Chương 17: Lời hứa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Sợ! Sao có thể không sợ! Muốn trở thành cường giả, việc cần phải biết đấy chính là sợ, ta cũng chỉ có thể bước tiếp! Sợ nhưng không được phép lùi bước, cường giả nào mà không bước đi trên biển máu chứ!” Tử Khuynh người nhỏ nhắn, nhưng khí lực phát ra lại không hề nhỏ một chút nào.

Giờ khắc này, khí tức trên người nàng khủng  đến mức Lạc Thiên Khuyết cùng Dạ Vô Song không thể chịu đựng nỗi.

Hai người liếc nhau, đều thấy được vẻ hoảng sợ trong mắt đối phương, cái này nữ tử, lại một lần nữa làm cho bọn họ chấn kinh rồi, có lẽ, trong tương lai không xa, đại lục này sẽ có một cường giả nữa xuất hiện.
Xem chừng, chuyến đi lần này đến Ác Mộng Chi Lâm sẽ có điều thú vị xảy ra.

Đến lúc Tử Khuynh rời đi, hai người vẫn không giữ nàng lại, tuy nói tiến vào Ác Mộng Chi Lâm vô vàn nguy hiểm nhưng bọn họ đã chuẩn bị lâu ngày nên tất cả những thứ cần dùng đều ở trong nhẫn không gian rồi.

Tử Khuynh trước khi rời đi cũng không có hỏi họ cái gì, có một số việc có lẽ không cần chính mình cố ý đi hỏi thăm, đến lúc cần thiết tự nhiên nàng sẽ biết.

Còn nữa, nàng rời đi cũng đã khoảng thời gian dài, nếu nàng lại không quay về, ca ca sẽ lo lắng.

Quả nhiên, lúc nàng bước vào miếu hoang, ca ca đang vội vàng mà từ trong căn miếu đổ nát chạy ra, hiển nhiên là phát hiện nàng không không có mặt, cuống cuồng lên đi tìm nàng.

“Ca ca!” Tử Khuynh nhìn Lăng Hạo Nhiên vội vàng bộ dáng, hốc mắt có chút ướt át, bao lâu rồi nàng không được quan tâm như thế, từ khi trở thành Vương phi, nàng cùng Tử gia chưa từng có nhiều tiếp xúc.

Đến lúc chết đi, nàng đã không còn có thể hối hận, nếu trời cao có thể một lần nữa cho nàng thêm một lần cơ hội, nàng tất nhiên sẽ lựa chọn cùng sống bên người thân rồi.

“Khuynh Nhi, muội đi đâu? Làm ta sợ muốn chết!” Nhìn thấy Tử Khuynh, Lăng Hạo Nhiên thở dài nhẹ nhõm một hơi, bất quá, sắc mặt lại không phải đặc biệt tốt, khi trở lại miếu hoang, nhìn không thấy Tử Khuynh, hắn thật sự nóng nảy, sợ lại một lần nữa nhìn thấy nàng bị đánh đập thê thảm trong vũng máu.

“Muội cảm thấy đói bụng nên đi ra bên ngoài tìm điểm đồ ăn, ca ca không cần lo lắng, ta sẽ bảo hộ chính mình, cũng sẽ bảo hộ huynh!” Tử Khuynh nhìn huynh trưởng, giọng đầy tha thiết.

Đúng vậy, nàng sẽ bảo hộ thật tốt người ca ca này, cho dù phải trả giá sinh mệnh cũng không tiếc.

Lăng Hạo Nhiên nhìn vẻ mặt kiên định của Tử Khuynh, tâm cảm thấy thật ấm áp, hắn sờ sờ đầu nàng, “Được, ta tin tưởng Khuynh Nhi sẽ trưởng thành, ca ca này, chờ ngươi bảo hộ. Bất quá, về sau  đừng chạy loạn như vậy, nếu cảm thấy đói bụng, chờ ca ca trở về, cho ngươi ăn!"

Lăng Hạo Nhiên không muốn đã kích biểu muội của mình, tình huống thân thể của nàng không ai hiểu rõ hơn hắn, nếu có thể, hắn tình nguyện nhường thiên phú cho nàng, cũng không hy vọng nàng đau khổ như thêm nữa.

Bất quá, làm hắn kinh ngạc lại là Tử Khuynh từ sau khi tỉnh lại, giống như trở thành  một người khác, trước kia trong mắt nàng tràn đầy vâng vâng dạ dạ, nhưng là hiện tại, lại trở nên kiên định, mang một cảm giác rất khó diễn tả
“Ca ca, chúng ta đi Ác Mộng Chi Lâm đi!” Tử Khuynh biết, Lăng Hạo Nhiên đối với lời nói của nàng sẽ không tin tưởng, nàng sẽ lấy thực tế hành động đi chứng minh, nàng sẽ bảo hộ ca ca thật tốt.

Lúc này Lăng Hạo Nhiên còn không biết rằng, trong tương lai, biểu muội này sẽ cho hắn bao nhiêu chấn động, hôm nay nàng chỉ có thể hứa hẹn, nhưng mai sau sẽ cho hắn vô tận vinh quang.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro