cho tôi mãi mãi! Hàng hoá có tư cách nói ly hôn với tôi sao?" Lời của anh, khiến đau đớn lòng của cô. "Tôi có thể cưng chiều em lên trời, cũng có thể đá em xuống Địa ngục, ở lại bên cạnh tôi em tốt nhất là phục vụ tôi, phục vụ tôi cao hứng tôi còn có thể còn có thể thương tiếc em." Giang Mạc Viễn lời nói không chút lưu tình, "Đừng nghĩ cái ý niệm ngu xuẩn là ly hôn, em nhớ kỹ cho tôi, tôi Giang Mạc Viễn đời này cũng sẽ không bỏ qua em." Hàng loạt lời của anh khiến màng nhĩ cô ong ong . . . . . .

Giang Mạc Viễn nói xong lời nói này cười lạnh đứng dậy, đi ra khỏi phòng ngủ. Trang Noãn Thần cả người ngồi phịch ở trên giường, nước mắt mơ hồ, cô dám cùng anh ly hôn sao? Có cái gì không dám? Cùng lắm thì vạch mặt ai sợ ai? Nhưng là. . . . . . Cô thật không sợ sao? Giang Mạc Viễn còn có bao nhiêu mặt là cô không biết? Dù thật là cô chủ động mà đưa ra tố tụng nhưng biết sẽ như thế nào? Anh Tài Đại Khí Thế áp cũng có thể đè chết cô! Điều này cũng không sợ, cô sợ nhất là không biết Giang Mạc Viễn sẽ làm ra chuyện gì . Hoảng loạn , đầu của cô gay gắt, lại cảm thấy toàn thân rét run, là sợ? Là tức? Là tức giận? Những tâm tình này tất cả đều tan ra quện vào với nhau quậy cô sống không bằng chết. Không biết qua bao lâu, Giang Mạc Viễn lại đẩy cửa đi vào, lần này anh ăn mặc đồ Tây, anh hả hê phấn chấn tới cười nhạo cô xem xem cô chật vật không chịu nổi cỡ nào. Anh đi tới trước mặt cô, giơ tay lên không chút để ý khuy tay áo, trên cao nhìn cô nói, "Tôi hai ngày tương đối bận, em thích ở biệt thự hoặc là ở nhà mới thì tùy em, chỉ yêu cầu một chút, lần sau anh trở lại đừng làm cho tôi lại nhìn thấy mặt lạnh của em. làm sao làm vợ. Hiểu chưa? Nếu không thì học phụ nữ khác một chút thế nào phục vụ nam nhân!"

Cô gắt gao nhìn chằm chằm anh, hận bên cạnh không có con dao chọc quá khứ. Giang Mạc Viễn nhìn ánh mắt phẫn hận của cô, đưa tay nắm được mặt của cô, ngón tay lạnh thấm vào da thịt, "Tốt bụng nhắc nhở em một câu, đừng nghĩ cách ly hôn với tôi, Trang Noãn Thần tôi cho em biết, tôi có rất nhiều biện pháp ép em ngoan ngoãn mà đi vào khuôn khổ, em tốt nhất đừng ép tôi đi một bước cuối cùng. Từ nay về sau, em ở nhà nhiệm vụ chính là làm ấm giường tôi. Bên ngoài cho người khác thấy em là Giamg phu nhân tình chân ý thiết cho tôi, nếu không, chọc giận tôi hậu quả em phải chịu!" Cảnh cáo xong anh liền xoay người rời đi. Trong không khí, cuốn lên lạnh lẽo xạ hương tức, không hề còn dịu dàng đậm đà. . . . . . Trang Noãn Thần gắt gao siết cái mền, đốt ngón tay trắng bệch. ——— —————— ———  ——— ————

Liên tiếp mấy ngày Giang Mạc Viễn cũng không trở về nhà. Vô luận ở nhà mới hay ở biệt thự, Trang Noãn Thần hoảng loạn, nhắm mắt chính là ngôn ngữ lạnh lùng cùng khuôn mặt xanh mét mặt của Giang Mạc Viễn , mở mắt liền vội vàng rửa mặt ra cửa, thà ở bên ngoài đi dạo chứ không nguyện về nhà. Cô không biết anh là ra khỏi nhà hay là đang Bắc Kinh, không dám hỏi thăm tin tức của anh cũng không hỏi những người khác.

Cố Mặc ngày hôm đó sau khi ra viện, không quá hai ngày cô liền nhận được điện thoại của Hứa Mộ Giai , cô ta ở trong điện thoại vui sướng hài lòng muốn mời cô đi tham gia hôn lễ, Trang Noãn Thần nào dám lại đi gặp Cố Mặc , vội vàng cúp trò chuyện. Giang Mạc Viễn nói đúng, cô cũng không còn mặt mũi gặp Cố Mặc , tuy nói buổi tối đó anh không có tỉnh lại, nhưng là đủ để khiến cô xấu hổ không dứt. một chiêu này của Giang Mạc Viễn quá ác, dễ dàng liền hoàn toàn phá hủy dũng khí gặp lại Cố Mặc của cô. Hôm này là thứ tư. Từ Vạn Tuyên ra ngoài Trang Noãn Thần hít sâu một hơi, nhìn trời tảng lớn mây phủ trời chiều, thật nhanh trời đã muốn tối, chỉ mong tối nay Giang Mạc Viễn sẽ không về .

Đang suy nghĩ, tiếng còi xe inh lên, quay đầu nhìn lại là xe của Trình Thiếu Tiên . Xe ở bên cạnh cô dừng lại, trời chiều chiếu sáng nụ cười của Trình Thiếu Tiên, hướng về phía cô ngoắc tay, "Còn tưởng rằng mình nhìn lầm, lên xe đi."

Trang Noãn Thần đứng ở ven đường, đại não trong lúc nhất thời có chút chậm chạp, vòng vo thật lâu mới phản ứng được đi lên trước cúi đầu nhìn trong xe anh, "Làm sao anh lại ở chỗ này?"

"Tới đây làm việc, đã lâu không gặp, đi thôi mời cô ăn cơm." Trình Thiếu Tiên sảng lãng cười cười, chủ động xuống xe mở cửa tay lái phụ. Anh ngoại hình đẹp trai cao lớn đưa tới rất nhiều ánh nhìn của người chung quanh.

"Tôi. . . . . . Để hôm khác." Cô không có khẩu vị, cũng không còn tâm tình cùng bằng hữu ôn chuyện.

Thấy cô vẻ mặt ấm ức, Trình Thiếu Tiên không yên tâm, đưa tay đặt phía sau lưng của cô"Đi thôi, nghĩ ngợi gì cũng được."

Tết tết tết đến rồi! Các nàng bánh trái gì không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#vyu#đy