#3: Ghen ghét

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi tối ba Ôn Đình Hiên tan tầm về nhà, mẹ Diệp Tân Ý liền kể lại chuyện hồi chiều cho ông.

Phải ứng của ông giống hệt Diệp Tân Ý, tỏ vẻ không thể tin tưởng.

"Chắc thầy giáo nghĩ sai rồi?"

Diệp Tân Ý thấp giọng: "Tôi cũng thấy thế."

Ôn Đình Hiên nhìn Ôn Niệm Niệm yên lặng ăn cơm hơi bối rối, ở nhà con bé là bảo bối, từ nhỏ hiền hậu thành thật, chỉ số thông minh không cao, không... phải nói là rất thấp.

Nhưng nhỡ đâu?

Nếu Ôn Niệm Niệm thật sự là loại có thiên phú, bây giờ mà bồi dưỡng không chừng tương lai tiền đồ vô lượng.

Tuy Ôn Khả Nhi cũng có tiền đồ, nhưng cuối cùng vẫn là con nuôi khác họ, không phải con gái do mình sinh ra, dù thành tích cũng được, Ôn Đình Hiên vẫn không thể bồi dưỡng cô ta thành người thừa kế, quản lý tập đoàn Ôn thị được.

Nếu sau này Ôn Niệm Niệm đảm nhận phó thác... thì thật quá hạnh phúc!

"Niệm Niệm, giáo viên môn toán hy vọng con tham gia vào tổ của thầy, con có muốn không?"

Ôn Niệm Niệm đang nghiên cứu món cơm ngô trong bát, mải suy nghĩ nhất thời không kịp nghe, ngẩng đầu mờ mịt "a" một tiếng.

Ôn Đình Hiên gắp một miếng thịt bò cho cô, tiếp tục nói: "Nếu con thấy không chậm trễ việc học, thì chúng ta sẽ cho con tham gia."

Khóe miệng Ôn Khả Nhi nhẹ nhàng giơ lên, người hầu xung quanh cũng nhìn nhau, trong mắt truyền đến thần sắc khinh thường.

Chậm trễ việc học?

Vị tiểu thư này chẳng bằng một học sinh kém, còn có thể chậm trễ cỡ nào nữa?

Đầu lưỡi Ôn Niệm Niệm cảm nhận vị ngọt của ngô, không chút để ý đáp:
"Con không sao cả."

"Niệm Niệm, hiện giờ nên cố gắng học tập."

Ôn Đình Hiên ho nhẹ một tiếng: "Nếu thầy cô tin con có thiên phú thì nhất định phải biết tận dụng, chăm chỉ một chút, học tập em Khả Nhi, nếu con có được một nửa sự chăm chỉ của con bé, thành tích hiện giờ chắc chắn không phải cái dạng này."

Ôn Niệm Niệm chớp mắt gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với lời của ba.

Ôn Khả Nhi thật sự chăm chỉ, tuy trước mặt mọi người cô ta nói mình không thấy vậy, mỗi đêm trước kì thi cũng đi ngủ sớm, nhưng chỉ có Ôn Niệm Niệm biết, cô ta thích đóng cửa yên lặng nỗ lực, không muốn để người khác biết.

Nhưng không phải ai cũng mù, ngay cả giáo viên môn toán còn nhìn ra, Ôn Khả Nhi có thành tích cầm cờ đi trước hoàn toàn dựa vào sự chăm chỉ.

Nhưng trong lòng Ôn Khả Nhi lại có chút không thoải mái.

Cô ta không thích người khác biết mình chăm chỉ, chỉ muốn bản thân được mệnh danh là nữ sinh thiên tài.

Ôn Đình Hiên không chú ý đến biểu tình của Ôn Khả Nhi, ông nói: "Khả Nhi, thành tích học tập của con tốt hơn Niệm Niệm một chút, bình thường nên giúp đỡ chị."

Ôn Khả Nhi nỗ lực khống chế biểu cảm trên mặt, khéo léo mỉm cười đáp: "Chị thông minh như vậy, nếu đã vào tổ thiên tài, có gì khó khăn cứ nhờ em."

"Con bé may mắn thôi, hai đứa biết học hỏi lẫn nhau mới là tốt."

Ôn Đình Hiên là đàn ông thép, đương nhiên không chú ý đến sự toan tính trong giọng điệu của Ôn Khả Nhi, nhưng thường xuyên ở với một đống phu nhân nhà giàu hay lục đục, Diệp Tân Ý nghe phát hiểu ngay.

Bà hơi kinh ngạc, Ôn Khả Nhi bình thường thuần khiết thiện lương, không tranh không đoạt, hiếm khi có thời khắc bén nhọn như vậy.

Diệp Tân Ý còn tưởng mình lầm.

Đôi khi sự phẫn nộ cũng sẽ tìm đến một người có đầu óc.

Tối hôm nay trong lòng Ôn Khả Nhi cực kỳ khó chịu.

Đêm nay cô ta thắng, vốn tưởng ba mẹ sẽ chúc mừng một phen, tốt nhất là tổ chức một party nhỏ để mời bạn bè thân thích đến xem náo nhiệt.

Lại không ngờ từ khi Ôn Niệm Niệm về nhà, tiêu điểm đều rơi xuống người cô. Nổi bật của ả bị đoạt mất.

Ôn Khả Nhi nghĩ cách đổi đề tài, nói với Ôn Đình Hiên và Diệp Tân Ý: "Ba mẹ, tháng sau con chuẩn bị tham gia 'Vinh quang vật lý thi đua', hy vọng ba mẹ đồng ý."

Ôn Đình Hiên lập tức trả lời: "Đây quả là chuyện tốt, đương nhiên ba mẹ đồng ý rồi, nhưng nghe nói 'Vinh quang vật lý thi đua'... cực kỳ khó khăn."

Cuộc thi này chỉ lựa chọn những người có thiên phú, có thành tích môn vật lí xuất sắc. Đa thí sinh đều có IQ siêu cao, những bạn học bình thường mà tham gia... đều bị loại ở vòng thứ nhất.

"Tuy 'Vinh quang vật lý' khó có điểm cao, nhưng con vẫn muốn thử một lần." Ôn Khả Nhi nắm chặt tay, dốc lòng nói: "Ba dạy chúng con không được sợ khó khăn, con nhất định sẽ làm một tấm gương tốt cho chị!"

"Được!"Ôn Đình Hiên vừa lòng gật đầu:
"Khả Nhi có chí khí, ba đương nhiên ủng hộ!"

Mẹ Diệp Tân Ý lo lắng hỏi: "Khả Nhi, con tham gia 'Toán học tri thức', đấu vòng loại, đấu bán kết rồi lại chung kết, trước sau mất hơn hai tháng, không có thời gian tới trường, hiện giờ là năm cuối rồi, sắp phải thi cấp 3, mẹ sợ ..."

Lời Diệp Tân Ý uyển chuyển mà hàm súc tương đối nhắc nhở, Ôn Niệm Niệm hiểu ý bà, bà cảm thấy Ôn Khả Nhi quá chạy theo danh lợi, nóng lòng cầu thành, thói quen như vậy rất không tốt.

Ôn Khả Nhi vội vàng giải thích: "Mẹ yên tâm, con có thể chiếu cố việc học, mẹ xem, không phải con còn nắm chắc á quân 'Toán học thi đua' sao?"

Diệp Tân Ý còn muốn nói gì đó, nhưng không muốn đả kích sự tích cực của con mình, trầm mặc không đáp.

Ôn Niệm Niệm biết chuyện bà lo lắng tuyệt đối không thừa, Ôn Khả Nhi quá sốt ruột khẳng định bản thân, ngược lại sẽ hoàn toàn phản tác dụng, chưa nói cô ta không phải học sinh có thiên phú, ngay cả tính cũng chịu không nổi.

"Thương Trọng Vĩnh."

Ôn Khả Nhi quay đầu nói với Ôn Niệm Niệm:

"Chị, nếu giáo viên môn toán đã nói chị có thiên phú, có nghĩa là chúng ta cùng nhau tham gia 'Vinh quang vật lý thi đua' nha."

Ôn Niệm Niệm buông đũa, liếc mắt nhìn Ôn Khả Nhi một cái.

Trên mặt Ôn Khả Nhi vẫn nở nụ cười phúc hậu và vô hại, rất chờ mong:

"Nếu chị chưa tham gia mấy cuộc thi này thì có thể thử xem, đạt top 3 cả nước sẽ được cộng điểm thi cấp ba đấy."

Ôn Niệm Niệm chưa kịp nói, ba Ôn Đình Hiên đã xua tay: "Có thể qua nổi vòng loại không còn chưa biết, đừng nghĩ đến top 3 làm gì, nhưng mà cơ hội như này cũng không nhiều, con có thể thử, coi như luyện binh trước khi thi tuyển sinh vậy."

Sắc mặt Diệp Tân Ý hơi khó coi: "Đầu óc Niệm Niệm có giới hạn, chỉ sợ không thể chiếu cố nhiều cuộc thi như thế."

Ôn Khả Nhi lập tức đáp: "Không phải thầy giáo bảo chị là thiên tài sao, một khi đã vậy con thật sự rất chờ mong phần trổ tài của chị đấy, tin rằng chị nhất định sẽ không để ba mẹ và con thất vọng."

Ôn Niệm Niệm nhận ra, Ôn Khả Nhi cực kỳ canh cánh việc thầy giáo chọn mình vào tổ, muốn dùng 'Vinh quang vật lý' để ra oai phủ đầu. Đồng thời cũng chứng minh đẳng cấp cho mọi người xem, thực lực Ôn Niệm Niệm không thể nào bằng cô ta.

Ôn Đình Hiên không nhận thấy dụng tâm của Ôn Khả Nhi, ông cười hỏi Ôn Niệm Niệm: "Niệm Niệm, con cảm thấy thế nào, muốn tham gia 'Vinh quang vật lý thi đua' không?"

Biểu hiện của Ôn Niệm Niệm thật tùy ý: "Thế nào cũng được ạ."

Dù với trình độ vật lý của học sinh trung học, mình nhắm mắt cũng có thể giải. Vấn đề chủ yếu bây giờ là biết khống chế đúng mực, tận lực không để tất cả đều đúng.

Diệp Tân Ý tương đối bao che con, bà nói với Ôn Niệm Niệm: "Niệm Niệm vừa tham gia tổ toán vừa phải học tập, nếu sức lực có hạn thì không cần tham gia 'Vinh quang vậy lý thi đua' đâu, mẹ lo con cố quá sẽ không tới."


"Con đảm sẽ không sao, coi như chơi chơi thôi, chỉ là..." Cô nhìn Ôn Khả Nhi một cái nói: "Chủ yếu hơi lo cho em."

Ôn Khả Nhi vội vàng đáp: "Chị không cần lo, cố gắng lớn nhất là chị, không vào bán kết cũng không sao."

Ôn Niệm Niệm gật đầu: "Ok, nếu em gái đã nói như vậy thì chị đây sẽ tận lực."

Cô thật sự muốn tận lực, xem xem Ôn Khả Nhi làm được gì.

Ôn Đình Hiên có vẻ rất vui, hai đứa con gái nhà mình đều có tiền đồ, thế nên ông kêu người hầu mang rượu vang đỏ tới, rót cho mình và Diệp Tân Ý một ly.

"Một khi đã như vậy, chúng ta chúc mừng Khả Nhi dành được ngôi vị quán quân của 'Vinh quang vật lý thi đua' trước!"

Diệp Tân Ý nói đùa: "Sao ông dám xác định, người giật giải quán quân không phải Niệm Niệm?"

Ôn Đình Hiên biết Diệp Tân Ý đang đùa: "Rượu còn chưa uống, bà đã say rồi hả? Thành tích này mà qua được vòng loại tôi liền a di đà phật."

Sắc mặt Diệp Tân Ý tương đối khó coi, tuy bà cũng thích Ôn Khả Nhi, nhưng sự thật Ôn Khả Nhi vẫn không phải con gái của bà.

Con ruột phải khác.

"Muốn cược không." Bà lạnh lùng nói: "Nếu Niệm Niệm qua vòng loại ông tính sao?"

Ôn Đình Hiên rất hứng thú, khoa trương trả lời: "Nếu Niệm Niệm có thể qua vòng loại, tôi sẽ cho con bé một chiếc Porsche*."

(P/s : ảnh dưới đây.)

Lời vừa nói ra, Ôn Niệm Niệm và Ôn Khả Nhi đều sợ ngây người.

Ôn Niệm Niệm kinh ngạc, chỉ vì đây là gia đình hào môn, cho nên một lời không hợp liền đưa xe hả, cô mới từng này tuổi chưa thể thi bằng lái đâu nha.

À đâu Ôn gia là gia đình hào môn, có thể thuê tài xế riêng.

Ôn Khả Nhi cũng kinh sợ, cho dù ba mẹ Ôn đối với cô ta cũng tốt, sống không phải lo ăn lo uống, nhưng mà...

Dường như không tặng bất kỳ món quà nào.

Đừng nói xe thể thao, ngay cả đống trang sức vòng cổ mà cô ta thèm muốn, một thứ cũng không nhận được!

Mà Ôn Niệm Niệm chỉ cần qua vòng loại sẽ có ngay một chiếc Porsche... cô ta tham gia nhiều cuộc thi như vậy, đạt nhiều thứ hạng như thế, mà một cái vòng cổ cũng không có!

Món quà đắt nhất cha mẹ nuôi tặng, cũng chỉ là chiếc váy đang mặc trên người.

Sắc mặt Ôn Khả Nhi trở nên rất khó coi.

Nhưng điều khiến người ta bất ngờ là hai ông bà tiếp tục nói chuyện.

Diệp Tân Ý: "Qua vòng loại đưa xe thể thao, vào trận chung kết thì thưởng cái gì, đoạt giải quán quân thì sao?"

Ôn Đình Hiên cười sang sảng: "Như vậy đi, nếu Niệm Niệm đoạt được giải quán quân, tôi sẽ đem khu biệt thự Gia Dương dưới tập đoàn Ôn thị chuyển qua danh nghĩa con bé."

Ôn Niệm Niệm choáng váng.

Phương thức khen thưởng của nhà có tiền thật quá vi diệu!

Ôn Khả Nhi bóp chặt cái ly, mu bàn tay nổi gân xanh.

Dựa vào cái gì!

Cô ta nỗ lực như vậy mà không có gì cả, còn Ôn Niệm Niệm ngu ngốc lại nhận được quà thưởng hấp dẫn như thế!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro