Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

P/s: Vì có nhà edit tới chương 25 rồi lên mình bắt đầu edit từ chương 26 nha.
Mình là lần đầu tiên edit. Hi vọng mn ko chê 🤗

Nguyên Yên thuận lợi lấy được chữ ký của Nguyên Chấn, vui vẻ báo tin cho Phương Đồng: ". . . Hừ, nếu ông ấy không đồng ý, con liền chiến tranh lạnh với ông ấy."

Phương Đồng cảm thấy ở trường thật ra là một lựa chọn tốt —— trong trường học rất thanh tĩnh, thích hợp học tập, còn giảm bớt đi thời gian đi lại, cuối tuần Nguyên Yên vẫn trở lại Ngự viên, cũng không phải không thấy Nguyên Chấn, lại có thể ngăn chặn hậu quả việc chung sống lâu dài với nữ nhân Liễu Lan Thiến.

Xa thơm gần thối, vừa duy trì quan hệ thân mật của hai cha con, lại có thể an tâm học tập.

Vừa vặn.

Nguyên Yên trước khi ngủ, chợt nhớ tới Cố Thừa nói "Ngày mai ăn diện cho đẹp vào, đừng để tôi mất mặt". Ha, cô cho dù khoác bao tải, cũng tuyệt đối không để mất mặt.

Cô mỉm cười và chìm vào giấc ngủ, sáng sớm thứ sáu tỉnh lại, đối diện với tủ quần áo vẫn xoắn xuýt một lúc.

Mặc dù tên kia ngoài miệng nói cô ăn diện cho đẹp, nhưng vẫn luôn cảm thấy nếu quá tận lực ăn mặc, nhất định sẽ bị cậu chế giễu. Làm như cô nghe lời cậu, thật khó mà làm được.

Cuối cùng, Nguyên Yên chọn một chiếc áo len cao cổ phối quần bò, vô cùng đơn giản.

Mới không muốn bị tên kia xoay vòng vòng đâu.

Khó mới đến được trường, vậy mà cô lại trở thành người đầu tiên đến lớp.

Tên kia không phải mỗi sáng đều đến sớm nhất, sau đó lại nằm ngủ sao? Hôm nay người đâu? Đi đâu rồi? Nguyên Yên nói thầm trong lòng.

Đợi đến các bạn học tốp năm tốp ba bước vào phòng học, Nguyên Yên mới hiểu vì sao hôm qua Cố Thừa sẽ cố ý nhắc nhở cô —— các nam sinh thì cũng thôi đi, nhưng các nữ sinh rõ ràng ăn mặc quá tỉ mỉ.

Thế mà còn trang điểm, còn làm tóc!

Cái này nếu là tại Nhị Trung Kỳ thị, khẳng định là không thể nào. Nữ sinh ở Nhị Trung chiều dài tóc cũng không thể qua vai! Nam sinh càng đáng thương hơn! Nhuộm tóc uốn tóc, tóc mái kiểu Hàn? Không tồn tại!

Có thể nói phong cách hai trường hoàn toàn không giống nhau. Ở trường Lập An, nhân viên nhà trường đều cổ vũ các học sinh có phong thái tự tin, cổ vũ các học sinh thể hiện bản thân. Thứ sáu ngoại trừ trang phục tự do, còn cho phép nữ sinh trang điểm.

"Ai nha, trách tớ, quên nhắc nhở cậu!" Trương Hạc Nghiên vừa đến, trông thấy Nguyên Yên hoàn toàn không trang điểm, tóc cũng như thường ngày, liền ảo não nói.

Trương Hạc Nghiên dáng người cao gầy, đầy đặn tinh tế, phát dục tốt hơn nhiều so với nữ sinh cùng tuổi. Hôm nay, cô ấy xõa mái tóc dài qua vai, bờ môi đỏ bừng, chiếc quần jean ôm sát đôi chân dài.

Vừa bước phòng học, liền nghe thấy tiếng huýt sáo của các nam sinh.

"Oa! Nữ vương xinh đẹp!" Nguyên Yên tán thưởng.

"Mau biến đi!" Trương Hạc Nghiên cười đánh cô. Nhưng mặt mày đều là tự tin, cả người đều phát sáng.

Uông Phỉ cùng Miêu Miêu cũng đều ăn mặc rất đẹp. So với Trương Hạc Nghiên phong cách thành thục, Uông Phỉ còn muốn khoa trương hơn nhiều, mà Miêu Miêu thì lại càng đáng yêu, dùng son môi màu hồng nhạt, trên đầu còn đeo kẹp tóc màu hồng nơ bướm, vô cùng ngọt ngào.

Vương Triết vừa vào cửa nhìn thấy cô hai mắt sáng lên, liền đi tới vuốt ve chiếc nơ trên đầu, nói: " Quần áo không tồi, anh đây đi mua cho cậu một cái chuông lục lạc."

Miêu Miêu: "A?"

Vương Triết: "Như vậy cậu liền có thể cos Hellokitty ha ha ha ha ha!

"Ngọa tào! Cậu đừng chạy!" Miêu Miêu nổi giận.

Nguyên Yên nhìn bọn họ cãi nhau ầm ĩ, hỏi: "Cố Thừa, hôm nay xảy ra chuyện gì? Cậu ta không phải mỗi ngày đều đến sớm nhất sao?"

"Thừa ca, đảm đương giá trị nhan sắc của lớp chúng ta, thứ sáu đương nhiên phải . . ." Vương Triết dùng cặp sách ngăn Miêu Miêu đánh.

Nguyên Yên im lặng, "Đây là muốn biểu diễn sao?"

"Còn không phải sao?." Miêu Miêu cũng thu tay, "Hôm nay mọi người đều ra sức xây dựng hình tượng a."

Nguyên Yên: ". . ."

Cái này nói Cố Thừa sao? Một mặt biếng nhác, hững hờ mà cũng có bộ dáng nam sinh?

Nguyên Yên không có cách nào tưởng tượng ra dáng vẻ này của cậu.

Hôm nay đến phiên Miêu Miêu bị kiểm tra thí điểm.

Miêu Miêu thành tích thường thường, Trình độ anh ngữ cũng thường thường, giọng nói ngữ điệu muốn khen cũng chẳng có gì mà khen. Thấy cô nói lắp, Vương Triết chỉ hận sắt không rèn thành than "sách" một tiếng: "Tớ rõ ràng dặn dò cậu ấy trở về học cho tốt."

Nguyên Yên nâng cằm lên, buồn bực ngán ngẩm.

Bỗng nhiên cảm giác cái bàn phía sau bỗng nhúc nhích. Không cần nghĩ cũng biết, Cố Thừa khẳng định đi vào từ cửa sau.

Nguyên Yên liền quay đầu liếc cậu cảnh cáo, lập tức thu hồi ánh mắt. Sau đó, Nguyên Yên dừng một chút, chậm rãi ....xoay người trở lại.

Cố Thừa đem cặp sách nhét vào ngăn bàn, vừa nâng mắt lên, liền thấy Nguyên Yên nhìn chằm chằm cậu.

Cố Thừa liền nhíu nhíu mày.

Nguyên Yên có thể hiểu  vì sao Cố Thừa lại đến muộn —— cậu là đi nhuộm tóc.

Cố Thừa với cái đầu xám tro, tai trái còn đeo khuyên. Quần áo của cậu theo kiểu quân phục, cổ áo hướng lên, mang một loại cảm giác bụi bặm.

Giống như một thiếu niên bất lương, mình đầy gai nhọn.

Nguyên Yên cảm thấy không khí trong phòng học bắt đầu trở nên mỏng manh , cô nhìn chằm chằm Cố Thừa.

Cố Thừa cùng cô nhìn nhau mấy giây,  hơi nghiêng người, hạ giọng hỏi: "Thế nào?"

Nguyên Yên cố gặng ra âm thanh: "Cậu sao lại. . ."

Cmn soái muốn mạng a!

". . . Quá độc đáo." Cô mặt mày lạnh lùng nói, "Làm học sinh, không tốt lắm đâu."

Cố Thừa không nói liếc mắt, hơi hướng người về phía cô, hạ giọng nói: "Bụi bặm một chút, năm nay lưu hành nhất màu tóc này."

Nguyên Yên đương nhiên biết kiểu tóc  này. Tình yêu của Uông Phỉ chỉ bằng hạt đậu, nửa đêm trằn trọc không ngủ liền  phát hiện một bộ ảnh chụp mới là tóc nhuộm màu xám tro. Sau đó mỗi ngày Uông Phỉ đều liếm hình.

Nhưng là!

Nhưng là cậu đừng có lại gần a! Không thở nổi rồi!

Cố Thừa không nghe được nội tâm Nguyên Yên hò hét, cậu chỉ cảm thấy sắc mặt cô hôm nay phá lệ có chút lạnh. Chẳng lẽ lại muốn khai đao với cậu?

Cậu nheo mắt, trong mắt hiện lên nguy hiểm. Lại hướng về phía trước nghiêng người, tới gần Nguyên Yên: "Lại nói, không có trái với nội quy trường Lập An. Không tin cậu lật lại sổ tay học sinh, thứ sáu mặc tự do, cho phép nhuộm tóc, chỉ cần thứ hai đến thứ năm khôi phục lại là được rồi."

Vì hạ giọng, Cố Thừa dùng thanh âm rất trầm, hô hấp đều phả lên mặt  Nguyên Yên.

Có vị cà phê nhàn nhạt, Cố Thừa  buổi sáng uống cà phê ? —— Nguyên Yên hoảng hốt vài giây đồng hồ, mới bình tĩnh trở lại, Cố Thừa chăm chú nhìn cô.

Nguyên Yên coi như cũng trải qua không ít sóng to gió lớn —— tỉ như việc đau đầu nhất là quản lý lớp, tỉ như rất có nghĩa khí tại thời điểm lão sư đột kích yểm trợ cho nhóm bạn học, nhưng trước mắt, giờ khắc này, cô cảm giác được chính mình có chút không xong rồi!

Cố Thừa, Cố Thừa cách quá gần!

Không có cách nào hít thở!

Cố Thừa nói xong, cẩn thận nhìn Nguyên Yên một chút, "Sách" một tiếng, nói: "Không phải bảo cậu bỏ một chút sức sao? Trang điểm rồi mới đến? Cậu. . ."

Cậu có chút ý xấu nghĩ ác miệng vài câu, mỉa mai Nguyên Yên. Có thể cảm nhận ánh mắt của cậu đảo một vòng trên mặt của Nguyên Yên, lại phát hiện, vô luận là mái tóc đen nhánh nhu thuận, hay là làn da trắng men không tì vết, cậu không tìm ra điểm gì để công kích.

Ngưng một lát, lại không thể trái lương tâm nói cô không dễ nhìn, hậm hực nói: "Cậu cũng ỷ vào làn da tốt đi."

Nguyên Yên cao lãnh lạnh nhạt "A" một tiếng, quay người lại, thở ra một hơi thật dài.

Mẹ nó, thiếu chút liền chết bởi hít thở không thông!

Cô vuốt vuốt mặt. Mặt thật nóng a, như muốn bốc cháy. Nguyên Yên còn là lần đầu tiên biết mặt có thể nóng như thế , cũng không biết Cố Thừa nhìn ra chưa.

Cậu mới vừa rồi là khen làn da cô có được không?

Nguyên Yên cắn môi nghĩ , nhưng khóe miệng không khống chế mà vểnh lên.

Lớp đầu tiên đúng lúc là lớp Lý lão sư, hết giờ học cô liền đuổi theo, đem tờ đăng ký nội trú tại trường nộp lên. Trở lại chỗ ngồi, Vương Triết Miêu Miêu bọn họ đang nói chuyện phiếm.

"Nộp rồi?" Miêu Miêu hỏi.

Vương Triết hỏi: "Nộp cái gì nha?"

"Nộp đơn xin nội trú, về sau Nguyên Yên cùng chúng ta ở trường học." Miêu Miêu nói.

"Ai, thật sao?" Vương Triết vừa quay đầu lại, "Thừa ca cũng trọ ở trường. Thừa ca, về sau bao bọc cho Yên Yên a!"

Cố Thừa trêu chọc Vương Triết một chút.

Vương Triết không hiểu: "Ai mở cửa sổ, làm sao lại lạnh như vây ?"

Cố Thừa đứng lên ra ngoài đi WC.

Miêu Miêu cùng Trương Hạc Nghiên thảo luận về son môi. Nguyên Yên cũng nghe say sưa.

Một lát sau, Cố Thừa trở về, nghe thấy Nguyên Yên nói: "Các cậu thật biết  nghiên cứu."

Trương Hạc Nghiên nói: "Cậu không trang điểm nha?"

"Không thay đổi." Nguyên Yên nói, "Lúc trước trường học không cho."

Người đều sẽ đồng hóa cùng hoàn cảnh. Nguyên Yên cho dù gia cảnh tốt, cũng bị trường học quản chế, mặc quần áo cùng cách ăn mặc cũng sẽ không khác người.

Cố Thừa xùy một tiếng, chế giễu nói:
"Bên kia chính là ngục giam trường học a?"

Nguyên Yên phản bác: "Nhị trung Kỳ thị là cao trung công lập tốt nhất, quản lý quân sự hóa, cám ơn."

Cố Thừa không chịu nể mặt mũi, nhàn nhạt cho sửa định nghĩa: "Trường học tàn phá nhân tính."

Lần này thế mà mấy người đều đứng về phía Cố Thừa.

"Nói không sai. Tớ sơ trung cũng học công lập, cao trung đến Lập An, liền được giải phóng." Trương Hạc Nghiên nói: "Cái gì là thanh xuân? Đây mới là thanh xuân! Không cho đẹp, không cho yêu đương? Trường công căn bản chính là hủy hoại thanh xuân!"

Kết quả Miêu Miêu thở dài: "Tớ học sơ trung cũng không thể yêu đương a."

Vương Triết cười ha ha.

Miêu Miêu trừng cậu: "Cười cái gì cười, cậu nói qua yêu đương?"

Vương Triết vỗ bộ ngực nói: "Thân kinh bách chiến, liên quan tới vấn đề tình cảm, cậu có gì hoang mang, cứ tới tìm tớ!"

Miêu Miêu "Cắt" một tiếng, không phản ứng cậu, quay đầu đi nói chuyện với Uông Phỉ.

Cố Thừa vẫn luôn không ngồi xuống mà cắm túi đứng dựa vào bàn bên cạnh.

Các nữ sinh lớp khác lặp đi lặp lại hành động "Đi ngang qua",  vì muốn nhìn Cố Thừa.

Nguyên Yên giương mắt, phát hiện Cố Thừa đang đánh giá cô.

"Nhìn cái gì đấy?" Cô có chút ngưởng cổ lên.

"Nên tô son môi." Cố Thừa bỗng nhiên nói.

"Ai? Thật ai, Nguyên Yên môi cậu  có chút nhạt." Uông Phỉ nói.

"Không phải. Không phải môi nhạt. . ." Trương Hạc Nghiên nhìn kỹ cô, "Cậu có phải hay không đánh má hồng?"

Nguyên Yên làn da trắng nõn kiều nộn, hai má một mảng hồng, đặc biệt xinh đẹp!

Miêu Miêu liền đuổi sát hỏi Nguyên Yên dùng cái gì má hồng. Nguyên Yên cố gắng chống đỡ lấy gương mặt đang nóng lên, nói: "Không có đánh, trời sinh."

Miêu Miêu rất là thất vọng.

Nguyên Yên liếc mắt qua, liền thấy Cố Thừa đứng ở nơi đó nhìn cô.

Tiểu tử kia, khóe miệng nhẹ nhàng nâng lên, giống như cái gì đều hiểu.

Chán ghét!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro