Chương 46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lễ mừng hải nhuận mười lăm năm, Phương Tình không nghi ngờ sẽ cùng tham gia với Khang Tư Cảnh. Vì dáng người cô chưa khôi phục hoàn toàn, nên việc chọn trang phục vô cùng cẩn thận, chọn tới chọn lui cuối cùng cô chọn bộ lễ phục màu đen được định chế cao cấp, được thiết kế phần tay áo và dáng váy dài, tương đối bảo thủ. Hơn nữa màu đen mặc lên có thể che được những khuyết điểm của cô, cảm giác cũng không tệ lắm.

Mà Khang tiên sinh rất chịu khó phối hợp với cô, vận 1 bộ tây trang màu trắng, không thể không nói Khang tiên sinh đúng là dáng người rất đẹp, màu trắng cũng phi thường phù hợp với anh.

Hai người đứng cùng một chỗ, một trắng một đen, được, rất tương xứng.

Bởi vì Diệp Thiên cùng Khang Tư Cảnh quan hệ không tồi, cho nên lễ mừng hải nhuận 15 năm lần này quyết định tổ chức ở khách sạn của Thịnh Hoa.

Phương Tình và Khang Tư cảnh mới đi vào thì thấy cửa khách sạn đã trải một thảm đỏ thật dài, thảm đỏ này là chuẩn bị cho các nghệ sĩ đến tham gia bữa tiệc. Do có nghệ sĩ tham gia nên rất hấp dẫn đám phóng viên tới rất đông, phỉa bố trí bảo an ở 2 bên sườn thảm đỏ giữ trật tự.

KHông biết có phải là Phương Tình vận khí quá tốt hay không, cô cùng Khang Tư Cảnh ngồi xe chạy đến khách sạn vừa gặp Trình Mộng Hàm đang đứng trên thảm đỏ, mà người bước đi cùng nàng ta là người cô quen, Bạch Húc Nghiêu.

Sau một năm yên tĩnh thì hôm nay là lần đầu Bạch Húc Nghiêu lộ diện.

Trình Mộng Hàm bây giờ là tiểu thiên hậu chạm tay là bỏng, nàng vừa xuất hiện liền hấp dẫn ánh mắt mọi người, mà Bạch Húc Nghiêu cũng từng làm nghệ sĩ nổi tiếng thần tượng Châu Á, cho dù yên lặng một năm nhưng vẫn thu hút ánh mắt nhìn. Hai người nắm tay nhau đi lên thảm đỏ, quả nhiên là cặp đôi kim thạch cùng bích ngọc, những nghệ sĩ trước đó đã thất sắc ảm đảm, hai người vừa xuất hiện, hiện trường liền láo liên không ngừng.

Trình Mộng Hàm gần đây hoạt động không ít,  hiển nhiên đã thói quen trường hợp này, ở bản ký tên thượng thiêm quá danh lúc sau liền bày ra các loại pose tùy ý các phóng viên chụp ảnh, mà đã từng làm thần tượng Châu Á, Bạch Húc Nghiêu cũng không nói chơi.

Trình Mộng Hàm một thân váy dài mạt ngực màu hồng nhạt, mái tóc dài cài thêm bông hoa. Nhan sắc của cô điềm mỹ đáng yêu, loại diện mạo này mặc kệ nam sinh hay nữ sinh đều được hoan nghênh, chỉ cần có gương mặt này, cô trước kia không có tác phẩm nào nổi bật vẫn được hoan nghênh như cũ.

Mà Bạch Húc Nghiêu chỉ mặc chiếc áo bành tô đơn giản, đứng trước máy ảnh cười hàm súc.

Truyền thông cũng vì cặp đôi được yêu thích này mà tranh nhau chụp ảnh vì hai người, tựa hồ như mọi người đều quên mất 1 năm trước Bạch Húc Nghiêu oanh động giới giải trí.

Đúng lúc này, một đám bảo an nhân viên từ cửa khách sạn đi ra, cũng không phải vì trường hợp phát sinh khẩn cấp bảo đảm trật tự gì, mà là cấm truyền thông chụp ảnh.

Trình Mộng Hàm còn chưa bắt đầu trả lời phỏng vấn đã bị thỉnh sang một bên, cảm giác không được tôn trọng này làm cô ta cảm thấy khó chịu, nhưng làm trò trước mặt nhiều người như vậy nàng cũng không biết tìm ai lí luận, tuy trong lòng khó chịu nhưng cô ta vẫn lui qua một bên.

Bảo an khống chế được truyền thông, bảo đảm bọn họ không chụp được ảnh, liền thấy một chiếc xe chậm rãi đi qua thảm đỏ, trực tiếp dừng ở cửa khách sạn, có người tiến lên kéo cửa xe, từ trên ghế sau bước xuống một nam một nữ.

Trong đó nam nhân một thân âu phục trắng Trình Mộng Hàm có biết, người kia là nhân vật vang dội của thành phố Bắc Kinh, chỉ là nữ nhân bên người nam nhân kia cô ta chưa thấy qua, cô ta nhìn lại, hai người họ đi thật nhanh, chỉ vội vàng thoáng nhìn liền biến mất không thấy,  bất quá chỉ nhìn thoáng qua nữ nhân kia thật xinh đẹp, chẳng lẽ là phu nhân lão tổng Thịnh Hoa.

Trình Mộng Hàm bĩu môi, nhỏ giọng nói thầm : "Thật là  phô trương". Ngay cả cô ta cũng phải nhường đường cho bọn họ.

Bạch Húc Nghiêu nhìn hai người được bảo an vây quoanh đi vào khách sạn, ánh mắt trầm trầm, Trình Mộng Hàm cùng hắn đứng gần, cô ta nói hắn cũng nghe thấy, hắn nhíu mày, âm thanh lạnh lùng  nói : "Không được nói bậy".

Trình Mộng Hàm lè lưỡi nhưng cũng ngoan ngoãn không nói nữa.

Lễ hải nhuận làm ở tầng cao nhất của khách sạn Thịnh Hoa, Phương Tình cùng Khanh Tư Cảnh tiến vào liền không ít người tới chào hỏi, Phương Tình trước kia cũng tham gia các hoạt động với Khang Tư Cảnh nên cũng đã có kinh nghiệm, ứng phó với những người này còn được tính là tự nhiên.

Diệp Thiên cũng đi tới Khang Tư Cảnh hàn huyên, chỉ là Phương Tình ngoài ý muốn nhìn thấy Âu Dương Tĩnh cũng ở đây, theo lý mà nói Âu gia chuyên về gốm sứ, không liên quan gì đến giới giải trí, thế nào àm lại tham gia buổi lễ này? Hay là Âu Dương tĩnh cũng là cổ đông của hải nhuận?

Đương nhiên Phương Tĩnh cũng không hỏi nhiều, cùng Diệp Thiên hàn huyên qua cũng khách khí chào hỏi Âu Dương Tĩnh

Mấy người đơn giản khách sáo đi qua, Âu Dương Tĩnh liền cười hướng Khang Tư Cảnh nói: "Trước kia đang nói chuyện rất tốt, sao lại đi nhiên đổi người trợ lí cùng tôi bàn chuyện, gần đây anh rất bận sao?"

Khang Tư Cảnh nói: "Gần đây có nhiều sự việc, sau này về việc gốm sứ của Âu gia sẽ cùng trợ lí của tôi bàn chuyện."

"Kia xem ra anh thật sự rất bận." Âu Dương Tĩnh cười ý vị thâm trường.

Khang Tư Cảnh cười cười gật đầu, không tiếp tục đề tài nữa, bắt đầu cùng Diệp Thiên bàn chuyện tài chính.

Một bên Phương Tình nghe những lời này lại không khỏi buồn bực trong lòng, Khang Tư Cảnh cùng Âu gia hợp tác lại đưa cho trợ lí phụ trách có phải là liên quan đến vụ ảnh chụp lúc trước? Kì thật anh giải thích với cô là cùng Âu Dương tĩnh bàn công việc cô cũng không nói gì thêm, lại không nghĩ đến anh tránh triệt để hoàn toàn như vậy.

Phương Tình không khỏi nhìn thoáng qua nam nhân bên cạnh, anh nói năng khéo léo, mị lực bắn ra bốn phía, làm người đứng đầu công ti rên thương trường thì lạnh lùng tàn khốc, làm chồng nàng lại giữ thân mình trong sạch.

Phương Tình cảm thấy có chồng như vậy bản thân thật may mắn, nhịn không được cúi người cười cười.

Nếu là lễ mừng, thì những hoạt động kia không thể thiếu, Diệp Thiên cũng chuẩn bị không ít các hoạt động giải trí cho các vị khách.

Hoạt động này được người dẫn chương trình nổi tiếng đảm nhiệm, mở màn là tiết mục là một ban nhạc nổi tiếng nước ngoài biểu diễn, diễn tấu cũng là nhà soạn nhạc trứ danh.

Bài biểu diễn tiết tấu vui tai, tiếp theo là các tiết mục phi thường xuất sắc, thực sự khiến khahcs quý vừa lòng.

Sau mấy tiết mục liền đến Trình Mộng Hàm lên sân khấu, mà nàng lên sân khấu chính là biểu diễn ca khúc đầu tiên 《 thiếu nữ cùng đứa ngốc 》, đây là Phương Tình vì cô ta mà chuẩn bị.

Người chủ trì hướng đến các vị khách giới thiệu, "Kế tiếp theo lên sân khấu vị này gần đây vô cùng nổi bật, là tiểu thiên hậu, nàng thiên ca mới phát hành chưa đến nửa tháng đã đứng đầu các bảng tiêu thụ âm nhạc, tin tưởng các vị quan khách đối với buổi biểu diễn tiệp theo tràn ngập mong chờ, vậy đi, không nói nhiều nữa, cho mời tiểu thiên hậu Trình Mộng Hàm lên sân khấu".

Phía trước mới dựng một sân khấu, nói là mới dựng nhưng ánh đèn sân khấu thực sự chuẩn bị đầy đủ, ánh đèn rọi xuống lộng lẫy, liền thấy Trình Mộng Hàm chậm rãi bước lên sân khấu.

Có thể bước lên sân khẩu như vậy, Trình Mộng Hàm có chút phấn khích, lúc này đây đối mặt với cô ta không phải là các fan hâm mộ mà là các vị đại lão chỉ cần một câu có thể thay đổi vận mệnh của cô ta.

Vì vậy, cô đã chuẩn bị cẩn thận trước khi đến.

Ngay khi tiếng khúc dạo đầu trôi qua, giọng hát ngọt ngào của Trình Mộng Hàm vang lên . . .

Tất cả những người đến dự lễ hôm nay đều là những người ưu tú ở Bắc Kinh, tốchất tương đối cao nên đối với khách quý cũng rất tôn trọng, khi khách biểu diễn trên sân khấu, họ về cơ bản đều bảo trì sự im lặng, thật sự có chuyện muốn nói cũng đều đè thấp giọng nhỏ để nói chuyện với nhau.Ở phương diện ca hát Trình Mộng Hàm vẫn tương đối có thực lực, chỉ là giọng hát quá hạn chế, chỉ có thể theo một thể loại tươi mới và ngọt ngào, mà Phương Tình viết này ca khúc này mang theo một vẻ u ám Gothic, thật sự không phù hợp.Nhưng ca khúc này làm thật là không tồi, thật ra có thể che dấu đoạn ngắn trong giọng của Trình Mộng Hàm.Người soạn nhạc không ai khác, chính là Bạch Húc Nghiêu, tài hoa của Bạch Húc Nghiêu trong ngành đều rõ như ban ngày, đương nhiên những bài hát mà anh tự chế tác sẽ không tệ.Cũng không biết Bạch Húc Nghiêu biết bài hát này là cô viết hay không, quen nhau nhiều năm như vậy, Bạch Húc Nghiêu đương nhiên nhận ra bút ký của cô. Cũng không biết trước đó Trình Mộng Hàm có đưa nó cho anh xem qua không, nếu xem qua, hẳn là có thể nhận ra, nếu đã nhận ra anh lại còn dung túng cho Trình Mộng Hàm chiếm lời nhạc đó làm của riêng, như vậy cô phải hoài nghi lúc trước anh ở trước mặt truyền thông xin lỗi là giả dối bao nhiêu.

Sau khi trình diễn xong, có một tràng pháo tay nồng nhiệt vang lên, Trình Mộng Hàm nhìn lướt qua hội trường, thấy mọi người đều rất thích, cô cảm thấy nhẹ nhõm, cúi đầu mỉm cười.Cô lễ phép lại khiêm tốn cuối chào, đang muốn lui về, lại nghe có một giọng nữ nói: "Khoan đã!"Giọng Phương Tình rất lớn, đủ để người ở đây người đều nghe thấy, bất thình lình làm mọi người kinh ngạc, sôi nổi quay đầu nhìn qua.Mà Trình Mộng Hàm cũng không rõ, nhìn về nơi phát ra thanh âm kia, sau đó nhìn thấy một cô gái mặc lễ phục định chế cao cấp màu đen, ở trước cửa khách sạn cô vội thoáng nhìn qua, nhưng vẫn nhớ rõ bộ dáng đó.Mày Trình Mộng Hàm theo bản năng nhăn lại, không biết vị quý phu nhân này có phải muốn tìm cô gây phiền toái hay không.Phương Tình ở trước mắt bao người bước lên đài, ánh đèn sân khấu chiếu trên người cô và Trình Mộng Hàm, không hề nghi ngờ trên sân khấu bây giờ hai người chính là tiêu điểm.Phương Tình trên đài, nhìn cô gái trước mắt, kiếp trước, cô từng coi cô ta như em gái, tỉ mỉ vì cô ta mà viết nhạc. Cô ta từ một tân binh nhỏ vô danh đến một nữ thần tượng tượng xuất sắc, này có không ít công lao của Phương Tình trong đó.Chỉ là......Cô vĩnh viễn không bao giờ quên, cô gái luôn ngoan ngoãn ngày đó lại kiêu ngạo đắc ý đứng trước mặt cô nói cô ta đang mang con Bạch Húc Nghiêu, hơn nữa còn phải gả cho anh.Loại cảm giác bị phản bội này thật làm người ta đau đến tê tâm phế liệt, lúc ấy cô còn chưa thấy rõ bộ mặt thật của Viên Tâm An, cho nên đó là lần đầu tiên cô cảm nhận được cảm giác bị người ta đâm sau lưng là gì.Vốn tưởng rằng một đời này cô và Bạch Húc Nghiêu sau khi phân rõ giới hạn sẽ cùng cô ta không còn bất kì giao điểm nào trong cuộc sống, lại không nghĩ vận mệnh vẫn để hai người đối mặt nhau theo cách như vậy.Bây giờ mọi thứ đã khác, cô ta không còn có năng lực làm tổn thương cô.Trình Mộng Hàm nghi hoặc nhìn thoáng trên mặt cô, cảm thấy ánh mắt của cô gái này thật kì quái, cô nghĩ nghĩ, hỏi dò: "Vị này phu nhân, cô có việc sao?"
Phương Tình hướng dưới xuống sân khấu nhìn lướt qua, phát hiện mọi người đều đặt ánh mắt về phía này, cô rất hài lòng, lúc này mới hướng cô ta nói: "Tôi đến chỉ muốn hỏi cô, cô thực sự là người viết lời ca khúc《 Thiếu Nữ Và Chàng Ngốc 》sao?"
Phương Tình khi hỏi vẫn luôn chú ý biểu cảm của cô ta, cảm thấy sắc mặt cô ta cứng đờ, ngay lập tức liền xem như không có việc gì, thản nhiên mỉm cười nói: "Không biết vị phu nhân này vì sao lại có nghi vấn như vậy, nhưng là bài hát này thật sự là tôi viết."
Sắc mặt cô ta tự nhiên, khi nói về lời bài hát còn toát ra chút kiêu ngạo nhàn nhạt trong đáy mắt, dáng vẻ coi mọi thứ của người khác thực sự là của riêng họ. Phương Tình cúi đầu cười lạnh một tiếng, cô lại ngẩng đầu ánh mắt lạnh không ít, nhìn vào đôi mắt cô ta gằn từng chữ: "Đây rõ ràng là lời bài hát tôi viết."Dưới đài một mảnh 'ồ' lên, ngay cả Trình Mộng Hàm ban đầu vô cùng tự tin kia ánh mắt cũng đã hơi lập loè một chút, Trình Mộng Hàm ngây người trong chốc lát, vẫn giữ nụ cười ôn hòa và hỏi: "Vị phu nhân này đang đùa với tôi đúng không? Nhưng trò đùa kiểu này chẳng vui chút nào."Trình Mộng Hàm sớm đã đoán được thân phận của cô gái này là Khang phu nhân, cô không biết lí do vì sao cô gái này đột nhiên lên đài nói những lời này với cô ta, là bởi vì thấy lời bài hát này quá tốt, cho nên cô muốn nói đó là của cô sao? Cô gái này thân phận tôn quý, lại có Khang tiên sinh chống lưng, hậu phương vững chắc, nên cũng không phải là không có khả năng đoạt đồ của cô như vậy.Trước đây đưa tin không phải cũng đề qua sao? Để thể hiện ý nghĩa mình, một số phu nhân hào môn đã mua bằng cấp,mua một số bản quyền về văn hóa, và khi họ mua nó, nó đã trở thành của riêng họ, lấy loại phương thức bịt tai trộm chuông này làm người ta cảm thấy cô là một người có học thức có giáo dưỡng.Cũng không biết quý phu nhân trước mặt này có phải cũng giống như vậy không.Nhưng Trình Mộng Hàm cũng không muốn tại đây cúi đầu trước thế loại lực này, đồ của cô, cô cũng sẽ không chắp tay nhường cho người khác.Cho nên trước khi Phương Tình tiếp tục mở miệng, Trình Mộng Hàm đã đứng thẳng eo, tạo cho mình một hình tượng kiêu ngạo bất khuất.Phương Tình đương nhiên không biết suy nghĩ của Trình Mộng Hàm, thong thả ung dung mở miệng nói: "Bài hát này là tôi viết cho ông xã tôi, nhưng thực ra là một tiêu đề được ẩn." Cô nhướng mày nhìn Trình Mộng Hàm, cười như không cười hỏi cô ta: "Chỉ sợ cũng ngay cả Trình tiểu thư cô cũng không biết lời ca khúc này là một tiêu đề được ẩn đi?"Trình Mộng Hàm trong lòng một lộp bộp, đột nhiên có một dự cảm không tốt lắm, nhưng cô ta đánh giá khuôn mặt xinh đẹp kia của Phương Tình, cô ta cảm thấy người như cô vậy hẳn là sẽ không viết ra được lời bài hát như vậy.Cho nên cô vẫn mỉm cười thờ ơ và nói: "Tôi không biết tiêu đề gì ở đây, nhưng thật thắc mắc vị phu nhân này sao lại nói như vậy."Phương Tình cũng không ngờ rằng cô ta vẫn còn nghĩ mình nắm chắc như vậy, đối với cô luôn giữ tâm thái tốt như vậy, Phương Tình thật bội phục.Phương Tình hướng dưới khan đài nhìn lướt qua, rất nhanh tìm được Khang Tư Cảnh trong đám đông, cô bắt gặp ánh mắt của anh, ôn nhu cười với anh, nói tiếp: "Trước khi nói về bài hát này, tôi xin tự giới thiệu một chút, tôi là Phương Tình, vị kia là chồng tôi, Khang Tư Cảnh tiên sinh." Cô chỉ về hướng Khang Tư Cảnh cho mọi người.Thân thể Khang Tư Cảnh cứng một lúc lâu, anh vẫn chịu không được ánh mắt quá dịu dàng của cô nhìn thẳng vào mắt mình, chỉ là đối mặt với ánh mắt chung quanh nhìn qua, anh lại vẫn là vẫn bảo trì sự bình tĩnh và ưu nhã hướng mọi người một cái gật đầu, chỉ là tay cắm ở túi quần kia sớm đã bởi vì nắm chặt mà toát mồ hôi.Sau phần giới thiệu, Phương Tình tiếp tục nói: "Mọi người hãy nhìn vào nửa đầu bài hát này, 'Bình minh nở rộ trong những bông hoa nở, lá gió mùa thu đầy màu sắc, cô gái lặng lẽ ngồi hát trên sàn và chàng ngốc không thể cưỡng lại trốn sau thân cây, ý cười giữa mày lặng lẽ bay qua, lắng nghe thành kính vui sướng, nén nụ cười giống như kẻ ngốc'. Chữ cái đầu tiên của mỗi câu trong lời bài hát là "FQAKSJ", đây vừa đúng là chữ cái đầu tiên của 'Phương Tình yêu Khang Tư Cảnh'.Phương Tình nói xong, không ít người ở đây khoa tay múa chân một chút, sau đó liên tục gật đầu.Phương Tình nhìn thoáng qua Trình Mộng Hàm, thấy sắc mặt Trình Mộng Hàm có chút tái nhợt, ánh mắt anh lóe lên sự hoảng loạn, đã không còn sự tự tin lúc đầu.Phương Tình mắt lạnh nhìn, lại hỏi một câu: "Cho nên, tôi hỏi lại lần cuối Trình tiểu thư, lời bài hát này là cô viết sao?"Khóe miệng Trình Mộng Hàm giật giật, ánh mắt vô thức nhìn mọi người dưới khán đài, nhiều người nhìn như vậy, lại còn có truyền thông nhiều như vậy, nếu cô thừa nhận thì thanh danh của cô, thật vất vả lắm mới tích lũy nhân khí lại trong nháy mắt hóa thành hư ảo.Cho nên cô tuyệt sẽ không dễ dàng thừa nhận.Giờ phút này chẳng sợ mặt tái nhợt, cô lại vẫn cười nói: "Nhưng nó chỉlà một sự trùng hợp ngẫu nhiên mà thôi, chữ cái đầu tiên của mỗi lời bài hát có thể tạo nên rất nhiều câu nói, chỉ vừa trùng hợp với câu nói kia của Khang phu nhân."Nhìn dáng vẻ chưa thấy quan tài chưa đổ lệ của cô ta, Phương Tình liền lại nói: "Được rồi, cô nói đó là trùng hợp thì chúng ta tạm thời xem như trùng hợp, chúng ta sẽ xem một sự trùng hợp nữa. Chúng ta xem tiếp đoạn tiếp theo của lời bài hát, 'Trong màn đêm trống vắng, dòng chảy của những ngôi sao và tán ra như ánh sáng bất diệt, nụ cười giảo hoạt lóe lên trên khuôn mặt, chàng ngốc bị cô cười liền phá bỏ giãy giụa lưu lạc khuynh tâm đôi tay nắm chặt'. Mọi người hãy xem chữ cái đầu của mỗi câu là 'KSJAFQ' và đây là chữ cái đầu tiên của 'Khang Tư Cảnh yêu Phương Tình', nếu cô nói đoạn trước là một sự trùng hợp, thì đoạn sau cũng là một sự trùng hợp? Hai sự trùng hợp xuất hiện trong một bài hát cùng một lúc, đó không phải là quá trùng hợp rồi sao? "Nghị luận dưới đài thanh trở nên kịch liệt, sắc mặt Trình Mộng Hàm càng khó coi, cô bị hỏi đến á khẩu không trả lời được, vô thức nhìn dưới đài, cô nhanh chóng tìm được Bạch Húc Nghiêu, mày xoắn chặt ánh mắt xin giúp đỡ nhìn anh, nhưng mà Bạch Húc Nghiêu lại ninh mày, dùng một loại tức giận trong ánh mắt nhìn cô một lát liền trực tiếp xoay người rời đi.Trong lòng Trình Mộng Dao lộp bộp một tiếng, ánh mắt lại quét truyền thông và những người đang nói về nó dưới đài, chân tay cô bắt đầu luống cuống lên, Bạch Húc Nghiêu không còn ở nơi này, cô không biết nên làm cái gì bây giờ, theo bản năng muốn trốn.Phương Tình nhìn ra mục đích cô ta, cô đột nhiên túm chặt tay cô ta nói: "Cô còn chưa nói rõ ràng, lời bài hát kia là cô viết sao?"Trước ánh đèn flash không ngừng nhấp nháy dưới đài, còn có ánh mắt chỉ chỉ trỏ trỏ của người khác, Trình Mộng Dao nghĩ rằng có lẽ thanh danh một tài nữ của cô sẽ biến mất sau ngày hôm nay, không chỉ thế cô còn phải cõng cái danh cẩu đạo, cô chỉ cảm thấy phẫn nộ lại bực bội, cô hất tay Phương Tình ra, nghiến răng nghiến lợi nói: " Đúng đúng đúng, không phải tôi viết, cô hài lòng chưa?"Nói xong liền chạy xuống đài, vội vàng rời khỏi hội trường, Khang Tư Cảnh muốn cho người đuổi theo, Phương Tình lại dùng ánh mắt ra hiệu với anh, nên nói đều đã nói rõ, không có gì phải đuổi theo, hôm nay truyền thông hiện diện nhiều như vậy, hành vi của Trình Mộng Hàm sẽ sớm được phơi bày, cô ta tự nhiên sẽ chịu trừng phạt xứng đáng, thật sự không cần Khang Tư Cảnh phải ra tay.Phương Tình từ trên đài đi xuống, Khang Tư Cảnh kéo tay cô qua, cúi đầu nhìn cô, trên mặt anh mang theo nụ cười, trong mắt cũng lộ ra ý cười, Phương Tình cảm giác mỉm cười trong ánh mắt kia của Khang Tư Cảnh như cất giấu được che giấu, tư lưu một tiếng là có thể đem cô hít vào đi, cô rùng mình một cái, có chút sợ.Sau khi lễ mừng kết thúc, Khang Tư Cảnh liền vội lôi kéo cô, anh kéo cô lên xe, một tay đem cô bế đặt trên đùi anh.Anh ngẩng đầu nhìn cô, Phương Tình cảm thấy ánh mắt anh nóng đến đáng sợ. Bàn tay lớn của Khang Tư Cảnh vuốt ve ở sau lưng cô, mỉm cười nói với cô: "Khang Tư Cảnh yêu Phương Tình, Phương Tình yêu Khang Tư Cảnh, hóa em yêu anh nhiều như vậy, mang tất cả tình yêu đối với anh viết vào lời bài hát."Đôi tay Phương Tình câu lấy cổ anh, nghiêng đầu hướng anh cười ngọt ngào nói: "Đó là điều đương nhiên, quả thực em rất yêu Khang tiên sinh, yêu đến khắc cốt ghi tâm."Nghe được cô lời nói Khang Tư Cảnh lại ngẩn người, sau đó Phương Tình nhìn đến ý cười trong mắt anh mờ dần xuống tựa như một chùm lửa dần tắt trong gió.Phương Tình bị bộ dáng này của anh làm hoảng sợ, vội hỏi anh: "Làm sao vậy?"Khang Tư Cảnh lại đột nhiên một tay ôm cô vào lòng, anh tham lam hít mùi hương cơ thể cô, dùng ngữ khí kỳ quái nói với cô: "Phương Tình em đừng biến mất được không?"Phương Tình mông lung trước lời này của anh, vội hỏi nói: "Sao anh lại hỏi vậy? Làm thế nào em có thể biến mất được?"Anh ôm cô càng chặt hơn, giọng nói cũng thắt lại, giọng điệu gần như thay đổi hoàn toàn: "Anh luôn cảm thấy em thật sự không phải là em, anh sợ hiện tại anh vẫn đang trong mộng, sợ em sẽ đột nhiên biến mất."Phương Tình quả thực muốn cười khi nghe được lời nói ngớ ngẩn này của anh, Khang Tư Cảnh luôn giữ bình tĩnh, hiếm khi biểu hiện lo lắng như vậy, cô có chút đau lòng, sờ sờ đầu của anh nói: "Sao em có thể không phải thật sự? Vậy anh nói em hiện tại không phải em thật sự, thế nào mới là em thật sự?"Khang Tư Cảnh không nói gì, nhưng trong lòng anh lại nói với cô, em chân sẽ không yêu anh, bất luận anh làm thế nào đều sẽ không yêu anh, thậm chí chán ghét anh đến hận không thể giết chết anh.Nhưng mà bầu không khí giờ phút này quá đẹp, anh không muốn nói ra những lời như vậy.Phương Tình lại cảm thấy anh quá ngốc, cô cọ cọ trên đầu anh, nhịn không được cười cười nói với anh: "Khang Tư Cảnh, anh đừng ngốc như vậy, làm em cảm thấy đều không giống anh chút nào."Khang Tư Cảnh không nói chuyện, dường như thực hưởng thụ cảm giác được cô nhớ nhung thân thiết như vậy, chỉ là Phương Tình cọ anh trong chốc lát lại cảm thấy hơi thở của anh trở nên dồn dập, sau đó anh ghé vào tai cô, dùng giọng bị đè nén nói với cô: "Em đừng cọ anh, anh muốn.""......"Ai nha người này...... Khung cảnh tốt đẹp và thâm tình như vậy mà lại nói ra loại lời này, thật là kẻ lưu manh!Tác giả có lời muốn nói: Khang tiên sinh: Cho anh thôi cho anh thôi anh anh anh QAQ


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro