🫐Chương 03🫐

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai chân cậu run đến mức ngã xuống đất, đúng lúc đó điện thoại đột nhiên vang lên, cậu lấy điện thoại ra khỏi túi rồi trả lời điện thoại. Chưa đợi đầu dây bên kia nói xong.

[Khem...]

"Jet! Làm ơn hãy giúp mình với!"

[Này, có chuyện gì vậy?"]

"Đến chỗ mình đi, hic hic..."

Jet vừa tắm xong, nghe Khem nói vậy thì trợn tròn mắt, lập tức rời khỏi phòng leo lên xe máy.

"Tao tới đây, mày cứ bình tĩnh, cúp máy đây!"

Chiếc mô tô phân khối lớn nhanh chóng phi đến một căn hộ. Mười phút sau, Jet đỗ xe rồi chạy lên phòng Khem gọi cửa.

Nhưng không có ai ra mở cửa.

"Khem, tao đây, có nghe thấy không?" Từ gõ cửa biến thành đập cửa, vừa đập cửa vừa vặn tay nắm tới lui.

Cạch~

Cánh cửa đột nhiên mở được, Jet không ngần ngại lập tức lao vào.

"Khem!" Jet thấy bạn mình đang nằm bất tỉnh trên sàn, đối diện là bức tranh đã được vẽ xong.

"Chết tiệt..."

Hình ảnh khuôn mặt của người phụ nữ trên bức vẽ đáng sợ đến nỗi khiến cậu ấy run lên. Jet vội vàng chạy tới, xé toạc bức tranh và ném nó đi.

Jet cố gắng đánh thức Khem nhiều lần, nhưng đối phương vẫn không tỉnh nên cậu ấy đành bế cậu ra khỏi căn hộ. Rồi Jet đưa Khem về căn hộ của mình.

Jet sống trong một căn hộ mà mẹ cậu ấy đã mua cho mình làm quà. Gia đình Jet khá giàu có bởi vì bố mẹ đều là quan chức cao trong nhà nước.

Đêm đó Khem sợ hãi đến mức sốt cao không thể đến lớp. Jet phải đến trường một mình và ghi chép lại bài giảng hôm nay cho Khem. Đến thời gian nghỉ trưa, Jet quay về chăm nom Khem, cho cậu ăn và uống thuốc rồi quay lại trường để học tiết buổi chiều.

"Khem, tối nay tao sẽ về nhà. Nên mày cứ ở lại đây nhé!" Jet nói với Khem đang đắp miếng dán hạ sốt nằm trên giường. Thực sự cậu ấy muốn đưa Khem theo cùng, nhưng lại sợ cậu sẽ sốc chết khi đến đó.

"Bao giờ thì cậu về?" Khem khàn giọng hỏi.

"Chủ nhật tao sẽ quay lại." Jet trả lời.

"Đừng lo, chị sẽ chăm sóc em." Chị Jane, chị gái ruột của Jet, đang khoanh tay và dựa vào cửa nhìn hai người rồi cất giọng cùng nụ cười ngọt ngào.

Chị Jane là một cô gái làm văn phòng, cách Jet năm tuổi, thỉnh thoảng sẽ sang nhà Jet ngủ. Lần này Jet gọi cô ấy lên ở lại chăm sóc Khem vào cuối tuần trong thời gian Jet về nhà. Tất nhiên, trên đời này không có gì là miễn phí, Jet phải bỏ tiền túi ra để mua thỏi son mới có giá hàng nghìn baht cho chị gái mình.

"Của chị đây." Jane, người vẫn còn giữ được phần nào tiền lương tháng này, mỉm cười ngọt ngào đáp lại.

"Được đó nha!"

Jet đáp máy bay về nhà ở tỉnh Ubon Ratchathani, chuyến bay kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ. Jet đến gặp Thầy Pharan, một pháp sư mà cậu ấy kính trọng như một người thầy. Sư thầy sống trong một ngôi nhà lớn của người Thái ở tít phía cuối cách xa người dân trong làng, chỉ đi thêm một chút nữa thôi là ngôi nhà sẽ nằm ở trong rừng.

Trong làng ai cũng biết thầy Pharan là người giỏi mấy chuyện thần chú và chữa khỏi những căn bệnh không rõ nguyên nhân. Đã có rất nhiều đệ tử đi theo thầy học hỏi, phần lớn những người đến tìm đến thầy đều là người kém may mắn, bị vật lạ va phải, hoặc bị ma quỷ quấy nhiễu mà không thể làm gì được. Trong thời gian rảnh rỗi, thầy sẽ niệm bùa chú và bán chúng để kiếm sống.

Có hai việc mà thầy sẽ không làm, là niệm chú vào người khác và can thiệp vào các vấn đề liên quan đến nghiệp chướng.

Một thanh niên khoảng chừng ba mươi tuổi bước ra và ngồi xuống chiếc ghế quen thuộc được trải thảm tối màu. Phía sau là bàn thờ tượng Phật, có bài Bai Sri(*), tháp bạc, tháp vàng, trang trí tương tự như những giáo phái khác, nhưng vì thầy là một pháp sư sử dụng ma pháp với mục đích tốt nên trên bàn thờ chỉ có tượng Phật, không có ma quỷ.

Jet cười một cách rất nịnh nọt rồi vội vàng chắp tay chào. Nhưng trước khi cậu ấy kịp mở miệng nói, thầy đã ngắt lời cậu ấy bằng giọng điệu gay gắt.

"Jet, con lại mang theo cái gì vào nhà ta thế?" Jet nắm chặt hai tay lại.

Đến mức toàn thân nổi da gà rồi mỉm cười trêu chọc.

"Haha, đúng là người thầy mà con kính trọng." Jet vội vàng lấy ra một chiếc khăn tay của Khem ra khỏi túi, đặt nó lên khay vàng cùng với một số giấy tờ có ghi họ, tên và ngày sinh của Khem rồi đặt chúng trước mặt thầy.

"Thưa thầy, xin hãy xem cái này giúp con xem thầy có thể giúp gì không ạ?" Sau đó, Jet kể lại câu chuyện của Khem cho thầy nghe.

Pharan cảm thấy như muốn nhấc chân đá thẳng tên điên thích đâm đầu vào những rắc rối này khỏi nhà. Nhưng vì mùi thơm thoang thoảng từ chiếc khăn tay nên đành cúi xuống cầm nó lên và nhìn kỹ hơn.

Mùi hương rất thơm nhưng đôi khi lại lẫn mùi ma quỷ và trong đó có nhiều hơn một con. Có một con ma rất mạnh mẽ trong số chúng...

Pharan đặt khăn tay xuống khay rồi từ chiếc khăn rút ra một mảnh giấy có viết ngày sinh của ai đó và đọc nó.

"Khemjira Chandrapisut." Vị pháp sư trẻ cau mày.

Khemjira?

Kỳ lạ thay, thầy lại cảm thấy quen thuộc với cái tên này. Nhưng lại không thể nhớ ra mình đã từng nghe nó ở đâu. Thầy đọc ngày sinh của người sở hữu cái tên này, sau đó lấy cuốn sổ và viết những con số rồi lẩm bẩm tính.

Sau vài phút đã hoàn thành, vị pháp sư hơi ngạc nhiên với kết quả nhận được.

"Người này là ai?" Pharan hỏi trong khi đôi mắt vẫn đang xem xét kết quả của những con số trong cuốn sách.

"Bạn của con, thưa thầy. Thầy ổn không thầy?"

"Hãy đi nói với bạn của con rằng muốn làm gì thì hãy làm nhanh lên. Nó chắc chắn sẽ chết, không sớm thì muộn cũng trong năm nay." Mặt mày Jet tái nhợt, lo lắng nói.

"Nhưng thầy không thể giúp gì được sao?"

"Ta đã nói với con rồi, ta sẽ không can thiệp gì đến nghiệp chướng của người khác." Jet mím môi và nhìn thầy mình một cách thất vọng, vì nếu thầy đã nói điều này nghĩa là thầy có thể giúp được.

Nhưng thầy sẽ không giúp...

"Ôi, chỉ giúp một chút thôi cũng được mà thầy. Xin thầy hãy thương xót Khem. Cậu ấy là một người tốt. Đến con muỗi cũng không dám đập, con kiến ​​còn không dám giẫm lên..." Cậu ấy chưa kịp nói hết thì thầy đã giơ ngón tay chỉ vào mặt cậu, thế là cậu ấy phải rụt cổ lại vì sợ hãi.

"Jet, đó là về nghiệp chướng của người khác. Không ai nên can thiệp. Cậu bé này là người tốt, nhưng không có nghĩa kiếp trước người ta cũng tốt, bản thân con cũng nên cẩn thận. Đừng nghĩ rằng con đã đủ mạnh. Con chẳng là gì cả đâu."

Sắc mặt của Jet lập tức trầm xuống. Cậu ấy biết rõ thầy là người quyết đoán, nói thẳng, đừng nghĩ đến việc dễ dàng thay đổi ý thầy, nhưng cậu ấy không thể cứ im lặng nghe theo mãi được.

"Khem rất đáng thương, thưa thầy. Mẹ mất và cha xuất gia từ khi cậu ấy còn nhỏ, bên ngoại không ai chăm sóc, bên nội thậm chí còn bỏ rơi cậu ấy và ôm theo tiền bỏ trốn. Khi học cấp ba, bạn bè không ai dám chơi với cậu ấy e vì sợ lời nguyền. Bây giờ chỉ có con mới dám coi cậu ấy là bạn..."

Vì cậu ấy bận bịu cúi đầu kể lể nên không thấy thầy đang viết bùa chú trên chiếc khăn tay của Khem rồi ném thẳng tới trước mặt cái đứa đang ngồi lải nhải.

"Cầm lấy đi, đây là tất cả những gì ta có thể giúp được."

Lá bùa của thầy thường có giá năm hoặc sáu nghìn bath và dùng rất linh nghiệm. Đã được chứng thực bởi chính cậu ấy, vì phòng của cậu ấy, ma quỷ không vào được.

Không biết rằng thầy viết những dòng này vì thấy cậu ấy phiền phức hay vì thương Khem. Nhưng Jet mừng đến mức suýt nhảy dựng lên ôm lấy thầy. Nhưng chỉ dừng lại ở suy nghĩ vì nếu thực sự làm vậy thì các vị thần trong nhà sẽ xông ra bẻ cổ cậu ấy mất.

"Cảm ơn thầy rất nhiều!"

Jet đáp máy bay trở về từ Ubon Ratchathani vào sáng Chủ nhật. Đến Bangkok, cậu ấy nhanh chóng bắt taxi về lại căn hộ và thấy Khem đã khỏi bệnh.

"Chị đi trước nhé!" Chị Jane chào rồi chộp lấy túi xách khoác lên vai, trước khi đi cô ấy không quên để lại lời cuối cùng.

"Jet, hãy cẩn thận, chúng thực sự rất mạnh. Đêm qua bọn chúng đứng khắp ban công ấy." Chị Jane nói với vẻ mặt sợ hãi rồi vội vàng rời khỏi căn hộ.

Một lúc sau, Khem bước ra từ phòng tắm.

"Ơ, chị Jane đi rồi à?" Khem chớp mắt hỏi.

"Ừ, người yêu đang đợi dưới lầu đón nên chị ấy vội ra ngoài rồi." Khem nghe vậy cũng lấy làm tiếc.

"Mình vẫn chưa cảm ơn chị Jane đàng hoàng nữa." Hai ngày qua, chị Jane luôn ở bên cạnh trông chừng cậu không dám ngủ. Khem không hiểu tại sao chị Jane lại có vẻ kiên quyết như vậy, nhưng đối phương lại nói với cậu một điều 'Chị không dám ngủ đâu Khem'. Lúc đó, Khem đau đầu đến mức không còn tâm trí nhắc chị Jane đi ngủ nữa.

Jet vuốt mái tóc đen của mình. Cậu ấy nghĩ rằng không nên kể lại câu chuyện mà thầy đã nói cho đối phương nghe, vì sẽ khiến Khem phải hao tâm tổn sức suy nghĩ nhiều.

"Chị Jane sẽ lại đến, lúc đó cảm ơn cũng không muộn đâu." Khi nhìn thấy Khem gật đầu, Jet bèn kéo cậu ngồi lên ghế sofa rồi đưa lại cho cậu chiếc khăn tay.

Trên chiếc khăn tay trắng có những ký tự màu trắng được viết trên đó.

"Cảm ơn cậu nhé! Ơ, còn có bùa nữa." Jet gật đầu.

"Ừ, nhớ mang nó theo đó. Bùa hộ mệnh của sư thầy có thể giúp xua đuổi ma quỷ. Nhưng có lẽ nó chỉ sử dụng được một thời gian thôi." Khem nghe vậy vội vàng đút vào túi, tự nhiên cảm thấy yên tâm đến lạ thường.

"Thế thầy của Jet nói gì về mình vậy?" Cậu hỏi với vẻ tò mò.

Hai ngày qua, nếu như không có chị Jane bầu bạn thì Khem sẽ cứ nghĩ đến sự việc vừa gặp phải mà sợ hãi rồi chết mất, nên cậu thực sự muốn biết liệu thầy của Jet có sẵn lòng giúp đỡ mình hay không, nhưng bởi vì sóng điện thoại di động ở khu vực mà Jet đến rất yếu nên cậu không thể liên lạc với Jet.

Khem không muốn phải đối mặt với điều tương tự như ngày hôm trước nữa.

"Xin lỗi, tao đã cố gắng. Nhưng khi nói đến nghiệp chướng thì thầy không thực sự muốn can thiệp nhiều."

Đó là nghiệp chướng sao... tức là chuyện sẽ tệ hơn bình thường phải không?

Khem mím chặt môi, trong lòng lập tức chùng xuống.

"Ừm, không sao đâu, mình hiểu rồi." Jet càng nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của bạn mình thì cậu ấy càng cảm thấy khó chịu.

"Mày không cần phải lo lắng đâu! Tao sẽ không để mày chết dễ dàng như vậy đâu, tao sẽ tìm cách khác." Nghe vậy, Khem lại lấy lại hy vọng.

"Có cách nào khác hả?" Jet nhún vai.

"Không, cũng giống như vậy, nhưng lần này cả hai sẽ cùng đi gặp thầy."

"Hả?"

"Ngay cả tao khi nhìn thấy khuôn mặt mày còn mềm lòng thì cứng rắn như thầy chắc cũng sẽ mềm lòng thôi."

Khem thở dài. Cái logic gì vậy chứ?

🫒🪻🫒End Chap 03🫒🪻🫒

- Ngày đăng: 11/12/2023

- Ngày cập nhật sửa đổi: 08/07/2024

Mọi người đọc truyện vui ná!💜💜💜💜💜

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro