khi anh ấy bước đi mà không ngoảnh lại....

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giang mở tách lon Coke, hỏi tôi :- Tủ bên cạnh mày là ai thế ?

Tôi ngớ ra , nhòm sang bên cạnh :

_ Chịu . Sao cơ ?

_ Không có gì . Tao tiện mồm hỏi thôi . Tại thấy đẹp đẹp .

Đúng là ngăm tủ bên cạnh được trang trí rất lạ bằng những hình khối đen trắng , thế mà bây giờ nghe Giang hỏi tôi mới để ý thấy . Ánh nắng buổi sáng chiếu  xiên qua cửa sổ vào đúng phần trên ngăn tủ , làm cho tấm biển đồng gắn số hiệu của nó bắt sáng trở nên lấp la lấp lánh . 25C , cũng là một con số dễ nhớ , nhỉ .

*********

Giang là đứa bạn thân nhất gần như duy nhất của tôi , thân từ hồi cấp 3 đến giờ . Với đôi tay luôn phải bọc  trong găng tay đen, tôi biến thành một chú ốc cô độc . Một  tai nạn bất ngờ ngay đầu năm lớp 10 đã cướp mất bàn tay trái , đồng thời   , cướp sạch cả tự tin của tôi . Một năm đầu tiên , hầu như bất cứ lúc nào bắt gặp những ánh mắt tò mò hay thương cảm, tôi đều khóc . Những lúc ấy  , Giang luôn ở bên cạnh tôi .

Cuối tuần tôi hay về chỗ Giang . Nó không ở trong ký túc xá , mà thuê riêng 1 phòng nhỏ bên ngoài . Con gái khoa Văn là vậy , không thích những chỗ đông đúc , ồn ào , cần một không  gian riêng  để có chỗ cho sáng tạo bay bổng . Nó lý luận thế . Tôi học khoa Tin , thật may mắn , cứ ngồi trước máy tính là tôi sẽ không phải nghĩ ngợi lung tung gì nữa .

Một giờ sáng , Giang đã ôm quyển truyện ngủ thiếp đi từ lúc nào . Tôi không sao ngủ được , nên lại lồm cồm bò dậy mở máy tính online . Tôi click ngẫu nhiên vào một đường dẫn có sẵn và một blog mở ra . Chủ nhân (nick là Ha , cụt ngủn mà khó đoán ) không viết nhật ký mà viết một tiểu thuyết . Tên tiểu thuyết là “ Điệu buồn 25C” . 25C , một sự trùng hợp đáng tò mò . Đó là một tiểu thuyết nhiều kỳ , khá dài , viết hơn nửa năm rồi và vẫn chưa kết thúc . Tôi cắm đầu mê mải đọc .

Tiểu thuyết viết khá hấp dẫn , trong đó có đoạn :

“ Đứng trên ban công nhìn về phía cánh đồng xa xa , tôi chợt phát hiện thấy cả một cánh đồng hoa hướng dương vàng rực trong nắng. Màu vàng ấy gợi lên một sức sống mãnh liệt . Nó làm tôi có cảm giác tức ngực muốn khóc . Tình yêu , rốt cuộc là gì vậy ?” ….

Gần trường tôi cũng có một cánh đồng hoa hướng dương , lại thêm một sự trùng hợp nữa . Thật là lạ !

*******

Lần đầu tiên phát hiện thấy cánh đồng hoa hướng dương , tôi đã hào hứng chỉ ngay cho Nam . Anh là người con trai đầu tiên làm cho tôi thấy ấm áp trở lại. Tôi đã tưởng rốt cuộc hạnh phúc cũng mỉm cười với mình. Không ngờ , một năm sau , ngưiời nói chia tay lại chính là Nam . Anh âý chỉ nói một câu “ Xin lỗi . Nhưng chúng ta dừng lại nhé “ . Rồi quay người , bỏ đi , không hề ngoái lại dù chỉ một lần .

Cho đến bây giờ , tôi vẫn không hiểu lý do thực sự là gì .Nhưng , có ý nghĩa gì đâu , khi rốt cuộc chính Nam đã muốn thế . Không ngờ , người ta có thể nói câu chia tay đơn giản đến vậy . Y như một nhát dao lia cực nhanh . Mà dù có nhanh hơn nữa thì vết dao nào cũng sẽ để lại vết thương .

Sau đó , tôi tránh mặt Nam . Thực ra , chính xác là chúng tôi tránh mặt nhau . Những lần hiếm hoi thoáng thấy bóng anh , tôi vẫn không sao xoá được cảm giác nghèn nghẹn nơi lồng ngực .

*******

Tôi đánh dấu của Ha , mội ngày đều ghé xem đều đặn . Hôm nay vừa có thêm entry mới.

“ Hôm nay tôi lại đi ngang qua nhà thể chất , lại nhìn thấy cái ngăn tủ đựng đồ quen thuộc. Như một thói quen vô thức , tôi chạm tay vào tay nắm , miết nhẹ ngón tay lên lớp bụi mờ mờ bên trên.

Số 25 hàng C , nơi tình yêu đầu tiên của tôi bắt đầu . Tôi thường xuyên đứng trước ngăn tủ , ngắm nhìn nó , nhưng tuyệt nhiên chưa bao giờ có ý định mở nó ra . Thật không thể lý giải nổi . Nhưng chỉ khi nào nhìn thấy tấm biển đồng đề số 25C , tôi mới có thể yên tâm rời đi . “

Tôi sững người . Không thể nào , không thể có chuyện trùng hợp như vậy được . Chẳng nhẽ , Ha chính là chủ nhân của ngăn tủ bên cạnh ngăn tủ của tôi hay sao ? Tôi bắt đầu thấy tò mò khủng khiếp . Sao tôi chưa từng gặp chủ nhân của ngăn tủ 25C đó nhỉ ? Trong ngăn tủ đó có gì ? Có khi nào đó là nơi cất giữ những kỷ niệm của một mối tình đầu tan vỡ ?

*******

Tôi đem những ngờ vực của mình hỏi Giang . Nó trố mắt nhìn tôi :

_ Blog nào ? Tiểu thuyết nào ? Chả hiểu mày đang nói gì ?

_ Tao đọc được trong Favorites của mày mà ?

_ Làm gì có ? Sao tao chẳng nhớ gì hết ?

Tôi mở máy tính của Giang , lục tìm một hồi . Thật lạ lùng , phần Favorites của Giang chỉ lèo tèo vài ba địa chỉ , tuyệt nhiên không tìm thấy trang blog kia đâu . Quỷ thật ! Chẳng nhẽ tôi nhớ nhầm ?

Buổi tối , tôi online sớm . Check địa chỉ ID của Ha là một việc quá đơn giãn với một sinh viên khoa Tin như tôi . Entry mới của Ha được viết cách đây 17 phút , có thể giờ này Ha vẫng đang online . Tôi chọn một loại virus không nguy hiểm lắm , nhưng khó diệt hack vào máy tính của Ha .

Ngồi chờ một lúc , đúng như dự tính của tôi , điện thoại di động reo vang , giọng của Giang :

_ Mày ơi , máy tao bị virus rồi , làm cách nào bây giờ ?

Sao lại là Giang cơ chứ ?

**********

Tôi đã đi đến gần nhà Giang . Bỗng có tiếng chuông điện thoại . Giọng Giang vui vẻ:

_ Mày ơi , mua giùm tao con cá được không? Tối nay tao trổ tài món canh cá hảo hạng nhá?

May quá đối diện nhà Giang có cái siêu thị . Tôi tạt vào luôn , đang giờ cao điểm , người ta ra vào tấp nập . May cho tôi là khu vực đồ đông lạnh không quá đông nên nhiệm vụ của tôi được hoàn thành nhanh chóng .

Cửa nhà Giang chỉ khép hờ , chắc là để sẵn đợi tôi . Nhưng , tôi vừa định thò tay đẩy cửa thì khựng lại . Trong nhà có tiếng nói . Tôi tò mò ghé mắt nhìn vào . Không thấy Giang , chỉ thấy lưng của một người con trai . Tôi căng mắt lên nhìn chằm chằm , tôi sợ mình nhìn nhầm . Nhưng , cái lưng ấy , cái gáy ấy , cả giọng nói … đều quá quen thuộc với tôi . Nam . Tôi đặt túi nilon có con cá bên trong trước cửa nhà Giang và bỏ đi . Tự nhiên thấy mình hoàn toàn xuôi xị , ngay cả một chút sinh lực để tức giận cũng không còn . Cảm giác cơ thể đã bị rút kiệt đến trống rỗng . Giang là đứa bạn thân duy nhất của tôi . Và Nam – người con trai đã từng sưởi ấm trái tim tôi …Thật cay đắng!

**********

Giang tìm thấy tôi ngồi thù lu sau đống bàn ghế long chân ở nhà kho của trường , mặt nhoè nhoẹt nước . Nó nhẹ nhàng lại gần , ngồi xuống bên cạnh . Im lặng . Tôi không nghĩ mình phải là người mở lời trước . Một lát , Giang cất tiếng , ngập ngừng :

_ Tao xin lỗi .

_ Đơn giản thế thôi àh ? Các người đều giỏi đơn giản hoá mọi việc nhỉ - Tôi chua chát .

_ Mày nói thế có ý gì ? Hoá ra mày tưởng  tao và Nam …? Mày điên àh ?

_ Thế mày xin lỗi vì chuyện gì ?

_ Tao đã giấu mày một số chuyện .

…..

_ Chỉ vì tao trót hứa với Nam . Anh ấy vẫn liên lạc với tao để hỏi thăm tin tức của mày .

_ Mày là Ha ?

_ Không , Nam

_ Không thể nào . Lần trước tao hack trúng máy tính của mày mà ?

_ Không , máy tính của Nam . Anh ấy gọi cho tao , nhờ tao hỏi mày cách diệt virus , nên tao ….

_Mày biết lý do Nam bỏ tao ?

_ Ừh .

_ Là ?

Giang không nói gì nữa . Nó im lặng cầm lấy bàn tay trái đeo găng đen của tôi .

_ Mày biết là tao coi mày như chị em . Mày đau tao cũng đau .

_ Vì nó àh ?

_  Là mẹ Nam …- giọng Giang nhỏ xíu và trở nên khàn đục . – Nhưng Nam không quên được mày …

Mọi chuyện dần trở nên sáng tỏ . Đơn giản và rõ ràng . Tôi nhớ ra rồi . Cái buổi chiều vàng rực hoa hướng dương ấy , Nam đã nấp sẵn bên tủ để đồ , rồi bất thần xông ra ngay khi tôi vừa khóa tủ quay đi . Anh nắm lấy bàn tay trái của tôi . Tôi giật mình tránh sang một bên . Không ngờ anh bỗng kéo tôi vào lòng và … hôn tôi . Răng anh va vào cằm tôi đau điếng . Sau này anh mới nói đó là nụ hôn đầu tiên của anh . Và chỗ chúng tôi dựa vào chính là ngăn tủ 25C . Cảm giác khi đó thật ngọt ngào .

Tôi để mặc cho nước mắt chảy dài trên mặt. Chuyện như thể mới xảy ra hôm qua

**********

Giang dùng mu bàn tay lau nước mắt cho tôi . Nó ôm lấy vai tôi , giọng rất nhẹ :

_ Mày biết không ? Khi một người con trai bỏ đi và không hề ngoảnh lại . Có hai khả năng .

…..

_ Một là , anh ấy thực sự không muốn gặp lại .

……

Hai là , anh ấy ….đang khóc….

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro