Phần 2 : nỗi nhớ nhung người trong lòng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Chúng tôi đi chơi thỏa thích và trở về nhà vào buổi chiều tối, vừa bước vào nhà đã thấy em bước vào phòng bếp làm đồ ăn tối, vì ba mẹ Thiên chưa đi làm về nên em sẽ nấu bữa tối , nhìn từng cử chỉ hành động, ánh mắt của em khi đang xắn tay áo nấu thức ăn. Tôi nhìn đến trầm luân trong đó.
  -Anh Tuấn, anh thất thần cái gì vậy ?
   Em gọi tôi cùng với cánh tay khua khua trước mặt, khiến tôi giật mình vội hoàng hồn, đây là lần thứ hai trong ngày tôi thất thần rồi, thật chẳng giống với tính cách của tôi chút nào, tự dơ tay vả nhẹ vào mặt mình vài cái cho tỉnh táo, thật mất mặt quá.
  -Hả, hả… em gọi anh có chuyện gì sao?
Vừa nói tôi vừa đưa tay nắm lấy cánh tay đang khua trước mặt tôi lại.
-Tại em thấy anh cứ thất thần nãy giờ sợ anh không khỏe nên hỏi một chút.
Vừa nói mặt em lại đỏ lên nhìn đáng yêu vô cùng.
  Đêm về ngủ cùng phòng, cùng giường với em mà tôi cũng ngại đến mặt đỏ tía tai, ngủ còn không dám nhúc nhích, thật cảm thấy mất mặt cho một thanh niên nhiệt huyết bừng bừng, bây giờ lại thế này. Nếu để bạn bè tôi biết chắc họ sẽ cười to đây. không biết em có giống tôi cũng ngại như vậy không
  Chúng tôi ở cùng một chỗ một tuần, chơi đùa rất vui vẻ. Ba mẹ của em cũng rất dễ, nhưng có lẽ họ chưa biết mối quan hệ mập mờ của chúng tôi.
  Khi tôi lên xe chở về nơi tôi sinh sống, vùng đất cao nguyên Bảo Lộc, vùng đất đầy nắng gió, đầy nhiệt huyết. Tôi vẫn luyến tiếc khoảng thời gian ở cùng em, chia tay trong buồn bã. Tôi bước lên xe quay đầu nhìn vẫn thấy em đứng đó, đứng im lặng nhìn theo chiếc xe đã đi xa, tôi chỉ biết vẫy tay cật lực tạm biệt. Có lẽ tôi đã bỏ lỡ, tôi ngại tôi đã không nói ra tình cảm của mình với em, cũng không dám ngỏ lời yêu em mà chỉ tỏ ra mập mờ như vậy. Chẳng biết bao giờ tôi mới lại gặp được em, người con trai ngọt ngào khiến tôi xao xuyến, vượt qua ranh giới và định kiến xã hội.
  Trở về tôi chưa vội về nhà mà leo lên đỉnh đồi cao nhất nơi có những vườn trà xanh, đồi cà phê đang mùa hoa nở trắng xóa thơm ngát  cả một vùng trời, gió lùa khẽ vào mặt lành lạnh, tôi mơ hồ miên mang suy nghĩ đến em, tôi lại nhớ em rồi, rất nhớ. Không biết em có nhớ tôi không?
  Nói đoạn tôi hét lớn :
-Tôi yêu em Bi à!
Lại cười tự diễu giờ nói thì em có nghe được đâu, tôi nhìn khoảng không gian tràn ngập sắc trắng hít lấy mùi hương hoa ngào ngạt như để cho mình thanh tỉnh. Tôi sẽ không bao giờ để em, để tình yêu ngọt ngào của tôi rời khỏi tay tôi đâu….
( xin lỗi 2 nhân vật trong truyện. Tôi đang ngứa răng muốn phát đường cho độc giả xin thông cảm )

=>Tôi đã nghe nhân vật kể thấy vì cuộc tình của bạn ấy cho đến ngày hôm nay khá dài nên không thể xơ sài mà chia ra nhiều chương mong mọi người đón đọc chương 3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro