Chương 52+53

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

chương 52

Edit + Beta: Tiểu Vũ

Trong lúc Lục Tư Thành nghe điện thoại thì Đồng Dao cùng mấy người khác đã gọi xong thức ăn rồi, đến khi thịt rau được mang lên thì anh vẫn còn chưa nghe điện thoại xong. Lục Nhạc lần này thật sự là chọc vào tổ ong vò vẽ rồi----- Người mẹ lo lắng cho đứa con trai tuy đẹp trai tài giỏi nhưng đã nhiều tuổi rồi mà vẫn còn chưa có một người bạn gái nào, nếu như có một ngày, khó khăn lắm người mẹ ấy mới nghe được tin con trai có bạn gái, rồi lại nghe được đấy chỉ là tin vịt thôi thì...

Xảy ra chuyện lớn rồi.

"------ Xem mắt? Xem mắt cái gì? Mẹ nói lời này không cảm thấy có chút điên à? ... Con cuối tuần còn phải thi đấu, mỗi ngày cũng đều phải huấn luyện thi đấu, lấy đâu ra thời gian đi xem mắt?"

Đồng Dao đang cầm đũa gắp thịt thì run lên, thịt rơi xuống bàn, vẻ mặt sợ hãi quay đầu sang nhìn Lục Tư Thành, mọi người đang cười nói cũng rất tự giác vặn nhỏ âm thanh, không hẹn mà cùng quay đầu nhìn đội trưởng đại nhân nhà bọn họ...

Lục Tư Thành thì vẫn như cũ một bộ dạng không biểu cảm.

"----- Cam đoan bộ dạng xinh đẹp cũng vô dụng... Tiểu thư khuê các? Đại gia khuê tú? Đây là những khái niệm gì vậy? Không làm phiền con huấn luyện, không làm phiền con thi đấu, không khó chịu con suốt ngày lên mạng phát trực tiếp, không suốt ngày đòi gặp mặt con rồi lễ lớn lễ nhỏ đòi quà, an tĩnh như không tồn tại, được như thế không?" Lục Tư Thành nói một hơi, "Nếu được như vậy thì con đồng ý ngay."

Mọi người: "..."

Đồng Dao: "... ... ... ... Không được đâu, đến thú cưng trong mấy trò chơi khi đói còn kêu một tiếng."

Cô nói rất nhỏ thế nhưng người đang nghe điện thoại lại nghe thấy, Lục Tư Thành liếc mắt nhìn cô một cái, cô lập tức ngậm miệng lại, thành thành thật thật cầm kẹp lên trở thịt nướng... Trong lúc đó, không biết mẹ anh nói cái gì, Lục Tư Thành liền nhẹ nhàng thoải mái nói một câu: "Con là thẳng nam, đây không phải là việc vô cùng tốt sao, chí ít thì mẹ không cần phải lo lắng về giới tính của con."

Nói xong liền đưa điện thoại cách xa lỗ tai của mình----- Đồng Dao đang kỳ quái nhìn động tác này của anh thì bên trong điện thoại vang lên một giọng nữ rít gào: "Là thẳng nam thì lão nương càng sợ hơn!!!!"

Đồng Dao: "..."

Lục Tư Thành cười nhạo một tiếng bày tỏ mình cũng không biết làm thế nào.

"Anh cứ thừa nhận anh và chú lùn kia có cái gì đó đi, " Lục Nhạc liếc nhìn Đồng Dao đang kinh hãi bên cạnh, thở dài đứng lên nói, "Dù sao thì mẹ cũng không rõ đâu."

Lục Nhạc vừa nói vừa đi đến phía sau Lục Tư Thành cầm điện thoại của anh: "Alo? Mẹ à? Là con này, mẹ đừng nháo linh tinh nữa, anh con có một đống con gái chất lượng đang xếp hàng đằng sau kìa, làm sao phải xem mắt chứ? Bọn con năm nay bận lắm, phải cố gắng giành được quán quân thế giới đó, mẹ đừng khiến cho nữ nhi tình trường phá rối-------"

Lục Nhạc nói được một nửa thì đột nhiên ngừng lại.

Ba giây sau cậu ta đưa điện thoại trả lại Lục Tư Thành.

Lục Tư Thành: "?"

Lục Nhạc: "... Mẹ bảo là nói nhiều thêm một câu thì tuần này sẽ từ một mình anh đi xem mắt biến thành cả hai anh em mình cùng đi xem mắt."

Lục Tư Thành: "..."

"Em mới 19 tuổi, tất nhiên là không thể vì tình nghĩa huynh đệ mà chôn vùi thanh xuân của mình rồi, " Lục Nhạc vỗ vỗ vai Lục Tư Thành, "Xem mắt vui vẻ, em nghe nói là một cô gái xinh đẹp lại là tiểu thư khuê các đấy."

Mọi người: "..."

Lục Tư Thành lầm bầm một câu "Có lợi ích gì chứ" rồi đứng lên đi ra ngoài nghe điện thoại tiếp... Sau khi anh ra ngoài mọi người mới dám lớn tiếng nói chuyện, Đồng Dao rót cho mình một chén rượu gạo, uống một ngụm nhỏ rồi nhếch nhếch mi: "Thành ca thật sự muốn đi xem mắt à?"

"Chắc là có đi đó, mẹ tôi mà đã quyết định thì đến thần tiên cũng không lay động được đâu, " Lục Nhạc nhún nhún vai, "Hơn nữa nếu như đối phương là một tiểu thư khuê các lớn lên xinh đẹp hiểu chuyện thì vô cùng tốt luôn còn gì, nói yêu đương một chút cho anh ấy đỡ phải ngày nào cũng như một cái máy vậy."

Đồng Dao "À" một tiếng: "Đừng có mà nói như chẳng liên quan đến mình thế, mẹ cậu bảo cậu đi xem mắt cậu vứt điện thoại đi không ai nhanh bằng luôn."

"Tôi không giống, " Lục Nhạc cười hì hì nói, "Tôi có liên minh huyền thoại, Diana nữ thần chính là bạn gái của tôi."

Đồng Dao: "..."

...

Sau đó Lục Tư Thành cũng không có nhắc lại chuyện đi xem mắt này nữa, con người chính là động vật dễ quên vì vậy mà dần dà lâu ngày tất cả mọi người đều đem chuyện này quên sạch sẽ.

Tuần sau, ZGDX và Huawei thi đấu vào 5 giờ chiều thứ 5, chủ nhật 5 giờ chiều thì thi đấu với Lam. Trong tổ này thì hai đội này miễn cưỡng xem như hai đội khó gặm...

Chiến đội Lam là chiến đội lâu đời lại khá giàu có, tuy rằng mấy năm này thành tích không được tốt thế nhưng cũng không rơi xuống giải LSPL, vẫn luôn nằm trong các đội chuyên nghiệp. Thành viên đoàn kết, thi đấu rất bền bỉ, đã từng thắng ZGDX nhưng cũng từng thua bởi chiến đội thứ cấp, điều khó chịu nhất là fan của chiến đội này rất thích gây chuyện, có thể một giây trước ở thiên đường nhưng một giây sau sẽ bị vùi dập xuống địa phủ, muốn thảm bao nhiêu có bấy nhiêu;

Huawei thì lại càng vướng tay vướng chân hơn một chút, trên lý thuyết thì đây là chiến đội duy nhất có thể gọi là ngang ngang với ZGDX... Chiến đội này năm ngoái ký hợp đồng được với một tuyển thủ Hàn trong CLB TAT vô địch thế giới S5, tuyển thủ này là người vào TAT sau khi Lục Tư Thành rời khỏi, có thể xem như là đồng đội của Giáo Hoàng, người này tên là "Côn", là người đi rừng, có vẻ mạnh hơn lão K một chút, đồng thời rất có năng lực sáng tạo ưu thế cho đồng đội đường khác ------

Lần huấn luyện thi đấu trước, lão Miêu bị hắn hành cho khổ không thể tả, cuối cùng phải dựa vào Đồng Dao ở đường giữa giúp ổn định trận đấu lại cộng thêm hai người đường dưới cùng kéo dài thời gian đến giai đoạn sau mới có thể chống đỡ được. Cuối cùng Lục Tư Thành cũng làm chủ được trận đấu, chiến thắng trận huấn luyện thi đấu đó...

Vì vậy.

Tôn trọng thân phận từng là quán quân thế giới năm ngoái của vị đi rừng "Côn" này, chiến đội ZGDX đã sớm bắt đầu nghiêm túc nghiên cứu video thi đấu của bọn họ, quyển sổ nhỏ của Đồng Dao từ tuần trước bắt đầu ghi chép đến nay, mỗi ngày đều thêm được mấy trang rồi...

Cô mỗi ngày ngoại trừ bắt buộc phải đánh rank huấn luyện cùng với thi đấu huấn luyện với mọi người thì hành động thường làm nhất là ôm mèo ngồi trên salon cùng Minh thần xem video thi đấu của đối thủ rồi thảo luận cách áp chế đối phương ------

"Nếu như phân tích rõ thì có thể thấy Côn rất hay xuống đường dưới bằng đường ven sông này, " Đồng Dao chỉ màn hình, "Nếu như đi theo đường này thì có thể nhìn thấy hướng đi của đi rừng đối phương, hắn sẽ có thể tùy lúc xâm lấn rừng đánh lén, xác xuất thành công rất cao, cái này, cái này còn có cái này nữa, đều là đánh lén thành công..."

Đồng Dao tạch tạch nhấn nút cách tạm dừng màn hình.

"Ngược lại, nếu như ngay từ đầu không cho hắn đi ven đường sông, song song kẹp hắn trong tầm nhìn thì hắn thao tác không được tốt nữa." Minh thần cũng khom lưng, dùng chuột điều khiển máy tính, "Trận đánh cùng CK này chính là như vậy, bởi vì giai đoạn đầu mất đi tiết tấu thế nên về sau hoàn toàn bị Dương thần phản lại, hành cho không thở được."

Đồng Dao "Ừ ừ" hai tiếng, cúi đầu điên cuồng ghi chép.

Hai người thảo luận vô cùng phần náo nhiệt.

Ở một chỗ khác của căn cứ, Tiểu Bàn ngửa dài cổ "Được đấy" hai tiếng: "Trong đội thoáng cái đã không biết vì sao có nhiều hơn vài vị chuyên gia phân tích rồi."

Tiểu Thụy cười hì hì: "Cực kỳ tốt luôn, không cần phát thêm tiền lương, không mất tiền ------ Các cậu nếu như chăm chú nghiêm túc như Đồng Dao thì có phải tôi đỡ khổ bao nhiêu không?"

Tiểu Bàn: "Loài vật lười biếng như tôi này là phải từ từ bồi dưỡng, không thể gấp đâu."

Tiểu Thụy hung hăng lườm Tiểu Bàn một cái. Tiểu Bàn: "Anh xem, Lục Nhạc lúc mới bắt đầu cũng rất chăm chỉ, hiện tại so với lúc đó không phải là vẫn cùng một người nhưng thay một lớp da khác hay sao?"

Lục Nhạc: "Đồ béo chết tiệt kia, anh ngậm miệng lại."

Lục Nhạc lúc này đang ngồi máy tính của Đồng Dao chơi bằng nick của cô, dùng bạn gái của mình là nữ thần Diana, chiến tích vô cùng thê thảm, Tiểu Thụy đi vòng qua liếc nhìn, vỗ vỗ cái gáy của Lục Nhạc: "Chơi thành như vậy mà còn dám nói Diana là bạn gái cậu à, tôi mà là bạn gái cậu thì đã sớm quăng cậu về 800 năm trước rồi."

"Ôi đừng quấy rầy mà." Lục Nhạc nhăn nhăn mi, "Chú lùn, Diana này liên chiêu RQ chơi thế nào a, cậu ra đây chơi một lần cho tôi nhìn..."

Đồng Dao để bút xuống quyển sổ, nhảy xuống sofa, vọt tới bên người Lục Nhạc, đẩy cậu ta ra: "Sao cậu lại đần như thế chứ?"

Cả người Lục Nhạc thoáng cái nghiêng sang một bên xiêu xiêu vẹo vẹo, hai người xúm lại nói cách chơi và lên đồ cho Diana. Lúc này Lục Tư Thành từ trên tầng đi xuống, đến trước bàn máy tính của mình tìm tìm gì đó, cuối cùng từ phía sau con mèo chiêu tài lấy ra chìa khóa xe.

"Đi ra ngoài à?" Đồng Dao không ngẩng đầu lên hỏi.

Lục Tư Thành ừ một tiếng: "Mẹ anh hẹn cô gái kia, người ta đang trên đường đến rồi mới nói cho anh việc này."

"RQ, thấy không, di chuyển tướng một chút, đừng đó đứng thẳng đơ ra đó kiểu như đang nói 'Chạy mau đi, lão tử chuẩn bị phóng liên chiêu đó', thế thì muôn đời không dùng được liên chiêu RQ đâu, hiểu không?" Đồng Dao buông chuột với bàn phím ra, bây giờ mới quét mắt nhìn đội trưởng nhà mình, quần áo coi như sạch sẽ đẹp đẽ, "Cô gái kia? Xem mắt à?"

"Xem cái gì mà xem... Em không đi dép, chân trần chạy loạn như thế thì lần sau đến kỳ kinh nguyệt sẽ không có người nào thông cảm với em đâu."

Lục Tư Thành nhíu mày, ném ra một câu "Đi đây", lại duỗi tay dài ra vỗ vỗ đỉnh đầu Đồng Dao rồi mới quay người đi ra cửa.

Đồng Dao nhìn đội trưởng nhà cô đi giày, mở rộng cửa, đi ra gara.

Lúc này Bánh Lớn kêu "Meo meo" chạy đến cọ cọ vào chân cô, Đồng Dao cúi người xuống ôm nó lên------

"Đồng Dao, cậu đến xem cái này có phải là thói quen chơi của Côn không?"

"... A, tới đây."

Đồng Dao ôm chặt mèo trong lòng, hai ba bước nhảy lên ghế salon.

chương 53:

Edit + Beta: Tiểu Vũ

Đối tượng xem mắt của Lục Tư Thành tên là Tô Lạc.

Bằng tuổi Lục Tư Thành, vừa mới đi du học nước ngoài về nước, tốt nghiệp thạc sĩ ngành tài chính.

Lục mẹ cô ta bảo đi xem mắt cô ta không muốn tí nào, hỏi mẹ thân phận của đối phương thì mẹ cô ta ấp úng nói không rõ, chỉ nói là bố đối phương có quan hệ làm ăn với gia đình cô ta, đối phương hình như là làm công việc liên quan đến chơi trò chơi gì đó, thỉnh thoảng giúp gia đình một chút, người rất cao, rất đẹp trai, rất môn đăng hộ đối.

Môn đăng hộ đối.

Tô Lạc hỏi bạn mình là A Trạch, công việc liên quan đến chơi trò chơi là cái quỷ gì, A Trạch bạn cô ta suy nghĩ một chút rồi nghiêm túc trả lời: "Chẳng lẽ đối tượng xem mắt của cậu là A Trạch?"

Tô Lạc mắt cao hơn trời khinh thường cậu ta, cuối cùng không nhịn được tò mò lên Baidu search, rốt cuộc phát hiện ra trên thế giới này hóa ra tồn tại một nghề nghiệp gọi là tuyển thủ thể thao điện tử chuyên nghiệp ------

Đối tượng xem mắt của cô ta là một tuyển thủ thế thao điện tử, thật sự không thể cao hứng được... Bởi vì khá hiếu kỳ với nghề nghiệp này nên cô ta lên mạng tìm kiếm thông tin với ảnh chụp của một vài tuyển thủ chuyên nghiệp, xem xong để điện thoại xuống cả người như bị rút mất linh hồn: Tôi xem xem xem, cao với đẹp trai ở đâu??? Tôi chỉ thấy một đám thanh thiếu niên không quá béo thì quá gầy, không lùn thì mặt cũng đầy mụn. Tất cả đều là bộ dạng thanh thiếu niên nghiện mạng a!

Bởi vì chứng cứ đầy ra đấy, cô ta xem xong liền chết tâm, đến ngày xem mắt, cô ta tùy tiện trang điểm qua loa ra cửa, lúc đi giày còn cố tình đi giày cao gót: Người cô ta vốn dĩ cao 1m72 lại đi thêm giày cao gót, nếu không phải là thật sự thích đi giày cao gót thì chính là muốn làm xấu mặt đối tượng xem mắt.

Tô Lạc bắt đầu đến chỗ hẹn.

Đến khi cô ngồi trong quán cafe đã hẹn, nhìn đồng hồ trên tay đếm số giây chờ đối phương đến muộn rồi sau đó quang minh chính đại mượn cớ chấm dứt cuộc xem mắt này... Cách thời gian hẹn còn 15 giây, đếm ngược 15 giây bắt đầu... Tưởng tượng ra khúc nhạc dạo tự do đã vang lên trong đầu rồi, cả người cô ta hưng phấn hẳn lên...

14, 13, 12 -------

Đếm ngược 10 giây, quán cafe bị người đẩy ra từ bên ngoài.

Đếm ngược 5 giây, một thân ảnh cao lớn đứng trước mặt Tô Lạc, ánh nắng đầu hạ bao phủ lấy dáng người anh... Cô ta ngẩn người, ngẩng đầu nhìn đôi mắt màu nâu sâu thẳm của người đối diện, người đó ánh mắt bình tĩnh không một gợn sóng: "Tô tiểu thư?"

Tô Lạc: "..."

Tô Lạc: "Anh là..."

"Lục Tư Thành, có người nhờ tôi hộ tống cô về nhà." Người đàn ông thản nhiên nói.

Người đàn ông đứng trước mặt thân hình cao lớn, vai rộng eo hẹp, mũi cao thẳng, khuôn mặt anh tuấn, trên tay con cầm chìa khóa xe chưa kịp cất, biểu tượng kia nếu không phải là nhờ người vẽ thì chính là Maserati, đồng hồ đeo tay... Hóa ra đàn ông đeo đồng hồ bầu trời (*) sao lại có thể đẹp đến mức này.

(*) Mình search trên baidu thì ra đồng hồ kiểu như thế này. Đẹp nhờ =)))

Mà điều quan trọng nhất chính là, tóc người trước mắt rất sạch sẽ gọn gàng mượt mà, cùng với những người tóc tai bết dính Tô Lạc xem trên Weibo thì------ mẹ nó không cùng một khái niệm, đầu năm nay đến cả internet thành thật nhất cũng gạt người à? !

Nếu như nói trước tên đối tượng xem mắt cho cô ta biết thì cô ta cũng không có hiều nhầm thế này a!!

Mẹ cô ta có thể nghiêm túc làm mai không!!!

Đưa cô ta về nhà cái gì đấy, cô ta mới từ trong đó đi ra đấy, cảm ơn!!!

Nội tâm Tô Lạc đang gào thét kịch liệt nhưng ngoài mặt vẫn giữ được sự tỉnh táo, cô ta khẽ cười: "Tôi biết rồi, vậy làm phiền anh chờ tôi một chút nhé, tôi muốn đi toilet."

Lục Tư Thành kéo ghế ra ngồi xuống: "Xin cứ tự nhiên."

Tô Lạc thong dong đứng lên, xoay người, đi về phía toilet, lấy tốc độ nhanh nhất đem lớp trang điểm tùy tiện trên mặt sửa sang lại một lần. Lúc làm xong, cô ta nhìn thấy mình trong gương như kiểu có ánh sáng chiếu blinh blinh xung quanh vậy, hài lòng mỉm cười với cái gương thuận tiện gửi một tin nhắn cho mẹ cô ta, nội dung tin nhắn rất ngắn chỉ có 6 từ: Cảm ơn mẹ, rất hài lòng.

...

[Con thỏ ôm chặt cà rốt: Đang xem mắt?]

[fhdjwhdb2333: Vừa gặp mặt.]

[Con thỏ ôm chặt cà rốt: Xinh không?]

[fhdjwhdb2333: Không thấy rõ.]

[Con thỏ ôm chặt cà rốt: Ở đâu đấy?]

[fhdjwhdb2333: Quán cà phê dưới tầng Tinh quang đại hạ.]

[Con thỏ ôm chặt cà rốt: Oa xem mắt mà đi xa vậy, nơi đó em rất rõ nhé, ra cửa rẽ trái ba trăm mét có bạch tuộc viên ăn ngon đến mức muốn bay lên trời luôn, một phần cho thêm rong biển cũng đủ bắt được tâm của bất kỳ cô gái nào.]

[fhdjwhdb2333: Ngoại trừ ăn em còn hiểu rõ cái gì khác?]

[Con thỏ ôm chặt cà rốt: . . . Chó cắn Lã Động Tân (*), "Xem thường".]

(*) cái này mình thấy trong ngôn tình giải thích rất nhiều rồi, ai hay đọc ngôn tình chắc đều biết =)). Giải thích đại khái là kiểu ăn cháo đá bát đó!

"..."

Lục Tư Thành một tay chống dưới cằm, chậm rãi nhắn tin nói chuyện phiếm với đường giữa nhà mình, nghĩ đến chắc cô đang ngồi khoanh chân trên ghế salon một bên cùng Minh thần thảo luận biện pháp áp chế đối thủ, một bên nghiêng người thất thần nhắn tin phổ cập kiến thức về đồ ăn vặt cho anh, người đàn ông cong cong khóe môi...

Sau đó ngửi được mùi nước hoa mơ hồ thì khóe môi hạ xuống.

Anh ngẩng đầu, nhìn người phụ nữ đứng trước mặt mình, nhận ra người này so với ban nãy dung nhan tinh xảo hơn... Lông mi hình như dài hơn, lông mày mới được vẽ lại, son môi đỏ hơn, còn đánh thêm má hồng.

Trang điểm lại à.

Lục Tư Thành cất điện thoại: "15 phút, dạ dày cô không tốt sao?"

Nhìn người trước mặt vẻ mặt đang cười bỗng cứng lại, sau đó mới lại cười tiếp nói "Đàn ông các anh thật là cái gì cũng không hiểu, tôi chính là đi trang điểm một chút, không phải là phương diện kia."

"À, " Lục Tư Thành duỗi cái chân dài, sau đó thắt lưng hơi động từ chỗ ngồi đứng lên: "Đi thôi."

Nói xong quay người đi ra quầy thu ngân bên kia thay Tô Lạc thanh toán, bóng lưng rời đi không lưu luyến chút nào, Tô Lạc sửng sốt một chút, sau đó vẫn là đi theo phía sau anh.

Chiều cao Lục Tư Thành đối với Tô Lạc là vừa vặn, dù cô ta nang giày cao gót, người đàn ông cũng cao hơn cô ta nửa cái đầu... Hai người đẩy cửa quán cafe ra, bên ngoài quán cafe là đường cái, người đàn ông vòng qua cô ta đi ra bên ngoài, Tô Lạc chú ý đến chi tiết này, khóe môi cong lên: "Nghe nói anh là tuyển thủ thể thao điện tử chuyên nghiệp."

"Đúng thế."

"Anh không giống như trong tưởng tượng của tôi lắm, tôi còn tưởng rằng tuyển thủ thể thao điện tử đều là một bộ dạng thiếu niên xấu xa nghiện mạng, không nghĩ tới còn có người như anh." Tô Lạc nói, "Nói thật là, lúc đầu nhà tôi bảo tôi đi xem mắt tôi còn không nguyện ý lắm."

Nghe cô ta nói thế, người đàn ông tay đút túi quần hơi ngừng lại một chút, rốt cuộc quay đầu nhìn cô ta một cái: "Phải không?"

"Phải, nhưng hiện tại tôi nghĩ hình như cũng không tệ lắm." Tô Lạc gật đầu cười.

Người đàn ông khẽ cười một tiếng, từ chối cho ý kiến.

Hai người đi về hướng bãi đỗ xe, trên đường đi qua một tiệm bán bạch tuộc viên. Tô Lạc đang bận vắt óc nghĩ đề tài nói chuyện, lúc này người đi bên cạnh cô đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn quán ăn nhỏ chật ních người: "Cô có muốn ăn không?"

Tô Lạc nháy mắt mấy cái, quay đầu liếc nhìn, vừa vặn trông thấy một cô gái nhỏ há to mồm nhét một viên bạch tuộc lớn vào miệng, nước sốt màu đen dính đầy trên môi... Tô Lạc trầm mặc, lắc đầu: "Không có thói quen ăn những... đồ ăn vặt thế này, rất nhiều dầu mỡ hơn nữa nghe nói -----"

Cô ta còn chưa kịp nói xong, người bên cạnh đã tới gần cửa tiệm kia, thành thạo mà chọn 1 phần lớn thêm 1 phần rong biển, yêu cầu đóng gói mang về... Người đàn ông thân hình cao lớn đứng ở đó giữa một đám nữ sinh có vẻ không hài hòa, thế nhưng người đàn ông không có một chút suy nghĩ nào về việc này cả, vẫn bình tĩnh đứng đó đợi đóng gói.

Tô Lạc đứng phía sau anh, có người dùng ánh mắt hâm mộ nhìn cô ta, khiến cô ta căng eo đứng thẳng.

Cho đến khi người đàn ông mua xong đồ ăn trở lại, cô cười cười: "Anh thích ăn đồ ăn thế này à?"

"Đóng gói mang về, " Lục Tư Thành chậm rãi nói, "Cho thú cưng."

"... ... Thức ăn cho chó nhà anh thật tốt."

"Nuôi thỏ."

"Thỏ có thể ăn đồ ăn dầu mỡ này?"

"Cô ấy là một cái thùng rác, cái gì cũng ăn."

Hai người trong lúc nói chuyện tiếp tục đi về phía trước, đi đi đi, trời đang bình thường lại không một tiếng động đổ mưa ----- Tô Lạc ai một tiếng, giơ túi lên che đầu, chạy đến một mái hiên tránh mưa: Ngày như vậy, không mưa còn tốt, mưa đầu hạ thế này lại còn mặc váy không tay như Tô Lạc tuyệt đối là bị lạnh đến run người.

Tô Lạc cúi đầu lẩm bẩm "Lạnh chết mất" rồi dùng khăn giấy lau cánh tay dính nước mưa, người bên cạnh cởi áo khoác đưa cho cô ta----- Tô Lạc sửng sốt một chút, sau đó dưới những ánh mắt hâm mộ của các cô gái xung quanh khoác áo của người đàn ông lên.

"Chờ ở đây, tôi đi lấy xe."

Lục Tư Thành nói xong, xoay người chạy đi, thân ảnh cao lớn nhanh chóng biến mất trong màn mưa... Khoảng 10 phút sau, mưa to tầm tã, có một chiếc xe Maserati (*) màu xanh ngọc dừng lại ở ven đường cách đó không xa.

(*) Maserati. Không biết có ai tò mò về em nó ko? Đây chính là nó. Trong truyện không đề cập rõ là dòng nào, loại nào, sản xuất năm bao nhiêu nên mình tìm một loại phổ biến nhất có màu xanh ngọc nhé =))) Đẹp vãi huhu

"Maserati."

"AAAA trời mưa thế này tôi cũng muốn có một chiếc xe."

"Im miệng đi, giá chiếc xe đó cậu làm quỷ cũng không mua được, đừng phí lời, tớ sao lại đi theo một người không có xe chứ."

Đôi tình nhân nhỏ phía sau lầm bầm nói chuyện, Tô Lạc cong khóe môi, cầm áo khoác của người đàn ông che đầu, chạy vào màn mưa.

Đối tượng xem mắt này, cô ta rất hài lòng.

Mở cửa xe ngồi vào ghế phó lái, Tô Lạc óc trách thời tiết, dùng khăn giấy trong xe lau lau nước trên người và trên túi, toàn bộ hành trình người ngồi bên ghế điều khiển đều không nói chuyện, anh cũng không có lái xe, gói đồ ăn ban nãy được anh đặt ở ghế sau.

"Hôm nay thời tiết thật sự không tốt lắm, mưa lớn như vậy, không có cùng anh nói chuyện hẳn hoi." Tô Lạc lau xong, thắt dây an toàn, làm bộ lơ đãng hỏi, "Anh cuối tuần này có rảnh không?"

"Phải thi đấu."

"... À, " Tô Lạc nháy mắt mấy cái, "Tôi đến xem anh thi đấu nhé? Tôi còn chưa có xem qua thi đấu thể thao điện tử, chắc là rất đặc biệt đúng không?"

"Tô tiểu thư."

"Hả?"

"Cô rất tốt, thế nhưng tôi nghĩ chúng ra không thích hợp đâu, trước đó cô cũng nói là không có hứng thú với đội tượng xem mắt lần này, tôi nghĩ đây là ý trời rồi, " Lục Tư Thành mở cần gạt nước, "Nhà cô ở đâu? Tôi đưa cô về."

Tô Lạc: "..."

...

Nửa giờ sau.

"Anh với đối tượng xem mắt mới nói chuyện nửa giờ liền tuyên bố xem mắt thật bại, sau đó cuối cùng là đổ tại ông trời?"

Ngồi vào bàn ăn, đường giữa của Telecom Trung Quốc vắt chéo chân vừa cười nhạo người bên cạnh vừa bỏ bạch tuộc viên đóng gói trong hộp ra... Cô chấm nước sốt rồi nhét cả viên bạch tuộc vào miệng, trong lúc miệng đang phồng lên vì nhai nuốt, người đàn ông đứng bên cạnh cầm khăn lông lau tóc liếc mắt nhìn cô: "Không được à?"

Đồng Dao: "Vậy khẳng định là anh không có mua tại tiệm 'Viên thuốc nhỏ bắt tim nữ thần' cho cô ấy ăn, cho nên anh mới xem mắt thất bại."

Lục Tư Thành: "Tên của tiệm này không phải như thế."

Đồng Dao: "Em đặt tên thân mật cho đó."

Lục Tư Thành: "... Bình thường con gái trang điểm tinh xảo đều sẽ không đồng ý ngồi ở ven đương ăn loại đồ ăn này."

Đồng Dao nhấc tay: "Em nguyện ý."

Lục Tư Thành liếc mắt nhìn cô chân ngắn không chạm đất mà để lên cái thanh ngang dưới gầm bàn: "Không nói đến trang điểm tinh xảo, chỉ nói đến việc em có chỗ nào giống con gái?"

Vừa nói vừa rút giấy ăn ở hộp trên bàn lau lau miệng cho cô----- Tờ giấy bởi vì dính nước sốt nên dính luôn trên miệng cô một cách hoàn mỹ: "Lau một chút đi, chả khác gì đang ăn shit cả."

Đồng Dao ném cái dĩa xuống, lấy tay lau lau miệng, suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy anh với cô ấy có gặp nhau nữa không?"

"Mẹ anh sẽ không đơn giản mà từ bỏ ý đồ đâu, " Lục Tư Thành nói, "Thế nhưng gặp nhau vài lần thì kết quả vẫn giống nhau thôi."

"Cái từ 'thôi' này của anh tràn đầy ý không xác định."

Người đàn ông đi đến phía máy tính của chính mình, khởi động máy thuận tiện vứt chìa khóa xe lên bàn, nghe thấy câu nói của cái người đang ăn kia thì xoay người nhìn chằm chằm cô: "Em muốn anh bảo đảm với em cái gì?"

Đồng Dao hoang mang ngẩng đầu.

"... Thôi quên đi." Lục Tư Thành lộ ra vẻ mặt ghét bỏ, "Ăn của em đi, chỉ biết ăn thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro