Khi anh là con gái! - Nguyễn Bích Hồng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi anh là con gái! - Nguyễn Bích Hồng.

Nguồn:HHT

1: Tác giả: Nguyễn Bích Hồng (caycodai)

2: Thể loại truyện: Tâm lí xã hội

3: Phạm vị 16+

4: Tóm tắt truyện:

[Nếu bạn là con gái, bạn mặc đồ con trai, người ta sẽ gọi bạn là cá tính. Nếu bạn là con gái, bạn cư xử như một người đàn ông, người ta sẽ gọi bạn là mạnh mẽ. Nhưng. Nếu bạn là con trai, bạn mặc đồ con gái và cư xử như một người đàn bà, thì sao nhỉ? Hoàng Quốc Huy là anh chàng người Việt, quốc tịch Hàn Quốc. Anh là một thanh tra cảnh sát Hàn Quốc thông minh, giỏi giang và có khuôn mặt đẹp trai. Thế nhưng để hoạt động bí mật, anh buộc phải giả làm con gái và là gia sư kiêm bảo mẫu cho một cô nàng nghịch ngợm, quoái đảng và lắm chiêu. Vậy cuộc sống của anh sẽ ra sao? Chắc chắn là ko hề bình yên!]

Khi anh là con gái!

Tập 1:

- Ôi cháu nội bà đây hả? Trông xinh gái quá!

- Ko phải đâu. Cháu trai tôi đấy!

- Sao?

- Lúc còn nhỏ, mẹ nó cứ thích cho mặc váy với để tóc dài. Nhưng giờ lớn rồi, trông nó cũng đẹp trai lắm!

- Vậy thì giới thiệu cho cháu gái tôi nhé!

- Thằng cháu tôi nó sống ở Hàn Quốc với bố mẹ nó cả rồi. Nhưng mà năm nào nó cũng về thăm tôi một lần đấy!

Cục cảnh sát - Hàn Quốc.

- "The Sun" do Jung Ji Choil đứng đầu là tập đoàn có nguồn thu lợi nhuận đứng thứ 3 Đại Hàn Dân Quốc của chúng ta. Nó có tầm ảnh hưởng ko chỉ ở Quốc gia mà còn mang tầm ảnh hưởng Quốc tế, có các cơ sở lớn tại các quốc gia như Trung Quốc, Nhật Bản và gần đây là Việt Nam. Và theo như một vài nguồn tin mà chúng ta có được thì tập đoàn này có những dấu hiệu làm ăn phi pháp. Thế nhưng, trước sự lớn mạnh của tập đoàn cũng như tầm ảnh hưởng của nó, buộc chúng ta phải mở cuộc điều tra mật. Thanh tra Hoàng, hãy trình bày báo cáo.

- Vâng!

Cả phòng họp điện tắt tối om, duy nhất chỉ có thứ ánh sáng đc phát ra từ chiếc máy chiếu. Những hình ảnh thi nhau xuất hiện, đều đặn với những gương mặt rõ nét đủ để khắc sâu vào tâm trí mỗi người đang ngồi đây. Những khuôn mặt căng thẳng, chăm chú lắng nghe và theo dõi cứ như sợ lỡ mất một chi tiết nào.

Trong khi đó, có một anh chàng với mái tóc đen thuần Việt, đôi mắt nâu hai mí, làn da trắng mịn màng chẳng kém gì nước da con gái, nhưng cả khuôn mặt mang một vẻ nghiêm nghị, rắn rỏi của một người đàn ông đang đứng trước màn hình máy chiếu và trình bày báo cáo.

- Jung Ji Choil - chủ tịch tập đoàn "The Sun", 52 tuổi, vợ đã qua đời và có hai cô con gái. Cánh tay phải đắc lực của ông ta là Lee Jun Pack, 28 tuổi. Anh ta rất có tình cảm với cô con gái cả là Jung Ji Yun, 22 tuổi. Là một cô gái mắc bệnh trầm cảm, ít nói, ko thích tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Niềm vui duy nhất của cô lúc ở một mình là đọc sách. Còn cô con gái út là Jung Ji Hy, 18 tuổi. Hiện đang theo học trường THPT Sung Ki. Cô ta nổi tiếng với các vụ đánh lộn và gây chuyện với đám con trai trong trường. Thế nhưng lại là cô con gái đc Jung Ji Choil cưng chiều và yêu thương nhất. Theo như điều tra của chúng tôi, thì ông chủ tập đoàn "The Sun" này đang muốn tìm một nữ gia sư dạy tiếng Việt cho cô con gái út, vì hiện ông đang cho xây dựng một khu vui chơi giải trí tầm cỡ lớn ở Việt Nam, và có lẽ muốn cho cô con gái này quản lí. Đồng thời kiêm luôn chức vụ bảo mẫu nhằm quản lí cô con gái hư của mình.

- Tốt, vậy thanh tra Hoàng đã tìm được người thích hợp cho nhiệm vụ lần này chưa?

- Báo cáo giám đốc, nữ nhân viên của ta thì ko thiếu nhưng để biết và dạy được tiếng Việt thì ko có ai cả. Đây đang là vấn đề nan giải mà chúng ta cần giải quyết thưa sếp.

- Vậy cậu Hoàng thì sao nhỉ?

- Dạ?

- Cậu vốn là người Việt và nói tốt tiếng Việt mà!

- Dạ vâng. Nhưng... Bên đó họ muốn tìm là một nữ gia sư chứ ko phải là một nam gia sư.

- Tôi thấy nếu cậu để tóc dài, mặc váy, đi giày cao gót và trang điểm một chút thì chẳng khác nào một cô gái xinh đẹp đâu!

Ông giám đốc cục cảnh sát cười đầy vẻ tin tưởng. Cả căn phòng, mọi người phá lên cười, gật gù tán thưởng và đồng tình với ý kiến sáng suốt của ông giám đốc.

- Thưa giám đốc. Tôi... tôi là một người đàn ông, tôi sao có thể làm con gái đc cho dù vẻ bề ngoài có thể giống đi chăng nữa. Đây là một nhiệm vụ quan trọng, ko thể để xảy ra sơ xuất gì đc.

- Cậu Hoàng, chúng tôi tin tưởng cậu mà. Cậu tuy còn trẻ nhưng năng lực của cậu đủ để chúng tôi tin tưởng và giao nhiệm vụ quan trọng như thế này cho cậu. Đừng nói là cậu ko muốn nhận nhiệm vụ được giao phó nhé.

- Thưa giám đốc...

- Nào, cậu đồng ý chứ? - Một ánh mắt đầy quyền uy, nó như có sức nặng đến ngàn cân đè lên anh chàng thanh tra cảnh sát trẻ tuổi. Phải rồi, nhiệm vụ được giao đó là trách nhiệm và cũng là quyền lợi của một người cảnh sát. Ko có gì làm Hoàng Quốc Huy phải cúi đầu bỏ cuộc cả.

- Rõ! Thưa giám đốc!

Cuộc họp kết thúc. Mọi người ra về hết chỉ còn lại chàng thanh tra trẻ và ông giám đốc đã có tuổi.

- Cậu Hoàng, trả lại cậu cái này. Phải cám ơn nó vì đã giúp tìm ra đc người cho nhiệm vụ khó khăn lần này. Cậu đúng là trông rất xinh đó!

Trước mặt anh là tấm ảnh chụp chân dung một cô bé với mái tóc đen dài cột hai bên, súng sính trong chiếc váy màu hồng thắt nơ điệu đà, hai má phúng phính, hồng hào, đôi mắt nâu sáng ngời và cái miệng nở nụ cười toe toét khoe hàm răng trắng đều tăm tắp. Quốc Huy nhìn chăm chăm vào nó và...

- Mẹ!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Quốc Huy thu xếp quần áo bỏ vào túi du lịch rồi bất chợt anh ngồi thừ xuống giường, đẩy mạnh đống quần áo ra xa.

- Mà giờ mình cần gì mấy cái bộ này nữa chứ! Ôi mình điên lên mất!

- Quốc Huy, công chúa của mẹ, con lại đi công tác nữa sao? - Bà Vân đẩy cửa bước vào với tách trà nóng trên tay.

- Mẹ! Con đã bảo đừng gọi con là công chúa nữa mà!

- À mẹ quên! Hoàng tử của mẹ!

- Ôi phiền phức chết đi đc! Con gái! Con gái! Mình ghét con gái!

- !?!?

Cả thành phố Sê Un nhộn nhịp, tươi trẻ và căng đầy sức sống. Những tòa cao ốc chọc trời, những trung tâm thương mại nhộn nhịp và sầm uất, những dòng người hối hả. Ở đó cuộc sống vẫn diễn ra bình thường nhưng có những con người phải hy sinh thầm lặng và cống hiến hết mình cho một đất nước phồn thịnh và văn minh ấy.

- AAAAAAAAAAAAAAAAAA!

- Bình tĩnh đi thanh tra Hoàng!

- Bình tĩnh cái quái gì được chứ? Các người cạo sạch lông tôi thế này mà bảo tôi bình tĩnh được à?

- Thế cậu định làm một cô gái với cặp dò toàn lông thế này hả?

- Thì tôi sẽ mặc quần, đầu nhất thiết cứ phải mặc đồ hở hang khoe dò chứ?

- Nói chung là cậu cứ nằm yên đi, đây là nhiệm vụ quan trọng, ko thể để xảy ra sơ xuất đc! Nguyên văn lời cậu nói đó nhé!

- Thôi được rồi, chuyện lông chân tôi bỏ qua, thế còn lông lách của tôi, cạo sạch đi rồi tôi làm đàn ông làm sao được? Tôi còn chưa có người yêu đâu đấy!

- Cậu yên tâm, xong nhiệm vụ chúng tôi sẽ đảm bảo phục hồi lại toàn bộ lông trên người cho cậu. Giờ thì cậu nằm yên giùm!

- AAAAAAAAAAAAAAAAAAA!...

Hai ngày sau.

Tại tập đoàn The Sun đang diễn ra buổi tuyển chọn gia sư cho nhị tiểu thư. Không khí diễn ra có vẻ sôi nổi và hào hứng lắm. Người đến dự tuyển khá đông...

Trong khi đó. Giữa đường phố, khác biệt hẳn với những phương tiện giao thông đi trên đường là chiếc xe phân phối lớn màu đen bóng với một đôi chân trắng nõn đi giày cao gót cùng màu đen loáng. Chiếc xe lao đi vun vút giữa biết bao con mắt kinh ngạc của mọi người.

Kít. Chiếc xe máy đen bóng đỗ cái phịch trước tòa nhà cao ốc to lớn của thành phố. Bước xuống khỏi xe, đôi tay thon dài nhấc tuột chiếc mũ bảo hiểm ra khỏi mái tóc đen dài mượt mà. Những lọn tóc con như vừa được thoát khỏi cái nồi giam giữ lấy làm thích thú lắm, chúng bay lên với từng gợn tóc xô vào nhau theo từng bước đi uyển chuyển của nữ giới. Những tiếng cộc cộc của giày cao gót nện xuống nền gạch, biết bao con mắt lại đổ dồn qua đó. Hiện ra trc mắt mọi người là một quý cô với bộ vét đen và váy jip ngắn, mái tóc dài nữ tính và cặp kính đầy vẻ tri thức. Quý cô bước từng bước đầy vẻ tự tin và kiêu hãnh. Nhưng bất chợt, cô nàng đi thẳng và quẹo trái một cách đầy vội vã.

Cô ta ôm bụng và lao như bay vào nhà vệ sinh. Cánh cửa mở tung, cô ta bước vào, ngơ ngác. Cô ta cứ đứng đó, chăm chăm nhìn vào một chỗ và cuối cùng chủ nhân của cái chỗ đó cũng đã đánh thức được cô ta.

- Cô... cô đang nhìn... nó à? - Một anh chàng với khuôn mặt tựa như một cậu bé vừa cắn nhầm phải ớt, đỏ lựng lên một cách đáng thương.

Cô ta đứng đó, giật mình trở lại thực tế.

- À, xin lỗi! Tôi ko cố tình muốn nhìn nó!

Anh chàng cúi xuống nhìn cái quý hơn vàng của mình một cách đau khổ đến tột cùng, đôi mắt thẫn thờ nhìn ra cánh cửa đã được đóng kín chỉ còn vọng lại tiếng giày cao gót vội vã nện xuống nền gạch như búa tạ.

- Mình là con gái! Phải rồi! Ko sao hết! Vào thôi!

Cô ta lẩm nhẩm như tụng kinh rồi dùng hết sức cam đảm có thể đẩy cánh cửa nhà vệ sinh nữ và bước vào. Một khung cảnh cũng ko đến tồi tệ như cô ta nghĩ. Chỉ có một cô nàng đang tân trang lại nhan sắc, đơn giản chỉ có thế. Cô ta mỉm cười định bước tiếp thì giật mình. Cô nàng xinh xắn ấy, tự nhiên như thể xung quanh chả có một thằng đàn ông nào, cô ta vén váy, kéo chiếc tất giấy của mình lên đến tận đùi. Nó khiến cho ánh mắt của cô nàng mới vào phải di chuyển theo từng đường kéo và dừng mắt ở cái gì đó màu đen và có riềm ren rất bắt mắt.

- Này!

Cô ta giật mình ngẩng cổ lên nhìn cô nàng vừa gọi mình.

- Cô nhìn gì vậy?

- À, ko, chỉ là... chiếc quần rất đẹp! - Cô ta nói xong vội vã đi thẳng vào nhà vệ sinh với khuôn mặt đỏ như gấc để lại cô nàng xinh xắn ngơ ngác chẳng hiểu gì.

- Mình mặc váy mà!??!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro