#81: Cuộc thi thơ cổ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ôn Niệm Niệm không có tâm trạng cùng mấy người Ngu Tiểu Ngọc đi xem gì mà tái chiến thơ cổ, nhưng cái tên Quý Trì xuất hiện, làm trong lòng cô sinh ra nghi ngờ lớn lao.

Quý Trì thật sự thi đậu đại học Duyên Tân ư, với thành tích vốn có của cậu ấy, muốn đậu trường top một top hai này, có lẽ nửa phần hy vọng cũng không có.

Dựa theo hướng đi trong mơ, sau khi lấy được giấy chứng nhận mới thông qua cuộc tuyển sinh của đại học Duyên Tân.

Nhưng nếu không có Ôn Niệm Niệm, làm sao lấy được giấy chứng nhận?

Mối nghi trong lòng Ôn Niệm Niệm nảy mầm, cô cần phải tìm Quý Trì hỏi cho rõ ràng.

Cuộc thi thơ cổ cử hành tại lễ đường trường, không ít học sinh đến đây xem, tất cả chỗ ngồi đều đã đầy.

Ngu Tiểu Ngọc đã nói với bạn học chiếm chỗ từ trước, kéo Ôn Niệm Niệm chen vào chỗ sắp kín người.

"Nhường một chút, xin nhường một chút."

Gian nan đi dọc theo lối nhỏ ngồi xuống hàng, Ngu Tiểu Ngọc thở phào một hơi: "May mà tới sớm, đợi thêm lát nữa, có khi không vào nổi lễ đường cũng nên!"

Ôn Niệm Niệm khó hiểu: "Sao nhiều người vậy?"

"Bởi vì hôm nay trường ta là sân nhà, mọi người đều đến cổ vũ."

Ngu Tiểu Ngọc chỉ khu vực bên trái lễ đường, ở đó ước chừng có ba mươi học sinh ――

"Bên kia là đại học Duyên Tân... cậu nhìn biểu cảm của bọn họ đi, có phải hơi thiếu đánh không."

Học sinh đại học Duyên Tân, trên mặt mỗi người đều mang theo sự cao quý không dễ phát hiện, phảng phất như vương tử công chúa rời cung trải nghiệm quan sát tình hình bên ngoài, thanh lãnh lạnh nhạt...

Đúng là rất thiếu đòn.

Cảm thấy ưu việt hơn cũng là chuyện bình thường, dù sao đại học Duyên Tân và học viện Duyên Tân tuy chỉ cách nhau một con đường, nhưng điểm học sinh trúng tuyển ít nhất phải kém hai đến ba trăm, xưa nay đâu bằng nhau.

Ánh mắt Ôn Niệm Niệm đảo qua, liếc một cái đã thấy Quý Trì trong đám người.

Xém nữa nữa không nhận ra rồi!

Thằng nhóc này cao không ít, mặc tây trang nhân mô cẩu dạng*, trước kia vì được gia đình chăm tốt, trên mặt vẫn còn chút trẻ con, nhưng gương mặt hiện giờ đã sắc bén hơn nhiều, trắng nõn sạch sẽ, trông rất là anh tuấn!

(P/s: Nhân mô cẩu dạng: dạng chó hình người (thành ngữ TQ), nôm na chỉ hành vi và vẻ ngoài thoạt nhìn rất phong độ, quang minh chính đại, nhưng thật ra nội tâm hèn hạ, nhát chết.)

Tuy bề ngoài thay đổi không ít, nhưng ánh mắt lại không khác xưa chút nào, đối nhân xử thế rất khiêm tốn, trên mặt thường xuyên mỉm cười.

Đây là cái gọi là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.

Ôn Niệm Niệm nhìn Quý Trì, quả thực quá thân thiết, trong trí nhớ của cô, hôm qua Quý Trì vẫn còn kéo tay mình tiễn mười dặm trường đình lên máy bay, khóc như cẩu tử tám trăm cân.

Phú nhị đại ngốc nghếch luôn theo sau ôm đùi, nháy mắt đã lớn vậy rồi!

Ôn Niệm Niệm không cầm lòng được đứng dậy, đi đến chỗ đại học Duyên Tân, Ngu Tiểu Ngọc choáng váng, không giữ được cô, vội vàng hô: "Ê, bà đi đâu vậy!"

Ôn Niệm Niệm đi đến cạnh Quý Trì, muốn mở miệng gọi, nhưng lạo không biết phải nói gì.

Đã lâu không gặp? Nhỡ cậu ấy không nhận ra thì sao giờ.

Tự giới thiệt một lần? Nói hy vọng có thể làm bạn bè?

Hình như hơi kỳ quái.

Ôn Niệm Niệm không ngờ sẽ có một ngày, mình nói chuyện với thằng nhóc Quý Trì kia lại trở nên cẩn thận như thế.

Quý Trì và bạn học bên cạnh đều để ý đến Ôn Niệm Niệm, nhìn cô đầy khó hiểu.

Ôn Niệm Niệm suy nghĩ một lúc lâu, hỏi ra một câu ngây ngốc: "Cậu... quen tôi không?"

Quý Trì nhìn cô, lại nhìn các bạn bên cạnh, chỉ vào mình hỏi: "Cậu đang hỏi tớ à?"

"Ừm."

Quý Trì nhìn chằm chằm, sau một lúc đánh giá mới đáp: "Hình như... không quen lắm."

Có nữ sinh xung quanh cười nói ồn ào: "Aiz da chủ tịch, người ta là muốn đến gần cậu đó."

"Đúng vậy đúng vậy."

Ôn Niệm Niệm bừng tỉnh nhớ ra, Quý Trì hiện giòe là chủ tịch hội học sinh trường Duyên Tân, nghe nói rất được hoan nghênh.

Nhóc con này... quả nhiên không thay đổi, thích tham dự các loại hoạt động.

Quý Trì nghe nữ sinh xung quanh nói vậy, gãi gãi ót, rất ngượng ngùng nhìn Ôn Niệm Niệm: "Cái đó... cậu muốn thêm WeChat hả."

Tuy Ôn Niệm Niệm có chút cạn lời, rất muốn giải thích rõ ràng, cô thật sự không phải coi trọng cậu mới cố ý đến gần.

Nhưng nếu Quý Trì đã mở miệng, vậy thì thêm đi, sau khi thêm dụ dỗ nói ra sự thật, hiểu rõ tình huống thế giới này.

Ôn Niệm Niệm lấy di động, Quý Trì quét mã QR, thêm bạn tốt.

"Hở?" Cậu phát ra một tiếng nghi vấn: "Có phải tớ từng kết bạn với cậu rồi không."

Ôn Niệm Niệm mơ hồ: "Thế á?"

Quý Trì đưa điện thoại đến trước mặt cô, quả nhiên màn hình di động hiểm thị, cậu và Ôn Niệm Niệm vốn đã là bạn tốt, không cần thêm nữa.

"Tớ thêm cậu rồi sao?" Quý Trì khó hiểu: "Khi nào vậy nhỉ!"

Ôn Niệm Niệm càng không nắm nổi mạch não của mình, nếu dựa theo quỹ đạo một đời của nguyên chủ, vận mệnh của cô và Quý Trì căn bản không quen nhau, sao có thể đã là bạn WeChat được chứ.

Lúc này, có nữ sinh bên cạnh thúc giục: "Chủ tịch, sắp bắt đầu cuộc thi rồi, chúng ta đến hậu trường chuẩn bị thôi."

Quý Trì gật đầu, đứng dậy cùng nhóm tuyển thủ tới hậu trường, vừa đi vừa quay đầu nhìn Ôn Niệm Niệm: "Sau này liên hệ nha!"

Ôn Niệm Niệm vẫn còn một bụng câu hỏi muốn hỏi, ví dụ như "cậu thi đậu đại học Duyên Tân thế nào", "vì sao lại học khoa văn", còn có "Giang Dữ ở đâu"...

Cô ngơ ngẩn trở về vị trí, Ngu Tiểu Ngọc vội vàng kéo cô ngồi xuống, thấp giọng nói: "Ban nãy... bà làm gì vậy?"

Ôn Niệm Niệm bình tĩnh giải thích: "Thấy người quen, đi qua chào hỏi thôi."

"Thôi đi! Tôi với bà quen nhau ba năm, sao bà có thể biết Quý Trì được! Mà ốn quen người ta, sao không nói sớm."

"Cậu ấy rất nổi tiếng?"

"Đương nhiên nổi rồi, học thức uyên bác, xuất khẩu thành thơ, là đại tài tử của đại học đối diện!"

Vẻ mặt Ôn Niệm Niệm tràn đầy kinh ngạc: "Thật hay giả thế?"

"Điều này cũng không biết, còn nói quen?"

Ôn Niệm Niệm quen Quý Trì, một vịt con xấu xí điểm thi luôn miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn, đâu nghĩ cậu của hiện tại đã lột xác thành thiên nga trắng rồi?

"Bà còn dám vậy, muốn đến gần cũng đừng chọn thời điểm nhiều người thế chứ, ngầm muốn WeChat là được. Nhỡ bị cự tuyệt thì mất mặt lắm."

"Cậu ấy sẽ không từ chối tớ."

"Tự tin thế sao?"

"Ừm."

Nhiều năm làm cái chân treo trang sức, Ôn Niệm Niệm có tự tin này, Quý Trì không thể từ chối mình.

Ngu Tiểu Ngọc kéo Ôn Niệm Niệm: "Này, mấy người Kiều Gia Gia kia nãy giờ toàn nói về cậu, thật khó nghe!"

"Nói cái gì?"

"Nói cậu không đậu nghiên cứu sinh trường sát vách, mới cân nhắc tìm bạn trai học bên đó."

Ôn Niệm Niệm quay đầu nhìn nhìn, quả nhiên phía sau có hai nữ sinh cũng đang liếc cô, vẻ mặt đầy khinh thường.

"Hai nhỏ đó ở trường mắt gắn trê đầu, khinh thường những người hăng hái thi lên thạc sĩ như chúng ta, đừng để ý bọn họ."

Đương nhiên Ôn Niệm Niệm cũng lười quan tâm, quay đầu xem cuộc thi, đúng lúc này có nam sinh vội vã chạy tới hội trường, nói với bạn học: "Nguy rồi nguy rồi, Tần Hoan và Chu Húc đăng ký thi lúc trước đồng thời có việc, không thể lên sân khấu, giờ cần hai người trường mình thay thế!"

Các bạn học cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, không ai tự nguyện đứng ra.

Đùa chứ, những thí sinh vì cuộc thi này ngày nào cũng cầm sách học thơ, trong bụng có kiến thức mới dám lên sân khấu, bọn họ căn bản không chuẩn bị, làm sao thi?

Nhất định sẽ xấu mặt.

"Hứa Bình, giờ ông mới gọi người bổ sung đi, thời gian chuẩn bị tâm lý cũng không có." Ngu Tiểu Ngọc xoa ngực: "Quá dọa người."

"Vậy phải làm sao đây, không thể hủy bỏ được." Hứa Bình gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng: "Không thì chỉ có thể nhận thua."

"Còn chưa đánh, nhận thua cái gì." Ôn Niệm Niệm không chút để ý đáp: "Cậu tùy tiện gọi hai người, so với nhận thua còn tốt hơn."

"Cũng chỉ có thể như vậy."

Ánh mắt Hứa Bình quét về phía học sinh trong trường, cuối cùng dừng trên người Kiều Gia Gia: "Gia Gia, cậu lên đi, thành tích cậu tốt, hẳn không thành vấn đề."

Kiều Gia Gia lười biếng đứng dậy, dưới ánh mắt các bạn học kiêu ngạo bước tới hậu trường.

Ánh mắt Hứa Bình quét xuống, cuối cùng rơi trên người Ôn Niệm Niệm và Ngu Tiểu Ngọc: "Hai cậu chuẩn bị thi lên thạc sĩ, kiến thức chắc chắn vững, không thì..."

Ngu Tiểu Ngọc lập tức đẩy Ôn Niệm Niệm ra: "Cái này bạn cùng phòng tui hiểu nhất! Văn học cổ đại đọc làu làu, nhất định không thành vấn đề!"

"Được, Ôn Niệm Niệm, cậu đi theo tớ."

Ôn Niệm Niệm: ...

*

Hậu trường, Ôn Niệm Niệm nghe thấy tuyển thủ bên cạnh khe khẽ nói nhỏ: "Nhất định Chu Húc và Tần Hoan biết lần này sẽ thua, sợ mất mặt, cố ý không tới."

"Sớm biết vậy tôi cũng nghỉ rồi, giờ bỏ còn kịp không?"

Ôn Niệm Niệm nhìn sĩ khí bọn họ hạ xuống, nói câu: "Vẫn chưa thi, sao biết việc thua đã định."

Đồng đội bên cạnh đáp: "Cái này còn cần phải đợi sao, người ta chính là 985, chúng ta có thể so với bọn họ?"

"985 thì thế nào, hươu chết về tay ai còn chưa biết đâu."

"Oa, Ôn Niệm Niệm cậu tự tin thế?"

Ôn Niệm Niệm vô cảm đáp: "Ừm, tớ có lòng tin với các cậu, cố lên."

Mọi người: ...

Kiều Gia Gia cười ha ha, mỉa mai nói: "Ai mà chả biết Ôn đại tiểu thư học bằng cách ghi nhớ, nghe nói có một năm học văn học cổ đại, tưởng rằng như vậy là đủ để đậu nghiên cứu sinh ư, thật buồn cười."

Ôn Niệm Niệm nhướng mày.

Mình giỏi thế sao?

...

Cuộc thi bắt đầu, học sinh hai trường xếp thành hai bên, đứng trước sân khấu, mỗi bên sáu người chia thành nhiều lần thi, sau đó tính điểm, cuối cùng là trao giải.

Vòng thứ nhất, hai bên ra đề cho nhau, đáp đề, chỉ nhận số lần đáp đúng.

Đại học Duyên Tân là khách, về lý nên ra đề, Quý Trì làm đại biểu, là người đầu tiên đứng lên, đầy nhịp điệu cao giọng hỏi: "Trong 《 Vọng Nhạc 》 của Đỗ Phủ, 'hội đương lăng tuyệt đỉnh, nhất lãm chúng sơn tiểu' điển cố xuất phát từ đâu?"

"Xuất phát từ 《 Mạnh Tử 》."

Hứa Bình rung chuông đáp: "Nếu nói đến Đỗ Phủ, đề của tôi là: Trong 《 Đăng Cao 》 của Đỗ Phủ, 'phong cấp thiên cao viên khiếu suy, chử thanh sa bạch điểu phi hồi' điển cố được lấy từ đâu, mời bạn học trả lời."

Quý Trì không chút do dự nói: "Lệ Đạo Nguyên, 《 Thủy Kinh Chú 》."

Hiện trường vang lên tiếng vỗ tay ào ào.

Ôn Niệm Niệm không ngờ lại có ngày, bản thân được chứng kiến thời khắc tiểu khả ái Quý Trì hăng hái xông xáo.

Lợi hại nha!

Mở màn chỉ làm nóng cơ thể, hai bên từng người từng người bắt được mười câu,tiếp đến Quý Trì ra đề ――

"Chu huyền dĩ vi giai nhân tuyệt, thanh nhãn liêu nhân mỹ tửu hoành', câu trên nó là gì?"

Khóe miệng Kiều Gia Gia hơi cong lên, ấn chuông đứng dậy đáp: "Hôm qua mới đọc qua 《 Đăng Khoái Các 》của Hoàng Đình Kiên, câu bên trên hẳn là: Lạc mộc thiên sơn thiên viễn đại, trừng giang nhất đạo nguyệt phân minh; như vậy tôi xin hỏi bạn, bài thơ Đường "Cô thiên hoành tuyệt" là kiệt tác của ai?"

Quý Trì lập tức tiếp: "Trương Nhược Hư  trong《 Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ 》."

...

Ôn Niệm Niệm như nghe thiên thư, hai bên cậu một câu tôi một câu cả nửa tiếng, cực kỳ thống khoái.

Phân đoạn phía sau là giành quyền trả lời, đề được đưa ra màn hình, hai bên ai rung chuông trước thì đáp.

Đến vòng thi này ưu thế của đại học Duyên Tân hiện ra, trong đầu tên Quý Trì kia trong như chứa hết tác phẩm thơ Đường thơ Tống, vừa thấy đề đã nhanh chóng ấn chuông, không chút do dự trả lời.

Trước nay lúc học toán chưa từng thấy cậu ấy phản ứng nhanh như vậy!

Mắt thấy điểm số hai bên càng kéo càng xa, các bạn học cũng bắt đầu hơi nhụt chí.

Đội trưởng Hứa Bình lắc đầu, thậm chí còn muốn nhận thua.

Cảm giác bị ấn xuống đất cọ xát thật không dễ chịu.

Đúng lúc này, Kiều Gia Gia quay đầu nhìn người bổ sung thứ hai - Ôn Niệm Niệm, khóe miệng bất thiện giơ giơ lên.

"Ôn Niệm Niệm, không thì, tiếp theo cậu đến thử xem?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro