Chap 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Hạo Tường đi ra, Thâm Hải đang dựa vào lang cang chơi điện thoại.

Anh ta thấy Hạo Tường, kinh ngạc nói: "Anh thế mà thực sự không đem cậu ta ra?"

"Đem ra làm gì? Chờ mấy người lại bắt về à?" Hạo Tường liếc Thâm Hải một cái "Văn phòng trưởng ban ban quản lý nằm ở đâu? Đưa tôi qua đó."


Hạo Tường đi vào văn phòng trưởng ban ban quản lý.

Trưởng ban vừa mới nghe điện thoại xong, ngẩng đầu thấy anh, có chút kinh ngạc hỏi: "Nghiêm tổng? Hôm nay cũng không phải ngày họp, cậu tới đây làm gì?"

"Tôi muốn hỏi chút chuyện về con thỏ kia."

Trưởng ban khó hiểu hỏi lại: "Hả? Con thỏ gì?"

Hạo Tường nheo mắt lại: "Nơi này chỉ sợ chỉ có một con thỏ."

Trương ban nhìn anh nói: "Ngồi trước đã."

Lại nói: "Xin cậu đừng nghĩ tôi giả ngu. Con thỏ kia chính là bí mật của ban chúng tôi."

Hạo Tường cười nhạo: "Từ khi nào mà người của tôi lại thành bí mật của ban quản lý vậy?"

Trưởng ban vỗ đùi: "Ai da, cái gì mà người chứ, vật nhỏ kia còn không tính là bán thú, làm sao có thể tính như vậy."

"Ông không cần xàm xí với tôi." Hạo Tường nghiêng đầu "Nghe giọng điệu của ông, bán thú so ra thấp kém hơn con người nhỉ?"

"Nào có, trong phạm vi thống trị của cậu nhiều bán thú trung thành và tận tâm như vậy, chúng tôi đuổi theo còn không kịp ấy chứ." Trưởng ban cười nói "Vậy theo cậu nói, thỏ không tám trăm cũng có một ngàn, không lẽ con nào cũng đưa đến cho cậu —"

"Tôi nói con thỏ trong phòng thí nghiệm kia."

Hạo Tường cắt ngang.

"... Con kia, thì không được." Trưởng ban kéo kéo khóe miệng "Không hổ là kẻ thống trị, tin tức linh thông, vật nhỏ kia mới tới đây mấy tiếng là cậu đã biết rồi."

"Tại sao không được?" Hạo Tường lạnh lùng chất vấn "Em ấy là bán thú, lại ở trong khu vực thống trị của tôi, chỉ cần em ấy không phạm tội, về tình về lý đều do tôi quản, khi nào thì tới phiên ban quản lý mấy người nhúng tay vào."

"Cậu ta nào phải bán thú." Trưởng ban kiên nhẫn giải thích "Cậu gặp cậu ta rồi, hẳn cũng thấy cả hai khác biệt?"

"Đúng vậy."

"Nghiêm tổng, người làm kẻ thống trị đã nhiều năm, cũng phải hiểu được nỗi lo của chúng tôi chứ? Đừng nói là người, bộ dáng hình thú của cậu ta cũng đều ngốc nghếch như vậy, làm sao tính là bán thú? Đặt ở xã hội con người còn khiến cho dân chúng hoảng loạn ấy chứ, ban quản lý không trực tiếp xử chết cậu ta đã là nhân từ lắm rồi."

"Nhân từ?!" anh cười lạnh.

Hạo Tường đương nhiên biết, bộ dạng ngốc nghếch không thể hiện được nhiều biểu và tai phải không hoàn chỉnh của Tuấn Lâm là ban quản lý ban tặng. Anh đã thấy, Tuấn Lâm ở chỗ ban quỷ lý bị vòng bạc cắm vào mạch máu và xương ở cổ tay dùng để ức chế sức mạnh của cậu ấy.

Anh không dám tưởng tượng, tại phòng thí nghiệm đó, cậu đã bị đối đãi như thế nào.

Mà hiện tại anh gặp được Tuấn Lâm ở đấy, thân thể và tinh thần đều bị tổn thương, ít nhiều đều do thí nghiệm gây ra.

"Tôi đoán rằng sự nhân từ của mấy người khiến Tuấn Lâm chạy còn không kịp ấy chứ."

"Hạo Tường, cậu..."

"Em ấy đúng là không nhanh nhạy lắm, hình thú cũng ngốc nghếch, nhưng em ấy đang tồn tại, không phải là thứ phế phẩm mấy người có thể tùy tiện đem đi thí nghiệm. Ít nhất, đối với tôi là không phải."

Hạo Tường nhìn chằm chằm trưởng ban, gằn từng chữ: "Em.ấy.là.người.yêu.của.tôi."

"Tôi sẽ đưa em ấy đi." Hạo Tường gọn gàng dứt khoát nói.

"Không được. Con thỏ kia là vật thí nghiệm cực kỳ quý hiếm, không thể nào tùy tiện tặng cho cậu." Trưởng ban cau mày.

"Hạo Tường, mấy năm nay ban quản lý đối xử với cậu không tệ, cậu là người biết phân nặng nhẹ, vì sao còn muốn trở mặt với chúng tôi?"

Vật thí nghiệm cực kỳ quý hiếm...

Anh cười nhạo.

"Các người bắt Tuấn Lâm làm thí nghiệm, chẳng qua là muốn nghiên cứu ra phương pháp ức chế sức mạnh của bán thú mà thôi. Có em ấy là mở đầu, sau này còn không biết có bao nhiêu bán thú sẽ bị bắt đi làm thí nghiệm. Hôm nay nói Tuấn Lâm si dại, ngày mai có khi nói bán thú là phế phẩm không chừng, miệng thì lúc nào cũng nói con người và bán thú ngang hàng, kỳ thực muốn cùng các người chung sống hòa bình chỉ mộng tưởng."

Hạo Tường nói một hơi dài, nói xong liền dựa vào sô pha.

*Phiền!

Nói chuyện với đám con người này mệt chết đi được.

Vẫn là thỏ ngốc tốt nhất.

"Cậu nói bậy bạ cái gì đó? Ban quản lý chỉ cần một bán thú để thí nghiệm làm nghiên cứu thôi. Theo cậu nói, trăm năm qua con người không ngừng nghiên cứu cơ thể chính mình, chẳng lẽ cũng vì áp chế bản thân sao?"

"Ông đừng có mà đánh trống lảng, tôi ghét nhất điểm này ở con người. Nói rất dễ nghe, ngoài cái túi da khác nhau thì có gì hơn chúng tôi chứ." Hạo Tường trợn mắt 

"Hôm nay tôi nhất định phải dẫn em ấy đi, nếu ban quản lý muốn hòa bình ngồi xuống nói chuyện tôi nhất định sẽ không từ chối, nếu không, tôi cũng không biết đám bán thú biết ban quản lý làm loại thí nghiệm này sẽ nghĩ gì nữa."

Trưởng ban vẫn không biết điều lên tiếng: "Tôi đã nói cậu ta không phải bán thú."

"Ông nói cũng vô dụng." Hạo Tường mặt không đổi sắc "Khi tôi truyền chuyện này ra ngoài vẫn có thể thêm mắm dặm muối."

"Cậu..." Trưởng ban tức giận nhìn anh một lát, cuối cùng xoa tay thỏa hiệp, thở dài nói "Cậu nghe tôi nói trước, hai ta mỗi người nhường một bước."

"Hai năm gần đây áp lực của ban quản lý đối với kẻ thống trị càng ngày càng lớn, đơn giản là kiêng kị sức mạnh của các cậu ngày càng tăng. Cho nên mới phải vội vã nghiên cứu ra đồ vật này nọ để đề phòng thôi."

Hạo Tường không nhanh không chậm nói " Chức kẻ thống trị này tôi làm chán rồi, đừng ép tôi động tay động chân, các người không là cái gì trong mắt tôi đâu...bán thú tôi còn giết được huống chi con người"

"Cậu..." Trưởng ban kia không thể nói được lời nào đành giữ mạng ngậm mồm

Hạo Tường đứng lên: "Tôi có thể đi đón em ấy rồi chứ?"

Anh không quan tâm cảm xúc của trưởng ban, xoay người rời khỏi văn phòng. Một lát liền tới phòng thí nghiệm, anh cầm chìa khóa khi nãy chưa trả lại cho Thâm Hải nghênh ngang đi vào,

Một đám người mặc đồ trắng tìm kiếm bóng dáng Tuấn Lâm chung quanh, thấy Hạo Tường lập tức tiến lên ngăn cản: "Này, người không phận sự, miễn vào..."

Anh không kiên nhẫn đẩy bọn nhọ ra, dựa theo tiếng hít thở tìm cậu, từ trong đống dụng cụ đầy tro bụi ôm thỏ con ra.

Một tên mặc áo blouse trắng lại nói cám ơn rối rít: "Cám ơn cám ơn, cuối cùng cũng tìm được."

Hạo Tường grừ một tiếng, ôm Tuấn Lâm né tay đối phương: "Làm gì đó?"

Anh chỉ vào vòng bạc ở chi trước của cậu  nói: "Kêu trưởng ban quản lý của mấy người lại đây tháo cái thứ quỷ quái này xuống cho tôi."

"Cái, cái gì?"

"Nhanh lên chút. Còn rùa bò tôi sẽ đem vòng bạc này làm khoen mũi cho mấy người hết."

Đối phương bị ánh mắt hung ác của anh dọa sợ, một bên luống cuống tay chân gọi điện, một bên khán nghị: "Anh là ai? Sao lại hành động như vậy?"

"Tôi? Tôi là ai cũng không đến lượt các người biết" Hạo Tường không quan tâm ôm khư khư Tuấn Lâm vào lòng.

Cậu trong lòng bàn tay anh ngơ ngác ngẩng đầu nhìn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#tnt