khi phi chi sung nguoi 11-24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

truyen nay ko phai do t sang tac ma chi la thay truyen hay len up len moi nguoi cung chia se thoi. Neu tac gia cho la vi pham ban quyen thi lien he yh cua t; tieuthuchuabietyeu_yume t se go xuong ngay.

chuong 11: cu tuyet yeu

Ba ngày sau, cuối cùng chiếc ghế của Chân Linh đã làm xong, khi Bích Ba đem xe lăn kia đẩy vào, trên mặt Chân Linh không khỏi nở ra nụ cười thỏa mãn, thợ mộc Vương phủ này trái lại rất lợi hại, nàng vốn tưởng rằng làm sẽ rất cẩu thả, không nghĩ tới làm cẩn thận như thế, xem ra thợ thủ công cổ đại, quả là thợ giỏi.

“Bích Ba, đỡ ta ngồi lên đi.”

“Tiểu thư, được ạ.” Bích Ba nói xong, đi qua đỡ Chân Linh từ trên giường đi tới, nhẹ nhàng mà dìu nàng ngồi trên xe lăn.

Sau khi Chân Linh ngồi xuống, liền lấy tay nhẹ nhàng mà đẩy bánh xe một cái, xe lăn liền đi về phía trước, không cần khí lực quá lớn, lại rất thuận tiện.

Bích Ba nhìn cái ghế kỳ quái này, không nhịn được thán phục mà kêu lên.

“Tiểu thư, thật tuyệt, vậy thế này có thể tùy ý mà đi lại rồi, tiểu thư, sao người nghĩ ra được? Thật là quá thông minh.”

Chân Linh ngồi ở trên xe lăn, ảm đạm cười.

“ Lúc cần liền tưởng tượng ra được.” Nụ cười của nàng rất lãnh đạm, hai mắt cũng là một mảnh tĩnh mịch, Chân Linh lúc này, như là một gốc cây hàn mai đứng đón gió, có khí chất trong trẻo lạnh lùng và bình tĩnh, dường như tất cả mọi thứ trên thế gian cũng không vào được mắt của nàng, lạnh nhạt khiến người ta sinh ra đau lòng.

Bích Ba sửng sốt, mấy ngày nay tiểu thư lúc nào cũng tràn ngập tinh thần phấn chấn, vì sao hôm nay tiểu thư sẽ có tản ra cảm giác bi thương, tiểu thư nàng làm sao vậy?

“Tiểu thư… Có phải người không thoải mái hay không?” Cuối cùng Bích Ba vẫn không nhịn được lo lắng hỏi.

Chân Linh nghe vậy lắc đầu cười khẽ.

“Bích Ba, ta không sao, vì sao hỏi như vậy?” Bích Ba cũng đã nhìn ra sao? Thực ra hôm nay trong lòng nàng thật sự có chút buồn bã.

Hôm nay, là ngày thứ năm nàng xuyên qua đến thời không này rồi, mà ngày thứ năm này, cũng là sinh nhật hắn.

Bọn họ vốn nói, sau khi hoàn thành một nhiệm vụ tốt nhất, liền cùng nhau đi biển Ê-giê vì sinh nhật hắn, nhưng mà lúc nàng tràn đầy vui sướng mà mong đợi sớm hoàn thành nhiệm vụ, hắn lại dùng cách tàn nhẫn nhất giết nàng, đau lòng lúc đó, đã không cách nào dùng lời nói biểu đạt được, một người đàn ông mình đã yêu bảy năm, người đàn ông từng trải qua vô số lần sống chết có nhau, lại vì ba triệu đô la tiền thưởng, giết nàng.

Tình yêu, thực sự là không giống với mong muốn của con người, lúc tâm vẫn là của mình, tình yêu sẽ không làm thương tổn đến mình, nhưng mà một khi giao tâm ra, chờ đợi mình chỉ có cái chết mất mạng.

Nếu như không phải tâm của mình đưa cho hắn, có lẽ vào khoảnh khắc hắn cầm súng ngăn nàng lại kia, đã sớm bị nàng giết trước một bước, bản thân là sát thủ đứng đầu trên bảng xếp hạng ở hiện đại, hắn hoàn toàn không phải đối thủ, nhưng mà lại bởi vì yêu, nàng đã chôn vùi bản thân.

Hận sao? Đáp án là hận, nhưng mà lúc này nàng lại cự tuyệt, lãnh đạm trong lòng, người đàn ông như vậy, hoàn toàn không xứng để nàng yêu, đã như vậy, cũng hoàn toàn không xứng để nàng hận.

Chân Linh nàng quyết định, ở một thời đại khác, nàng cái gì cũng có thể mất đi, thứ duy nhất không mất đi, đó là tâm của mình, cho nên bất luận như thế nào, nàng nhất định sẽ đem tâm khóa vào, bất luận kẻ nào cũng đừng thử nghĩ đến gần, bất luận kẻ nào…

Bích Ba ngây ra cúi đầu xuống.

“Tiểu thư, nếu như biết người buồn, thì khóc ra đi, Bích Ba biết người chịu ủy khuất, ở Chân phủ, đại công tử rất thương yêu tiểu thư.”

Chân Linh ngây ra, đại công tử? Xem ra hẳn là ca ca của khối thân thể này rồi, mấy ngày nay bởi vì chuyện Nam Cung Cẩm, nàng đã quên hỏi thăm về gia đình, bối cảnh của chủ nhân khối thân thể này.

Vì vậy Chân Linh hỏi:

“Bích Ba, sau khi ta tỉnh lại, đều đã quên hết thảy về ta, ngươi nói một chút mọi thứ trong nhà cho ta đi.”

“Tiểu thư biết người thực sự đã quên đại công tử rồi sao?” Vẻ mặt Bích Ba sụt xuống có do dự, dường như có cái gì muốn nói, nhưng mà cuối cùng lại đè ép xuống dưới, cũng không có nói rõ.

Chân Linh nhìn vẻ mặt Bích Ba đặt ở trong mắt, trong lòng nàng hiểu được, Bích Ba là một người rất đơn thuần, có suy nghĩ gì đều sẽ không giấu được, do dự ban nãy là muốn nói cho nàng cái gì đó?

chuong 12 hoang vang

Edit: Xù

Chỉnh dịch: Huongntd

“Ừ, không nhớ rõ, thế nào? Đại công tử có phải có gì đặc biệt với ta không? Ta không phải nhất định không thể quên hắn chứ?” Chân Linh có chút thăm dò đơn giản, muốn từ trong miệng Bích Ba hỏi ra chút gì đó.

Bích Ba đúng là tiểu cô nương đơn thuần, không phải đối thủ của sát thủ đặc công tâm tư nhanh nhẹn Chân Linh này, cho nên nàng ta lúc này, ý nghĩ trong đầu đều hiện ra ở trên mặt.

“Tiểu thư, đại công tử đối với tiểu thư là người tốt nhất khắp thiên hạ, ở Chân phủ, tất cả mọi người không thích tiểu thư, bởi vì nương tiểu thư là… nữ tử thanh lâu. Nhưng mà đại công tử lại rất thương yêu tiểu thư, loại thương yêu này, vượt qua tất cả, vượt qua cả bản thân đại công tử, cho nên, tiểu thư, người không thể quên đại công tử, nhất định không thể quên đại công tử.”

Giọng điệu của Bích Ba rất là kích động, nói đến phần sau, nàng lại gắt gao nắm chặt tay Chân Linh.

Chân Linh kinh ngạc, đôi mắt kinh ngạc không ít. Mặc dù trong lời nói Bích Ba cũng không rõ, nhưng mà Chân Linh suy nghĩ nhanh nhẹn sớm đã hiểu, đại ca của thân thể này lại…

“Bích Ba, tên đại công tử gọi là gì, người lớn lên như thế nào?” Xem ra sau này nàng có lẽ phải tránh xa người này, càng ít dính dáng càng tốt.

“Tiểu thư, tên đại công tử là Chân Tử Mặc, đại công tử là nam tử đẹp nhất Bích Ba từng gặp qua, so với Cẩm Vương gia còn đẹp.” Bích Ba tràn đầy tôn sùng mà nói.

“Bích Ba, không phải ngươi thích hắn chứ?” Nhìn vẻ mặt kích động của nha đầu kia, hai mắt nhớ nhung, nàng không thể không trêu nói.

“Tiểu thư, người quá mức rồi, sao có thể nói như vậy, nếu như bị đại công tử nghe được, hắn sẽ đau lòng chết được, tiểu thư, nhớ kỹ, sau này không được nhắc đến nữ hài tử khác ở trước mặt đại công tử, hắn…” Bích Ba đầy kích động, thiếu chút nữa không nhịn được đem tình hình thực tế nói ra.

“Được rồi, Bích Ba, tiểu thư nhà ngươi biết rồi, nói tình hình thực tại của Chân gia đi.” Chân Linh đúng lúc mà ngắt lời Bích Ba nói, nàng không nghĩ để Bích Ba nói tiếp, nàng bây giờ, không phải Chân Linh lúc đầu không có hứng thú với những thứ này.

Từ trong miệng Bích Ba, Chân Linh biết được Chân gia vô cùng có quyền thế ở Tấn Nam Vương triều, phụ thân của thân thể này Chân Hầu Đôn là nhất phẩm đại tướng quân, nắm giữ một phần ba binh quyền của Tấn Nam Vương triều. Mà đương triều Hoàng thái hậu, lại là em vợ của Chân Hậu Đôn, cũng chính là dì của khối thân thể này, Chân Hậu Đôn có một thê ba thiếp, ngoài trừ nương của nàng, bọn họ vẫn khỏe mạnh. Có ba nam năm nữ, con lớn nhất cũng chính là Chân Tử Mặc không quan tâm triều chính, cho nên vẫn chưa mưu cầu chức quan, con thứ hai Chân Tử An là quan viên đương triều tam phẩm, con thứ ba Chân Tử Phong là tướng quân phó tướng, năm nữ nhi tất cả đều đã gả đi, chia nhau gả cho hoàng thất của nước khác, mà bản thân nhỏ nhất, năm nay bị Hoàng thái hậu tứ hôn cho Nam Cung Cẩm, sắc phong chính Vương phi.

Chân Linh nghe xong hồi lâu, rơi vào suy ngẫm.

“Tiểu thư, ngươi đang nghĩ cái gì chứ?” Bích Ba nói không ngớt mà sau khi nói xong, thấy bộ dáng suy nghĩ này của Chân Linh, không khỏi tò mò hỏi.

Chân Linh mỉm cười.

“Không nghĩ gì, Bích Ba, mấy ngày nay ta vẫn buồn bực ở trong phòng, ngươi đẩy ta hóng gió trong viện đi.” Từ khi xuyên qua đến bây giờ, thật đúng là nàng chưa hề bước ra khỏi cửa phòng này, bây giờ là lúc đi ra xem rồi.

“Được, tiểu thư.”

Vốn đối với hoàn cảnh gian phòng Chân Linh cũng đoán rằng Lãnh Nguyệt cư này nhất định rất hoang vắng, nhưng mà lúc nàng nhìn cảnh trước mắt, vậy mới hiểu được cái gì gọi là hoang vắng a.

Lãnh Nguyệt cư này, quả thực rách nát như chỗ của tên ăn xin, bốn phía của sân trong ngoại trừ một cái tảng đá nhỏ có thể miễn cưỡng nhìn được, tất cả nơi có thể nhìn thấy, đều là cỏ dại cao đến nửa người, bên ngoài tòa Lãnh Nguyệt cư, cũng rách nát khiến người ta không đành lòng nhìn.

Cuối cùng Chân Linh cũng được mở tầm mắt, Vương phủ này, lại còn có thể có chỗ hoang vắng như thế này

“Ai, tỷ tỷ rất hứng thú nha.” Ngay khi Chân Linh xúc động nhìn cảnh hoang vu trước mắt, một tiếng nói có vẻ yếu ớt trong yên lặng vang lên…

Khí phi, chỉ sủng ngươi [Ch.13: Ra oai phủ đầu] Người đăngxù – 26/06/2011 Đăng trong: Khí phi chỉ sủng ngươi!, Truyện Trung Quốc

Edit: Xù

Chỉnh dịch: Huongntd

Chân Linh cười nhạt, nhanh như vậy sẽ ra oai phủ đầu với nàng sao?

Bích Ba đẩy mạnh xe lăn của nàng, quay đầu nhìn hướng tiếng nói kia.

Chỉ thấy người tới vận một chiếc váy xanh lam, chế tạo tinh tế, phía trên thêu các loại hoa viền vàng, mái tóc đen nhánh búi khá kì lạ, sau lưng để lại một mảng lớn tóc dài tung bay ở trên vai, lông mày xanh thẳm, da trắng nõn nà, khuôn mặt kia không phải rất tinh xảo, nhưng có thể nói là gọn gàng thanh nhã, một đôi mắt phượng câu người, lúc này đang nhếch lên khiêu khích, bên trong có kiêu ngạo cùng châm biếm không ai bì nổi.

Người này, là Cố Thủy Nhu.

Khi nàng ta chạm đến vết thương băng bó trên mặt Chân Linh, trên mặt rất nhanh liền hiện lên đắc ý. Tiện nhân, khuôn mặt ngươi bày ra để quyến rũ nam nhân này đã bị hủy, ta muốn xem ngươi lấy cái gì tranh giành Vương gia cùng ta ? Hừ, đấu với ta, rõ là không biết tự lượng sức mình.

Cố Thủy Nhu nhìn Chân Linh, nham hiểm nghĩ.

Chân Linh thu hết vẻ mặt của Cố Thủy Nhu vào trong mắt, khóe miệng cong lên cười nhạt. Nàng còn tưởng rằng là cái loại người lợi hại gì, chẳng qua chỉ là một nữ nhân biết chút thủ đoạn nhỏ mà thôi.

Nữ nhân như vậy, nàng còn chưa để vào mắt, cuộc đời nàng ghét nhất nữ nhân như thế, bỏ nhiều tâm tư đi tính kế nữ nhân khác, không muốn tốn tâm tư bắt lấy tâm nam nhân, mà không biết chỉ cần nam nhân thật sự yêu ngươi tận xương, đương nhiên sẽ không dư thừa đi liếc mắt nhìn nữ nhân khác.

Có lẽ nữ nhân cổ đại, mặc dù thân phận địa vị rất cao, tư tưởng đều như Cố Thủy Nhu vậy, cho rằng nghĩ mọi cách trừ bỏ nữ nhân bên cạnh nam nhân, nam nhân sẽ sủng ái một mình nàng, mà không nghĩ tới, ngươi tính kế làm hại một nữ nhân, còn có thể có nữ nhân khác chiếm lấy, Chân Linh nghĩ, đây cũng là bi ai của nữ nhân cổ đại.

Nhưng mà, nếu nàng muốn rời đi, ngược lại cần phải mượn sự giúp đỡ của Cố Thủy Nhu này. Tuy rằng chân bị thương của nàng khoảng nửa tháng là có thể khỏi rồi, đến lúc đó dựa vào khả năng của mình, rời khỏi Vương phủ cũng không phải việc khó, nhưng làm như vậy e rằng sẽ khiến Nam Cung Cẩm căm hận, chỉ sợ đến lúc đó sẽ sử dụng quyền lực của Vương gia bắt nàng về?

Nếu Nam Cung Cẩm cho rằng nàng đang lạt mềm buộc chặt, như vậy nàng liền diễn cho hắn xem, đến trình diễn đủ, hắn nhất định sẽ hưu nàng.

Như vậy mới coi tính là hoàn toàn tự do, từ nay về sau nhân sinh của nàng không có quan hệ cùng bất cứ kẻ nào.

Ánh mắt Chân Linh bình tĩnh, hàm chứa ý cười nói:

“Ai là tỷ tỷ của ngươi, đừng nhận thức họ hàng bừa bãi, Chân Linh ta cũng không muốn làm bằng hữu cùng loài bò sát.”

Mắng chửi người không mang tim, quả nhiên là đủ độc, lời này rõ ràng mắng Cố Thủy Nhu là súc sinh.

Bích Ba ở bên cạnh nghe đến đây, thiếu chút nữa không nhịn được cười to ra, ánh mắt tràn đầy sùng bái mà nhìn Chân Linh. Cố Thủy Nhu này nàng đã sớm nhìn không vừa mắt, mà trước đây tiểu thư lại luôn không thể mắng nàng, bây giờ thật là tốt, rốt cục tiểu thư đã kiên quyết nói ra lời ác, thực sự là quá sung sướng.

Cố Thủy Nhu cũng không phải kẻ ngu si, nghe Chân Linh nói những lời này xong, trên mặt tức giận đến phẫn hồng. Nàng đi lên phía trước hai bước, quay về phía mặt Chân Linh, xoát xoát mà giơ hai bàn tay lên.

Nhưng mà, tay nàng còn không có đụng tới mặt của Chân Linh, đã bị Chân Linh nắm chặt.

Nàng chỉ cảm thấy cổ tay đau xót, giống như sắp trật khớp, không nhịn được đau kêu ra tiếng.

Sắc mặt Chân Linh bình tĩnh, nhưng mà cặp mắt kia lại tản ra hào quang sắc bén dọa người nhìn phía Cố Thủy Nhu.

“Muốn tát ta, ngươi còn chưa đủ tư cách, nhớ kỹ, lần sau đừng tự cho là đúng, không thì ngươi chết như thế nào cũng không biết đâu.” Nói xong, Chân Linh vung tay, Cố Thủy Nhu bị nàng đánh ngã ra xa mấy thước, nặng nề mà rơi xuống đất, cả người nhiễm bụi đất, bộ dáng vô cùng thảm hại

Khí phi, chỉ sủng ngươi [Ch.14: Tuyệt đại phương hoa] Người đăngxù – 27/06/2011 Đăng trong: Khí phi chỉ sủng ngươi!, Truyện Trung Quốc

Edit: Xù

Chỉnh dịch: Huongntd

Cố Thủy Nhu căm hận nghiêm mặt, ánh mắt thâm độc mà trừng mắt nhìn Chân Linh.

“Tiện nhân, ngươi cũng dám đẩy ta? Ngươi chờ đi, chờ Cẩm ca ca trở về, xem ngươi chết như thế nào, lần này, ta không lấy mạng của ngươi không được.”

Nói xong, kéo thân mình thảm hại, cắn răng oán hận rời đi.

Ánh mắt Chân Linh bình tĩnh, khóe môi nhếch cao ý cười nhàn nhạt nhìn theo Cố Thủy Nhu rời đi. Trong lòng thầm nghĩ: Cố Thủy Nhu, điều ta muốn chính là ngươi đi cáo trạng với Nam Cung Cẩm, tốt nhất…Thêm mắm thêm muối nói càng khoa trương càng tốt.

“Tiểu thư, người đánh Cố Thủy Nhu, Vương gia hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho chúng ta, tiểu thư, hay chúng ta mau chạy đi, nếu không, tiểu thư người viết thư nói cho Đại công tử, nhất định Đại công tử sẽ cứu tiểu thư.”  Trong lòng Bích Ba lo lắng không thôi.

Tùy rằng hành động vừa rồi của tiểu thư nàng rất ủng hộ, nhìn rất sảng khoái, nhưng mà…Cố Thủy Nhu là biểu muội Vương gia yêu nhất, hôm nay tiểu thư đối với nàng như vậy, nhất định nàng sẽ thêm mắm thêm muối nói rất nghiêm trọng ở trước mặt Vương gia, nàng sợ Vương gia giận dữ, lại trừng phạt tiểu thư tàn nhẫn, chân bị thương của tiểu thư còn chưa có tốt, không dễ bị xử phạt, làm sao bây giờ?

Chân Linh thấy bộ dáng khẩn trương không dứt của Bích Ba, trong lòng lại một lần nữa bị tấm lòng tinh khiết của Bích Ba mang đến tình cảm ấp áp nhàn nhạt. Cho dù ở đây hay hiện đại, thật sự quan tâm nàng có mấy người chứ? Mà tất cả sự quan tâm của Bích Ba đều phát ra từ đáy lòng lo lắng chân thật, nàng rất cảm động.

Bích Ba, ngươi yên tâm, bắt đầu từ hôm nay, ta chắc chắn sẽ bảo vệ ngươi chu đáo, bất luận kẻ nào đừng hòng thương tổn ngươi.

Ánh mắt Chân Linh kiên định, giờ khắc này, giống như tất cả những ngôi sao đều tan vỡ ở trong hai mắt này, hấp dẫn linh khí trời đất, thu lấy tinh hoa vạn vật, óng ánh lóa mắt giống như có thể tổn thương mắt của người, tuyệt đại phương hoa.

Nàng nhìn Bích Ba nói:

“Bích Ba, tất cả có ta ở đây, tin tưởng ta, tuyệt đối không có bất kì chuyện gì.” Giọng nói của nàng nghe qua vô cùng bình tĩnh, tựa như gió nhẹ nhàng bay tới khoảng đất trống, rõ ràng trong vắt và êm tai. Nhưng mà càng lắng nghe ở trong đó lại bao hàm một luồng khí phách rung động người khác, nghe lời của nàng xong, tựa như sinh ra sức mạnh vô tận, không bao giờ lại sợ hãi nữa.

Âm thanh Bích Ba kiên định đáp:

“Vâng. Bích Ba tin tưởng tiểu thư.” Có khoảnh khắc như thế Bích Ba cảm thấy, tiểu thư không hề là tiểu thư trước đây, bây giờ trên người tiểu thư, nàng cảm thấy được khí phách chỉ có ở trên người Cẩm Vương gia mới nhìn đến, đúng vậy, khí phách, một chút cũng không ít hơn khí phách nam nhân.

Chân Linh ảm đạm cười, muôn vạn hoa đào, giống như nở ở trên dung nhan che kín băng gạc, tức thì đoạt hồn câu phách, đẹp đến cắt đứt hơi thở người khác

Nàng nói:

“Bích Ba, đi giúp ta chuẩn bị nhiều một ít kim may đến đây.”

Lúc này Bích Ba hoàn toàn bị sựu xinh đẹp của Chân Linh câu lấy hồn, vẫn không nhúc nhích mà đứng ở nơi đó, ngơ ngẩn nhìn. Tiểu thư ban nãy, thực sự đẹp quá, đây làlần đâu tiên từ lúc nàng hầu hạ tiểu thư đến nay, trông thấy tiểu thư đẹp như vậy, a, không, phải nói là từ sau khi tiểu thư bị thương tỉnh lại, liền trở nên đẹp hơn so với ngày trước, trước kia vẻ đẹp của tiểu thư, chỉ có thể khiến người ta kinh diễm, nhưng mà tiểu thư bây giờ, đẹp đến nỗi có thể câu hồn người, như là một yêu tinh mị hoặc nhân gian, hoặc như là tiên nữ dưới ánh trăng lỡ hạ phàm trần.

Chân Linh thấy Bích Ba mãi không phản ứng, không nhịn được lấy tay đẩy xe lăn đi tới, vỗ vỗ lưng Bích Ba.

“Hồn bị ai câu mất rồi.”

Bích ba lại càng hoảng sợ.

“Chuyện gì…Ách, a…Tiểu thư, người đang gọi nô tì sao?”

Chân Linh bị chọc cười, không thể không nói, thỉnh thoảng Bích Ba thật đúng là lơ mơ đến dễ thương.

“Bích Ba, đi chuẩn bị chút kim may giúp ta, số lượng càng nhiều càng tốt.”

“Tiểu thư, người muốn nhiều kim may như vậy để làm gì?” Tiểu thư muốn thêu hoa sao? Nhưng mà cho dù muốn thêu hoa cũng không cần phải chuẩn bị nhiều như vậy a? Bích Ba nghi hoặc  không dứt.

“Trước đừng hỏi nhiều như vậy, đến buổi tối ngươi tự nhiên sẽ biết, đi chuẩn bị đi.” Chân Linh vẻ mặt bình tĩnh mà nhìn bầu trời Vương phủ, trong lòng lạnh lùng, đêm nay, Lãnh Nguyệt Cư e rằng không bình yên rồi.

Khí phi, chỉ sủng ngươi [Ch.15: Ám sát] Người đăngxù – 28/06/2011 Đăng trong: Khí phi chỉ sủng ngươi!, Truyện Trung Quốc

Charon gửi lời: Mọi người không tiếp tục spoil trước truyện này nữa nhé. Mọi comment spoil trc nội dung và các nhân vật trong truyện sẽ lập tức bị delete !

Edit: Xù

Chỉnh dịch: Huongntd

Trăng sáng, những ngôi sao thưa thớt, đêm lạnh như nước.

Ánh trăng chiếu xuống ảm đạm vào cỏ dại ở Lãnh Nguyệt Cư, yên lặng đong đưa, vài cọng ngô đồng cao lớn trồng ở góc tường, lá cây nhảy múa vòng quanh, vài tấm lá khô bị thổi rụng, nháy mắt đã bị vùi dập ở giữa đám cỏ dại, ngầm nhiễm buồn bã.

Ở trong phòng, Chân Linh với Bích Ba cùng chen chúc trên một giường, ánh trăng nhàn nhạt chiếu xuống xuyên thấu qua bệ cửa mục nát, chiếu rọi ở trên mặt mang đầy vải mỏng của Chân Linh, lúc này nàng im lặng khiến người ta đau lòng.

Lông mi của nàng dài dày, ở dưới ánh trăng tỏa xuống một loại bóng mờ nhạt, gió hơi hơi thổi vào, đẩy đẩy lông mi đều đặn rung rung lên, khiến vẻ đẹp yên lặng này càng tăng thêm mấy phần linh động.

Bích Ba ở bên cạnh, ngủ rất an ổn, nàng chẹp miệng, khóe miệng nhếch lên ý mỉm cười ngọt ngào, nghiêng người về bên cạnh, hô hấp càng thêm trầm.

Ngoài cửa sổ, tiếng gió thổi càng nhỏ.

Đột nhiên –

Sân của Lãnh Nguyệt Cư, vài bóng đen cao lớn nhảy xuống, động tác nhanh nhẹn, vừa nhìn liền biết là sát thủ thân mang võ công, tất cả đều mặc hắc y kín người, chỉ lộ cặp mắt ra ngoài.

Sau khi bảy người này đáp xuống ở sân Lãnh Nguyệt Cư, nhìn thoáng qua lẫn nhau, sau đó nhẹ nhàng di chuyển bước chân, đẩy cửa gian phòng duy nhất của Lãnh Nguyệt Cư ra, yên tĩnh mà  đi vào.

Bảy người này vung đại đao trắng trong tay lên, chậm rãi hướng phía hai thân ảnh nhỏ đi đến.

Đi đến gần giường,  ánh đao vung lên, sát khí vọt lên cao, bảy người quay về Chân Linh cùng Bích Ba đang ngủ say trên giường nâng đao chém xuống…

Nhưng mà, đao của bảy người này vừa mới vung lên đã bị kim may cực nhanh bay vụt tới nhằm vào cổ họng mà xuyên qua, bảy người còn không có phản ứng tới, đã đi đến điện Diêm Vương đưa tin rồi.

Vẻ mặt Chân Linh bình tĩnh mà ngồi ngay ngắn ở trên giường, trong tay vẫn cầm vài cái kim may nhỏ, dưới ánh trăng yên tĩnh, hiện ra ánh sáng màu trắng bạc.

Nàng nhìn bảy cỗ thi thể trên mặt đất, ánh mắt trong nháy mắt liền hiện lên lạnh lẽo khiếp người, sau đó nàng thu kim may lại, cầm trong tay cho tốt, xoay lại nhìn về Bích Ba.

Lúc này Bích Ba, bị âm thanh bảy người kia ngã xuống làm tỉnh ngủ.

Nàng mở hai mắt nhập nhèm, lơ mơ mà nhìn Chân Linh.

. “Tiểu thư, làm sao vậy?”

Không đợi Chân Linh trả lời, Bích Ba liền thấy được cảnh tượng trước mắt, không khỏi sợ tới mức hét rầm lên.

Trên mặt đất, bảy cái thi thể nam hắc y ngã ngổn ngang, không nhìn thấy miệng vết thương của bọn họ, cũng không có máu, nhưng mà những người này hai mắt kia trợn lên, người sống hai mắt sẽ không thể như vậy, cho nên, Bích Ba khẳng định những người này là người chết.

Thật là đáng sợ, vì sao trong phòng bọn họ lại có nhiều người chết như vậy?

“Bích Ba, đừng kêu, ngươi đỡ ta đứng lên xử lý một chút đi.” Chân Linh hờ hững cười mà vỗ vỗ mặt Bích Ba, ý đồ cho nàng chút an ủi.

Chuyện như vậy, sau này chắc chắn không phải ít, cho nên Bích Ba, ngươi nhất định phải có tâm lý chuẩn bị.

“Tiểu, tiểu thư…Ta, chúng ta thực sự phải chết sao?” Bích  Ba sống đến lớn như vậy, làm sao gặp qua cảnh đáng sợ thế này, sợ đến lời nói đều là âm rung.

Chân Linh thỉnh thoảng cười an ủi nàng.

“Bích Ba, có ta ở đây, ngươi không cần sợ, ngươi phải biết rằng, trên thế giới này, không thế sợ nhất chính là người chết, mà người sống, so với người chết càng đáng sợ.”

Bích Ba từ giữa sợ hãi trở nên sững sờ, ngây người nhìn Chân Linh. Tiểu thư nói là có ý tứ gì?

” Tiểu thư, vì sao nói người sống so với người chết càng đáng sợ, người sống sẽ không ăn người, người chết biến thành quỷ rồi sẽ ăn thịt người…” Nói đến đây, âm thanh Bích Ba lại run lên.

Chân Linh nhìn Bích Ba, hai tròng mắt trầm tĩnh như như biển.

“Bích Ba, nhớ kỹ lời ta nói, trên đời này không có ma quỷ, nếu có chẳng qua là sinh quỷ (ý là tự mình dọa mình, nghĩ có quỷ), người không cần sợ.

Khí phi, chỉ sủng ngươi [Ch.16: Thâm độc] Người đăngxù – 29/06/2011 Đăng trong: Khí phi chỉ sủng ngươi!, Truyện Trung Quốc

Edit: Xù

Chỉnh dịch: Huongntd

Bích Ba ngây ngẩn nhìn Chân Linh, tuy rằng nàng vẫn không thể lý giải lời tiểu thư nói, nhưng nhìn vẻ mặt tiểu thư bình tĩnh như vậy, tâm của nàng lúc này lại không sợ một chút nào, giống như chỉ cần có tiểu thư, moi thứ đều trở nên không cần sợ, không biết vì sao, lúc này ánh mắt bình tĩnh của tiểu thư, có thể cho nàng khả năng ổn định, nàng thực sự không sợ rồi.

“Vâng. Tiểu thư, Bích Ba có người sẽ không sợ rồi.” Bích Ba nặng nề gật đầu, tái nhợt trên mặt cũng rút đi, lại trở về đơn thuần đáng yêu trong ngày thường của nàng.

Chân Linh điềm đạm cười, giống như mây trắng trên bầu trời, thanh nhã xuất trần, lại như ánh trăng xa thẳm, toàn thân đều lộ ra vầng sáng huyền bí mà lại  mê say.

“Bích Ba, đi thôi, giúp ta đẩy xe lăn qua đây đi.”

Chân Linh nói, khiến Bích Ba từ ngẩn ngơ sững sờ trở lại bình thường.

“Ách, vâng, ta đi ngay.”

Sau khi Bích Ba đỡ Chân Linh ngồi trên xe lăn, liền theo phân phó của Chân Linh đem nàng đẩy tới bên cạnh bảy cỗ thi thể kia.

Chân Linh cúi người xuống, vẻ mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng mà giật cái khăn che mặt của hắc y nhân ra.

“Tiểu thư…”

Bích Ba muốn ngăn cản, lại phát hiện lúc này Chân Linh đã giật vải đen của hắc y nhân ra.

Nàng quay đầu lại, vui vẻ cười với Bích Ba.

“Bích Ba ngươi cứ đứng ở bên cạnh trước đi. Những thi thể này giao cho ta xử lý đi.”

Cái gì? Tiểu thư muốn tự tay xử lý những thi thể này? Sao có thể, tiểu thư nhưng mà…

“Tiểu thư, ngươi không nên đụng những thi thể kia, chúng ta đi nói cho quản sự của Vương phủ có được không? Để hắn thông báo người đến giải quyết một chút.”

Ánh mắt Chân Linh bình tĩnh mà liếc nhìn hắc y nhân trên mặt đất, sau đó nói với Bích Ba:

“Bích Ba, chuyện đêm nay không được nói đến với bất luận kẻ nào, hiểu chưa?”

“Nhưng mà…”

“Không có nhưng mà, coi như  cái gì cũng không xảy ra.” Nói xong, Chân Linh cố gắng vừa đẩy mạnh bánh xe lăn, tay kia lôi kéo tay hắc y nhân, kéo ra ngoài.

Bích Ba ngây ngẩn mà đứng ở nơi đó, cho đến khi vẻ mặt Chân Linh bình tĩnh mà xử lý xong tất cả bảy thi thể, nàng cũng không từ khiếp sợ trở lại bình thường.

Sau khi Chân Linh rửa sạch xong xuôi, im lặng mà ngồi trên xe lăn, vẻ mặt có chút lạnh lùng nghiêm nghị. Nàng đã sớm đoán được cử chỉ hôm nay nhất định sẽ khiến Cố Thủy Nhu hành động, nhưng mà nàng không đoán được, Cố Thủy Nhu này lại còn có chút ác độc, trên người bảy hắc y nhân này đều bị hạ độc, vừa rồi nàng giật cái khăn che mặt của bảy hắc y kia ra mới phát hiện, màu môi của bọn họ bắt đầu biến thành màu đen, độc này còn vô cùng ác độc.

Cho dù những hắc y nhân này có thể giết mình hay không, đều phải chết. Xem ra, nữ nhân này mặc dù đầu óc không phải rất tốt, nhưng mà tâm tư thật đúng là không phải ngoan độc bình thường.

Chắc chắn sau này những chuyện như thế này, chỉ nhiều chứ không phải ít.

Nghĩ đến đây, khóe môi Chân Linh không khỏi nhếch lên một vòng cung chế giễu lạnh nhạt. Nam Cung Cẩm, đây là người ngươi yêu sao, thiện lương sao?

Nam nhân, không muốn gì hơn cái này.

Phúc Thủy Cư.

Đình viện nằm ở nơi xa hoa nhất của Cẩm Vương phủ, nước chảy hữu tình, trong thủy đình nhà sàn thơm mát, khắp nơi trong viện đều trồng đầy cây đào, dưới ánh trăng, cánh hoa đào bay lả tả, cảnh tuyệt mỹ không nói nên lời.

Nhưng mà dáng tươi cười độc ác của nữ tử váy xanh đứng ở trước Thủy đình, lại phá hủy phần cảnh đẹp này.

Nàng ngẩng đầu, đôi mắt đắc ý nhìn về phía Lãnh Nguyệt Cư, khóe miệng ý cười thâm độc nhếch lên càng sâu.

Tiện nhân, tối nay là ngày chết của ngươi…

Khí phi, chỉ sủng ngươi [Ch.17: Trong ngoài không giống nhau] Người đăngxù – 30/06/2011 Đăng trong: Khí phi chỉ sủng ngươi!, Truyện Trung Quốc

Edit: Xù

Chỉnh dịch: Huongntd

Lúc này, a hoàn ở bên cạnh nàng lên tiếng nói

“Tiểu thư, bảy người kia thực sự sẽ giúp tiểu thư giữ bí mật sao? Ngộ nhỡ ba ngày sau Vương gia trở về biết tin tức Vương phi đã chết, có thể hay không…”

A hoàn kia lo lắng nói, còn chưa kịp nói xong, liền bị Cố Thủy Nhu cho một cái bạt tai .

“Tiện tỳ chết tiệt, ai mới là chủ tử của ngươi, nhớ kỹ, không được phép kêu tiện nhân kia là Vương phi ở trước mặt ta, lần sau lại để ta nghe được, không rút da của ngươi không được.” Vẻ mặt Cố Thủy Nhu độc ác mà nhìn tỳ nữ kia, nàng lúc này, đâu còn có bộ dáng giả vờ ôn nhu thiện lương trong ngày thường, rõ ràng là một nữ nhân độc ác đến cực điểm.

“Tiểu thư tha mạng, nô tỳ biết sai rồi, lần sau cũng không dám… nữa.” A hoàn kia nén đau đến che mặt, cố nén nước mắt, không dám rơi nước mắt ở trước mặt Cố Thủy Nhu, bằng  không thì một hồi nhất định sẽ lại bị đánh.

Từ lúc nàng bị an bài bắt đầu hầu hạ Cố Thủy Nhu này, mỗi ngày người không phải đánh chính là mắng, về hung ác của Cố Thủy Nhu, nàng so với bất luận kẻ nào đều rõ ràng, nhưng mà không dám nói, nếu như nói, chỉ sợ không những là nàng bị chết cực thảm, mà ngay cả người nhà cũng sẽ bị liên lụy.

Cố Thủy Nhu không hề dư thừa liếc mắt xem a hoàn kia, ánh mắt của nàng đắc ý nhìn về phía Lãnh Nguyệt Cư, khóe miệng lại cười khẩy một lần nữa. Vương phi của Cẩm ca ca, chỉ có thể là nàng…

Sáng sớm hôm sau, Nam Cung Cẩm liền về tới Cẩm Vương phủ.

Cố Thủy Nhu ở Phúc Thủy Cư vừa nghe, lập tức trở mình mặc trang phục lộng lẫy, tiến đến nghênh đón.

Vừa mới tới cửa, liền thấy Nam Cung Cẩm nhảy xuống từ trên lưng ngựa, dáng người vô cùng tuấn mỹ.

“Cẩm ca ca…” Rất xa, Cố Thủy Nhu liền kêu âm thanh mềm mỏng, lông mày kia, ánh mắt kia, tư thái lúc này lộ vẻ dịu dàng, yếu đuối.

“Thủy Nhu, sao sớm như vậy đã dậy rồi, lại ngủ ít phải không?” Nam Cung Cẩm tiến lên vài bước, đem Cố Thủy Nhu ôm vào trong ngực, hai người tình ý mà đi vào bên trong phủ.

Cố Thủy Nhu ngả vào trong lòng Nam Cung Cẩm, cười đến mức như hoa mùa xuân, vừa yêu kiều vừa e thẹn, khiến người ta nhìn, không khỏi sinh ra ý nghĩ thương yêu.

“Cẩm ca ca, không phải ba ngày sau người mới phải trở về sao? Sao đã trở lại nhanh như vậy rồi?”

Ngửi hơi thở chỉ một mình Nam Cung Cẩm mới có, đáy mắt của nàng hiện lên nhanh một tia ngoan độc. Tiện nhân, Cẩm ca ca yêu chính là ta, vị trí Vương phi, trước sau gì ta đều phải đoạt lại…

Ngón tay thon dài của Nam Cung Cẩm, nhẹ nhàng mà vỗ nhẹ mặt Cố Thủy Nhu.

“Vốn dự định ba ngày sau trở về, nhưng mà bản vương quên cầm bức vẽ thiết kế xây dựng đập nước, cho nên lại quay trở về .”

Mặc dù Nam Cung Cẩm đang nói chuyện cùng Cố Thủy Nhu, nhưng ánh mắt lại liếc về hướng nào đó, đã nhiều ngày, trong đầu hắn lại luôn luôn hiện ra khuôn mặt tuyệt mỹ kia, không biết lúc này, nàng đang làm cái gì?

Lúc Cố Thủy Nhu ngẩng đầu lên, đúng lúc thấy được màn này, trong lòng giống như bị đâm một cái, khiến cả người nàng khó chịu.

Nàng thu lại tất cả suy nghĩ, giả vờ đau khổ động lòng người mà mở miệng.

“À, hóa ra Cẩm ca ca bởi vì như vậy mới trở về, Thủy Nhu còn tưởng rằng Cẩm ca ca luyến tiếc Thủy Nhu chứ.” Nói xong, còn làm nũng mà cọ cọ ở trước ngực Nam Cung Cẩm.

Khuôn mặt ngàn năm lạnh như băng của Nam Cung Cẩm, thấy Cố Thủy Nhu như vậy, không khỏi nhu hòa rất nhiều.

“Thủy Nhu, bổn vương xác thực cũng có chút luyến tiếc muội mà.” Nói xong, sủng nịnh mà vuốt ve tóc Cố Thủy Nhu.

“Cẩm ca ca…” Cố Thủy Nhu ôn nhu ngọt ngào gọi, mặt dựa ở trước ngực Nam Cung Cẩm, không khỏi nhếch lên một nụ cười đắc ý.

Từ nhỏ nàng đã sống cùng một chỗ với Nam Cung Cẩm, đối với tâm tư Nam Cung Cẩm, không ai so với nàng hiểu hơn, Nam Cung Cẩm thích cái gì, ghét cái gì, nàng rõ ràng nhất, cho nên chỉ cần nắm được tính tình của Nam Cung Cẩm, ngôi vị Vương phi này, sẽ sớm là của nàng…

Khí phi, chỉ sủng ngươi [Ch.18: Đau lòng] Người đănghường – 04/07/2011 Đăng trong: Khí phi chỉ sủng ngươi!, Truyện Trung Quốc

Edit: Xù

Beta: Huongntd

Lãnh Nguyệt Cư, Chân Linh đang đẩy xe lăn, yện lặng mà ngồi ở trước sân, nàng vận một thân váy thô màu trắng, tóc chỉ dùng một dây màu trắng buộc tùy ý, đơn giản trang nhã, khiến người ta nhìn, lại cảm thấy trước mắt sáng như tuyết.

Vải may rất thô ráp, nhưng nàng mặc vào lại ý vị cao quý không thể xâm phạm, ở dưới một mảnh cỏ dại hoang vắng làm nổi bật, bóng dáng nàng xinh đẹp trong trẻo nhưng lạnh lùng bình tĩnh, đẹp như tiên nữ, thanh nhã xuất trần.

Ngón tay nhỏ nhắn trong suốt của nàng, nhẹ nhàng xoa chân, mấy ngày này nhờ thời gian điều chỉnh cùng chăm sóc của Bích Ba, chân nàng đã có thể đi lại. Bây giờ nàng vẫn ngồi xe lăn như cũ, cũng không muốn để cho bất luận kẻ nào biết việc chân nàng đã khỏi.

Nàng nhìn sân xa hoa nhất Vương phủ, nhếch môi cười. Đêm nay, là lúc nàng nên làm chút gì đó…

Lúc này Bích Ba đang hấp tấp chạy vào. “Tiểu thư…Tiểu thư, Vương gia, Vương gia hắn đã trở lại…”

Chân Linh hơi nhăn mi nhìn về phía Bích Ba. “Bích Ba, hắn trở lại thì trở lại, ngươi chạy cái gì.”

Bích Ba đi tới bên người Chân Linh, thở phì phò nói: “Không phải, tiểu thư, Vương gia hắn mang theo thật nhiều người hướng Ẩm Thủy Cư chúng ta mà đến…”

Ánh mắt Chân Linh lạnh lùng, đến thật đúng lúc. “Bích Ba, không cần kích động, một lát ngươi coi như xem kịch là được rồi.” Tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, mang theo thản nhiên châm biếm.

Tiếng Chân Linh vừa mới dứt, đoàn người Nam Cung Cẩm, Cố Thủy Nhu liền tiến vào, phía sau mười mấy tên thị vệ đi theo tới.

“Chân Linh, ngươi mua được sát thủ ở đâu?” Hai tròng mắt Nam Cung Cẩm lạnh lẽo, như đao phong bén nhọn, nhìn thẳng vào bóng dáng nhỏ nhắn của Chân Linh đang ngồi ở trên xe lăn, giọng điệu sắc bén, lạnh như băng xuyên thấu vào trong tai Chân linh.

Chân Linh chậm rãi quay xe lăn, nhìn về phía Nam Cung Cẩm, khóe miệng thản nhiên mỉa mai nói: “Cẩm Vương gia, thế trận thật lớn nha, Chân Linh ta mặt mũi thật ghê gớm, hai chân bị chặt đứt, dung nhan bị hủy, lại còn có thể khiến Vương gia coi trọng như thế, Chân Linh thật sự mang ơn nha.”

Khi Chân Linh hoàn toàn xoay người lại, cả người Nam Cung Cẩm liền run lên, trong lòng lại giống như bị cái gì trói buộc lại, tràn đầy đau nhức chua chát. Vì sao nàng lại trở thành cái dạng này?

Mặt của nàng…

Là ai? Rốt cuộc là ai làm? Đau đớn Nam Cung Cẩm trong ngực qua đi, là hừng hực lửa giận, phẫn nộ cùng đau đớn chưa bao giờ từng có đan xen cùng một chỗ, chắn kín lồng ngực không để không khí tràn vào.

Cố Thủy Nhu đứng ở bên cạnh hắn, nhìn vẻ mặt Nam Cung Cẩm, trong lòng đau xót, Cẩm ca ca lại để ý mặt tiện nhân này như thế sao?

Hai tay ở dưới ống tay áo, nắm chặt, giống như nắm cũng không phải là tay mình, mà là mệnh của Chân Linh.

Mặc khác những thị vệ đi vào, cũng đều cảm nhận được tức giận nồng đậm ở trong không khí, Cẩm Vương gia vẫn thường sắc bén lạnh như băng, nhưng chưa bao giờ tức giận giống như hôm nay vậy khiến người ta sợ hãi, Vương gia lúc này, giống như muốn hủy diệt toàn bộ mọi thứ, lạnh lẽo nói không ra khiến người ta sợ hãi.

Chân Linh hoàn toàn không đếm xỉa đến tức giận cùng đau lòng của Nam Cung Cẩm, nàng ảm đạm cười, như là một người xa lạ đứng ở ngoài diễn, thờ ơ nhìn tất cả, vẻ mặt bình tĩnh.

Mặt của nàng, một phần ba đều quấn vải trắng rất dày,  ánh nắng nhỏ vụn chiếu xuống, rõ ràng mà nhìn được màu máu đỏ sẫm ở bên trong vải trắng…

Mặt của nàng, bị hủy sao?

Tâm Nam Cung Cẩm, hơi run rẩy lên, hắn nhìn Chân Linh, không hiểu được vì sao nàng lại bình tĩnh như thế, bình tĩnh khiến người ta bắt đầu nảy sinh  ý thương xót, nàng không cần sao? Hay là nói nàng sớm đã hận thấu, đầy thất vọng…

Khí phi, chỉ sủng ngươi [Ch.19: Không thèm lao vào] Người đăngxù – 05/07/2011 Đăng trong: Khí phi chỉ sủng ngươi!, Truyện Trung Quốc

Edit: Xù

Beta: Huongntd

“Mặt của ngươi, làm sao vậy…” Nam Cung Cẩm khẽ run ra tiếng, hé ra khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng, vẻ mặt tràn đầy phức tạp, trong hai tròng mắt, lại chợt hiện một tia đau lòng nhỏ.

Hắn lúc này, thật như là biểu hiện thâm tình của một nam nhân, nhưng mà với trong mắt Chân Linh, lại là mỉa mai cười lạnh.

Nam nhân, là cái dạng này. Nữ nhân càng là không lay động ở trong lòng với bọn họ, bọn họ lại càng hướng lòng tới. Trong lòng bọn họ, hận không thể muốn nữ tử trong thiên hạ đều trút hết mị lực vì bọn họ, sống say mê sống trong hoang tưởng vì hắn…

Nam Cung Cẩm, ngươi sai rồi, Chân Linh ta cũng không phải nữ tử như vậy, cũng không thèm làm nữ tử như vậy.

Chân Linh bình tĩnh mà nhìn vào trong mắt Nam Cung Cẩm, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng mang theo thản nhiên châm biếm. “Nam Cung Cẩm, thu cái bộ dáng ghê tởm kia của ngươi lại đi, ta như vậy tốt lắm, không cần đồng tình. Còn nữa, không phải ngươi muốn tìm sát thủ ta mua được sao? Vậy thì lục soát đi, có vẻ chỗ  nhưLãnh Nguyệt Cư, thực ô uế hai chân vô cùng tôn quý của ngươi, xin cứ tự nhiên đi.”

Chọc giận một người, có lẽ dễ dàng hơn  lấy lòng một người, hơn nữa nàng không chút nào nghĩ phải ý cười đón chào với Nam Cung Cẩm, cho dù là vì rời đi, nàng cũng không muốn.

Nàng quyết định thay đổi chiến lược, bắt đầu từ hôm nay, Chân Linh nàng sẽ hoàn toàn là một người đàn bà đanh đá, một nữ nhân ngu xuẩn không biết gì, như thế Nam Cung Cẩm ngươi còn có hứng thú không?

Nam Cung Cẩm nghe vậy, đau lòng trong đáy mắt tan ra, ở bên trong chính là tràn đầy ngọn lửa phẫn nộ, hé ra tuấn nhan lạnh như băng, lúc này lạnh lại càng thêm lạnh, không một tí tình cảm. Hắn tiến lên hai bước, bàn tay to mạnh mẽ, siết chặt cổ tay mảnh khảnh của Chân Linh.

“Hừ, ngươi thật cho rằng bổn vương sẽ đồng tình với ngươi sao? Nói cho ngươi, thứ bổn vương không có nhất đó là đồng tình.”

Giọng điệu lạnh như băng chưa dứt, Nam Cung Cẩm ném mạnh tay Chân Linh xuống, lạnh lẽo ở trên mặt khiến cho người ta sợ hãi nói với thị vệ phía sau: “Đi lục soát cho bổn vương, bất cứ cái gì có thể cũng không được buông tha…”

“Vâng” thị vệ thu được mệnh lệnh vội vàng lục soát xung quanh.

Chân Linh đặt cổ tay ở trên đùi, ánh mắt lạnh lùng nhìn tất cả. Trên cổ tay trắng nhỏ, lộ xanh tím, trộn lẫn cùng một mảng da thịt tuyết trắng, nhìn thấy ghê người.

Bích Ba ở bên cạnh Chân Linh thấy được, trong lòng đau xót, hai mắt đầy nước mắt. Nàng cúi người xuống, nghẹn ngào lên tiếng: “Tiểu thư, ngươi không sao chứ? Đau không?”

Nam Cung Cẩm đứng ở trước mặt, nhìn tất cả cái này, trên mặt thần sắc phức tạp, sau đó hắn xoay người sang chỗ khác, nhẹ nhàng mà ôm Cố Thủy Nhu, không dư thừa liếc mắt nhìn Chân Linh nữa.

Chân Linh nhẹ nhàng mà vỗ vỗ tay Bích Ba. “Bích Ba, ta không sao.”

Bích Ba nghe giọng nói thản nhiên của Chân Linh xong, trong lòng đau đớn càng càng sâu, nàng bình tĩnh nhìn về phía Nam Cung Cẩm, khi nàng nhìn thấy Nam Cung Cẩm làm trò chàng chàng thiếp thiếp với Cố Thủy Nhu ở trước mặt nàng, toàn thân vừa đau vừa hận.

Vương gia chết tiệt này, mắt mù sao. Tiểu thư tốt như vậy hắn không cần, lại đem cái nữ nhân rắn rết kia làm vật quý, đem làm vật quý còn chưa tính, lại còn chạy đến trước mặt tiểu thư diễu võ dương oai, quá mức rồi.

Chân Linh nhìn bộ dáng tức giận của Bích Ba, không khỏi cười ảm đạm, ý cười dịu dàng, mang theo một vẻ đẹp yên tĩnh sâu sắc, không đường hoàng, không quá mức, như mặt trời ấm áp nhè nhẹ, khiến người ta không khỏi nảy sinh hướng tới.

Lúc này Nam Cung Cẩm chuyển mắt qua đây, vừa vặn thu nụ cười của Chân Linh vào trong mắt. Hắn liền ngây ra, sau đó là phẫn nộ nồng đậm. Nữ nhân chết tiệt này, chẳng nhẽ mình lại không bằng nổi một cái nha đầu sao?

Được, tốt lắm. Bổn Vương thật muốn nhìn, ngươi cố ý  giả vờ thờ ơ, hay vẫn là vì khơi mào hứng thú của bổn vương cố ý lao vào.

Khí phi, chỉ sủng ngươi [Ch.20: Thật đúng là đem nàng làm đương sự] Người đăngxù – 06/07/2011 Đăng trong: Khí phi chỉ sủng ngươi!, Truyện Trung Quốc

Edit: Xù

Beta: Huongntd

Trong lòng Cố Thủy Nhu đắc ý, nàng mềm mại không xương mà dựa ở trên người Nam Cung Cẩm, ánh mắt mang theo chế giễu không ai bì nổi nhìn về phía Chân Linh, mà lúc Nam Cung Cẩm quay lại xem nàng, ánh mắt lập tức trở nên nhu hòa như nước, giống như rong rêu lượn lờ ở trong nước biếc.

Tức giận của Nam Cung Cẩm sau khi  hướng về hai mắt của Cố Thủy Nhu, phai nhạt mấy phần. Hắn ôn nhu nói với Cố Thủy Nhu: “Thủy Nhu,  nàng nói những gì vừa mới trải qua nói cho bổn vương, nói đầu đuôi gốc ngọn cho nàng, nữ nhân lòng dạ rắn rết như vậy, không đáng để nàng đối xử với nàng như thế.”

Nam Cung Cẩm cảm thấy Cố Thủy Nhu rất thiện lương, Chân Linh lại đi mua sát thủ muốn giết nàng, nàng lại còn bao che xuống thay Chân Linh, nữ tử như vậy, mới là người Nam Cung Cẩm hắn nên lấy…

“Cẩm ca ca…Quên đi, có thể là Thủy Nhu hiểu lầm, Cẩm ca ca, chúng ta đi thôi…” Tiếng Cố Thủy Nhu ôn nhu nhỏ nhẹ dịu dàng, như chim hót trong cốc trống rỗng, nhè nhẹ sấm tiến vào trong lòng Nam Cung Cẩm.

“Thủy Nhu, việc này bổn vương nhất định sẽ không quên, nếu như thật sự là nàng gây nên, bổn vương nhất định sẽ không bỏ qua nàng.” Giọng nói của Nam Cung Cẩm lạnh lùng tàn nhẫn, ánh mắt đảo qua phía Chân Linh.

Hừ, Chân Linh, ngươi cho rằng dựa vào bổn vương có một tia hứng thú đối với ngươi thì ngươi có thể muốn làm gì thì làm sao? Bổn vương sao có thể là người ham mê nữ sắc, nếu như tâm tư của ngươi ác độc đến nước này, bổn vương nhất định sẽ không thể tha thứ cho ngươi.

“Vương gia, Thủy Nhu sợ người vì nàng mà đắc tội với Hoàng thái hậu sẽ không tốt, nàng nói gì cũng là nữ nhân của Chân gia, Thái hậu sủng ái nàng, nếu như nàng xảy ra chuyện, chỉ sợ đối với Vương gia…” Cố Thủy Nhu nói đến đây, vẻ mặt bi thương, hơi nước lập lòe trong mắt,  đúng là mang theo nghẹn ngào không nói được.

Bộ dáng nàng lúc này, kết hợp với tư thế chim nhỏ nép vào người kia, thực sự là điềm đạm đáng yêu, khiến người ta nhìn liền sinh ra không tha.

Nam Cung Cẩm trong lòng nhu hòa, ôm chặt Cố Thủy Nhu ở trong lòng hơn nữa. “Thủy Nhu, bổn vương có nàng, thật sự là tam sinh hữu hạnh(có phúc ba đời), nàng yên tâm, bổn vương làm việc đều có chủ trương, sẽ không bừa bãi có chừng mực.” Nói xong, ôn nhu mà vì Cố Thủy Nhu lau lệ.

“Cẩm ca ca…”

“Được rồi, đừng khóc. Nói ra chuyện kia đi, bổn vương sẽ giải quyết đến cùng cho nàng.” Nam Cung Cẩm bám vào vai Cố Thủy Nhu, hai người đối mặt về phía Chân Linh.

“Tiểu thư…” Bích Ba thật sự nhìn không nổi, quá đáng, thật sự là quá đáng. Nàng nắm chặt xe lăn, thương tiếc gọi Chân Linh.

Vẻ mặt Chân Linh lại bình tĩnh, hai tròng mắt không dao động không gợn sóng, giống như tất cả trên thế gian, đều không vào được mắt của nàng, lại giống như, tất cả mọi thứ, đều chiếu rọi ở trong hai mắt, không chỗ nào che giấu. Nàng nhẹ giọng nói: “Bích Ba, ta mệt mỏi, đẩy ta đi vào đi thôi.”

“Vâng, tiểu thư.” Bích Ba xoay mắt đi, cũng không dư thừa đi liếc mắt xem Nam Cung Cẩm cùng Cố Thủy Nhu ghê tởm nữa. Hừ, tam sinh hữu hạnh? Đó là bởi vì Vương gia mắt mù, chờ ngày nào đó, hồi phục thị lực, có lẽ ngươi sẽ cảm thấy tam sinh nhưng không hữu hạnh.

Bích Ba hung hăng ra sức mắng chửi một hơi ở dưới đáy lòng, sau đó phụ giúp Chân Linh đi về phía phòng trong.

“Đứng lại –” Giọng điệu của Nam Cung Cẩm lạnh lẽo như đao, ánh mắt như dao lạnh vọt  về phía Chân Linh. “Bổn vương cho ngươi rời đi sao?”

Chân Linh muốn rời đi, là bởi vì thật sự không nhìn được bộ dáng hai người ra vẻ vô cùng thân thiết này, nàng nghĩ nếu nàng không rời đi, có lẽ sẽ cười lạnh đi ra, cũng không nghĩ, Nam Cung Cẩm này thật sự đem mình làm đương sự.

Vốn tính không nhìn hắn, không nghĩ đến hắn lại có hứng thú thảo phạt như thế, vậy không nên trách nàng.

Khí phi, chỉ sủng ngươi [Ch.21: Các ngươi không xứng] Người đănghường – 07/07/2011 Đăng trong: Khí phi chỉ sủng ngươi!, Truyện Trung Quốc

Edit: Purple Krystal

Beta: Huongntd

Chân Linh lập tức quay đầu lại, ánh mắt cố ý thoáng hiện tia ngoan độc, lạnh lùng nhìn chằm chằm Nam Cung Cẩm cùng Cố Thủy Nhu.”Hừ, tiểu tiện nhân đáng chết, giả ngây giả ngô, nhìn bộ dạng ghê tởm này của ngươi bổn Vương Phi thấy không dễ chịu, ngươi coi ngươi là gì, mà lại ở trước mặt bổn Vương Phi giả bộ làm người tốt? Nói cho ngươi biết, ngươi là dạng người ngu xuẩn, bổn Vương Phi còn không thèm để vào mắt, còn ngươi nữa, Nam Cung Cẩm, ngươi vừa coi ngươi là gì, nếu không nhờ Chân gia ta, bây giờ ngươi có cơ hội làm Vương gia sao, ngươi không cảm tạ thì thôi đi, lại vì người ngoài mà đối xử với ta như vậy. Ngày mai ta sẽ đến trình với di nương (*dì ) Hoàng Thái Hậu, để di nương làm chủ cho ta.” Chân Linh dốc một hơi nói ra hết, từng từ từng chữ rõ ràng, giọng điệu cay cú, nghiễm nhiên mang bộ dạng của một người đàn bà chanh chua đang chửi mắng.

Cố Thủy Nhu dựa vào trong ngực Nam Cung Cẩm , tia cười lạnh thoáng xẹt nhanh qua mắt. Tiện nhân, đây là ngươi tự tìm đường chết. Cẩm ca ca bình sinh hận nhất người khác đem thân phận của hắn ra nói, thế mà ngươi xúc phạm cấm kỵ của hắn, thật là ngu xuẩn.

Ngước mắt lần nữa, trong mắt Cố Thủy Nhu, ánh mắt đều là dịu dàng cùng nhu nhược. Biến sắc cực nhanh, làm người ta cứng họng.

Nam Cung Cẩm phẫn hận không dứt, tuấn nhan hé ra tựa như khối băng ngàn năm, trong băng hàn đang mang theo lửa ngút trời, hết sức kinh người. Hắn đẩy Cố Thủy Nhu ra, thân hình nhảy lên, cực nhanh vọt đến trước mặt Chân Linh, hung hăng hướng một cái tát về phía mặt Chân Linh…

Song Chân Linh tốc độ cũng không chút chậm trễ, lúc Nam Cung Cẩm vừa nhấc tay, hai tay nàng dùng sức đẩy bánh xe, trong nháy mắt xe lăn nghiêng lệch qua một bên, khéo léo tránh ra khỏi cái tát rơi xuống của Nam Cung Cẩm.

Nam Cung Cẩm khẽ sửng sốt, trong cơn giận dữ hắn lần nữa hướng Chân Linh giơ tay. . . Song cái tát của hắn còn chưa rơi xuống, liền bị Chân Linh hung hăng tát lại cho hai cái trước.

“Ba . . . Ba . . .” Cái tát hạ xuống trên gương mặt gây tiếng vang hết sức rõ ràng.

Lúc này thị vệ mới lục soát xong, mới vừa ra tới, chính là nhìn thấy một màn này, cả đám bọn họ đều sững sờ choáng váng, không nhúc nhích cứ đứng ở nơi đó, nhìn Chân Linh.

Cố Thủy Nhu cũng ngây ngẩn cả người, tiện nhân này lại dám tát Cẩm ca ca? Nàng. . . Nàng điên rồi sao?

“Tiểu thư. . .” Bích Ba bị dọa sợ, tiểu thư nàng. . . lại đánh Vương gia?

Trên mặt Nam Cung Cẩm, chưa bao giờ khiến người ta kinh sợ như lúc này, gương mặt tuấn mỹ lạnh lùng, lúc này bị cái tát của Chân Linh làm sưng đỏ, một tia máu, từ khóe miệng trôi xuống, hai mắt của hắn, giống như là một con thú phát cuồng, tức giận tản ra khí lạnh kinh người, hơi thở toàn thân, giống như từ địa ngục phát ra, cả hoang viện lúc này nhiệt độ lại lạnh thêm vài phần.

Hắn một tay tóm lấy Chân Linh từ xe lăn lên, hai mắt bùng giận, hung hăng nhìn chằm chằm Chân Linh.”Tiện nhân, Bổn vương nhất định sẽ không dễ dàng tha thứ ngươi, bây giờ, Bổn vương muốn ngươi vì sự ngu xuẩn của mình mà hối hận.”

Nói xong, hung hăng đem Chân Linh quăng đi ra ngoài.

Bích Ba quá sợ hãi.”Tiểu thư. . .”

Nàng điên cuồng chạy tới, muốn tiếp được thân thể Chân Linh, nhưng mà vẫn chậm một bước.

Thân thể Chân Linh, mạnh mẽ rơi đập trên đất, bốn phía cát bụi bay lên, vòng quanh thân ảnh đơn đạm của nàng, cảm thấy choáng váng cùng lạnh lẽo, giống như là một con bướm gãy cánh, tuyệt vọng rơi xuống vực sâu.

Đôi mắt Chân Linh cực nhanh hiện lên một tia sát khí, nhanh đến mức người khác còn chưa kịp bắt lấy, liền đã mất đi dấu vết, tựa như làn gió…

“Tiểu thư. . . Tiểu thư, người có sao không . . ?” mặt Bích Ba mất hết huyết sắc, hai mắt xinh đẹp đều là lệ khí đau thương, nàng vội vàng ôm chầm Chân Linh, tiếng nói run rẩy tràn đầy sợ hãi.

“Bích Ba, ta không sao.” Chân Linh hướng về phía Bích Ba cười nhạt, nụ cười này, vô cùng nhẹ, vô cùng đạm bạc, cũng vô cùng đẹp.

Song, trừ Bích Ba, không người nào nhìn thấy.

Bởi vì, bọn họ không xứng đáng…

Khí phi, chỉ sủng ngươi [Ch.22: Khổ nhục kế] Người đăngPurple_Krystal – 08/07/2011 Đăng trong: Khí phi chỉ sủng ngươi!, Truyện Trung Quốc

Edit: Purple Krystal

Beta: Huongntd

“Tiểu thư, người không nên hù dọa Bích Ba làm sao có thể không có chuyện gì. . . hu hu. . .” Bích Ba bị doạ đến hoang mang lo sợ mà khóc lên.

Chân Linh thật ra thì không có gì đáng ngại, nàng đã sớm ngờ tới Nam Cung Cẩm sẽ ném nàng ra, cho nên lúc ở giữa không trung, nàng liền chuẩn bị kỹ càng, lấy cái mông cùng tay cánh tay rơi xuống đất trước, để tránh bị thương chỗ hiểm. Vừa rồi nàng cố ý phẫn nộ đánh Nam Cung Cẩm, nhưng thật ra là có thâm ý . Mấy ngày qua nàng muốn đi ra ngoài để hiểu rõ hết cái Tấn Nam Vương phủ này, về sau tìm đường tính toán.

Chân của nàng mặc dù đỡ rồi, nhưng mà thân phận hiện tại của nàng lại không thể rời đi. Nàng cũng không muốn sau khi trở về để cho Nam Cung Cẩm phát hiện bất kỳ một chút dấu vết, nếu không sẽ cản trở kế hoạch rời đi của nàng.

Song có việc bị thương che mắt, vả lại Nam Cung Cẩm lúc này trông rất giận dữ, mấy ngày này ở Lãnh Nguyệt nhất định sẽ không có người điều tra, xuất phủ mấy ngày chắc chắn sẽ không ai biết.

Chịu chút khổ, chịu chút đau, không sao cả, người muốn hoàn thành đại sự, biết lúc nào rắn lúc nào mềm, cuối cùng sẽ có một ngày, nàng đòi lại gấp đôi.

Cố Thủy Nhu cố khống chế thần sắc nhưng đột nhiên sững sờ, đáy mắt hiện lên vẻ đắc ý, nhưng mà không có người nào chú ý tới.

Tiện nhân, ngươi như vậy gọi là tự làm tự chịu, không muốn sống, xem ra mấy ngày qua nàng cũng có thể để dành được không ít khí lực.

Vốn là nàng cho rằng đêm qua Chân Linh sẽ bị bảy sát thủ giết chết, không nghĩ tới sáng nay thị vệ nàng an bài ở vương phủ lại báo với nàng, Vương Phi cùng nha hoàn ở Lãnh Nguyệt Cư đều bình an vô sự, điều này làm cho nàng tức giận không kiềm được mà nghiến răng, trong lòng nàng bắt đầu cảm thấy Chân Linh này không đơn giản, tính toán lại âm thầm làm việc. Chẳng ngờ Cẩm ca ca trở lại vào lúc này, nàng phải tạm thời dằn xuống, đi ra ngoài chào đón.

Lúc nhìn thấy Nam Cung Cẩm, nàng cứng ngắc một chút, liền đem tất cả chuyện mình làm tối hôm qua, nói chuyển ngược lên người Chân Linh

Nàng biết rõ tính tình Nam Cung Cẩm, cho nên ở thời điểm vu oan, nàng vừa diễn chút khổ nhục kế, quả nhiên, Nam Cung Cẩm tin tưởng không chút nghi ngờ.

Cố Thủy Nhu chật vật trên mặt đất lén liếc Chân Linh một lần nữa, trong lòng âm thầm giễu cợt.

Hừ, hại nàng còn tưởng rằng tiện nhân kia thông minh, không nghĩ tới so với trước kia còn ngu xuẩn hơn, người như vậy, tạm thời lưu nàng lại lại mấy ngày.

Song Cố Thủy Nhu cũng không biết, vẻ mặt mình lúc này, hoàn toàn lưu lại trong mắt Chân Linh, rốt cuộc là người nào ngu xuẩn, chỉ có Chân Linh trong lòng rõ nhất.

Cố Thủy Nhu sau đó hoàn toàn đắc ý, thu lại tất cả nét mặt, Một bộ mặt hết sức đau lòng, đi tới bên cạnh Nam Cung Cẩm.

Nàng lấy ra khăn thêu, ôn nhu mang đi chùi lau vết máu trên khoé môi Nam Cung Cẩm.”Cẩm ca ca. . .” Thanh âm hàm ẩn đau đớn, hai mắt vẫn còn như hoa lê sau mưa rơi, đau lòng động lòng người.

Nhưng -

“Cút ngay. . .” Nam Cung Cẩm giận dữ, hung hăng một phen đẩy ngã Cố Thuỷ Nhu

Thân thể Cố Thủy Nhu, bị ngã thụt lùi lại vài bước, sau cùng suýt nữa té xuống đất, cũng may nàng kịp phản ứng, trụ lại.

Nàng vẻ mặt tái nhợt, hai mắt hiện đầy không thể tin địa nhìn Nam Cung Cẩm.

Cẩm ca ca, bây giờ lại đẩy nàng? Thật không ngờ hắn lại dùng sức đẩy nàng ra?

Nam Cung Cẩm ngây ngẩn cả người, hắn nhìn hai tay của mình, có chút không dám tin tưởng mình mới vừa rồi lại đẩy Cố Thủy Nhu, cho tới nay, hắn chưa bao giờ có tình cảm nghiêm túc với Cố Thuỷ Nhu, mà mới vừa rồi, mới vừa rồi là cảm giác gì?

Mới vừa rồi  hắn, trong đầu lại là thân ảnh Chân Linh bị ném bay ra ngoài, là đau thương như vậy, bình tĩnh như vậy, hắn thế mà lại đau lòng. . .

Trong lòng hắn phẫn nộ, là đau lòng ùn ùn kéo đến . . . Hối hận.

Nam Cung Cẩm ý thức được tâm tư của mình, nhất thời luống cuống.

Không, tuyệt đối không thể nào, hắn hận nàng tận xương tuỷ, nàng là nữ nhân rắn rết như vậy mình tại sao có thể sẽ yêu? Nàng không xứng, nàng không đáng. . .

Cố Thủy Nhu ngực đau nhói, mang theo hận ý lờ mờ, như bị một thanh đao bén nhọn, thật sâu đâm vào lòng, nàng hung hăng nắm hai tay, thân thể bởi vì phẫn hận mà run rẩy. . .

Nhưng mà trong nội tâm nàng hiểu, lúc này nàng không thể biểu hiện ra một ti phẫn hận nào, nếu không cả ngày hôm nay, xem như phí công phí sức.

Cho nên, nàng làm bộ như tuyệt vọng cúi đầu, dùng tiếng nói tuyệt vọng nhất khẽ gọi: “Cẩm ca ca. . .”

Nói xong, thân thể của nàng mềm nhũn ngã xuống. . .

Khí phi, chỉ sủng ngươi [Ch.23: Trò chơi chết người] Người đăngPurple_Krystal – 09/07/2011 Đăng trong: Khí phi chỉ sủng ngươi!, Truyện Trung Quốc

Edit: Purple Krystal

Beta: Huongntd

Trên mặt Nam Cung Cẩm thất kinh, Cố Thủy Nhu này thân thể yếu nhược nếu vô lực ngã xuống làm cho hắn nhớ đến Mẫu Phi, lúc này Cố Thủy Nhu, thật giống với mậu phi năm đó rất giống, rất giống. . .

Tâm hắn đau xót, chạy nhanh tới, đem Cố Thủy Nhu ôm thật chặt vào trong ngực.”Thủy Nhu. . .” Hắn đã phân không rõ trong lòng đau là bởi vì mẫu phi thiện lương, hay là bởi vì Cố Thủy Nhu, lúc này hắn, cũng không muốn tìm hiểu những thứ này.

Sắc mặt Cố Thủy Nhu suy sụp khẽ tái nhợt, lúc này ánh mặt trời quét nhẹ qua, mang theo hơi thở yếu ớt, dường như tức thì trở nên hỗn loạn.

Nam Cung Cẩm ôm nàng, tâm trở nên mềm lòng, Thủy Nhu mới là nữ tử hắn nên yêu, thiện lương giống mẫu phi, một nữ tử dịu dàng giống người, hắn không thể thương tổn nàng. . .

“Người đâu, đem Vương Phi nhốt ở Lãnh Nguyệt cư, không cho nàng rời đi nửa bước, về chuyện sát thủ này, chờ Thủy Nhu khoẻ lên Bổn vương sẽ truy xét lại.” Nam Cung Cẩm mặt hướng về thị vệ đối diện ra lệnh xong, liền ôm Cố Thủy Nhu rời đi, từ đầu đến cuối, hắn cũng không có nhìn lại Chân Linh một cái.

Chân Linh nhìn bóng lưng Nam Cung Cẩm ôm Cố Thủy Nhu rời đi, lạnh lùng cười một tiếng, khóe miệng nhếch lên nhàn nhạt  giễu cợt. Cố Thủy Nhu, ngươi đã thích diễn trò như vậy, thế thì tối nay Chân Linh ta sẽ diễn trò cùng ngươi.

Chân Linh nàng tự hỏi bản thân mình không phải người lương thiện gì, nhưng mà Cố Thủy Nhu nhiều lần phạm nàng, rõ ràng không thể không thu thập ngươi, ta cũng muốn ngầm chơi trò chết người với ngươi.

“Tiểu thư. . . Người không nên thương tâm, Vương gia như vậy hoàn toàn không xứng với tiểu thư.” Bích Ba vừa rơi lệ, vừa nhỏ giọng phẫn giận nói.

Chân Linh thu lại sự giễu cợt không dễ dàng phát giác ở khoé miệng, hướng về phía Bích Ba trêu ghẹo nói: “Bích Ba, con mắt nào của ngươi thấy tiểu thư thương tâm?” Nàng chẳng những không thương tâm, mà còn vui sướng đây.

Tối nay, phải thừa cơ hội tốt hành động.

“Tiểu thư. . . Người còn cười, người ta lo lắng cho người muốn chết, người không biết, mới vừa rồi trong nháy mắt Vương gia đem người ném ra ngoài, tâm ta cũng vì đó mà chết.” Bích Ba vừa nói, trong mắt lệ lại tuôn ra.

“Được rồi, không cười ngươi nữa.” Chân Linh nhẹ nhàng mà vỗ vỗ Bích Ba.”Bích Ba, eo ta bị trẹo, ngươi đỡ ta đến xe lăn đi.”

“Cái gì, tiểu thư, người không sao chớ. . . hu hu. . . Đều do Cố Thuỷ Nhu…chết tiệt nọ, tiện nhân trong ngoài bất đồng, mắt Vương gia mù rồi mới thích nàng, bộ dáng lúc nãy kia, cứ như là đang diễn trò, nào có người đẩy mà té xỉu, ngay cả ta đần như vậy cũng nhìn ra được, lúc Vương gia xử lý quốc sự thông minh như vậy, sao bây giờ lại trở nên ngu xuẩn như vậy, hừ. . .” Bích Ba kích động, bắt đầu ra sức nói mà không lựa lời.

Chân Linh nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng, cũng không có ý định ngăn Bích Ba lại. Chỉ cần là người của nàng, nàng sẽ toàn lực chiếu cố, đừng bảo là mắng Cố Thủy Nhu hai câu, cho dù Bích Ba đánh nàng hai bạt tai, nàng cũng để cho Bích Ba làm, nếu như dám đả thương người của nàng, Chân Linh nàng tất phải ra mặt, sẽ không giả bộ nhường nhịn, đến lúc đó, muốn khiến cả Cẩm Vương Phủ bọn chúng gà chó cũng không yên.

Nàng, nói được là làm được, mà nàng, cũng có bản lãnh này.

Trên sân, mấy thị vệ còn chưa đi, lúc này mặc dù không nghe được Bích Ba cùng Chân Linh  nói gì, nhưng thần sắc bình tĩnh của Chân Linh, rõ ràng đã rơi vào đáy mắt bọn họ.

Bọn họ có chút ngây người, Vương Phi này, dường như từ sau lần trước bị Vương gia đánh hai mươi đại bản, giống như cả người thay đổi, lúc này nàng bị Vương gia đối xử như vậy, nhưng lại không khóc không làm khó. Mới vừa rồi nàng tát Vương gia 2 cái trong chớp mắt, khiến bọn họ vì chấn động, từ trên người của nàng, lại có một luồng hơi thở lạnh lùng lưu động, bọn họ cảm thấy Vương Phi đặc biệt như vậy khiến cho người ta không thể dời mắt, vì cớ gì Vương gia lại không thấy?

Nhưng bọn hắn chẳng qua là hạ nhân, có tư cách gì quản những thứ này. Những thị vệ này âm thầm lắc đầu, liền lui ra ngoài, nghiêm gác ở Lãnh Nguyệt cư…

Khí phi, chỉ sủng ngươi [Ch.24: Nam nhân thần bí] Người đănghường – 10/07/2011 Đăng trong: Khí phi chỉ sủng ngươi!, Truyện Trung Quốc

Edit: Xù

Beta: Huongntd

Đêm khuya, trăng yên tĩnh chiếu xuống, xuyên qua bệ cửa mục nát, ánh trăng chiếu vào, một phòng thanh tịch đẹp đẽ.

Chân Linh từ trên giường đứng lên, dùng ngân châm nhẹ nhàng mà châm vào huyệt gây mê của Bích Ba, sau đó nàng liền thay một bộ trang phục màu đen bó người, bộ quần áo kia, là nàng lặng lẽ chuẩn bị ba ngày trước, để ở gầm tủ, ngay cả Bích Ba cũng không biết.

Nàng lấy tay buộc tùy ý tóc thành cái đuôi ngựa, sau đó từ cửa sổ nhảy ra ngoài.

Ra đến ngoài sân, nàng liếc mắt nhìn thị vệ kia, sau đó khóe môi nhếch lên, thân ảnh lại đúng như chim én nhẹ nhàng nhảy ra ngoài, bay thẳng qua tường bao quanh, im hơi lặng tiếng mà biến mất ở Lãnh Nguyệt Cư.

Phúc Thủy Cư, lúc này tất cả mọi người đã đi vào giấc ngủ, ánh nến đã tắt, chỉ có trong phòng Cố Thủy Nhu, ánh đèn sáng tỏ.

Chân Linh thân nhẹ như chim én, thân thể thật nhẹ đáp ở trên xà nhà, lạnh lùng đánh giá mọi thứ trong phòng.

Nhưng mà đúng lúc này, trong phòng Cố Thủy Nhu lại xuất hiện tiếng của nam nhân.

“Hôm nay xảy ra chuyện gì?” Giọng nói kia lạnh lùng mà lại mang theo thâm độc mềm mỏng, vừa nghe liền biết người này không phải là Nam Cung Cẩm.

Chân Linh áp sát hai tròng mắt, thú vị. Trong phòng Cố Thủy Nhu nửa đêm lại xuất hiện nam nhân, hừ, không biết Nam Cung Cẩm nếu biết thì sẽ như thế nào?

Trong mắt Chân Linh có nghiêm nghị trêu tức hơi lướt qua, khóe môi nàng nhếch lên, lạnh lùng nở nụ cười. Nam Cung Cẩm, ngày Chân Linh ta rời đi, liền làm người tốt, đem phát hiện kinh người này cho ngươi đi.

“Ngươi có ý tứ gì? Ngươi có tư cách gì chất vấn ta? Phải biết rằng ta chỉ đồng ý hợp tác với các ngươi, nhưng mà ta cũng không đáp  ứng các ngươi thương tổn Cẩm ca ca.” Giọng điệu của Cố Thủy Nhu, giờ phút này không hề ngụy trang, tiếng của nàng cực kỳ chói tai, nghe liền khiến người ta không thoải mái.

“Cố Thủy Nhu, đừng tưởng là ta không biết dã tâm của ngươi với cha ngươi, lí do năm đó thu nhận Nam Cung Cẩm, không phải bởi vì thân phận hắn là hoàng tử sao? Những năm gần đây, ngươi cùng Cố Nghĩa không phải chờ đợi ở bên người Nam Cung Cẩm, bằng mọi giá chăm sóc hắn, chính là vì quyền thế mà thôi, Cố Nghĩa- lão gia hỏa kia, lá gan cũng không nhỏ, cũng dám có dã tâm đáng sợ như thế.” Tiếng của nam nhân xa lạ kia vô cùng âm u lạnh lẽo, khiến người ta có cảm giác sởn gai ốc.

Cố Thủy Nhu rõ ràng là ngây ngẩn cả ngươi, tiếng của nàng lại theo khẽ run. “Ngươi, rốt cuộc ngươi là ai?”

Từ vị trí của Chân Linh chỉ có thể nghe được tiếng của hai người, không thể nhìn về phía hai người. Lúc này nàng từ trong tiếng của Cố Thủy Nhu nghe ra, nam nhân này Cố Thủy Nhu cũng không biết thân phận thật sự của hắn.

“Ta là ai ngươi không cần biết, cũng không có tư cách biết, nhớ ký, cuối tháng là kỳ hạn cuối cùng của ngươi, vị trí Cẩm Vương phi ngươi sẽ không ngồi hơn, không đứng trách ta không khách khí.” Giọng điệu âm lãnh rơi xuống, nam nhân kia đã biến thành gió lạnh chợt lóe, liền rời khỏi phòng.

Cố Thủy Nhu sau khi rời khỏi chỗ đó, ánh mắt vô cùng thâm độc mà chớp động, khuôn mặt dịu dàng ngày thường, lúc này lộ vẻ độc ác.

Chân Linh ở trên xà nhà của gian phòng, ánh mắt có chút suy nghĩ mà nhìn chằm chằm Cố Thủy Nhu. Lúc trước nàng không hiểu được, Nam Cung Cẩm cũng không phải ngốc tử, vì sao vẫn chưa phát hiện được vấn đề của Cố Thủy Nhu này? Hóa ra, trong vương phủ này có người âm thầm trợ giúp Cố Thủy Nhu.

Như vậy xem ra, tuyệt độc bị hạ trên người bảy sát thủ kia, hẳn là có quan hệ cùng với nam nhân ban nãy kia?

Nam nhân này, nhất định thân phận không đơn giản, nhưng là ai đây?

Khí phi, chỉ sủng ngươi [Ch.25: Nàng là ma quỷ]

Người đăngxù

– 11/07/2011 Đăng trong: Khí phi chỉ sủng ngươi!, Truyện Trung Quốc

Edit: Xù

Beta: Huongntd

Chân Linh chợt lóe lên vẻ lạnh lùng, mặc kệ nam nhân kia là ai, nàng sẽ điều tra ra, người hại nàng, nàng tuyệt đối không nương tay.

Bây giờ, là lúc giáo huấn Cố Thủy Nhu này một chút.

Chân Linh một thân thật nhẹ nhàng cực nhanh mà nhảy xuống, khi rơi xuống đuôi ngựa hất thành một cái độ cung đẹp ở trong không trung, sau đó nhè nhẹ dán vào trên người, nàng một bộ hắc y bó sát người, cả người tản ra hơi thở lãnh liệt rung động người khác, lạnh lùng mà đứng ở phía sau Cố Thủy Nhu.

Cố Thủy Nhu cảm giác được cỗ hơi thở đáng sợ lạnh như băng này, nàng tưởng là người áo đen vừa rồi kia đã trở lại, chưa quay đầu lại đã giọng the thé nói: “Ta sẽ cố gắng nhanh giết cái tiện nhân kia, ngồi trên vị trí Vương phi…”

Nhưng mà khi nàng quay đầu lại nhìn được người phía sau đúng là Chân Linh, thần sắc trên mặt nàng liền dữ tợn, hai tròng mắt nham hiểm chớp động tia độc ác rắn rết. “Chết tiệt ngươi đê tiện, là ngươi, nửa đêm cũng dám chạy đến trong phòng ta, có phải ban ngày chưa bị tra tấn đủ hay không…”

Sau khi nàng chạm đến tia lạnh lẽo thị huyết khiếp người như ma quỷ trong mắt Chân Linh, lời nói còn lại, rốt cuộc không nói được…

Nàng, vì sao nàng lại có ánh mắt đáng sợ như vậy? Nàng vẫn là cái Chân Linh kia sao?

Cố Thủy Nhu bị tia ánh mắt đáng sợ kia sợ đến mức hai chân mềm nhũn, người trực tiếp mà quỳ rạp trên đất, vẻ mặt sợ hãi…

Chân Linh nhếch môi cười lạnh, sau đó cúi người xuống dưới, tay mảnh khảnh, mang theo hơi thở lạnh lẽo nhẹ nhàng mà vỗ ở trên mặt Cố Thủy Nhu. “Khuôn mặt này, thực sự là đau khổ động lòng người, ta thấy cũng thương xót…” Tiếng cực khẽ, cực lạnh, nhưng đã có một cỗ  hàn băng sấm người im ắng lưu động.

Cố Thủy Nhu hoàn toàn run sợ,  nàng nghiêm mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán. “Tiện…Ngươi, ngươi muốn làm gì?” Hai chữ tiện nhân, lúc này nàng cũng không dám mắng ra nữa.

Thật đáng sợ, Chân Linh lúc này thật đáng sợ, cả người nàng hơi thở lạnh như băng, giống như tỏa ra từ kề cận cái chết, lạnh lùng mà vẫn sấm đến nội tâm người, mà hai mắt của nàng, tất cả đều vô cùng hàn ý thị huyết, hoàn toàn không có một chút tình cảm con người cần có, nàng, là người hay quỷ?

Lúc này Cố Thủy Nhu mới phát hiện, chính mình lại chọc tới ma quỷ đáng sợ như vậy. Nàng rất hối hận, nếu thời gian đảo ngược, nàng dứt khoát sẽ không đi trêu ghẹo nàng, tuyệt đối…

Chân Linh trêu tức cười, sau đó lấy ra một cái ngân châm rất dài từ trong ống tay áo lướt qua trước mặt Cố Thủy Nhu, dưới ánh nến, ngân châm kia hiện ra ánh sáng bạc lạnh lẽo, kết hợp với hơi thở lạnh như băng cùng ý cười trêu tức của Chân Linh, khiến cho da đầu Cố Thủy Nhu run lên.

“Ngươi, ngươi, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” Cố Thủy Nhu run rẩy vô cùng kịch liệt, trên mặt rút đi toàn bộ huyết sắc, trắng bệch như tờ giấy.

Nàng sợ chết, càng sợ sống không bằng chết, lúc này Chân Linh lạnh lùng tuyệt tình, khiến cho nàng có một loại cảm giác sống không bằng chết. Tất cả các giác quan sợ hãi của nàng đều bị câu lên, vô cùng khuếch đại.

Băng hàn trong mắt Chân Linh càng đậm, ngân châm trong tay càng gần về phía Cố Thủy Nhu một ít, ngân châm kia tỏa ra khí tức lạnh lẽo, nàng giống như đều cảm giác được nhỏ bé, nàng cảm thấy tim của nàng đang đập rất nhanh, đập nhanh như vậy, giống như muốn đem đập của cả đời đều dùng xong vào một khắc này, sau đó dừng lại.

Lúc này ánh trăng mờ nhạt xuyên vào, ánh nến đang tỏa những bóng mờ chằng chịt xuống mặt đất lạnh lẽo, mọi thứ trong phòng, đều hiện ra ánh sáng bạc yếu ớt, lan ra khiến người ta sợ hãi ý lãnh, tát cả mọi thứ, giống như đã chết đi .

Thân thể Cố Thủy Nhu bởi vì quá sợ hãi, cả người đều bị mồ hôi lạnh thấm vào, hai chân của nàng, run đến mức không quỳ nổi trên mặt đất, mà là ngã thẳng trên mặt đất, hai mắt sợ hãi đến cực hạn, không dám chớp mắt, mở to chăm chú nhìn vào ngân châm trước mắt.

“Xin ngươi, ngươi, ngươi, ngươi mở miệng nói chuyện a, ngươi không cần ở cái dạng này, ngươi nói cái gì cũng được, ta đều có thể đáp ứng ngươi, ta, ta, về sau ta cũng sẽ không hại ngươi nữa, ta, ta thề…” Cố Thủy Nhu sợ đến mức khóc  lên, hai mắt chợt trợn, tràn đầy sợ hãi…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#anh