Chương 2: Trúng độc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit+Beta: AS

Ngay tức khắc cậu cảm giác huyết khí dâng trào, có một ngọn lửa nhỏ lưu chuyển trong bụng, cậu đỡ trán, lập tức bấm tay đọc khẩu quyết, hòng muốn nâng cao tinh thần sắp tan rã của mình, Quý Lãng Nguyệt thử dùng linh lực để tản nhiệt, nhưng vô dụng, cậu không thể nào tụ được linh lực.

Trong người càng ngày càng nóng.

Nóng đến mức khiến cậu muốn cởi sạch y phục trên người xuống.

"Sư phụ, người làm sao vậy?"

Giang Hoài Ngọc phát hiện sư phụ có gì đó không bình thường, nhanh chóng tiến lên đỡ lấy Quý Lãng Nguyệt, thì thấy cả người cậu nóng đến đáng sợ, ánh mắt mê ly, làn da vốn trắng như tuyết giờ đây phủ một lớp phấn hồng.

Quý Lãng Nguyệt dùng một chút lý trí cuối cùng còn sót lại cầu cứu hệ thống.

"Bây giờ phải làm thế nào?"

Vốn dĩ nữ chính mới là người bị trúng độc, bây giờ người bị trúng độc lại là bản thân chuyện này hoàn toàn thoát khỏi tuyến cốt truyện, nếu bản thân lếu lều với Giang Hoài Ngọc, chắc chắn nàng sẽ cho rằng mình ỷ vào thân phận sư phụ mà xâm phạm nàng!

[Ký chủ 321, kế hoạch có biến, trước tiên rời khỏi nơi này]

Quý Lãng Nguyệt thở phào, rồi cho Giang Hoài Ngọc ánh mắt sắc bén.

"Đồ nhi, mau đổ canh này đi, sau này đồ bên ngoài đừng tùy tiện ăn."

Sẽ chết người đấy chứ đùa!

Nói xong, Quý Lãng Nguyệt vứt Giang Hoài Ngọc đang trợn mắt sững người, ngự kiếm đi về phía cấm địa, bởi vì ý thức tan rã, cậu ngự kiếm xiêu xiêu vẹo vẹo, nhiều lần suýt bị rớt xuống.

Cuối cùng cũng đến cấm địa, Quý Lãng Nguyệt không chú ý đến việc, kết giới cấm địa đã bị phá hư.

Cậu đặt mông xuống đất, cả người khô nóng khó chịu, y phục đã bị cởi ra một nửa, giờ này lỏng lẻo treo trên người cậu, nhìn cảnh này không ai có thể tin được, đây là đại sư huynh Quý Lãng Nguyệt thường ngày không chút cẩu thả.

Quý Lãng Nguyệt thở hổn hển nói với hệ thống.

"Nhanh đưa giải dược cho tao."

Hắn thật sự sắp nổ tung rồi.

[Ký chủ 321, Tình Độc không có giải dược]

"Cái gì!"

[Vẫn chưa thiết kế ra giải dược của Tình Độc, cho nên ký chủ 321 hãy tự giải độc cho mình]

Hệ thống nói xong những lời này, rồi cũng off luôn, không phát ra một âm thanh nào nữa.

Quý Lãng Nguyệt:...

Đây là cái hệ thống lừa người.

Tình Độc trong tiểu thuyết quả nhiên lợi hại, cho dù trong người cậu có thiên hạ chí bảo Lãnh Ngọc Hoàn, cũng không cách nào ổn định được tâm thần.

Quý Lãng Nguyệt sớm mất đi sức lực ngự kiếm, bằng không đã chạy đi tìm một tiểu sư đệ giải độc, Qúy Lãng Nguyệt ngồi dựa vào tường, ý thức dần mơ hồ, trong lòng cậu cười khổ, chẳng lẽ lại phải chết thêm lần nữa? Cứ như thế này mà chết đi?

Lúc bừng tỉnh, trong tầm mắt của cậu xuất hiện một đôi giày ám văn màu đen.

Người nọ ngồi xổm bên cạnh cậu.

Ánh mắt Qúy Lãng Nguyệt dời lên, thấy một tấm áo choàng màu đen, xung quanh tấm áo choàng bị sương mù vây quanh, lại di mắt lên, cậu nhìn thấy khuôn mặt cực kỳ tuấn mỹ, làn da của người nọ trắng nõn, đôi mắt yêu dã còn phía dưới là đôi môi mím chặt, trên khuôn mặt mang theo nửa lạnh lùng nửa tà khí.

Qúy Lãng Nguyệt cảm thấy gương mặt này khá quen, nhưng hiện tại đầu óc của cậu đã biến thành một đoàn hồ nhão, nhìn thấy người, như lúc chết đuối thấy cọng rơm cứu mạng, cậu cầm lòng không đặng ôm lấy hắn, gác đầu mình lên hõm vai đối phương, giọng nói khàn khàn, lại mang theo sự khó chịu.

"Giúp ta."

Cái nóng gần như đốt cháy thân thể cậu.

Cấm dục gì kia, thân phận gì kia cậu từ bỏ hết.

Qúy Lãng Nguyệt chỉ mong được giải thoát.

Lệ Vãn Kim thu Cốt Trùng được thả ra lại, hơi ngạc nhiên nhìn nam nhân trước mặt đang nhào vào trong ngực hắn.

Người này, thật sự là Quý Lãng Nguyệt nghiêm túc cứng nhắc kia?

Đêm nay Lệ Vãn Kim lẻn vào cấm địa, tìm kiếm chí bảo Lãnh Ngọc Hoàn của Thanh Vân Phong để tu luyện, hắn ngạc nhiên vì đi vào không tốn chút công phu nào, không ngờ lão già Thiên Dương này cực kỳ giảo hoạt, cấm địa chỉ là ngụy trang, bên trong cái gì cũng không có.

Lệ Vãn Kim đang chuẩn bị rời đi, thì thấy một bóng người ở sơn động bên cạnh.

Quý Lãng Nguyệt.

Nói đến hai người vẫn là sư huynh đệ đồng môn.

Có điều một là trăng sáng trên trời đại sư huynh, một là li kinh phản đạo* tiểu sư đệ.

*Li kinh phản đạo: Không tuân theo luân lí.

Lệ Vãn Kim biết ánh mắt người của người dư huynh chính nghĩa này không bao giờ nhìn hắn một cái, sau khi bản thân giết chết Thiên Dương, 'hắn' càng hận bản thân tận xương.

Sao Lệ Vãn Kim lại không ghét đại sư huynh này? Luôn làm bộ làm tịch, dáng vẻ cao cao tại thượng, năm đó hai người giao thủ, Qúy Lãng Nguyệt đâm hắn mười một kiếm, mỗi kiếm đều là sát chiêu, bao nhiêu lần hắn ôm tâm tình không muốn sống nữa, không ngờ lại rơi vào ma đạo, lúc này hắn mới nhặt về được cái mạng.

Hiện giờ đại chiến tiên ma sắp đến, Quý Lãng Nguyệt là người của Thanh Vân Phong, cũng là người duy nhất trong hai giới tiên ma có thể đại chiến một trận với hắn, nếu hôm nay giết chết cậu, ngược lại sẽ bớt được không ít việc.

Nghĩ như vậy, Lệ Vãn Kim lặng lẽ đi đến trước mặt Quý Lãng Nguyệt, nhưng lại phát hiện ra người này có chút bất thường.

Quý Lãng Nguyệt từ trước đến giờ luôn là người đứng đắn cứng nhắc không chút cẩu thả, trên xiêm y chưa từng xuất một nếp nhăn, trùm kín người hơn cả nữ nhân, khuôn mặt vĩnh viễn diện vô biểu tình, dáng vẻ cao cao tại thượng.

Qúy Lãng Nguyệt hiện tại, xiêm y nửa cởi, ánh mắt mê ly, còn mang theo cả ánh nước, thân thể ửng hồng, vừa thấy hắn đến, liền nhào lên ôm hắn.

Độc Trùng trong tay Lệ Vãn Kim chỉ cần chạm vào là nổ ngay, nhưng lúc đến bên tai Quý Lãng Nguyệt lại dừng tay.

Không thể không nói, mặc dù Quý Lãng Nguyệt làm người chán ghét, nhưng lại có khuôn mặt không tôi.

Lệ Vãn Kim đây người Qúy Lãng Nguyệt ra, nheo đôi mắt đánh giá cậu.

Thì ra trúng Tình Độc.

Lệ Vãn Kim cười lạnh trong lòng.

Đại sư huynh thiên tử chi kiêu bởi vì trúng Tình Độc nên kinh mạch đứt đoạn nổ tan xác mà chết, nghe qua thật khiến lòng hắn thoải mái.

Hắn không chút lưu tình đẩy Qúy Lãng Nguyệt ra xa, phủi y phục, chuẩn bị rời đi, thì bị cậu túm chặt tay áo.

"Xin ngươi."

Hai chữ uyển chuyển lại thể hiện được dục niệm to lớn.

Bước chân của Lệ Vãn Kim chợt dừng lại.

Qúy Lãng Nguyệt chưa bao giờ cầu xin người khác? Mà nay, cậu cầu xin bản thân hắn?

Cầu xin hắn đ** cậu?

Lệ Vãn Kim từ trên cao nhìn xuống nam nhân quỳ trên mặt đất, con ngươi màu đậm bỗng nhiên sáng lên, hắn nắm lấy khuôn mặt của Qúy Lãng Nguyệt.

Không ngờ rằng xúc cảm rất tốt, nếu chỉ nhìn mặt, Qúy Lãng Nguyệt chắc chắn là một mỹ nhân đẹp nhất trần đời, băng cơ ngọc cốt*, toàn thân không có chỗ nào là không đẹp.

*Băng cơ ngọc cốt: Dáng điệu trắng nuột min màng.

"Cầu xin ta làm gì?" Lệ Vãn Kim cúi người, sáp đến bên tai cậu hỏi.

"Cứu ta."

"Cứu như thế nào?" Ác thú Lệ Vãn Kim nổi lên.

"..."

Đối phương chìm vào im lặng.

Lúc Lệ Vãn Kim sắp mất kiên nhẫn, bỗng nhiên nhìn thấy khóe mắt của Qúy Lãng Nguyệt đỏ hoe, giọng nói mang theo sự thẹn thùng và gợi cảm khó có thể miêu tả.

"Giải Tình Độc."

Đôi mắt Lệ Vãn Kim nheo lại, Qúy Lãng Nguyệt đêm nay, làm hắn bất ngờ không thôi.

So với việc giết chết một người cho hả giận, thì đ** người ấy càng thú vị hơn.

Lệ Vãn Kim nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt phiếm hồng của Qúy Lãng Nguyệt, cảm nhận đối phương rùng mình, Lệ Vãn Kim nhếch môi, hắn chú ý đến một nốt ruồi son trên xương quai xanh của Qúy Lãng Nguyệt, cúi người, cắn xuống.

Qúy Lãng nguyệt ngửa đầu, bày ra đường cong hoàn mỹ, yếu ớt như một con hạc.

"Ưm"...

Đôi mặt Lệ Vãn Kim đỏ sậm, hắn thừa nhận, bản thân đã bị Qúy Lãng Nguyệt quyến rũ mất rồi.

Từng trận gió lạnh thổi qua, ánh trăng như tấm rèm mỏng, phủ lên thân thể của hai người.

+

Hôm sau.

Sáng sớm ở Thanh Vân Phong có hơi lạnh, Qúy Lãng Nguyệt bị lạnh tỉnh, mới vừa mở mắt ra, cậu liền nhíu mày.

Cả người đau nhức.

Cậu giãy giụa ngồi dậy, nhìn thấy dấu vết trên người, khuôn mặt trợn trừng, Tình Độc đã được giải chứng minh tối qua cậu đã được ai đó cứu.

Nhưng người đó là ai đây...

Qúy Lãng Nguyệt hoàn toàn không nhớ gì.

May mà cậu xuyên qua không phải tiểu thuyết ABO, bằng không cậu phải đi tìm bố cho đứa bé trong bụng.

"Hệ thống, người ngày hôm qua là ai?"

Cái đáng sợ của Tình Độc không phải không có thuốc giải, mà là Tình Độc sẽ luôn phát tác, yêu cầu phải liên tục giải độc.

Đây là quyển sách được thiết lập rất thần kỳ, Qúy Lãng Nguyệt nhớ rõ tổng cộng phải giải ba lần độc, người giải độc có thể khác nhau, nhưng bản thân Qúy Lãng Nguyệt vẫn muốn tìm người kia hơn.

Bản thân cậu chính là thiên tử chi kiêu, trong quyển tiểu thuyết này là nam chính chủ phiên, nếu để cho người khác (nữ chính) biết cậu giải Độc Tình như thế nào, cốt truyện này xem như không cần phải đi tiếp nữa.

Thế giới hoàn toàn sụp đổ!

[Ký chủ 321, tối hôm qua hệ thống không online, cho nên không biết người kia là ai.]

Qúy Lãng Nguyệt:...

Giữ mày có tác dụng gì.

Cậu mặc y phục xong, cảm thấy phía sau lành lạnh, có thứ gì đó chảy ra, hơn nữa còn rất nhiều.

Mặt già của Qúy Lãng Nguyệt đỏ lên, lập tức mặc xong y phục đi về phía sơn tuyền tắm rửa một phen.

Dưới chân núi Thanh Vân Phong có một sơn tuyền, nước trong ao ấm áp quanh năm, thích hợp tắm rửa, Qúy Lãng Nguyệt ngự kiếm đến sơn tuyền, cởi xiêm y ra ngâm mình vào nước, lập tức cảm thấy xương quai xanh có chút đau đớn, cậu cúi đầu thì thấy, nốt ruồi son trên xương quai xanh, có một dấu răng cực kỳ nổi bật.

Đm, người nọ có họ hàng với chó à.

Ngâm ở sơn tuyền xong, Qúy Lãng Nguyệt thay y phục, trở về bộ dáng đại sư huynh không chút cẩu thả kia, cứng nhắc lại cấm dục kia, chẳng qua bản thân cậu lại không biết, đôi môi sưng đỏ của mình.

Qúy Lãng Nguyệt trở lại Bắc Viện, thấy Giang Hoài Ngọc cũng ở đó, dường như đã đợi rất lâu rồi.

"Có chuyện gì?"

Giang Hoài Ngọc quay đầu lại, mở to mắt nhìn Qúy Lãng Nguyệt, đôi mắt kia vừa to vừa đẹp đánh giá cậu từ trên xuống dưới, cuối cùng, tầm mắt dừng trên đôi môi cậu.

Chỉ một giây, Giang Hoài Ngọc nhanh chóng cúi đầu.

"Sư phụ, đồ nhi lo cho sức khỏe của người, cho nên mới đến đây nhìn xem."

"Không cần lo lắng, đi tu luyện đi."

Qúy Lãng Nguyệt chuẩn bị trở về phòng, bỗng nhiên một tia khói tím bay tới, cậu khẽ nhíu mày.

"Không hay, đã xảy ra chuyện."

Qúy Lãng Nguyệt lết tấm thân như bị nghiền nát đuổi theo tia khói! Nơi phát ra tín hiệu, đã có mười mấy đệ tử chờ ở đó, trên mặt đất, có hai đệ tử cao giai bị ngất, Qúy Lãng Nguyệt tiến lên thăm dò hơi thở, thấy vẫn còn thở, không đáng lo ngại.

"Đại sư huynh, đêm qua có người lẻn vào cấm địa, còn phá hỏng kết giới, đánh thương các sư đệ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro