Chap 40: Vào Vạn Tuyên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thứ hai Trang Noãn Thần lên ban. Đôi môi sưng đỏ cùng vết đỏ trên người vết đỏ ước chừng đến tối chủ nhật mới gần mờ hết. thứ bảy Giang Mạc Viễn không ở nhà, Cố Mặc lại gọi điện thoại tới, cô thấy là số anh nên cũng không dám nhận, chỉ sợ sinh rắc rối. Tối muộn chủ nhật, Giang Mạc Viễn lại trở về biệt thự, cô nơm nớp lo sợ không biết làm sao, thế nhưng anh lại không có đối với cô thô bạo nữa, giội nước cho mát liền ôm cô ngủ, cô đã sớm chuẩn bị tinh thần để anh hành hạ, nhưng, Giang Mạc Viễn tựa hồ mệt mỏi thật sự, nằm xuống không bao lâu sau đã ngủ thật say, cánh tay thủy chung siết chặt lấy hông của cô không để cho rời ra. Cô vốn là cực sợ, nhưng về sau cũng buồn ngủ ngủ. Cả đêm chìm trong mộng đẹp. Đợi cô tỉnh dậy đã là thời điểm ngoài cửa sổ sáng choang. Trên bàn ăn là anh trước sau như một chuẩn bị bữa ăn sáng.

Đến Sùng Văn, Giang Mạc Viễn dừng xe, liếc mắt nhìn trên lầu sau khẽ cau mày, "xuống chỗ này đi làm?"

Trang Noãn Thần hận không lập tức xuống xe rồi lại không dám lỗ mãng, nhẹ nhàng gật đầu, thật lâu nặn ra câu, "Thời gi­an không còn sớm, em đi trước."

"Đợi chút." Cô thân thể cứng đờ. Giang Mạc Viễn lại thò người tới, chủ động cởi dây an toàn cho cô, giơ tay lên đụng chạm mặt của cô. Cô cả kinh phản xạ có điều kiện quá mức, ngón tay của anh để ở giữa không trung. Cô giống như là cung kéo chặt. Một hồi lâu sau lại nghe Giang Mạc Viễn khẽ thở dài một hơi, đưa tay vặn mặt của cô, chỉ đem lấy một luồng tóc dài gài vào bên tai cô, cử chỉ êm ái, "Buổi trưa chớ vì đối phó mà ăn uống tùy tiện."

Không ngờ anh lại quan tâm khiến cô khẽ sửng sốt, rất nhanh lại lập tức liễm hạ lông mi, nhẹ nhàng gật đầu. Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ xe, vầng sáng nhàn nhạt khúc xạ ở trên gò má cô, dáng vẻ nhìn phụ nữ tái nhợt ở trong mắt anh, rất nhanh đáy mắt xẹt qua đau lòng. "Ví tiền đưa cho anh."

Trang ấm sáng sớm giương mắt không hiểu nhìn anh. Thấy cô không nhúc nhích, anh cũng không nói tiếng nào trực tiếp cầm lấy túi xách cô, tìm ra ví tiền liếc mắt nhìn rồi nhíu nhíu mày, lại móc ví tiền của mình ra, đem tất cả tiền mệnh giá lớn lấy ra bỏ vào trong ví tiền của cô. "Em không cần. . . . . ."

"Buổi trưa đến tiệm cơm đối diện ăn, chớ ngược đãi dạ dày bản thân." Anh mắt điếc tai ngơ, đem ví lần nữa đút vào trong túi xách của cô dặn dò. Trang Noãn Thần giương mắt nhìn lướt qua tiệm cơm anh nói, ông trời, tiệc mời quốc tân. . . . . .

"Buổi tối sắp đến giờ tan tầm gọi điện thoại cho anh."

Trang Noãn Thần đầu trầm xuống, phát ra thanh âm kinh sợ, "Làm gì?"

"Xe của em hiện tại không thể sử dụng, anh tới đón ngươi tan làm." Giang Mạc Viễn nói một câu.

"Không cần, em, em. . . . . ." Cô lắp bắp. Giang Mạc Viễn không có ngắt lời cô, chỉ là bình tĩnh nhìn cô chằm chằm. "Hôm nay là ngày đầu tiên em đi làm, có thể buổi tối sẽ cùng đồng nghiệp mới ăn mừng, anh cũng biết, nhan viên cũ bình thường đều muốn tiệc mời đồng nghiệp mới . . . . . ." Trang Noãn Thần tận lực đẻ giọng nói trở lại bình thường.

Giang Mạc Viễn nhìn cô như có điều suy nghĩ, sau một lúc lâu trầm nhẹ mở miệng, "Buổi tối đừng chơi đùa quá muộn, nếu như uống rượu thì gọi điện thoại cho anh." Anh vừa tựa hồ trở nên dịu dàng săn sóc như trước. Chỉ là, cô cũng không dám tin nữa. Nhẹ nhàng gật đầu, cầm lấy túi vội vàng xuống xe.

Giang Mạc Viễn hồi lâu không có lái xe rời đi, nhìn bóng lưng cô chạy trối chết, đau đớn đột nhiên từ đáy mắt nổ tung, rất nhanh cuốn lấy toàn thân. . . . . . ——— —————— —————— ————

Người người đều nói đầu năm nay quản lý đầy đường, một bánh nướng đập trúng mười người, trong đó có chín người chính là quản lý. Vào Vạn Tuyên, cái cách nói này tựa hồ thật hơn. Phương Trình chủ động lôi kéo Trang Noãn Thần giới thiệu từng đồng nghiệp một, đầy nhiệt tình. Vạn Tuyên, không phải là công ty truyền thông lớn, ngay cả có thể nói cả cái công ty còn không nhiều người bằng một bộ phận ở Đức Mã. Quản lý hoạt động là quản lý Vương Tranh, mang một bộ khoa trương mắt kính gọng đen, chợt nhìn giống như Al­lah Lôi. Môi giới quản lý phương Tiểu Bình, mặc mộc mạc, tinh thần phấn chấn tóc buộc đuôi ngựa, nhìn thế nào đi nữa cũng thấy bản chất khác hoàn toàn với môi giới bên truyền thông Đức Mã. Thực thi hoạt động là ....., sảng lãng đáng yêu, áo sơ mi ca rô đơn giản, quần jean, gọn gàng, trừ Phương Trình thì anh ta là người đàn ông phong độ thứ hai trong công ty. Quan hệ xã hội Hoàng Đan Đan, con gái ở Hồ Nam, rất thích ăn cay, da lại như là đản thanh trơn bóng, chỉ là trên trán nổi lên bọc lớn, cùng Trang Noãn Thần giới thiệu xong bản thân liền mặt ảo não oán trách Bắc Kinh không khí chất lượng quá kém, hàng năm Hạ Thiên đều muốn giết người. Một công ty, cộng thêm lão tổng mới có sáu người, bộ phận hoạt động lập kế hoạch cùng bộ phận môi giới hai bộ phận lớn nhất chỉ có hai quản lý, này không so được với Đức Mã , Đức Mã chỉ riêng bộ phận môi giới bộ liền phát triển đến sáu nhánh, nhân viên so với nơi này gấp mấy lần. Vạn Tuyên, nói thật giống như là phòng công tác, quá nhỏ. Dĩ nhiên, Trang Noãn Thần còn tính thiếu một người, chính là công nhân làm vệ sinh Phương tỷ, cô cũng có ba mươi tuổi đầu, từ nông thôn ra ngoài đi làm, là người sảng khoái thẳng thắn, làm việc nhanh nhẹn, so với công nhân làm vệ sinh ở Đức Mã cũng không giống nhau, Phương tỷ cùng các nhân viên Vạn Tuyên cũng đánh thành một đoàn, người nào ăn xong đồ không ném vào thùng rác đều sẽ bị cô bắt dừng lại, có lúc ngay cả Phương Trình cô cũng khiển trách. công ty nhỏ như vậy, theo lý thuyết thì Trang Noãn Thần có chết cũng sẽ không tới, nhưng không biết tại sao nhìn thấy mấy người họ lòng của cô không có bình tĩnh như vậy từ trước đến nay, giống như thấy được mình đã từng. Trừ tuổi của Phương Trình so với cô là lớn hơn, nhan viên nơi này tuổi đều nhỏ hơn cô. Chức vị của cô là Tổng giám, thật ra thì giống như là phó tổng quản lý hơn, bởi vì trừ Phương Trình, cô là chức vị cao nhất trong công ty. Hôm nay Trang Noãn Thần mặc đồ công sở, tóc dài xõa vai tuy nói là đồ công sở, nhưng trong cô vẫn rất quyến rũ thanh thoát. Bởi vì công ty diện tích nhỏ, cô chủ động mà đưa ra quyết định các nhân viên ngồi chung một chỗ, như vậy càng giống như là một tập thể. . Tốn không tới 20′, Trang Noãn Thần liền đem nhan viên Vạn Tuyên từ trên xuống dưới nhìn qua mấy lần, Phương Trình đi ra ngoài làm việc, cô liền gọi mọi người triệu tập ở chung một chỗ. Hoàng Đan Đan vẫn còn ở ăn điểm tâm, vừa nghe đi họp lập tức muốn đem bánh bao trong tay vứt bỏ, Trang Noãn Thần lại nhẹ nói câu, "Không có việc gì, mang vào phòng họp vừa ăn vừa nói chuyện." Hoàng Đan Đan cả kinh mở rộng tầm mắt, chưa bao giờ ao ước đi họp còn có thể tùy tiện như vậy.

Vào phòng họp ngược lại không dám ăn, tất cả mọi người có chút co quắp nhìn Trang Noãn Thần , Trang Noãn Thần lại cười cười, "Còn có ai chưa ăn không? Cũng lấy ra ăn đi." Một câu nói nói khiến mọi người trong lòng ấm áp. Trang Noãn Thần cũng xem là bình thường, ở Đức Mã đã sớm dưỡng thành cái thói quen này, mọi người làm thêm giờ thời gi­an khá nhiều, lại thường đi họp, không thừa dịp thời gian đi họp ăn một chút gì sao có thể chịu nổi, Vạn Tuyên rất nhỏ, ngay cả có thể nói trong mắt người ngoài giống như là cá nhân, nhưng cô có thể nhìn ra Phương Trình là một người có lòng làm việc, cô hoặc là không nhận cái
gi­an hàng này, hoặc là nhận liền làm đến tốt nhất. Chờ mọi người ăn xong, Trang Noãn Thần trở lại chuyện chính, yêu cầu bọn họ hồi báo một chút về công việc. Nhìn ra được Vạn Tuyên một mực nhận hạng mục nhỏ, tỷ như Vương Tranh đang hồi báo mảng công việc siêu thị, thuộc về công ty ty truyền Thoòng khác thi hành công việc, lại thành hạng mục duy nhất của Vạn Tuyên. nhân viên tận tam tận lực cũng sẽ có thời điểm uể oải, Trang Noãn Thần phát hiện một hạng mục nhỏ như vậy mà Họ lam những hai tháng, mọi người mặc dù đang hồi báo công việc, nhưng có thể nhìn ra được được sự chán nản.

Đợi tất cả mọi người hồi báo xong công việc, Trang Noãn Thần suy tư một lúc lâu đột nhiên hỏi, "Theo tôi được biết, sản phẩm từ sữa này là ba tháng trước mới vừa đưa ra thị trường, trước mắt đường tieu thụ duy nhất chính là siêu thị, các người cùng người phụ trách đối phương đã gặp mặt chưa? Đối phương có không có ý đồ mở rộng tuyên truyền hoặc là tiến hành đăng ký nhãn hiệu không?".

Vương Tranh thở dài, "Đối phương đương nhiên là có ý đồ tiến hành đăng ký nhãn hiệu, chỉ tiếc công ty chúng ta quá nhỏ, đối phương muốn tìm cũng phải tìm Công Ty lớn thôi."

"Đúng vậy Trang Tổng giám, chúng tôi tôi làm việc vẫn là thuộc về những công ty khác, chúng ta nào có cơ hội làm nhãn hiệu đây?" Phương Tiểu Bình gãi gãi đầu, phe phẩy nói.

Trang Noãn Thần giơ tay lên gõ xuống bàn, điều tra tài liệu sản phẩm từ sữa của công ty, cẩn thận phân tích nửa ngày sau mới nói, "Như vậy, chúng ta có thể bắt đầu từ sản phẩm thử trước."

"Chúng ta? Có thể đón lấy sản phẩm bọn họ sao?" Hoàng Đan Đan thất kinh. Phương Tiểu Bình cũng nhìn Trang Noãn Thần gương mặt không thể tưởng tượng nổi.

"Hoàng Đan Đan, công phu viết lách của cô tự đánh giá là như thế nào?" Trang Noãn Thần cười nhìn cô.

Hoàng Đan Đan sửng sốt, "Tạm được. . . . . ."

"Tôi xem qua cô có một bài bản thảo quan hệ xã hội, thật ra thì rất tốt, có thể đem sản phẩm ngắn gọn nhất miêu tả ra ngoài, hơn nữa tôi còn xem qua cô có vài bài đăng ở trên tạp chí, toàn thân mà nói, năng lực sáng tác quan hệ xã hội của cô không hề kém hơn so với các Công Ty lớn."

Khi ở truyền thông Đức Mã, Trang Noãn Thần chính là làm từ một sáng tác, cho nên cô có thể phân tích ra một bản thảo tốt xấu. Còn nữa cô cảm thấy , nhân viên Vạn Tuyên đã vô hình trung lây bệnh tự ti, loại không khí này không được, cô muốn hoàn toàn đánh vỡ loại vòng lẩn quẩn này. Ai nói công ty nhỏ thì không thể sống sót? Nếu như đối phương ngại công ty nhỏ, vậy thì tốt, cô coi như là phòng công tác.

Hoàng Đan Đan mặt lộ vẻ kinh hỉ, "Có thật không?"

"Cho nên, nếu như đem bản thảo quan hệ xã hội sản phẩm từ sữa gi­ao cho cô thực hiện, cô không thành vấn đề chứ?" Trang Noãn Thần nhẹ nhàng cười một tiếng, người trẻ tuổi đều cần khích lệ. Như vậy so với khi cô ở truyền thông Đức Mã không cùng một dạng, ở Đức Mã , cô không có thời gi­an đi dạy người mới như thế này như thế kia, bởi vì công ty sẽ có lớp học bổ túc cho nhân viên, bởi vì ở Đức Mã giống như tác chiến, khôn sống mống chết, ai không thích ứng liền lập tức đá rơi xuống. Nhưng ở nơi này lại khác, nơi này nhìn qua tầm thường nhưng lại không nhiều thị phi như thế, người tuy ít nhưng chỉ cần nhiệt tình hướng cùng nhau tiến len là được, giống như cô lại trở về hội của mình, chỉ là lần này cô phải bỏ ra tinh lực nhiều hơn, rất nhiều hạng mục đều muốn dựa vào một mình cô tới kéo.

"Tôi. . . . . . Không thành vấn đề!" Hoàng Đan Đan thoáng chần chờ một chút sau lập tức kiên định trả lời.

"Tốt." Trang Noãn Thần nhìn về phía mọi người, "Mọi người nhớ, năng lực mọi người thật ra thì cùng các công ty lớn không có quá khác biệt, chỉ cần mọi người làm tốt chúng ta có thể nhận được hạng mục lớn, nhưng điều kiện tiên quyết là chúng ta phải từng bước từng bước , kế tiếp mọi người phải đem sản phẩm từ sữa phát triển, như vậy hình ảnh chúng ta mới thay đổi trong mắt các công ty đối tác, hiểu chưa?"

"Hiểu!" Tất cả mọi người đồng thanh.

Vương Tranh đẩy gọng kính trên sống mũi một cái, "Tổng giám, chúng ta phải làm sao mới có thể đạt được hạng mục này?"

Trang Noãn Thần suy nghĩ một chút, "Đầu tiên tôi nghĩ công việc cần mấy ngày?"

"Công việc lề mà lề mề , đối phương kết khoản lại chậm, chúng ta cũng không thể tính toán thời gi­an."

"Hai ngày, tôi cho mọi người hai ngày để hoàn thành công việc." Trang Noãn Thần gọn gàng linh hoạt ra lệnh, "Vương Tranh thời gi­an một tuần kế tiếp chuẩn bị tốt bước đầu phương án hoạt động, thi lỗi khảo sát hoạt động hiện trường, đem tài liệu có thể sử dụng cùng cung ứng thương nghiệp tất cả đều nộp danh sách cho tôi, phương Tiểu Bình ngươi định ra danh sách truyền thông, đến lúc đó bỏ phương án của Vương Tranh vào trong, thời gi­an một tuần, nghe rõ chưa?" Mọi người hai mặt nhìn nhau, chỉ là rất nhanh cùng dùng sức gật đầu.

Xin lỗi mọi người. K thể đi thanh toán Internet nên bị cắt. Lau quá hôm nay m đành đăng ký 3G để có bài cho mn đọc đây!
Chúc cả nhà đọc truyện vv!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#vyu#đy