Chương 25: i love you

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mộ Cận Bùi cùng Quý Tinh Diêu một lần nữa trở lại trang viên. Bởi vì ông nội gọi điện cho Mộ Cận Bùi và nói trong nhà có một ít trứng cá muối, vừa hay phù hợp để nhấm nháp với rượu vang. 

Bất quá ăn trứng cá muối là sau đó. Đại khái Nhấm nháp trứng cá muối là tiếp theo, đại khái là ông bà muốn gặp Quý Tinh Diêu và cùng đánh cầu một chút. Ông bà vì đã lớn tuổi nên càng ưa thích náo nhiệt. 

Đồng hồ sinh học của Quý Tinh Diêu hoàn toàn lệch khỏi quỹ đạo. Đã ở hơn một tuần nhưng thời gian vẫn không thể nào phù hợp với mắt trời. Mặt trời xuống núi đi ngủ thì Tinh Diêu lại càng có tinh thần dạo phố a, ngắm cảnh đêm a. Về đến nhà còn nằm trên giường liên tục vẽ bố cục của những tác phẩm tiếp theo. Đại não hát vang bài ca hưng phấn không biết mệt mỏi. 

Nhưng đến lúc mặt trời lên đỉnh núi bắt đầu hát bài ca ngày mới thì cô bắt đầu mệt mỏi rã rời, tinh thần kiệt quệ.

Đường đi đến trang viên, cô dựa vào ngực Mộ Cận Ngôn ngủ bù cả đoạn đường. 

"Tối hôm qua lại không ngủ?" Mộ Cận Bùi nâng mắt nhìn nàng hỏi.

Quý Tinh Diêu: "Ừ, dù sao ngày mai liền về Bắc Kinh, vừa vặn cũng không cần lệch múi giờ nữa." Bên nàng mặt tại hắn tâm khẩu cọ xát, "Ngươi đừng lên tiếng, ảnh hưởng ta đi ngủ."

Mộ Cận Bùi không nói tiếp, đem áo khoác của mình trực tiếp che lên đầu cô để bớt nắng chiếu vào. 

Hôm nay thời tiết chẳng ra sao cả, âm trầm, gió lạnh lạnh thấu xương. Mộ Cận Bùi cùng Quý Tinh Diêu bồi ông bà nội ở trong phòng đánh cầu lông, sau đó còn cùng nhau đánh một trận golf.

Trong lúc đó Mộ Cận Bùi điện thoại rung rất nhiều lần, tất cả đều là trong điện thoại công việc. Mỗi lần đều chỉ nghe vài giây rồi tắt máy, câu trả lời lần này cũng giống y chang nhau: "Đang bận, đợi lát nữa nói."

Tới gần buổi trưa, thể lực của bà ngoại không thể chống đỡ tinh thần cũng không thể theo kịp nữa, "Hai đứa chơi tiếp đi, bà cùng ông trở về phòng nghỉ một chút. Đúng rồi, hôm nay Quân Trình cũng tới, sắp đến rồi."

"Vâng." Mộ Cận Bùi lạnh nhạt trả lời.

Bởi vì chuyện của Đường Gia Lai, Quý Tinh Diêu đối Tạ Quân Trình có mấy phần hiếu kì, không biết là dạng mị lực gì có thể để cho Đường Gia Lai cố chấp mê mệt như thế.

Ông bà về phòng của mình, Mộ Cận Bùi hỏi Quý Tinh Diêu: "Muốn chơi tiếp không?"

Quý Tinh Diêu lắc đầu, đem cây cơ cho nhân viên."Anh trả lời điện thoại đi, em vào trong viện đến hầm rượu đi dạo lại chọn bình rượu đỏ buổi trưa uống."

Mộ Cận Bùi căn dặn nàng: "Không được đến bờ sông chơi."

"..." Quý Tinh Diêu một bộ vẻ mặt bất đắc dĩ, "em biết mà, em cũng không phải trẻ nhỏ cần được bảo vệ khắp nơi chứ." Cô trùm một cái áo lông thật dày xuống lầu.

Quý Tinh Diêu không để vệ sĩ đi theo, sau khi đuổi bọn họ đi cô một mình đi vào hầm rượu.

Bước lên trên cầu cô không khỏi ngừng chân nhìn dòng sông dưới chân mình. Hiện tại là khoảng thời gian lạnh nhất của New York trong những năm gần đây. Bên ngoài âm hơn mười độ, con sông đã đóng băng toàn bộ, độ dày của băng có thể nhìn thấy bằng mắt thường. 

Bên tai cô còn vang lên tiếng của Mộ Cận Bùi câu 'Không được đến bờ sông chơi'. Cô thu hồ suy nghĩ. Rảo bước đi đến hầm rượu nhưng mỗi bước đi đều quay đầu nhìn lại con sông nhỏ đã đóng băng kia. 

Bác Trương có lần từng kể với cô. Khi Bác ấy còn bé thường cùng lũ bạn trượt trên sông băng, vừa kích thích lại thú vị. Bác Trương còn nói, hiện này mùa đông thường không lạnh như trước kia, nước sông đóng băng không còn nhiều.  

Quý Tinh Diêu đến hầm rượu, người trông coi hầm rượu đã đứng ở cửa đợi sẵn. Nhưng cô lại đi về hướng ngược lại, đi đến tận khu vực cuối cùng.  

Hôm nay không đi cùng Mộ Cận Bùi, giác quan thứ sáu của cô không còn mãnh liệt. Xem hết hai giá rượu cũng không thấy thích chai nào đặc biệt. 

Không biết có phải hôm nay vận khí không tốt hay không nhưng cô không thể chọn được rượu  Mộ Cận Bùi cất giấu. 

Nhiều giá đỡ rượu như vậy, cơ hồ không có lấy ngăn chứa, cô nhìn hoa cả mắt.

Bước đến cái giá rượu thứ tư đằng trước, Quý Tinh Diêu ngừng chân cầm một bình rượu, còn chưa kịp nhìn nói rõ, cửa bên kia có nói tiếng nói, theo sát lấy là tiếng bước chân đến gần.

Cô tưởng rằng Mộ Cận Bùi đến tìm mình,  xoay mặt nhìn lại, nhìn người tới cô giật mình.

Người đàn ông mặc áo sơ mi màu rượu vang đỏ, áo khoác màu đen, dáng người thẳng tắp, chầm chậm đi tới. 

Càng kinh ngạc hơn so với Quý Tinh Diêu, Tạ Quân Trình vẫn phong khinh vân đạm, anh ta chủ động chào hỏi, "Đã lâu không gặp."

Quý Tinh Diêu rất nhanh điều chỉnh biểu cảm kinh ngạc của bản thân. Cô yếu ớt cười "Đã lâu không gặp."Trước đây anh là người giành lấy « Tinh Diêu 1 » Tạ tiên sinh. Hôm nay lại xuất hiện trong hầm rượu của Mộ gia, hẳn là Tạ Quân Trình.

Lần đấu giá tại Paris, cô cùng Tạ Quân Trình cũng đơn giản chào hỏi vài câu. Lúc sau, anh ta có việc rời đi trước, cô chỉ biết anh họ Tạ. 

Tạ Quân Trình nhìn chai rượu trong tay cô, một trong những chai rượu trên kệ của anh. Hiếm thấy anh một lần hào phóng, "Nếu là cô thích thì có thể cầm đi."

Quý Tinh Diêu không nghĩ tới lần này chọn sai rượu, cô nhã nhặn từ chối: "Cám ơn, tôi chỉ dạo xem một chút." Cô đem chai rượu trả lại chỗ cũ.

Tạ Quân Trình chỉ cái giá rượu thứ hai sau lưng cô, "Cái kia của Mộ Cận Bùi."

Anh tới cũng không phải để chọn rượu, chỉ là muốn tới hầm rượu mạnh của ông ngoại lấy mấy bình rượu tặng người, "Cô có thể từ từ đi dạo, tôi đi trước." Anh trực tiếp đi đến hầm rượu khác.

Quý Tinh Diêu quay người, vừa rồi cô đã từ cái giá rượu đi qua, nhưng không thấy được sự ngưỡng mộ rượu ở trong lòng. Bất quá nếu là rượu của Mộ Cận Bùi, cô cũng không khách khí chọn lấy hai bình.

Cho đến khi cô trở về biệt thự, Mộ Cận Bùi cũng không có tìm cô,  gọi điện thoại cho anh thì đường dây liên tục báo bận.

Cô chậm rãi từ từ lắc lư trở về. Lúc đi qua bờ sông lại một lần nữa dừng lại. Nước đóng băng khiến mặt sông giống tấm gương, phản chiếu hai bên bờ sông chỉ vài cây cỏ khô, vẻ hoang vu mỹ mạo.

Cô vô ý nhìn xem bốn phía nhìn xem, chung quanh không có ai.

Ông chủ, Quý tiểu thư đến bờ sông."

Mộ Cận Bùi đang xem tài liệu, có người tới báo cáo tình huống.

Bọn họ đứng tại đài quan sát cảnh quan của biệt thự nhìn chằm chằm vào bờ sông. Không nghĩ tới Quý Tinh Diêu thật sự đi quan đó.

Mộ Cận Bùi liền không nhìn văn kiện nữa, nhanh chóng gọi điện thoại cho Quý Tinh Diêu, "Tinh Diêu, em ở đâu?"

Quý Tinh Diêu đứng tại bờ sông, "Em vừa chọn xong rượu, đang trên đường trở về " Cô đổi chủ đề, "Anh xong việc rồi?"

"Chưa xong." Mộ Cận Bùi chạy tới Đài quan sát, từ xa nhìn sang, tại bờ sông có thân ảnh mơ hồ, cách khá xa, anh thấy không rõ lắm Quý Tinh Diêu đứng tại chỗ nào của bờ sông.

"Nhanh trở về."

Quý Tinh Diêu rất nghe lời đáp ứng: "Tốt, năm phút, anh bận thì làm đi, em cúp maý nha."

"Chờ một chút." Mộ Cận Bùi dừng mấy giây, thấp giọng hỏi cô: "Có phải là muốn đến mặt sông trượt băng?"

"Muốn" Quý Tinh Diêu không suy nghĩ trả lời, một giây sau cô lại cảm thấy không ổn, dù sao cô lần đầu tiên tới làm khách, không thể gây thêm phiền phức cho người khác, "Về sau còn nhiều cơ hội."

Caí từ 'Về sau' này khiến lòng Mộ Cận Bùi toát lên một dư vị không miêu tả được.  Bởi vì anh cùng cô căn bản cũng không có về sau. Cô có hứng thú đồ vật cũng không nhiều, khó được cô tâm tâm niệm niệm nghĩ đến trượt băng.

Anh lại lần nữa phá vỡ nguyên tắc của mình mà thoả hiệp với cô: "Về sau. . . Nói không chừng trờ liền không lạnh như vậy, ở bờ sông chờ anh, anh qua đó."

Mộ Cận Bùi chấm dứt cuộc trò chuyện, để cho người làm mang áo khoác đến cho anh, anh vừa đi vừa mặc vội vàng đi xuống lầu.

Anh còn chưa đến bờ sông liền thấy có hai người đang ở đó. Quý Tinh Diêu đang nói chuyện với Tạ Quân Trình. Trông hai người ngược lại rất quen thuộc, biểu cảm tự nhiên trò chuyện.

Tạ Quân Trình vừa rồi đi  qua nơi này thấy Quý Tinh Diêu tại bờ sông liền hàn huyên hai câu, "Tìm linh cảm sáng tác?" Hai tay nhét túi, Quân Trình đứng ở lùm cây bên bờ sông.

Quý Tinh Diêu nghe tiếng quay người lại, "Làm sao anh biết?"

Tạ Quân Trình: "Hoạ sĩ không phải đều thích sự kích thích mang tính khiêu chiến? Cuộc sống bình thản không va chạm ra linh cảm sáng tác." Anh ta nói: "Cô muốn đi thử xem liền thử đi, rơi xuống tôi kéo cô lên."

Quý Tinh Diêu: "Cám ơn, tôi chờ Mộ Cận Bùi."

Bên kia Mộ Cận Bùi đã chạy tới, Tạ Quân Trình liền rời đi, lúc đối diện Mộ Cận Bùi, anh khẽ gật đầu.

Mộ Cận Bùi vẫn mang biểu cảm lạnh lùng, như có như không gật đầu.

Hai người không có nói nhiều ngôn từ, lướt qua vai nhau.

Chờ Tạ Quân Trình đi xa, Quý Tinh Diêu nói: "Không nghĩ anh họ của anh là là người đấu giá bức tranh « Tinh Diêu 1 » Tạ tiên sinh."

"Ừ." Mộ Cận Bùi: "Bức họa đó trước mấy ngày trước qua nhà cô anh có thấy" Anh vô tình nói thêm vài câu chuyện phiếm liên quan đến cô họ cùng cô, xong lại nói đến trượt băng, "Đừng đến giữa lòng sông, nước quá sâu, chỉ ở cạnh bờ sông thôi."

Quý Tinh Diêu chỉ chỉ cách bờ sông không xa nơi có phiến lá rụng: "Bên kia đại khái sâu bao nhiêu mét?"

Mộ Cận Bùi cũng không biết, anh xoay mặt nhìn vệ sĩ sau lưng, có một vệ sĩ thường ở trang viên, người kia trả lời Quý Tinh Diêu, "Khoảng 1m50."

Quý Tinh Diêu tâm lý nắm chắc, cô muốn đến chỗ kia một chút. Lỡ như đột nhiên mặt băng vỡ ra làm cô rớt xuống, với độ sâu này chính cô cũng có thể bò lên bờ, không cần phiền những người khác.

Mộ Cận Bùi cho phép cô xuống dưới trượt băng cũng không phải không có điều kiện, "Nhiều lắm là chơi năm phút liền phải đi lên."

Quý Tinh Diêu đáp ứng, cô lấy điện thoại di động ra mở ra nhạc, là bài hát để múa ba-lê mà mẹ cô đã gửi cho cô trước đó. 

Hai ngày nay cô vẫn nhớ hoài tới bức tranh « Nắm tay người»  để đưa cho Mộ Cận Bùi, cô muốn thử vẽ ba lê trên băng, về phần tên của bức họa này phải đợi cô ở trên mặt băng cảm thụ xong mới có thể dùng linh cảm mà đặt.

"Vì sao còn muốn mở nhạc?" Mộ Cận Bùi không rõ cho lắm.

Quý Tinh Diêu: "Muốn tìm cảm giác múa ba-lê."

Mộ Cận Bùi nhìn cô, "Em biết múa ba-lê?"

Quý Tinh Diêu: "Không biết. Không có học qua, lúc trước thiết kế poster cho vũ đoàn có nhìn qua Chu Vũ Tây nhảy một đoạn, em ở nhà thường xuyên bắt chước, cái khác thì không biết."

Mộ Cận Bùi: "Em có thể cảm thụ một chút ba-lê trên mặt băng."

Quý Tinh Diêu không thể tưởng tượng nhìn anh, "Anh làm sao đột nhiên có thể dễ nói chuyện như vậy?" Mới vài giờ trước khi cô đến hầm rượu anh còn cố ý căn dặn không được đến bờ sông chơi, lúc này lại quay ngược 180 độ.

Mộ Cận Bùi tùy ý viện một lý do: "Sợ lúc mang em trở lại Bắc Kinh lại giận dỗi."

Quý Tinh Diêu cười, ôm anh một cái "Cám ơn." Cô trước đó đúng là có nghĩ đến trên mặt băng múa một đoạn, lại sợ gây thêm phiền phức cho anh liền bỏ đi ý nghĩ này. Đành phải mở nhạc ở trong lòng cảm thụ một chút những động tác kia.

Hiện tại có cơ hội đứng trên mặt sông mà nhảy, cảm thụ mới càng trực tiếp.

Trong quá trình múa cô không biết mặt sông băng có thể chống đỡ đến lúc nào, không biết giây phút nào liền có thể rớt xuống. Loại cảm giác không đoán định trước được cùng sự kích thích thậm chí là sợ hãi kia không thể có khi chỉ dựa vào tưởng tượng. Cảm thụ khác nhau sẽ mang đến linh cảm khác nhau. 

Đối với cô nếu dựa vào tưởng tượng mà sáng tạo ra tác phẩm, khẳng định tác phẩm đó sẽ không có linh hồn, không sinh không động không khắc sâu.

Quý Tinh Diêu đưa di động cho Mộ Cận Bùi, "Chờ em đi đến bên kia anh hãy mở nhạc nha." Nói xong, liền kéo khoá  áo khoác lông xuống.

Mộ Cận Bùi nhanh ta kéo áo khoác cô lại, "Âm mười độ, em cởi áo làm gì."

Quý Tinh Diêu: "Không phải nói rồi sao, múa đó."

Mộ Cận Bùi thương lượng với cô: "Có thể không cởi áo khoác không?"

"Không thể." Quý Tinh Diêu thái độ kiên quyết, "Em đã quyết định múa thì làm cho hoàn hảo, khó có cơ hội em muốn mặc váy múa. Không phải anh cũng nói về sau không chừng trời liền không có lạnh như vậy, sông cũng sẽ không kết băng nữa."

Cô mặc áo khoác là nghĩ sẽ giảm bớt trọng lượng. Cũng thật sự sợ sẽ rơi xuống, khi đó trên người liền thiếu đi một ít lực cản, càng có thể đảm bảo cô có thể leo lên bờ. 

Mộ Cận Bùi: "Không cởi không được?"

Quý Tinh Diêu gật đầu, "Chân chính trên băng múa ba-lê." Cô nắm lấy cánh tay anh đong đưa làm nũng một chút, lại ra hiệu cho anh buông tay, "Cam đoan sẽ khống chế thời gian chỉ 5 phút, cũng sẽ không cảm lạnh."

Cô lại đưa thêm lý do như để bảo chứng: "Không chân chính trải nghiệm cuộc sống, làm sao có thể có thể đem sinh hoạt trải qua một cách có chiều sâu được?"

Mộ Cận Bùi không hề chớp mắt nhìn cô, không phản bác.

Anh buông tay khỏi áo khoác của cô, ngầm cho phép cô cởi áo lông mà múa.

Quý Tinh Diêu bên trong mặc váy dài. Nhưng vì trời đang giá rét, bên ngoài lại lạnh như thế. Khoẳn khắc vừa cởi áo khoác trong nháy mắt bị gió lạnh thổi qua, lạnh thấu xương, cô không thể tự chủ mà rùng mình.

Cô hít sâu, đem áo khoác đưa cho Mộ Cận Bùi, xoay người đi về hướng ven sông.

Mộ Cận Bùi phát hiện cô đặc biệt có thể chịu đựng. Lần đầu tiên đi giày cao gót chân bị tróc da mà vẫn gắng gượng chống chọi, trời lạnh âm độ mà cô mặc ít như vậy vẫn là cắn răng kiên trì, lưng thẳng bước đi.

Anh đưa áo khoác của Quý Tinh Diêu cho vệ sĩ bên cạnh, sau đó cũng cởi áo khoác của chính mình ra.

Vệ sĩ: "Mộ tổng, ngài vẫn nên mặc vào đi ạ, có chúng tôi ở đây."

Mộ Cận Bùi không có lên tiếng, phất phất tay, ra hiệu đem mang áo khoác đi.

Anh không biết này lớp băng có thể chống cự bao lâu. Vạn nhất Quý Tinh Diêu nửa đường rơi xuống, anh liền có thể bớt đi thời gian cởi quần áo, trực tiếp xuống dưới đem cô túm lên, cô liền có thể thiếu đi mấy giây bị đông lạnh.

Quý Tinh Diêu từng bước một thăm dò, mỗi một bước đi đều cẩn thận thăm dò từng chút một một. Cho dù nước chỉ sâu khoảng 1m50, rơi xuống toàn thân liền ướt đẫm, nước lạnh thấu xương chỉ cần nghĩ đều không rét mà run.

Khi cô đi đến vị trí kia, phía sau lưng vậy mà ướt mồ hôi.

Cô chậm rãi quay người, nhìn về phía Mộ Cận Bùi lúc không khỏi nhíu mày, anh chỉ mặc mỗi áo sơ mi đen, "Anh cởi áo khoác làm gì?"

Mộ Cận Bùi: "nóng."

Quý Tinh Diêu: "..." 

Sợ anh cảm lạnh, cô chỉ có thể uy hiếp: "Anh mặc áo vào đi, không em sẽ không múa."

Mộ Cận Bùi không có phản ứng, "Em chuẩn bị đi." Anh ấn mở nhạc, quá lạnh, ngón tay không khỏi phát run.

Âm nhạc vang lên, Quý Tinh Diêu không có múa, hướng bờ sông đi tới. Cô biết anh vì cái gì khăng khăng cởi áo, chính là sợ cô sẽ rơi xuống, anh sẽ tranh thủ kéo cô lên bờ thật nhanh, nhưng hôm nay thực tế quá lạnh.

Không có cách, Mộ Cận Bùi thỏa hiệp, "em đứng đó đừng nhúc nhích, anh mặc." Anh đành phải đem áo khoác mặc vào, nhưng cúc áo không cài.

Theo âm nhạc, Quý Tinh Diêu nhảy múa.

Mộ Cận Bùi cho dù là người ngoài ngành, cũng nhìn ra được cô nhảy rất bình thường, nhưng cũng không ảnh hưởng đến tâm tình anh thưởng thức đoạn múa này. Sự linh động nghiêm túc quật cường của nàng, âm thành xào xạc ngày đông, duy mỹ đến cực điểm.

Quý Tinh Diêu ánh mắt một mực dán trên người Mộ Cận Bùi, anh cũng đang nhìn cô.

Giây phút này hai người trong mắt chỉ có lẫn nhau.

Loại cảm giác này rất vi diệu, loại tình cảm vô hình lên men lan tràn, nói không nên lời.

Coi như hiện tại đột nhiên băng nứt ra cô rơi xuống cũng không hối hận.

Trong chớp mắt, cô đột nhiên biết mình muốn vẽ cái gì.

Mộ Cận Bùi chằm chằm nhìn vào mắt Quý Tinh Diêu chốc lát, sau đó ánh mắt của anh chuyên chú tại chân cô ở trên mặt băng. Anh sợ mặt băng không đủ dày đột nhiên vỡ ra.

Ba phút trôi qua, trái tim treo lên lấy cảm giác thực không thoải mái, anh đem khúc nhạc chuyển nhanh lên.

Một giây sau, nhạc im bặt dừng lại.

Quý Tinh Diêu còn chưa đủ nghiện."em muốn thử lại một lần nữa."

Mộ Cận Bùi không dung túng cô, "Đi lên." Anh đi đến ven sông đưa tay cho cô, Quý Tinh Diêu toàn thân đông cứng, không chút nào lạnh, ngược lại cảm thấy muốn toát mồ hôi.

Đợi cô đến bờ sông đủ để Mộ Cận Bùi nắm tay, anh nắm chặt cổ tay cô, một tay kéo cô tới bên bờ, đem cô ôm trong ngực, vệ sĩ lập tức đưa áo lông đến.

Mộ Cận Bùi mặc áo cho Quý Tinh Diêu xong, nhanh chóng kéo khóa cùng mũ lên, sau đó anh vung vạt áo của bản thân lên đem cô quấn tại trong ngực.

Quý Tinh Diêu chóp mũi đỏ lên vì đông lạnh, toàn thân run rẩy, cô ngửa đầu nhìn anh, "Cám ơn." Giờ phút này cũng không quan tâm tới xung quanh còn có vệ sĩ, cô kiễng chân, trên môi anh dùng sức hôn thật mạnh một cái, "I love you."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro