Chương 21: Tự tay chuẩn bị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào Tết nguyên đán, Bùi Ngọc bắt chuyến bay sớm từ Bắc Kinh trở về.

Trời còn chưa sáng, Mộ Cận Bùi liền đến sân bay đón người.

Mộ Cận Bùi nhớ không lầm thì mẹ của hắn đã hơn nửa năm không về nhà. Nhân dịp Giáng sinh giả có thể ở nhà với ba mình nhiều hơn một chút, nào ngờ không tới hai tuần liền trở lại, trừ bỏ vừa đi vừa về đã mất hai ngày trên đường. Trong đó, hai phần ba thời gian là bồi ông ngoại bà ngoại, mẹ ruột còn lại thì gặp gỡ bạn bè.

Nếu tính ra, Bùi Ngọc cùng Mộ Ôn Hoài cùng lắm chỉ có thể ở cạnh nhau hai ba ngày.  Mà trong hai ba ngày này, ban ngày mẹ anh ta cơ bản đều tại  phòng vẽ tranh.

Mộ Cận Bùi  không dám tưởng tượng trong Giáng sinh ba có thể nói cùng mẹ bao nhiêu câu. Và bà có thể trả lời lại bao nhiêu lần.

Đến trong sảnh, Bùi Ngọc bước ra.

Mộ Cận Bùi nhắn tin cho ba mình: 【 ba, con vào gặp mẹ. 】

Rất nhanh, Mộ Ôn Hoài trả lời lại: 【 chăm sóc tốt cho mẹ của con 】

Bỗng nhiên, Mộ Cận Bùi hỏi ba mình: 【 ba, ba có trách mẹ quá bận, không có thời gian dành cho ba không? 】

Mộ Ôn Hoài: 【 mẹ con vui là được. Mẹ con vui thì con và ba mới còn có thứ gọi là gia đình 】

Bùi Ngọc đến gần, Mộ Cận Bùi thu hồi điện thoại, anh nhẹ nhàng ôm mẹ một cái, "Mẹ có mệt không?"

"Không mệt, đúng lúc là bay đêm, có sao nhìn."

". . ."

Mộ Cận Bùi làm như không biết những yêu hận khúc mắc giữa ba, mẹ cùng  Tạ Quân Nghị. Anh nhìn như lơ đãng nhưng lại giống như ba mà hiểu rõ những suy nghĩ trong lòng mẹ lúc này.

"Mẹ,  sao mẹ trở về gấp như vậy?" Anh ta nói: "Phòng trưng bày tranh cũng không vội."

Bùi Ngọc liếc mắt dò xét con trai, "Con khi nào lại đứng về phe ba con rồi?"

Mộ Cận Bùi không trả lời mà hỏi lại: "Mẹ lại cãi nhau với ba rồi không, ba con vẫn có chuyện làm mẹ phải đau lòng sao ạ? Mẹ, mẹ đã sáu tháng rồi không có về nhà lấy một lần."

Bùi Ngọc chớp mắt lặng im, qua loa trả lời con trai, "Ba con làm gì có gan gây chuyện với mẹ?" Sau đó liền đem chủ đề chuyển tới người con trai, "Bất quá mẹ cùng ba con đúng là có tranh cãi, mẹ hi vọng con kết hôn sớm một chút, ba con lại cảm thấy mẹ xen vào việc của người khác."

Kiểu trò chuyện này anh không có cách nào trả lời, Mộ Cận Bùi tự giác trầm mặc.

Bùi Ngọc từ ngồi lên xe vẫn nhìn chằm chằm con trai, cũng không nói chuyện, liếc mắt mang theo ý nghĩa trêu gẹo không chùn bước.

Mộ Cận Bùi làm bộ nhìn không thấy, cúi đầu đọc email thư ký vừa gửi đến. Email đến từ tin tức kinh tế tài chính quốc tế quan trọng.

"Khụ khụ." Bùi Ngọc ho nhẹ hai tiếng, vẫn như cũ không có ý định đổi chủ đề.

Mộ Cận Bùi không chịu nổi ánh mắt bát quái của mẹ di chuyển hoài trên người không rời đi. Anh bất đắc dĩ ngẩng đầu trả lời, "Mẹ, mẹ muốn gì thì cứ nói thẳng đi ạ."

"Ai nha nha, không dám, sợ quấy rầy Mộ tổng công việc."

". . ."

Bùi Ngọc nhìn con trai giả vờ không hiểu tình hình. Bà nhịn không được chế nhạo: "Là ai khẩu thị tâm phi, nói cái gì a ký hợp đồng đại diện với Tinh Diêu là để hiếu kính với mẹ?"

"Mẹ,. . ." Còn không đợi Mộ Cận Bùi nói hết lời, Bùi Ngọc cướp lời nói, "Không cần giải thích không cần giải thích, mẹ hiểu, mẹ hiểu mà. Con ở cùng Tinh Diêu cũng là vì hiếu kính mẹ, dù sao mẹ thích Tinh Diêu, con cũng vừa ý a"

Ngữ điệu kết hợp cùng ngôn từ vô cùng chuẩn xác lại đặc biệt trào phúng.

Mộ Cận Bùi đọc hết tin tức rồi thoát khỏi hòm thư."Mẹ, mẹ tha cho con đi."

Bùi Ngọc cũng không nói đùa với con trai nữa. Bà trở lại chuyện chính, "Năm nay con không xuất hiện tại tiệc đón năm mới của tập đoàn đối tác công ty làm mẹ có chút không vui. Mặc kệ là con hay là Trữ Chinh các con làm việc từ trước đến nay luôn cẩn thận. Mọi chuyện luôn ưu tiên cho thương nghiệp vậy mà làm thế nào có thể phạm sai lầm cấp thấp như vậy, không thể sắp xếp thời gian giữa cuộc họp của đối tác với tiệc đón năm mới? Nguyên lai là gấp gáp trở về bồi Tinh Diêu, Tiểu Mộ tổng nha, con động tâm rồi."

Mộ Cận Bùi tròng mắt hơi di chuyển, cũng không mở miệng xác nhận hay tranh cãi.

Bùi Ngọc hỏi: "Hợp đồng đại diện hợp đồng phân chia thế nào?"

Mộ Cận Bùi: "Ba bảy."

Bùi Ngọc cười, lắc đầu, bất quá bà rất vui mừng, con trai có thích người, mà lại có thể để cho hắn cam tâm tình nguyện thỏa hiệp. Không dễ dàng.

Mộ Cận Bùi không tiếp tục cái đề tài này, cùng mẹ nói một chút về hành trình gần đây. Sau Tết Nguyên đán anh muốn về New York, ở bên kia nghỉ ngơi một thời gian.

Bùi Ngọc hỏi: "Chuyện của công ty?"

Mộ Cận Bùi không nói cụ thể. Anh cùng với Quý Thường Thịnh ân oán vốn không muốn để cho mẹ anh lo lắng. Những năm này mẹ anh so với anh trải qua cũng không tốt hơn được bao nhiêu. 

Bùi Ngọc căn dặn anh, "Đến lúc đó nhớ đi thăm ông bà, năm nay Giáng sinh con cũng không ở được mấy ngày liền đến Bắc Kinh."

Mộ Cận Bùi đáp ứng: "Vâng."

Bùi Ngọc: "Ông bà thương con không kém. . .so với Tạ Quân Trình, chỉ là lão nhân không quen biểu đạt tình cảm."

Bầu không khí có chút kiềm chế, Mộ gia, Mộ Ôn Nhã cùng Tạ Quân Nghị, thậm chí bao gồm ba nuôi Mộ Ôn Hoài, đều là cấm kỵ của Bùi Ngọc, cũng là chủ đề mà Mộ Cận Bùi không muốn chạm đến nhất.

Đến biệt thự, quản gia cùng người làm tới lấy hành lý, Mộ Cận Bùi nhắc nhở bọn họ: "Cái túi ngân sắc kia không cần lấy ra."

Bùi Ngọc: "Là bảo vật gì sao?" Bà hỏi: "Quà cho Tinh Diêu?"

Mộ Cận Bùi hồi: "Vâng, quà năm mới, còn chưa kịp đưa cho cô ấy."

Bùi Ngọc hiếu kì nhìn thằng con trai thẳng nam xưa nay có thể tặng được loại bảo vật gì, bà đành dò hỏi con trai : "Mẹ có thể nhìn chút không?"

Mộ Cận Bùi đi qua: "Không có gì không thể, chỉ là hai cái gối."

Bùi Ngọc: ". . ." 

Bà thở dài, bất đắc dĩ nhìn con trai, "Quà năm mới con đưa cho người ta gối ôm? Tinh Diêu là đứa trẻ thiếu gối ôm đến vậy sao? Không thể thay bằng cái gì khác sao?"

Ba nghĩ nghĩ xem bản thân còn đồ vật gì hiếm có mà có thể khiến Quý Tinh Diêu cảm thấy hứng thú hay không."Con cũng không thể cầm hai cái gối đi lừa gạt con gái người ta, mẹ vừa rồi có đấu giá được sợi dây chuyền quý giá"

Nàng nói đùa: "Như vậy đi, mẹ bán rẻ cho con."

Mộ Cận Bùi từ trong cốp sau cầm cái cầm túi kia trên tay, "Cái này gối ôm không giống thông thường, là chính tay con thiết kế." Bỏ ra hai ngày công phu thiết kế, lại để cho thợ thủ công làm trong đêm, gấp gáp làm ra.

Bùi Ngọc nhìn thấy gối ôm hai mắt tỏa sáng, xa hoa độc đáo, sợi tổng hợp là tơ lụa thượng hạng, bà nhìn còn thích."Không sai không sai. Còn đính thêm vài viên kim cương độc đáo"

Bà cầm gối ôm vừa đi vừa về nhìn, không khỏi cảm khái: "Quả nhiên nam nhân đều sẽ có năng lực tự hiểu cao, mẹ trước đó còn lo lắng con lần đầu yêu đương sẽ không biết cách lấy lòng phụ nữ."

Mộ Cận Bùi: "Là được ba con truyền thụ một cách vô tri vô giác."

Mấy năm nay Mộ Ôn Hoài đưa cho Bùi Ngọc đa phần lễ vật đều là bảo vật vô giá, rất nhiều kiểu dáng đều do Mộ Ôn Hoài tự mình ra tay.

Ba anh nói, tự bản thân chuẩn bị lễ vật càng có ý nghĩa.

Nói đến quà của Mộ Ôn Hoài, Bùi Ngọc giật mình thất thần chốc lát.

Lễ Giáng Sinh năm nay, Mộ Ôn Hoài tặng bà lễ vật cũng là tự tay ông làm ra. Bởi vì bà chạy về Bắc Kinh, năm mới không ở  nhà quá lâu, Mộ Ôn Hoài đã sớm đem qùa năm mới cho bà, vẫn như cũ là bảo vật vô giá.

Bùi Ngọc đem gối ôm vào lòng, "Con chờ một chút, mẹ cũng cho con một lễ vật năm mới" Bà bước nhanh đi vào biệt thự, mất chừng hai phút, bà cầm theo một cái túi đi ra

Mộ Cận Bùi: "là cái gì vậy ạ?"

Bùi Ngọc: "Yêu đương nên đến chỗ của mình, nếu không hẹn hò cũng không thoải mái. Chúc mừng năm mới"

Mộ Cận Bùi nhận lấy mở ra, là thẻ ra vào của cổng và một căn hộ. 

Một căn chung cư cao cấp cao, tầng cao nhất, còn có bể bơi trong phòng.

Ra khỏi biệt thự, Mộ Cận Bùi gọi điện cho Đường Gia Lai, kêu cô ấy mang hợp đồng của Quý Tinh Diêu đến phòng vẽ tranh dưới lầu chờ anh.

Đường Gia Lai còn đang trên đường đến phòng triển lãm tranh. Ngày đầu tiên của năm mới kẹt xe như nêm. Cô trả lời Mộ Cận Bùi: 【 Được ạ, Mộ tổng, tôi đi lấy hợp đồng, trước 9 giờ sẽ đến phòng vẽ của Tinh Diêu. 】

Cô nhìn thời gian, hiện tại đã bảy giờ rưỡi.

Đang lúc chờ đèn đỏ, cô mở điện thoại nhìn bạn bè tám chuyện trong nhóm.  Bọn họ đang nói đến Tạ Quân Trình, nói Tết năm nay Tạ Quân Trình muốn về Bắc Kinh, không biết thật giả.

Cô tìm ra phương thức liên lạc của Tạ Quân Trình phương thức liên lạc, nghĩ xem có nên nhắn tin hỏi có phải anh muốn trở về hay không, đánh mấy chữ lại xoá bỏ toàn bộ.

Đúng 9 giờ 15 phút, Đường Gia Lai mới đến dưới lầu phòng vẽ. Cô dự trù thời gian kẹt xe. Ai ngờ còn tốn thời gian hơn cô nghĩ. "Thật xin lỗi, Mộ tổng, để ngài đợi lâu."

Mộ Cận Bùi: "Ta cũng mới vừa đến."

Đường Gia Lai liếc mắt thấy trong tay Mộ Cận Bùi cầm một cái túi, hẳn là quà cho Tinh Diêu. Đại khái là  quyết định hôm nay vừa ký hợp đồng vừa tặng quà năm mới cho Tinh Diêu.

Thang máy tới, hai người lên lầu.

Vừa rồi Mộ Cận Bùi tâm tình không tồi, lại thêm hiện tại là bạn trai của Quý Tinh Diêu, Đường Gia Lai nhất thời nóng não, hỏi một câu ngoài công việc: "Nghe nói Tạ tổng một thời gian nữa cũng trở về Bắc Kinh."

Mộ Cận Bùi bất ngờ mấy giây, trong vài giây thời gian anh đã biết ý trong mặt lời, anh nhìn về phía Đường Gia Lai: "Cô thích Tạ Quân Trình?"

Đường Gia Lai: ". . ."

Cô không nghĩ tới Mộ Cận Bùi sẽ hỏi sắc bén mà hỏi đến trực tiếp như vậy, thoáng chốc nghẹn lời.

Đường Gia Lai trầm mặc mang ý nghĩa ngầm thừa nhận, Mộ Cận Bùi nhìn cửa thang máy, "Cô cùng anh ta không có khả năng."

Lời này giống chậu nước lạnh, vô tình dội xuống.

Đường Gia Lai ngón tay hơi co lại, đáy lòng như bị ai đó mạnh mẽ dùng kim đâm mạnh vào. Cô không biết tại sao Mộ Cận Bùi lại mất hứng, không lẽ, anh ta biết Tạ Quân Trình có người trong lòng?

Dù sao Mộ Cận Bùi cũng một câu cũng chưa nói, nhưng cả người cô đều cảm thấy không tốt.

"Anh ta có bạn gái?" Quyết tâm đến cùng, cô trực tiếp hỏi.

Mộ Cận Bùi thản nhiên nói: "Không rõ."

Đường Gia Lai phỏng đoán một phen, Mộ Cận Bùi hẳn là cảm thấy gia thế của cô còn chưa đủ để trèo cao đến Mộ gia. Mặc dù Tạ Quân Trình không họ Mộ, nhưng Mộ gia lão gia chỉ có một đứa cháu đích tôn họ ngoại, cũng đã sớm coi Tạ Quân Trình là thành tôn tử mà chăm sóc. Tạ Quân Trình nắm giữ không ít cổ phần của M. K.

Thang máy đến lầu 52, chủ đề được gác lại.

Quý Tinh Diêu nghe được tiếng chuông cửa, thả đồ trong tay xuống bước ra mở cửa.

Cửa mở ra, cô trực tiếp ôm lấy Mộ Cận Bùi, vẫn như kiểu trước đây, kiễng chân, đem môi tới gần, nhưng không chủ động hôn anh.

Mộ Cận Bùi nhìn xuống đôi môi cô rồi nhẹ nhàng hôn một cái. Buông ra một chút nhưng một tay vẫn ôm cô. 

 "Đường Gia Lai cũng đến đây, ký hợp đồng với em."

Quý Tinh Diêu: ". . ."

Cho Mộ Cận Bùi một ánh mắt giết người làm sao không nói sớm.

Vừa nhìn thấy liền ôm hôn anh, cô cũng không chú ý đằng sau anh còn có ai.

Đường Gia Lai đứng ở ngoài cửa, bước vào nhìn cô nhíu mày, khóe miệng mang theo một tia trêu chọc xấu xa.

Quý Tinh Diêu tìm ra dép đi trong nhà cho cô: "Đến cũng không gọi điện trước cho em, để em chuẩn bị cà phê chị thích."

Đường Gia Lai đem túi văn kiện cho cô:" Chị hôm nay đến làm việc nha, gặp được cái gì thì uống liền cái đó, lần sau tới chơi lại pha cà phê cho chị là được."

Quý Tinh Diêu mở ra túi văn kiện, bắt đầu xem kỹ hợp đồng, từ dòng đầu tiên, từng câu từng chữ nhìn, cho dù là cách thức điều khoản cô cũng thấy phá lệ nghiêm túc.

Bản điện tử bản cô đã nhận được trước đó, bất quá bản giấy cô vẫn nhìn lại từ đầu một lần.

Đường Gia Lai cũng không có đem mình làm người ngoài, chính mình cầm cái cốc rót ly nước ấm, "Nếu là có chỗ nào không ổn thì nói với chị."

Quý Tinh Diêu: "Giá cả thỏa là được."

Đường Gia Lai xoa xoa gò má cô, lại bật cho cô một ngón tay cái, nhỏ giọng nói: "Chị phải học em mới được, yêu đương mang theo não, không phải trong đầu toàn nước lún càng lúc càng sâu."

Quý Tinh Diêu xem hết toàn bộ, đối điều khoản coi như hài lòng."Không có gì muốn thay đổi."

Đường Gia Lai theo mở văn kiện trong điện thoại ra, cô hỏi ý kiến Quý Tinh Diêu, "Sau khi ký hợp đồng lúc, chị kêu trợ lý lên lầu tới hay em nhường bác Trương hỗ trợ chụp hình?"

Không đợi Quý Tinh Diêu trả lời, Mộ Cận Bùi đưa tay, " Đưa máy cho tôi." Hôm nay anh xung phong làm trợ lý, Quý Tinh Diêu cùng Đường Gia Lai ký tên lúc, anh phụ trách chụp ảnh.

Lúc chụp ảnh anh cũng chọn từng góc độ, tranh làm đổ vỡ khu vực đồ cổ. 

Hợp đồng hợp thức hoá gồm ba phần, con dấu của Phòng trưng bày M. K, đây là trong ít bản hợp đồng còn chưa có chữ ký của bên B đã được đóng dấu, M. K đẩy sớm quá trình.

Toàn bộ ký xong, chính Quý Tinh Diêu lưu một phần, hai phần khác Đường Gia Lai mang đi.

Nghi thức nào nên có trong quá trình cũng nên có. Đường Gia Lai cùng Quý Tinh Diêu đứng lên, hai người bắt tay. Mộ Cận Bùi lại chụp cho hai người mấy tấm. 

Đường Gia Lai thu hồi máy ảnh cùng hợp đồng, lại đem nước trong ly uống xong, nàng đứng dậy cáo từ, "Chờ có rảnh ta tìm ngươi chơi, hôm nay ta còn muốn tăng ca."

Quý Tinh Diêu mặc  áo khoác, một mực muốn tiễn Đường Gia Lai đưa đến dưới lầu.

Mộ Cận Bùi trong phòng vẽ pha cà phê, trong lúc đó Trữ Chinh gọi điện thoại tới cho anh, "Mộ tổng, đã xác định hành trình của một nhà Tạ Quân Nghị, bọn họ lần này nghỉ nửa tháng, ở Bắc Kinh khoảng mười ngày."

"Tạ Quân Trình cùng Mộ Ôn Nhã đều đến?"

"Vâng, trước mắt tin tức là như vậy"

Trong điện thoại yên tĩnh một lát. Mộ Cận Bùi cởi cúc áo trên cùng của áo sơ mi , sắc mặt trầm tĩnh, nhưng ánh mắt sâu không ít, anh suy nghĩ một chút rồi quyết định: "Tối ngày mốt tôi liền trở về."

Cúp điện thoại, cà phê cũng đã pha xong, mùi thơm nức mũi.

Bên ngoài có tiếng mở cửa, Quý Tinh Diêu tiễn Đường Gia Lai quay lại.

"Tinh Diêu."

"em đây."

Mộ Cận Bùi đem cà phê rót ra, bưng đến trên bàn trà, anh chỉ chỉ cạnh ghế sa lon bên mấy túi.

Quý Tinh Diêu lúc này mới nhìn thấy có cái túi xách thủ công tinh xảo, bên trong căng phồng, cô mở ra.

Cô được di truyền bởi tính cách của ba mình, có rất ít chuyện gì có thể làm cho cô vui vẻ ra mặt. Hôm nay nhận được lễ vật bất ngờ  tất cả niềm vui đều biểu hiện trên mặt."Anh làm thế nào mà mua được gối ôm đặc biệt thế này?"

"Tự mình thiết kế." Mộ Cận Bùi ngồi xuống cạnh cô, "Bên trái là quà mừng năm mới, bên tay phải là quà bổ sung của lễ Giáng Sinh, lúc ấy chưa kịp chuẩn bị cho em."

Đây là hai cái gối ôm tinh xảo, may bằng vải ngân sắc, mỗi cái gối ôm phía trên đều khảm rất nhiều kim cương, kim cương hợp thành hình tựa như là mấy chữ mẫu, lại hình như là chòm sao, tổng thể bên trên rất có mỹ cảm.

Kim cương hình cắt cô cũng rất chú ý, nhiều như vậy kim cương nối liền thành một mảnh, dưới ánh đèn, tinh quang rạng rỡ, thoáng như ngôi sao thật sự.

Phía dưới gối ôm phía dưới còn có một vầng trăng, màu vàng ấm.

Ngụ ý, Tinh Diêu Bạn Nguyệt. Sao làm bạn với trăng

Quý Tinh Diêu hôn hai cái gối ôm một cái, trên mặt anh cũng hôn, nhưng vẫn chưa đủ bày tỏ sự mừng rỡ và kích động của bản thân lúc này. Sau lại liên tiếp hôn lên môi anh vài cái nữa.

Cô cầm gối ôm xem đi xem lại, yêu thích không buông tay."Anh chính là mặt trăng bên cạnh ngôi sao sáng nhất kia đúng không?"

Mộ Cận Bùi gật đầu: "Ừ."

Lúc trước thiết kế anh liền nghĩ đến ngôi sao bạn với mặt trăng, còn có cặp mắt sáng chói như sao của cô.

Quý Tinh Diêu quyết định để một cái gối trong phòng vẽ, một cái khác để trong nhà, cô mang gối ôm khác đến so sánh, "Không có chênh lệch nhiều, đều đặc sắc."

Mộ Cận Bùi không nói với cô, kim cương khảm không kín gấp là có ý đồ mỹ cảm nghệ thuật, còn  bao hàm tiếng Tây Ban Nha, hai cái gối bên trên ý tứ cũng không giống nhau.

Anh nói lịch trình của bản thân, "Ba ngày nữa anh sẽ về New York."

Quý Tinh Diêu đang đắm chìm trong niềm vui sướng với gối ôm, phản ứng so bình thường hơi trễ một chút, "Vậy em tiễn anh ra sân bay." Nói xong lại cảm thấy chỗ nào đó không đúng.

Cô mang  gối ôm đặt sang một bên, lúc này tỉnh táo lại, đầu cũng thanh tỉnh, "Vẫn là ngồi máy bay tư nhân trở về?"

Mộ Cận Bùi: "Ừ, không kịp xin đường thuyền."

"Em vẫn chưa ngồi qua máy bay tư nhân đâu, " Quý Tinh Diêu cầm hắn tay, "Có phải hay không rất xa hoa?"

Mộ Cận Bùi nhìn cô: "Chú Quý thúc thúc không phải có chiếc G550 sao?"

Quý Tinh Diêu một bộ mất trí nhớ : ". . . Nhà em có tiền vậy sao?" Nói xong, chính cô cũng nhịn không được, nằm sấp trong ngực Mộ Cận Bùi bật cười.

Mộ Cận Bùi biết cô có ý gì, muốn theo anh tới New York. Nhưng lần này trở về sự tình phải xử lý quá nhiều, tất cả đều có quan hệ với việc đối phó Quý Thường Thịnh, không có thời gian mang cô ra ngoài chơi.

Anh cúi đầu nhìn cô, cô miễn cưỡng dựa vào trong ngực anh, không muốn xa rời.

Do dự một chút, lời cự tuyệt cô đến bên miệng lại đổi thành, "Vậy chúng ta đi cùng nhau, em không phải thích uống rượu đỏ? Trong hầm rượu của trang viên có nhiều loại được sưu tầm, đến lúc đó em chọn mấy bình cũng được." 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro