Và chúng ta đã là hai thế giới
Taehyung không phóng đại nỗi đau nhưng bản thân anh cũng chẳng còn là đứa trẻ.
Hiện thực chính là hiện thực, trân trọng nó là điều bắt buộc phải làm
Mãi đến bây giờ Taehyung mới hiểu, đắm say bầu trời là mộng tưởng viễn vông nhất của loài người.
Nó quá rộng, quá bao la, quá xinh đẹp, cho nên nó không là vật sở hữu của riêng ai
Jungkook cũng thế
Taehyung đã thôi những tủi hờn, đã thôi bật ra những tiếng nỉ non vô dụng. Taehyung đã thôi làm một người cuồng nhiệt chỉ biết chạy theo bóng mặt trời
Taehyung đã thương bản thân thêm một chút.
Jubgkook suy đến cùng cũng chỉ là một thiếu niên vừa tròn tuổi, không thể trách suy nghĩ quá ngây ngô, thật sự không thể trách
Ngay từ đầu, là Taehyung dẫn dắt Jungkook vào mối quan hệ này, là Taehyung tự biến thành một con thiêu thân, đắm chìm vào ngọn lửa
Biết là sẽ chết, nhưng chẳng thể dừng chân
Biết là đau khổ, nhưng chẳng thể quay đầu
Taehyung không còn đợi Jungkook cùng ăn cơm tối
Taehyung không còn mua quần áo cùng tone màu cho cả hai
Taehyung không còn ôm Jungkook mỗi đêm, bảo em rằng hãy bảo vệ anh khỏi bóng tối
Taehyung không còn nói yêu Jungkook nữa
Không phải là Taehyung ngừng yêu em, chỉ là Taehyung nhận ra được cái giá quá đắt khi đánh đổi tuổi xuân với một người mà có thể rời đi bất cứ lúc nào
Taehyung sợ, nếu bản thân đắm chìm quá sâu sẽ bị đại dương nuốt chửng
Từ bao giờ nỗi đau khổ ấy chiếm lấy Taehyung, một kẻ không thiết tha gì với bản thân
Từ bao giờ, Taehyung lại trở nên yếu mềm và nhút nhát đến vậy
Nhưng Taehyung chưa từng khóc, bởi lẽ nếu ngừng khóc rồi, Taehyung sẽ buông đi mối tình mà bản thân vẫn hằng quý trọng
Jungkook nhận ra sự khác thường ấy
Em cảm thấy mọi thứ đang dần nhạt nhòa, đang dần trượt khỏi quỹ đạo mà em luôn nắm lấy
Em cố gắng ở bên Taehyung nhiều hơn, ngay trong chính căn nhà của cả hai, em thấy sao quá đơn độc
Em ôm Taehyung mỗi đêm, mặc cho anh quay lưng về phía mình
Em vứt hết thứ đồ khác màu của cả hai
Em nói yêu Taehyung mỗi sáng
Nhưng Taehyung không đáp lại
Jungkook rất đau, thực sự rất đau
Và Jungkook biết không, nỗi đau của em đã là gì với kẻ gần đất xa trời như Taehyung
Em chưa từng đắm mình dưới cơn mưa rả rít
Em chưa từng yêu ai đó đến kiệt quệ, đến mức buồng phổi cắm rễ của thứ hoa lưu ly
Em chưa từng chấp nhận làm kẻ thay thế
Em chưa từng ngồi bên bờ biển cả một ngày, nghe tiếng sóng trách móc bản thân, nghe hơi gió lạnh khiến tay chân tê cóng
Em chưa từng nhìn thấy người yêu của mình ở bên mình với tâm trí đặt ở nơi phương xa, nơi có nàng thơ của đời em, có nàng công chúa mà em nguyện làm hoàng tử trọn kiếp
Em chưa từng như thế
Hoa nở hoa tàn, tình chớm tình tan
Đời người rồi sẽ có lúc đánh đổi tất cả vì tình yêu, không cần biết tương lai ra sao, không cần nghĩ quá khứ thế nào, chỉ cần hiện tại bên nhau là quá đủ
Chúng ta gặp nhau khi tháng năm vội vã, cớ vì sao lại chẳng thể cùng nhau sống đến bạc đầu
Taehyung, hãy để em yêu anh thêm lần nữa, hãy để em bên anh như cách em đã từng, đừng để chúng ta tách nhau làm hai thế giới, nơi mà vắng bóng mặt trăng, không thấy mặt trời.
Làm ơn, cho chúng ta một cơ hội nữa
Không phải kết thúc ở đây
Không phải kết thúc ngay lúc này
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro