Chương 1:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ác Quỷ thường đi đôi với sự chết chóc và đau buồn,

Còn Thiên Thần lại được nhắc đến cùng với sự sống và hạnh phúc.

Hai con người, họ tượng trưng cho hai thế giới đối lập nhau.

Vậy khi mà một trong hai vượt qua ranh giới để đến và ôm lấy người kia.

Thì...?

Chương 1: Gặp gỡ chàng hoàng tử tốt bụng.

Trung học Phổ Thông Nam Sơn- một ngôi trường được biết đến với sự kỷ cương nghiêm ngặt, đội ngũ giáo viên dạy giỏi, đào tạo nên những dàn học sinh ưu tú, gương mẫu. Ngoài ra, trong đây còn có một cái cangteen rộng và rất nhiều giờ hoạt động ngoại khóa bổ ích.

Mới vài ngày trước, ngôi trường này đã tiếp nhận một học sinh lớp 11 vừa chuyển từ trường khác. Đó là một cô gái. Cô gái với đôi mắt to tròn, làn da trắng mịn, mái tóc đen tuyền và khuôn người nhỏ nhắn. Tên cô là Dương Nhi.

Nhi là người thôn quê, ngay từ nhỏ đã được ba mẹ yêu chiều hết mực. Cô nghĩ rằng cô và em gái cô là hai người hạnh phúc nhất!

Vào một ngày đẹp trời khi Nhi vẫn ở bên trường cũ, cô đã được nghe giới thiệu về trung học Phổ thông Nam Sơn từ đám bạn trong lớp. Đương nhiên ngay sau đó, Nhi đã nằng nặc đòi ba mẹ cho học trường Nam Sơn dẫu nó nằm ở trung tâm thành phố. Cô đã hứa với ba mẹ rằng sẽ tự chăm sóc mình và giữ gìn sức khỏe.

Và thế là cô bé nông thôn Dương Nhi một mình lên thành phố lạ lẫm để học ngôi trường mà mình yêu thích.

Nhưng giờ đây cô lại cảm thấy nhớ trường cũ da diết bởi trước mắt cô là năm tên đàn anh lớp trên nằm trong danh sách "dàn học sinh ưu tú" của trường. Mặt tên nào cũng bặm trợn, hau háu như mèo thấy mỡ.

Cũng chỉ tại có người nhờ cất dùm mấy quyển sách vào thư viện nên cô mới bị đám này lôi ra đằng sau trường. Đúng là làm ơn mắc oán mà. Híc...

- Này cô em, sao tụi anh hỏi mà không nói gì hết vậy? Chảnh thế- Một tên trong số đó lên tiếng, giọng đểu không chịu được.

- Thế là không ngoan đâu, hay em đồng ý đi chơi với tụi anh một buổi rồi tụi anh sẽ tha lỗi cho- Tên khác nói tiếp.

Liều sau đó là tràng cười khả ố cùng với những lời tán dương vang cả một góc sân.

Cô khẽ nhăn mặt, nhìn lũ con trai như người ngoài hành tinh. Nhi quay đi, buông thõng một câu:

-Không rảnh.

Sau khi nghe xong, năm tên mặt bặm trợn dường như có động lực để làm càn lên. Một tên đưa tay cầm vào cằm Nhi, quay ngoắt nó lại. Hắn nhìn cô, nói với giọng hách dịch:

- À... Cũng ghê gớm phết nhỉ?

Cô gạt mạnh tay hắn ra. Không nói. Cô khinh đám đó ra mặt. Ai bảo dám bắt cô làm điều cô không muốn cơ chứ.

Nhưng có vẻ cử chỉ của Nhi khiến tên kia bắt đầu nóng máu. Hắn nắm chặt tay, đấm một cái thật mạnh vào tường, sát đầu cô, gằn giọng mỉa mai:

- Này cô nương, đừng tưởng cô là con gái thì chúng tôi không dám đánh cô nhé!

Nhi vẫn im lặng, nhìn hắn không chút biểu cảm. Gì chứ cô chấp hết, mang tiếng là người có đai cam mà lại không đánh nổi lũ này sao? Có mà nhục không để đâu cho hết!

Tên kia cười nhếch mép, mặc cho đám bạn ra sức can ngăn , huơ tay ra tính cho cô một nhát thì...

- Dừng lại!!

Một giọng nói lớn, hùng dũng vang lên khiến năm tên lưu manh và cả Dương Nhi đều đồng loạt quay sang nhìn.

Và bất chợt, tim cô bị lạc mất một nhịp trước anh chàng có khuôn mặt thư sinh, làn da trắng, môi đỏ, mái tóc được cạo hai bên đầy kiểu cách và một body chuẩn kia. Anh đi nhanh về phía cô, quát lên:

- Không được đánh nhau trong trường, có biết là sẽ bị quy vào tội gì không hả?

Lập tức năm tên con trai như đông cứng lại, mặt tái mét đi rồi ba chân bốn cẳng phi thẳng ra khỏi khuôn viên đằng sau trường, bỏ lại Dương Nhi cùng với dấu hỏi chấm to đùng. Ban nãy họ còn hùng hổ định đánh cô kia mà, sao giờ nhìn thấy anh chàng này thì lại chạy mất dép vậy nhỉ? Hay anh ta là hội trưởng hội học sinh? Chắc vậy!

Cô gật gù suy nghĩ rồi nhớ ra sự hiện diện của chàng trai đang đứng đối diện thì vội cúi đầu cảm tạ:

- Cảm ơn anh, thật sự cảm ơn anh!

Cậu nhóc thấy vậy liền xua tay, cười hề hề:

- Ôi trời, có gì đâu, tôi chỉ làm những điều mà mình cảm thấy đúng đắn thôi mà.

Nhi dành tặng cho cậu một nụ cười mỉm đúng chất thôn quê. Nói thật thì màn "anh hùng cứu mĩ nhân" của anh khi nãy có vẻ hơi thừa đối với cô. Nhưng thôi, anh chàng đã có lòng như vậy thì tốt nhất là im lặng và coi như đó là một ân huệ vậy.

Trong cangteen...

- Hoàng Khánh hả? Tên nghe có vẻ lãng tử nhỉ?- Nhi chống hai tay lên má, nhìn Khánh với vẻ thích thú.

Cậu gãi đầu, cười toe toét:

- Ahihi, mình lãng tử thật mà.

Nói rồi cả anh lẫn cô đều đồng loạt phá lên cười. Anh chàng này có vẻ khá vui tính nhỉ?

- Nghe nói Nhi vừa mới từ quê lên đây hả?- Khánh nhấp một ngụm nước cam, nhìn cô nói.

- Ừm hứm- Cô gật đầu, nói tiếp- Mình thích trường này lâu rồi, giờ mới có cơ hội để lên đây học.

- Thích sao?- Cậu ngạc nhiên- Bộ cậu chưa nghe nói trường này khá nhiều bọn đầu trâu mặt ngựa hả?

Nhi cười tươi:

- Ôi dào, mình là mình có v...- Cô vội phanh kít lại, xém chút nữa thì nói ra là cô biết võ rồi.

Khẽ liếc nhìn khuôn mặt đầy nghi ngờ của cậu bạn, cô hắng giọng. Khánh chau mày nhìn cô, nghiêng đầu:

-Có v...?

Nhi ngồi đơ ra một lúc rồi cười vang như một con ngố:

- Ahahaha...! Có cậu! Ý mình là có cậu đấy!- Cô đứng phắt dậy, vỗ vai Khánh đôm đốp- Quen hội trưởng hội học sinh thì làm sao phải sợ cơ chứ?

Cậu tròn mắt, chỉ tay vào mặt mình:

- Hội trưởng hội học sinh? Mình sao?

Nhi liền thu nụ cười "có duyên" của mình lại, cô ngồi xuống, nói với giọng dò xét:

- Không phải sao?

Cậu nhóc huơ tay lia lịa, cười xòa một cái:

-Ơ... không phải.. mình đúng là hội trưởng hội học sinh. Nhưng mà mình nói nghe này...- Cậu móc móc ngón tay, ra hiệu cho cô lại gần rồi ghé sát miệng vào tai Nhi, thì thầm- Mình vừa mới bị cắt chức xong nhưng không muốn cho ai biết cả. Nếu không chắc đời mình đi luôn quá.

Nói rồi cậu ngồi thẳng lại, nhìn cô bé đang nở một nụ cười đểu đối diện mình:

- Chắc hẳn khi còn là hội trưởng, cậu phải làm điều gì đó mờ ám lắm nên họ mới sợ cậu một phép như vậy chứ.

Trước lời châm chọc, Khánh vội khoanh tay trước ngực, quay ngoắt đi, tỏ vẻ giận dỗi, hệt như một đứa trẻ con:

- Ghét ghê, sao ai cũng nói giống cậu như vậy nhỉ?

- Mình biết đấy.

- Sao?

- Tại mặt cậu gian quá mà.

- Hứ! Cạch xít!!

Nhìn cái điệu bộ "không lớn nổi" của anh, Nhi phải cố gắng lắm thì mới hãm được trận cười kinh thiên động địa của mình. Cô bặm môi, giơ ngón trỏ và ngón giữa lên sát mặt,nhe răng:

- Xin lỗi, ahihi!

Và từ khuôn mặt giận dỗi, Khánh phì cười, một nụ cười làm ấm lòng con người ta.

Tự nhiên trong lòng Nhi có một cảm giác thật là lạ...

Nói chuyện được vài phút nữa, cả hai người mới nhận ra giờ đã là quá trưa.

Khánh đứng lên cáo từ cô trước, cô huơ tay tạm biệt rồi nằm bò ra bàn thêm một lúc nữa. Sống một mình trong phòng trọ mà, thích về lúc nào chả được.

Nhi xách balo lên vai, thong dong bước ra khỏi cổng trường. Cô đi qua hàng xe ô tô đỗ dài bên lề đường, nhảy chân sáo, hát líu lo mà không hề biết rằng một trong số những chiếc xe ấy có một người đang ngồi trên ghế lái xe. Một tay cầm vô lăng, tay kia cầm điếu thuốc. Khẽ rít một hơi thật dài rồi nhả ra, người đó nhìn theo bóng dáng của Dương Nhi, cười nhếch mép với vẻ thích thú. Đợi cô đi khuất, hắn mới đánh tay lái, rồ ga phóng đi mất hút.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro