CHƯƠNG 13: ĐÂY LÀ NHÀ CỦA CHỊ + CHƯƠNG 14: LẦN SAU ĐỪNG LÀM VẬY NỮA

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 13: ĐÂY LÀ NHÀ CỦA CHỊ

Đôi mắt lạnh lùng của Thượng Quan Hạo bắt đầu nổi máu.
Lúc Tần Mộc Ngữ chạy vào, cuộc ẩu đả đã lên đến đỉnh điểm, Thượng Quan Hạo một mình đánh hạ một đám người, ra sức cứu Tần Cẩn Lan thoát khỏi đó, bản thân anh bị chai thủy tinh thuỷ tinh đập vào máu tươi chảy ra.
Tần Mộc Ngữ lấy tay che miệng, sợ đến nỗi muốn hét cũng không hét lên được.
"Hợp đồng... chúng ta mới vừa ký!" Tần Cẩn Lan đẩy Thượng Quan Hạo ra sau, vẫn còn hoảng sợ mà kêu lên điều gì đó. Bọn họ đã mất cả buổi tối bồi rượu một đám cầm thú khốn nạn này vì chuyện làm ăn, cũng chỉ vì bản hợp đồng đó!
Trong cảnh tượng hỗn loạn như thế, Tần Mộc Ngữ không biết bản thân mình có thể làm gì.
Ánh mắt cô bắt đầu tìm kiếm, thấy được dưới mông ai đó có một tập văn kiện, đầu óc cô nóng lên, né tránh những mảnh thủy tinh văng tung tóe chạy vào bên trong, lúc Thượng Quan Hạo đang xứ lý tên nước ngoài, cô kéo tập văn kiện đó ra, vui vẻ hướng về phía cửa gọi: "Chị! Có phải là cái này không?!"
Tần Cẩn Lan kinh hãi một trận: "Đúng vậy... Chính là cái đó!"
Lúc này Tần Mộc Ngữ muốn chạy ra ngoài, nhưng lại bị mấy người đàn ông ở bên trong chặn lại, cô che đầu hét ầm lên, ngồi thụp xuống, muốn nhân cơ hội chạy ra, thế nhưng đột nhiên nhìn thấy một tên nhãi nhặt chai bia ở bên cạnh lên, muốn đập vào đầu Thượng Quan Hạo!
"Không!" Tần Mộc Ngữ hét lên một tiếng, nhào sang ôm chặt lấy Thượng Quan Hạo vẫn đang mải đánh nhau!!
"Bốp!" một tiếng, toàn bộ sự tỉnh táo của cô đều tan vỡ.
Ngay lập tức Tần Mộc Ngữ không thể nghe thấy bất cứ âm thanh gì, chỉ cảm thấy có một dòng chất lỏng lạnh lẽo chảy xuống, thế giới xung quanh cô chỉ còn tiếng kêu ù ù, phía trước là một mảng màu trắng, cô không thể nhìn thấy gì, chỉ ôm chặt bờ vai rộng trong ngực không chịu buông tay.
"Tiểu Ngữ... Tiểu Ngữ!" Giọng nói của Tần Cẩn Lan phá tan mọi thứ truyền vào màng nhĩ.
Tần Mộc Ngữ đầu đầy máu ngã xuống, Thượng Quan Hạo quay người ôm lấy thân thể cô, khuôn mặt cô tái nhợt thiếu sức sống.
Trong vòng tay anh, cô gái giống như cánh hoa của cây dành dành, máu rơi dính đầy khuôn mặt cô.
----------------------------------------------------
Lúc tỉnh lại, đập vào mắt là trần nhà màu trắng.
Tần Mộc Ngữ muốn đứng dậy, vừa mới di chuyển thì đầu óc đã choáng váng đau như nứt ra, cô khẽ 'ưm!" một tiếng lại nắm xuống giường.
Hàng lông mi của cô run rẩy, nghiêng đầu nhìn xung quanh, rèm cửa màu trắng, đồ nội thất đơn giản, màu sắc trang nhã động lòng người mang chút hương vị ấm áp.
"Em tỉnh rồi à?" Tần Cẩn Lan đẩy cửa ra nói.
"Chị..." Tần Mộc Ngữ gắng sức ngồi dậy.
"Em cứ nghỉ ngơi một lúc đi..." Tần Cẩn Lan vẻ mặt mệt mỏi, đi qua giữ vai cô, trong ánh mắt có chút do dự, "Tiểu Ngữ, em thứ lỗi cho chị, em trong tình trạng này chị không dám mang về nhà. Tính khí tàn bạo của ba em cũng đã biết, nếu cho ông ấy biết em vì chị muốn ký hợp đồng mà bị thương, có lẽ sẽ không trách cứ chị, thế nhưng Hạo, anh ấy không phải người nhà chúng ta, ba sẽ không nhân nhượng với anh ấy."
Tần Mộc Ngữ hơi ngẩn ra, gật gật đầu: "Em biết."
Tần Cẩn Lan nhìn cô mỉm cười, có chút đau khổ: "Chị thực ích kỷ phải không?"
Tần Mộc Ngữ cái hiểu cái không lắc đầu, nhìn xung quanh: "Chị, đây là nơi nào?"
"Đây là nhà của chị." Tần Cẩn Lan cười rất ấm áp, "Tiểu Ngữ, em hãy nhìn xem."
Tần Mộc Ngữ bước xuống giường, đến bên cửa sổ, rèm cửa bị gió thổi tung. Cô không ngờ rằng sau tấm rèm là biển lớn sóng vỗ rì rào —— Biển xanh rộng lớn như hoà với bầu trời xanh, khiến trái tim cô trở nên trống trải.
—— Nhà của chị? Chị đã có nhà riêng ở bên ngoài từ lúc nào?
"Nơi này là nhà của chị và Hạo, cạnh bờ biển, rất đẹp phải không?" Tần Cẩn Lan cười nhìn cô, "Ba vẫn không cho phép chị ở bên cạnh anh ấy, nói rằng bụng dạ anh ấy khó lường. Thế nhưng anh ấy là người hiểu rõ chị muốn gì, chị muốn gì anh ấy cũng đều đáp ứng, người như vậy, chị có lý do gì để không yêu?"
Tần Mộc Ngữ nghe lờ mờ, nhưng cũng cười, có chút bối rối.

CHƯƠNG 14: LẦN SAU ĐỪNG LÀM VẬY NỮA

"Chúng ta ra ngoài lâu như vậy, ba không hỏi gì sao ạ?" Tần Mộc Ngữ có chút lo lắng.
Nụ cười trên mặt Tần Cẩn Lan nhạt đi chút ít, nói: "Chị nói rằng em ở bên ngoài cùng chị, qua hai ngày nữa sẽ đưa em trở về. Ba vẫn hơi lo lắng không yên tâm, cho nên chị đoán khoảng hai ngày nữa là em sẽ phải về nhà."
Tần Mộc Ngữ gật đầu.
"Chị, Thượng Quan Hạo anh... anh ấy... có bị thương nặng không?" Cô do dự hồi lâu mới hỏi.
Nét vui vẻ trên mặt Tần Cẩn Lan hoàn toàn biến mất, cười gượng một chút: "Khá ổn."
----------------------------------------------------
Hai ngày sau, một loạt vệ sĩ mặc đồ đen đứng thẳng hai bên cổng, im lặng chờ đợi.
Thượng Quan Hạo giúp cô cầm sách, khi thấy cô bước từ bậc thang đi xuống, ánh mắt anh vẫn sâu thẳm như biển giống trước kia, nhưng lại có chút phức tạp.
Tần Mộc Ngữ vô thức chạm lên đầu mình, băng gạc được giấu dưới mái tóc, là màu đen, vì cô không muốn bị người khác phát hiện nên đặc biệt mua một đống băng gạc màu đen.
Dọc đường đi, cô đều nhìn vào gương chiếu hậu, xem có bị người khác phát hiện hay không.
May thay, tóc cô trời sinh đen như mực, nhìn qua sẽ không thấy chỗ sơ hở.
"Chị nói anh cũng bị thương, vết thương của anh ở chỗ nào? Nói cho tôi biết đi!" Tần Mộc Ngữ tiến lên nói với người bên cạnh, lại như trẻ con quậy phá, cả hai cùng phơi bày vết thương dưới ánh mặt trời.
Điều duy nhất khiến cô đắc ý chính là lần này có cơ hội được đánh lộn với anh.
Thượng Quan Hạo im lặng, nhưng ngược lại ánh mắt sắc bén của Tần Mộc Ngữ nhìn thấy dưới cổ áo của anh là lớp băng gạc màu trắng, tò mò vươn tay ra sờ, thậm chí còn kéo cổ áo anh ra để nhìn: "Là cánh tay bị thương sao?"
Thượng Quan Hạo theo bản năng nắm bàn tay mềm mại của cô, không cho cô tiếp tục động tác.
Lúc này Tần Mộc Ngữ mới nhận ra không được bình thường.
"A... Tôi là... tò mò." Cô giải thích, rút bàn tay mình ra khỏi lòng bàn tay Thượng Quan Hạo, xấu hổ ho khan hai tiếng.
Mãi cho đến khu biệt thự.
Lúc xuống xe toàn bộ vệ sĩ tản ra bốn phía, chỉ còn lại hai người. Tần Mộc Ngữ bước đi, trong lòng suy nghĩ nên nói dối ba thế nào để giải thích cô và chị đã làm gì suốt hai ngày qua. Cô không giỏi nói dối, cho nên phải luyện đi luyện lại trong đầu mới được.
Thượng Quan Hạo đưa cánh tay ngăn cản bước chân của cô.
"...?" Tần Mộc Ngữ có chút khó hiểu, ngước mắt lên nhìn anh, "Anh làm sao vậy?"
Thượng Quan Hạo dùng một tay giữ lấy cô, âu phục đen làm nổi bật chiếc váy lụa trắng của cô, trắng đen hòa hợp, mạnh mẽ và mềm yếu đối lập, rất mãnh liệt. Tần Mộc Ngữ bị động tác của anh làm hoảng sợ, ngay lập tức bị hơi thở nam tính mạnh mẽ của anh bao vây.
Anh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên lớp băng gạc được cô giấu dưới tóc.
"Cảm ơn." Giọng nói của anh lành lạnh mà trầm thấp, giống như từ bên ngoài vũ trụ vọng lại, từng câu từng chữ chậm rãi rót vào tai cô, "Nhưng mà lần sau không nên làm vậy nữa."
Tần Mộc Ngữ nhắm mắt lại cảm nhận giọng nói trầm thấp này, những lời nói dối vừa mới suy nghĩ kĩ trong đầu đều tan thành mây khói. Toàn bộ thế giới của cô vì một câu nói của anh mà trở nên tràn đầy.
----------------------------------------------------
"Ngày xửa ngày xưa có một chiếc đũa, nó đi mãi đi mãi, đột nhiên cảm thấy chình mình rất cao, sau đó nó khom lưng... khom lưng... rồi..." Tần Mộc Ngữ nở nụ cười gian xảo, "Nó liền gẫy đôi!"
Thượng Quan Hạo dựa vào bên người cô, chiếc xe đen bóng làm nổi bật lên thân hình cao lớn của anh, mị hoặc, lạnh lùng.
Khuôn mặt anh hờ hững, không chút thay đổi.
Tần Mộc Ngữ gãi gãi đầu, "Được rồi, chuyện này không buồn cười, để tôi kể chuyện khác! E hèm... Trước đây, có một ổ bánh mì, nó đi trên đường, đi mãi đi mãi thì cảm thấy đói bụng, sau đó... nó đã tự ăn chính mình!"
Trước mặt là người đàn ông đẹp như một bức tranh, cô ra sức lấy lòng, thế nhưng anh vẫn như cũ không có chút phản ứng nào.
Tần Mộc Ngữ nản lòng, nhíu mày: "Không nói nữa, về nhà!"
Thượng Quan Hạo nắm lấy cổ tay cô. "Tôi không có ý gì khác, cô kể chuyện rất buồn cười."
"Vậy vì sao anh không cười?"
Thượng Quan Hạo im lặng trong chốc lát: "... Tôi không giỏi cười."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro