Chương 17: Một Phần Của Sự Thật (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

7:30am......

Trước cổng tập đoàn tài chính The Nine.....

Các nhân viên được một trận lác mắt với hai người vừa bước vào cổng chính của tập đoàn. Hai người đó không ai khác chính là Dụ Ngôn-Giám Đốc tập đoàn, còn một người còn lại thì vẫn còn là con số bí ẩn đối với tất cả nhân viên. Dụ Ngôn hôm nay tuy vẫn là một bộ váy công sở nhưng lại tôn lên 3 vòng vô cùng hoàn hảo, còn cô gái đi cùng Dụ Ngôn chính là Hứa Giai Kỳ. Hứa Giai Kỳ được Dụ Ngôn chọn cho một chiếc quần jean đen và một chiếc áo sơ mi trắng tuy là đơn giản nhưng khi được khoác lên trên người của Giai Kỳ lại rất hài hòa và rất đẹp giống như là chiếc quần jean và chiếc áo sơ mi được may riêng cho cô ấy, cả hai mỹ nhân thong thả bước vào trong, chỉ cần Dụ Ngôn và Dụ Tuyển còn có Tạ Khả Dần đã làm cho bao người điêu đứng bây giờ lại thêm một cô gái lạ mặt này nữa thì chắc không ai làm việc được nữa.

Dụ Ngôn nhìn thấy tất cả nhân viên đều nhìn cô và Hứa Giai Kỳ cô liền dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn lại tất cả nhân viên, cô chỉ không muốn mình là trung tâm của mọi người. Cô nắm lấy tay của Hứa Giai Kỳ nhanh chóng bước lên phòng của mình. Cô bước lại thang máy bấm lên tầng 34, tầng 34 là tầng dành cho các cấp lãnh đạo trong công ty.

Hứa Giai Kỳ nãy giờ vẫn còn đang quan sát công ty, đúng là quy mô rất lớn, nhân viên đa phần đều là những người có kinh nghiệm lâu năm trên thương trường và là những người ưu tú, không hổ danh là một tập đoàn lớn nhất thế giới. Cô nãy giờ chỉ lo nhìn quanh công ty nên không để ý là tay cô đã được Dụ Ngôn nắm trong tay, đến lúc Dụ Ngôn kéo cô ra khỏi thang máy cô mới nhận ra, mặt cô lại bắt đầu đỏ ửng. Hứa Giai Kỳ ngại ngùng nhìn Dụ Ngôn đúng lúc Dụ Ngôn cũng nhìn cô, Dụ Ngôn liền nhìn thấy có điều gì đó bất ổn đang diễn ra, cô nhìn lại tay của mình thì thấy cô đang nắm tay của Giai Kỳ, cô cũng có phần hơi ngại nhưng do là băng sơn lâu ngày nên cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh rồi buông tay của Giai Kỳ ra.

Sau khi buông tay Giai Kỳ ra Dụ Ngôn liền bước lên trước một bước dẫn Hứa Giai Kỳ đến phòng làm việc của cô.

"Chị mau vào trong đi." Dụ Ngôn mở cửa phòng và kêu Giai Kỳ vào trong.

"Ừm!" Hứa Giai Kỳ bước vào trong, cô lại như một đứa con nít quan sát phòng làm việc của Dụ Ngôn.

Hứa Giai Kỳ ngó nghiêng nhìn, phòng làm việc của Dụ Ngôn là một căn phòng rất lớn, có phông màu trắng, cùng với một bộ salon màu nâu và một cái bàn làm việc cùng màu nằm bên phải, còn bên tay trái là một tủ hồ sơ cũng là màu nâu.

"Chị mau vào đây đi."Dụ Ngôn đứng trước cửa căn phòng của cô mà gọi Giai Kỳ.

Hứa Giai Kỳ lại bất ngờ với căn phòng đằng sau bàn làm việc của Dụ Ngôn và nếu không để ý thì không ai biết bên trong đó có cả một căn phòng, tại sao Dụ Ngôn luôn thích những căn phòng thế này, đây là câu hỏi mà Hứa Giai Kỳ đang rất muốn hỏi ngay bây giờ, cô bước lại chỗ Dụ Ngôn đang đứng.

"Sao em lại luôn có một căn phòng thế này kể cả ở nhà và nơi làm việc thế này vậy?"  Hứa Giai Kỳ không ngần ngại mà đi hỏi Dụ Ngôn.

"Ở nhà là chính tay em thiết kế và em muốn tạo một không gian riêng không liên quan đến cuộc sống bên ngoài và là nơi dành cho em thư giãn." Dụ Ngôn cười khổ một cái khi sắp nhắc đến ông ta rồi tiếp tục nói: "Còn ở đây chính là ông ta xây dựng, và lý do chính là dành để nghỉ ngơi khi công việc quá mức bận rộn."

"Thì ra là vậy." Thật sự bây giờ Hứa Giai Kỳ muốn nói không phải như vậy mà là "Ông ta là ai?" Nhưng mà nhìn thấy biểu tình lúc nãy của Dụ Ngôn như vậy nên cô cũng không muốn hỏi.

Hứa Giai Kỳ và Dụ Ngôn cùng bước vào bên trong, Giai Kỳ lại được dịp quan sát, ở trong đây tất cả đều có, một chiếc giường thật lớn, tivi, tủ lạnh, điều hòa và còn có một cái tủ để quần áo và có một kệ sách thật lớn nhưng không bằng cái ở nhà của Dụ Ngôn.

"Chị cứ ở đây nếu có việc gì có thể gọi em, em sẽ làm việc ở bên ngoài." Dụ Ngôn nói với Hứa Giai Kỳ.

"Nhưng như vậy sẽ không được tốt lắm khi em đang làm việc và còn những nhân viên khác sẽ nhìn thấy thì thật phiền phức."Hứa Giai Kỳ nhìn Dụ Ngôn, cô chính là đang sợ sẽ làm ảnh hưởng đến Dụ Ngôn.

"Không sao, nơi làm việc của em chỉ có trợ lý Kim, Tạ Khả Dần và Gia Kiệt còn có Dụ Tuyển là thường xuyên ra vào thôi." Dụ Ngôn cười nhìn Hứa Giai Kỳ, kể từ khi gặp Giai Kỳ thì có vẻ cô đã cười nhiều hơn trước thì phải.

Hứa Giai Kỳ nhìn nụ cười của Dụ Ngôn mà trở nên ngây ngốc đến khi Dụ Ngôn sắp quay người trở ra cô mới lấy lại tinh thần.

"Thức ăn và nước đều có trong tủ lạnh, chị có thể dùng lúc nào cũng được, khi nào tới giờ đi khám em sẽ gọi chị." Dụ Ngôn nhìn Hứa Giai Kỳ thêm một lần nữa rồi cũng bước ra ngoài.

Hứa Giai Kỳ nhìn theo bóng lưng của Dụ Ngôn rồi cô cũng thả người nhẹ nhàng rơi xuống giường, cô không thể xem nhẹ nhà họ Dụ được, mà hiện tại ba cô đang hợp tác với Dụ Gia cô cũng đã nghe mọi người nói về Dụ Gia rất nhiều, Dụ Gia là một gia tộc quyền lực chỉ đứng sau nhà họ Đường nhưng hiện tại Đường Gia đã rút lui khỏi giới kinh doanh và chính trị từ lâu và không ai biết gì về Đường Gia nữa, bây giờ chỉ còn lại Dụ Gia và Tạ Gia, Tạ Gia là gia tộc đứng sau Đường Gia và Dụ Gia, Tạ Gia luôn không tranh giành với bất cứ người nào nhưng một khi đụng vào Tạ Gia thì chắc người đó cũng không muốn sống nữa. Cô từng là một người được Tạ Gia đào tạo và rất chờ mong nhưng cô không thể làm gì được, cô không muốn làm kinh doanh ước mơ của cô chính là cảnh sát, lúc đầu mọi người đều không đồng ý nhưng nhờ ông bà ngoại cô đã đồng ý và vì một phần kính trọng nên bên nội cô cũng không ai nói gì nữa.

Mẹ cô dù là con nuôi của ông bà ngoại cô nhưng họ luôn yêu thương mẹ cô hơn cả con ruột, Đường Gia lúc trước còn có một Đại tiểu thư chính là Đường Phụng Kiều nhưng từ khi lấy Dụ Chính liền rất ít trở về nhà, dì cô còn có một đứa con gái kém cô 2 tuổi nhưng cô chưa từng gặp mặt, nhưng dì và con của dì ấy đã mất tích cách đây 13 năm, Đường Gia đã cho người tìm kiếm nhưng không hề tìm thấy, còn Dụ Gia thì vẫn im lặng và không nói bất cứ thứ gì. Từ khi dì cô mất tích và như vậy Đường Gia đã không qua lại với Dụ Gia 13 năm, Đường Gia vẫn cho người tìm dì cô nhưng tới giờ vẫn chưa có một tin tức gì. Cô từ khi biết chuyện đến giờ rất ít khi nghe ông bà cô nhắc tới dì cô và cháu gái của ông bà, cô chỉ nghe được mọi chuyện từ mẹ cô và cô luôn ngoan ngoãn để bù đắp lại phần nào mất mát của ông bà cô.

Hứa Giai Kỳ sau một hồi nằm suy nghĩ thì cũng đã ngủ quên mất. Còn Dụ Ngôn sau khi bước ra ngoài thì liền trở lại với một đống hợp đồng cần phê duyệt.

Tạ Khả Dần từ bên ngoài bước vào liền nhìn thấy Dụ Ngôn đã bắt đầu làm việc cô nhíu mày nhìn Dụ Ngôn: "Thật là nếu công ty chúng ta ai cũng như cậu thì thật sự rất tốt."

"Mình chỉ là muốn nhanh chóng ký duyệt cho xong những hợp đồng này thôi, sau khi làm xong mình còn phải ra xem những công trình mà chúng ta đang thi công nữa." Dụ Ngôn ngước mặt lên nhìn Tạ Khả Dần, lúc làm việc cô lại lấy lại khuôn mặt lạnh nhạt và nghiêm khắc nên hiện khuôn mặt khi cô nói chuyện với Khả Dần cũng là lạnh nhạt và nghiêm khắc.

"Được rồi mình biết cậu là một Giám đốc tốt rồi, mình đã pha cho cậu một ly cà phê rồi, còn đây là trợ lý Kim nhờ mình mang vào cho cậu."Tạ Khả Dần nói xong liền đưa xấp tài liệu dày cộm cho Dụ Ngôn.

"Cảm ơn cậu, đúng rồi cậu nhớ làm giùm mình chi tiết về mấy mẫu công trình mình sắp thi công nha." Dụ Ngôn nói với Khả Dần, cô đang rất băn khoăn về những công trình gần đây, những công trình này điều nằm ở khu ngoại ô nhưng cô chắc sẽ có sự phát triển sau một năm nữa nhưng cô vẫn còn băn khoăn, cô cần cân nhắc lại một lần nữa.

"Được rồi, 9:00am mình sẽ cho cậu toàn chi tiết về các công trình sắp thi công." Khả Dần nói xong rồi đi ra ngoài đóng cửa lại cho Dụ Ngôn.

Dụ Ngôn nhìn cánh cửa khép chặt lại, cô luôn thích cách làm việc của Khả Dần nhanh nhẹn và gọn gàng, luôn cho cô một câu trả lời nhất định về thời gian. Cô bỏ qua việc đánh giá Khả Dần rồi tập trung vào xấp tài liệu mà trợ lý Kim gửi cho cô, cô nghĩ đây chính là tài liệu về Hắc Ưng mà ông ta đã nói sẽ cho người đưa cho cô.

Cô mở từng trang giấy một ở mấy trang đầu đều là nói về Hắc Ưng từ đâu mà ra và điều thu hút cô chính là những tờ phía sau, cô dần dần mở to mắt khi đọc những tờ phía sau, càng về sau cô càng ngạc nhiên.......

Tất cả mọi chuyện có thật sự giống như trong xấp tài liệu này hay không, mọi chuyện có thật sự là như vậy, Dụ Ngôn ngỡ ngàng và đăm chiêu khi đọc hết xấp tài liệu và còn những bản chuyển nhượng cổ phần và công ty này nữa, mọi chuyện là sao đây.... Dụ Ngôn cảm thấy nếu đây là sự thật thì đây chính là lối thoát dành cho cô, cô âm thầm vui mừng và mong chờ rằng tất cả là sự thật.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro