Chap 38: Chuyện hôm nay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giang Mạc Viễn cau mày, chờ Trình Thiếu Tiên quát to xong rồi hướng về phía hắn giơ tay đè ép, "cậu trước ngồi xuống, vì đối phó các Đức Mã các người tôi ba ngày không ngủ rồi, tôi hiện tại tuổi tác cao, không chịu được người khác hô mưa gọi gió ."

"Giang Mạc Viễn cậu rốt cuộc có ý gì, tốt nhất nói với tôi cho rõ ràng! Nếu không tôi không dám bảo đảm có thể hay không cho cậu một quyền!" Trình Thiếu Tiên thật vất vả mới đè xuống lửa giận trong lòng, lần nữa ngồi xuống thống giận theo dõi anh. "Biết cậu tại sao xuất chiến lại chết trước không?" Giang Mạc Viễn giơ tay lên vuốt vuốt huyệt Thái Dương, khóe mắt hiện lộ vẻ uể oải, "Hãy nhẫn nại. Lời của tôi còn chưa nói hết cậu nổi trận lôi đình làm cái gì?"

"Cậu mau nói!" Trình Thiếu Tiên gầm lên.

"Cậu sao lại nghĩ mình là miếng mồi ngon đây? Cậu mang Noãn Noãn đi cô ấy sẽ cùng cậu đi? Không phải là tôi khoác lác vô sỉ, ngươi căn bản là mang không nổi cô ấy, coi như cậu có thể dẫn cô ấy đi, tôi dám khẳng định cô ấy sẽ không cùng cậu xảy ra cái gì." Giang Mạc Viễn cười nhẹ.

Trình Thiếu Tiên lông mày thoáng tức giận đè lại, suy nghĩ hồi lâu sau lạnh lùng nói, "cậu có phải hay không quá coi thường sức quyến rũ của tôi? Chẳng lẽ Noãn Thần không thể yêu tôi?"

"Cô ấy căn bản sẽ không yêu cậu, hai người hai không chơi bời, cậu có thể thành tri kỷ của cô ấy .... Cho nên nếu như Noãn Noãn với cậu ở cùng nhau có thể vui vẻ, không có gì giấu giếm nhau, tôi lại là yên tâm." Giang Mạc Viễn tức giận nói một câu.

Trình Thiếu Tiên sửng sốt, dần dần đáy mắt cuối cùng một chút tức giận cũng kéo không ra, trong lúc nhất thời bất đắc dĩ lắc đầu cười, "Giang Mạc Viễn cậu đến cùng là có chuyện gì xảy ra?" Giang Mạc Viễn lại thở dài một cái, dựa ghế sa lon hai mắt nhắm lại. Trình Thiếu Tiên ánh mắt ngớ ngẩn, anh chưa từng thấy qua Giang Mạc Viễn thể xác và tinh thần mệt mỏi như vậy.

"Thiếu Tiên, tôi không phải là làm sai rồi chứ ?" Sau một lúc lâu Giang Mạc Viễn mới mở miệng, vẫn như cũ không có mở mắt, giọng nói lại cực kỳ cô đơn.

"Cậu là chỉ cái gì?"

"Người cô ấy yêu thủy chung là Cố Mặc, trong lòng trong mắt cũng chỉ có hắn. Tôi thường xuyên suy nghĩ, nếu như ban đầu không nhất định cưới cô ấy vào cửa, có phải hay không hiện tại cô ấy còn có thể tươi cười rạng rỡ với tôi, có phải hay không còn có thể giống như trước tin tưởng tôi, lệ thuộc vào tôi?" Giang Mạc Viễn nhắm mắt, mày rậm cau chặt, "Sống sờ sờ một đôi tình nhân bị tôi chia rẽ , cô ấy vì Cố Mặc không thể bỏ xuống cùng tôi sống qua ngày, nhưng Thiếu Tiên a, cậu tin không, tôi thế nhưng thật sợ mất đi."

"Cho nên cậu liền thô bạo mà đối với Noãn Thần ? Mạc Viễn , cậu có phải hay không điên rồi? Chẳng lẽ cậu không rõ ràng như vậy đối với cô ấy ngược lại sẽ làm cô ấy càng sợ cậu sao?" Trình Thiếu Tiên tuy có oán hận giọng lại không nhịn được nhè nhẹ, Giang Mạc Viễn chưa bao giờ ở trước mặt anh yếu ớt như vậy qua, vì phụ nữ.

"Tôi yêu cô ấy, yêu đến ngay cả bản than cũng không nghĩ tới." Giang Mạc Viễn đột nhiên mở mắt, con ngươi là thật sâu, "Cho tới nay tôi đều cảm thấy phụ nữ rất phiền toái cho nên tận lực không chạm phải, không ao ước bị Tiểu Thiếu Nữ làm cho tay chân luống cuống. Từ đầu tới đuôi tôi ngại cũng chỉ là trong lòng cô ấy còn có Cố Mặc mà thôi, cô ấy sau lưng tôi uống thuốc tránh thai, Thiếu Tiên , đây là đối với ta tôi là vũ nhục." .

Trình Thiếu Tiên thất kinh, anh không nghĩ tới Trang Noãn Thần trộm uống thuốc tránh thai, kiêu ngạo như Giang Mạc Viễn , loại đàn ông như hắn tại sao có thể dễ dàng tha thứ chuyện như vậy?

"Nói thật, tôi thật sự là không biết nên làm sao đối với cô ấy nữa, tôi muốn hảo hảo thương cô ấy, lại vừa nghĩ tới cô ấy cùng Cố Mặc liền lên cơn giận dữ! Đổi lại là người khác tôi cũng vậy sẽ đường hoàng mắng mỏ, người ta một đôi tình nhân êm đẹp bị ngươi chia rẽ ngươi còn muốn lòng của người ta? Có khả năng sao? Cô ấy không cầm đao giết chết ngươi là không tệ rồi. Nếu như là người đứng xem tôi cũng sẽ nói lời nói này, chỉ tiếc tôi là người khởi xướng, tôi nghĩ muốn cô ấy toàn tâm toàn ý yêu tôi, ta chẳng những muốn người của cô ấy còn muốn lòng của cô ấy, cậu nói, đây là tôi tham lam sao?"

Trình Thiếu Tiên cau mày, cầm ly rượu lên lại thật lâu không uống. "Tôi không thể tin tưởng cô ấy, đều nói lòng của phụ nữ như kim dưới đáy biển, tôi cuối cùng coi như là lãnh giáo. Tôi Giang Mạc Viễn cho tới bây giờ không có bị phụ nữ nào đùa bỡn thành ra như vậy." Anh nặng nề thở dài, giọng nói hơi có vẻ khàn khàn, "Tôi mệt mỏi, tôi chưa từng cảm thấy mệt như vậy qua."

Trình Thiếu Tiên nhìn anh, lúc này anh ngược lại không biết nên nói những gì rồi. Giang Mạc Viễn người này, từ ngày bước lên thương trường trở đi không hề kêu qua mệt mỏi, trong từ điển cuộc sống cũng tựa hồ không tìm được chữ "Mệt mỏi" này, hôm nay lại trước mặt anh kêu thể xác và tinh thần mệt mỏi, có thể thấy được hắn thật sự là mệt mỏi. Một màn này nhìn qua rất khó hiểu, bằng hữu của anh kiêm đối thủ, đang mới vừa trước đây không lâu thắng anh một trận rất đẹp, ép Đức Mã thiếu chút nữa mất người mất của, hai người bọn họ lại ngồi nơi này cùng tán gẫu thật vui. Chỉ là nói đi thì phải nói lại, anh cùng Giang Mạc Viễn quan hệ thật tức cười, trên thương trường có thể đấu đá ngươi chết ta sống, trên sinh hoạt nhạo báng lẫn nhau, nhưng hôm nay ngược lại là lần đầu tiên. "Tôi chỉ là hy vọng cậu đừng ép Trang Noãn Thần là được, cô ấy sợ cậu, tôi nhìn thấy được."

"Tôi sức khống chế cực mạnh, Nhưng trước mặt cô ấy liền tan rã." Giang Mạc Viễn cười khổ lắc đầu, lại đem xì gà đốt, vô lực hút.

Trình Thiếu Tiên khẽ thở ra một hơi, cũng đi theo lắc đầu một cái. "Còn nữa, về sau đừng mang Noãn Noãn xuất hiện trước mặt Ben." Trong sương khói Giang Mạc Viễn ngước mắt nhìn anh, "cậu hôm nay mang cô ấy tới mục đích tôi rõ ràng, nhưng chuyện thương trường chớ đem cô ấy cuốn vào , coi như là. . . . . . Tôi cầu xin cậu."

"Cậu đã như vậy trong lòng tại sao còn phải cùng Ben? Tạm thời không nói đến năng lực của cậu đầu tư mấy công ty cũng không thành vấn đề, Đức Mã bên này cũng rất hi vọng cậu gia nhập liên minh, Ben không đáng giá để cậu liên hợp." Trình Thiếu Tiên thật ra không che giấu mục đích, Ben là tên hoa hoa công tử, dù đã nhiều tuổi nhưng vẫn là phong lưu không thay đổi, hơn nữa Ben ở trước mặt nữ nhân từ trước đến giờ không có hành vi gì khác thường, hắn lại đối với Noãn Thần biểu lộ ra một chút xíu hành động cũng sẽ bị Giang Mạc Viễn phát hiện, cường thế như Giang Mạc Viễn làm sao có thể bỏ qua được điểm này? Anh đối với Ben cũng tất nhiên sẽ có hiềm khích.

"Nợ nhân tình cần phải trả, lần này sau khi làm xong hạng mục tôi sẽ lui ra ngoài." Giang Mạc Viễn như có điều suy nghĩ, nhàn nhạt khạc ra khói mù.

Trình Thiếu Tiên cũng không có chỗ nói đành phải thôi."Nếu Bất Tương Vi Mưu, vậy chỉ có thể ở trên thương trường liều cái lưới rách cá chết."

"Tôi theo cùng, chỉ cần, đừng mang Noãn Noãn làm điểm yếu của tôi là được." Giang Mạc Viễn nhếch môi cười nhạt một tiếng, gió nhẹ nước chảy.

"Được nhưng người khác tôi liền không dám bảo đảm." Trình Thiếu Tiên trò chuyện xong để ly rượu xuống đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Giang Mạc Viễn không động, theo dõi anh cười nhẹ, "Đổi lại là người khác, tôi cũng vậy sẽ không xuống tay lưu tình." Nhắc tới cùng trên thương trường ngươi lừa ta gạt, anh lại khôi phục trước sau như một trầm ổn chắc chắn. Trình Thiếu Tiên cười yếu ớt không nói gì, chờ đi tới cửa đột nhiên quay đầu lại nhìn anh nói một câu, "Giang Mạc Viễn , tôi muốn nghe câu lời nói thật của cậu."

"Nói."

"Cậu thật sự giết Phỉ Phỉ?" Giang Mạc Viễn nghiêng đầu nhìn Trình Thiếu Tiên ở cửa, một hồi lâu sau nhàn nhạt cười yếu ớt, "Trên thực tế, năm đó Phỉ Phỉ lúc bị cậu ôm đi cũng đã dính vào Lis­te­rio­sis, là một loại ung thư máu hiếm thấy, nó tiếp tục còn sống cũng chỉ là khổ sở." Trình Thiếu Tiên rốt cuộc hiểu rõ, bất đắc dĩ lắc đầu, thì ra là đây mới nguyên nhân giết chết Phỉ Phỉ. ——— —————— ———  ——— ————

Nửa đêm, lo lắng che kín trăng tròn. Chân trời điểm sáng duy nhất bị mây đen che lấp, chỉ còn lại lập loè đèn đường. Trên giường, Trang Noãn Thần ngủ rất không ngon, trong mơ hồ phía chân trời lại truyền tới tiếng sấm nghẹn ngào liên tục, đè nén ngày mai lại sắp tới mưa to. Gió đêm chui vào, cô rụt một cái thân thể, trong giấc mộng cảm giác rất lạnh rồi lại không tỉnh lại, trong hoảng hốt lại nghe có âm thanh Nhân Quan cửa sổ, gió đêm biến mất, rong chơi ở giữa hô hấp chính là xạ hương nhàn nhạt. Cô mặc quần ngủ màu trắng, sợi tơ hạng sang nổi bật lên da thịt sáng ngời ngưng nhuận, trong ngực ôm gối, tảng lớn lưng lộ ở trong không khí. Rất nhanh, có ngón tay thon dài khẽ vuốt phía sau lưng của cô, kéo dài từ gáy thon dài như thiên nga chậm rãi rơi xuống, ngón tay ở nơi xinh đẹp Hồ Điệp Cốc của cô dừng lại, hình dáng mê người hấp dẫn chúng sanh. Có hôn rơi vào Hồ Điệp Cốc của cô, giống như là quyến luyến lộ ra dịu dàng. Trong giấc mộng Trang Noãn Thần cảm thấy nhồn nhột, cảm giác phần lưng giống như là bị Thanh Phong phất qua, núi hôn nóng rực kéo dài từ Hồ Điệp Cốc tràn lan lên , rơi vào gáy, nhồn nhột khó nhịn. Cô bỗng dưng thức tỉnh, mở mắt lại bị hình ảnh hắc ám làm cho sợ hết hồn!

"A ——" hoảng sợ cô thét chói tai bật thốt lên. Bóng ở bên giường một chút cũng không động, tựa hồ nhẫn nại chờ cô kêu xong, mặc cho cô phát tiết trong lòng lo lắng cùng hoảng sợ. Trong không khí, nhàn nhạt hơi thở mùi thuốc lá cùng mùi rượu hỗn hợp, còn nữa, quấn nhẹ theo xạ hương phái nam. "Pằng!" Cô vội bật sáng đèn ở đầu giường, ánh sáng vàng nhạt hiện ra khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông. Là Giang Mạc Viễn . Anh lại hơn nửa đêm trở về. "Anh, anh định làm gì?" Trang Noãn Thần thấy rõ là anh liền trở nên hoảng loạn, thân thể hướng về sau rụt một cái.

Giang Mạc Viễn trên người áo sơ mi còn dính hơi thở rượu đỏ, nghĩ đến là uống nhiều rượu, bóng dáng cao lớn gắn vào trên đầu cô làm người ta hít thở không thông, anh nhìn chằm chằm cô không hề chớp mắt, đem lấy hoảng sợ của cô toàn bộ thu nạp vào đáy mắt chỗ sâu rồi cười cười, "Đây là nhà anh, em nói anh trở về làm gì?" Anh cười đến càng êm ái, cô càng sợ. Thân thể một chút xíu cọ đến bên giường, "Vậy anh. . . . . . Nghỉ ngơi thật tốt." Nói xong ôm gối của mình đứng dậy.

Giang Mạc Viễn chân mày đột nhiên rét, quát khẽ, "Đứng lại!" Cô bỗng dưng cứng đờ. "Đi đâu?" Giang Mạc Viễn ngồi ở bên giường canh chừng bóng lưng cô, con ngươi giống như là Lệ Ưng co lại. Trang Noãn Thần không có quay đầu lại, đè xuống hoảng sợ trong lòng cố trấn định trả lời, "Chu Niên nói anh cũng không được nghỉ ngơi tốt, tôi không làm trễ nãi anh nghỉ ngơi."

"Tối nay không cho phép đi." Anh cố nén trái tim không vui, nhàn nhạt nói một câu. Cô quay đầu lại nhìn anh, sau lưng một mảnh lạnh lẽo. "Anh nói rồi, anh trở về không muốn nhìn thấy em mặt lạnh, tới đây!" Giang Mạc Viễn chìm giọng nói, giơ tay lên tùy ý xé hạ cà vạt. Trang Noãn Thần gắt gao thắt gối đầu, một hồi lâu sau từ từ đi lên trước, ở trước mặt anh gằn từng chữ, "Giang Mạc Viễn , tôi ngày mai phải đi làm."

"A, vậy sao? Đã như vậy càng không thể làm trễ nãi thời gi­an." Anh nhíu mày cười khẽ. Cô lặng thinh. Thế nhưng anh lại đứng dậy, cúi đầu ở bên má cô cọ sát, cằm mọc râu làm cho da thịt cô đau nhói, rất nhanh đau nhói xuất hiện ở cổ của cô, nói nhỏ, "Tối nay hảo hảo phục vụ anh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#vyu#đy