Chương 5: Thành công

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong hẻm nhỏ tối đen như mực, có thể thấp thoáng nhìn thấy hai bóng đen.

"Chuyện gì?" Tiếng nói trầm thấp mang theo từ tính dễ nghe.

Ngay sau đó một âm thanh đễ nghe khác vang lên, mang theo một chút đùa cợt, "Ngươi sẽ không yêu nàng chứ?" Quan sát nam nhân giống như tiên ở trước mặt quan sát một phen, vuốt cằm cười đùa nói, " Thầy trò yêu nhau cũng không tệ!"

Nhờ ánh trăng nhàn nhạt, có thể mơ hồ thấy được nam tử trước mặt chính là sư phụ của Thủy Nguyệt Linh, đúng là gương mặt kết hợp giữa thần tiên và yêu ma.

Nam tử cười nhạo một tiếng, " Yêu?Làm sao có thể?"

" Vậy vì sao ngươi lại đối xử đặc biệt với người ta như vậy, nói một chút cho ta nghe?" Thậm chí ngay cả lãnh thổ cá nhân của mình cũng cho nàng vào, ngay cả hắn cũng chưa được vào suối Địa Tâm!

Nam tử nhếch miệng lên, "Ngươi không cảm thấy nàng rất thú vị hay sao? Nàng là nữ nhân duy nhất mà ta cảm thấy hứng thú!"

Trên mặt của nam tử đối diện hắn vẫn là nụ cười quái dị, tựa hồ không nói gì, dường như có chút vui sướng khi người khác gặp họa, sắc mặt đột nhiên trở nên nghiêm trọng, có chút nghiêm túc nói, "Xem ra bổn tôn quá nhân từ!"

Nam tử đối diện thấy hắn cười như vậy, khoa trương run người lên, trên mặt tràn đầy vẻ mong đợi, thấy hắn đột nhiên cau mày không nói, lại cười đùa trêu chọc nói, " Thế nào? Ngươi không bỏ được tiểu đồ đệ bảo bối à?"

Nam tử nhàn nhạt nhìn hắn, lắc mình một cái liền biến mất. Nguyệt Tiếu - Diễn đàn Lê Quý Đôn

Một hồi lâu, trong hẻm nhỏ truyền ra một câu nói mang theo chút đừa cợt, " Thật muốn nhìn xem tình hình đặt biệt lúc ngươi yêu nữ nhân đó là cảnh tượng gì!" Ngay  sau đó truyền đến một trận cười gian vui sướng lúc người ta gặp họa, tiếng cười truyền ra thật xa, người nào không cẩn thận nghe thấy, trong lòng liền tràn đầy sợ hãi.

"Thủy nhi..." Thủy Nguyệt Linh mở mắt thấy một nam tử tựa thần tiên ngồi ở mép giường, sửng sốt một chút," Sư Phụ..." Không phải hắn chỉ xuất hiện buổi tối thôi sao?

Đợi chút, hắn vừa kêu nàng là gì? Hắn biết thân phận của nàng đương nhiên không hề khó hiểu, nhưng mà đó là họ của nàng? Nhưng mà nàng không có sửa lại cho đúng, trên thực tế vốn chỉ có một chữ đó là thuộc về nàng. (Mọi người đọc tới khúc này rồi ngẫm lại cái mở đầu có đoán ra được sư phụ này là ai không? :)) :)) ).

Nam Tử dịu dàng vuốt vuốt sợi tóc lộn xộn của nàng, "Ta có việc phải xử lý, về sau không thể tới nơi này, ta đã để lại lối vào suối Địa Tâm cho ngươi, ngươi lúc nào cũng có thể vào đó tu luyện!"

Thủy Nguyệt Linh im lặng hồi lâu, đột nhiên vươn cánh tay ôm lấy hắn, "Sư phụ, bảo trọng!"

Mặc dù cho đến bây giờ nàng cũng không biết hắn là ai, hơn nữa luôn bị hắn chỉnh vô cùng thể thảm, nhưng mà hơn nửa năm làm bạn, hắn và tiểu hồ ly đối với nàng mà nói thì giống như người thân rồi!

Nam tử lặng đi một chút, vươn cánh tay ôm thân hình nhỏ nhắn của nàng, trong lòng dường như có chút cảm xúc kì lạ đang lên men.

Nhìn thấy bóng lưng nam tử rời đi, Thủy Nguyệt Linh vẫn ngây ngốc ngồi đó, cho đến khi tiểu hồ ly nhảy vào trong ngực nàng mới lấy lại tinh thần, xoa xoa bộ lông mềm mị của nó, đứng dậy làm đồ ăn cho nó ăn.

Không ngừng lăn lộn sôi nổi trong suối nước, Thủy Nguyệt Linh đứng lên, khóe miệng co rút, chắc sư phụ sẽ không quên để lại lối ra cho nàng chứ! (Chính xác là chị bị nhốt ah~~~~=)) )

Thủy Nguyệt Linh cau mày, nàng không lo lắng những thứ khác, ở suối Địa Tâm sẽ không bị đói, nhưng mà nàng có chút lo lắng cho tiểu hồ ly, thử lại vài lần, đều là thất bại, nàng bất đắc dĩ phải ở lại trong suối Địa Tâm tiếp tục tu luyện, trước mắt chỉ có thể chờ sư phụ trở về hoặc là luyện thành Cửu Huyền Thiên, phá vỡ tầng kết giới kia, ai...Hi vọng tiểu hồ ly sẽ không đói chết!

Có điều tiểu hồ ly khôn ngoan như vậy, chỉ cần nó đi ra ngoài, nhất định sẽ có người nhặt nó về cung cấp đồ ăn ngon cho nó, chắc...Không có sao đâu...

Bên ngoài suối Địa Tâm, bạch y nam tử thấy nàng bắt đầu tu luyện, vươn tay, mười ngón tay thon dài tung bay, bày một Tụ Linh trận, nhìn nữ tử trong suối mộ cái, mới xoay người rời đi. ( ta biết ngay là bị nhốt mà =)) )

Đôi mắt sáng ngời như nước mở ra, dù là Thủy Nguyệt Linh cũng không nhịn được kích động trong lòng, trên mặt lộ ra nụ cười thật tươi, nàng cuối cùng cũng thành công! Nàng tưởng rằng  phải tốn mấy chục năm mới có thể luyện xong Cửu Huyền Thiên bí pháp, ai ngờ luyện xong nhanh như vậy, làm sao mà không kích động?

Nhưng mà nàng phát hiện được Cửu Huyền Thiên còn có thể tu luyện thêm nữa, nhưng mà mặt sau đã không còn công pháp*( chiêu thức chỉ dẫn luyện linh lực ), chỉ có thể tự mình nghiên cứu.

Lần này, Thủy Nguyệt Linh thử dò xét đi ra ngoài, lại dễ dàng đi qua tầng kết giới kia, nàng căn bản không cần động võ, trên mặt có mấy vạch hắc tuyến -_-|||, sư phụ cơ bản là cố ý nhốt nàng ở bên trong!

Mũi chân điểm nhẹ, nàng lao nhanh về phía vương phủ, nàng thật sự lo lắng cho tiểu hồ ly.

Vừa mới vào viện, ánh sáng màu bạc chợt lóe, trong ngực liền có một sinh vật ấm áp, " Tiểu hồ ly..." 

Tiểu hồ ly ấm ức nhìn nàng, trong đôi mắt màu đỏ đều là tố cáo, Thủy Nguyệt Linh liền đau lòng một hồi, đem nó ôm trước mắt, hôn lên cái mắt đầy lông của tiểu hồ ly, " Thực xin lỗi..." Sau đó nghĩ tới một vấn đề:"Ngươi vẫn luôn ở đây sao?"

Tiểu hồ ly ngoan ngoãn gật đầu, Thủy Nguyệt Linh nhíu mày hỏi, "Vậy ngươi ăn cái gì?" Nhìn nó vô tội chớp mắt, mày nhíu càng chặt hơn, cẩn thận quan sát nó một phen, thấy nó không có việc gì, mới buông may đang nhíu chặt ra.

Nàng ngây người ở suối Địa Tâm hơn một năm, cũng không biết ở Vương phủ có ai phát hiện ra nàng mất tích không?

vì bồi thường cho tiểu hồ ly nên nàng làm một đại tiệc, ra ngoài lại phát hiện trong viện có nhiều hơn một cái giỏ đồ lớn, lúc này mói nhớ ra hình như đã tới cuối tháng, cũng khó trách tiểu nha đầu kia mỗi lần tới đều là một sắc mặt không tốt, một cô gái lúc nào cũng bắt mang đồ nặng, khó trách nàng khó chịu! Không biết tổng quản này muốn thế nào, cũng không chịu phái thị vệ đưa tới, không lẽ sợ nàng ở đây một mình cho nên quá cô đơn, không chịu được sự hấp dẫn của nam nhân, làn ra chuyện gì đó khó coi?

Nếu còn tiếp tục mang đồ ăn tới, khẳng định là không biết nàng mất tích, nhưng mà tại sao ở đây lại đặt mười mấy cái giỏ? Suy nghĩ một chút, nghĩ không ra, liền vứt vấn đề qua một bên.

Nhìn đống đồ kia một chút, vật liệu một tháng chỉ có nhiêu đây, không thể không nói rằng Lăng Vương đối với "Thủy Nguyệt Linh" thật sự hà khắc, hơn nữa nàng lại nuôi một tiểu hồ ly tham ăn, cuộc sống thực sự rất khó khăn! Xem ra đã đến lúc cải thiện cuộc sống của nàng!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro