CHƯƠNG 3: CON GÁI NUÔI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nanjirou cầm lấy lồng thức ăn trong tay Rinko nói: "Con bé tỉnh."

"Tỉnh?!!" Rinko nghe xong, hai mắt sáng rực, đẩy Nanjirou ra, chạy tới bên cạnh giường, lấy một ít cháo, "Cô bé, cháu tỉnh rồi sao? Có đói bụng không? Dì lấy cháo cho cháu ăn, cháu có ngửi thấy mùi thơm không?"

"Em yêu, không phải cái đó để cho anh ăn sao?" Nanjirou thấy Rinko lấy thêm ít cháo nữa thì rơi lệ hỏi.

Bây giờ lực chú ý của Rinko đều ở trên người Hannah nên không nghe thấy tiếng nói nhỏ của Nanjirou. Hannah nhận lấy chén nhỏ trong tay Rinko, dùng thìa uống. Cô không sợ bọn họ hạ độc, ở trong nhà đã từng luyện qua việc kháng độc, chỉ là mấy người này rất nhiệt tình khiến cô không chịu nổi, cô đã quen với không khí ở nhà Zoldyck, nên cô luôn cảm thấy là lạ khi có người nhiệt tình như vậy.

Vừa ăn chén cháo vừa quan sát mọi thứ xung quanh. Đầu óc tỉnh táo lại, bắt đầu suy nghĩ, mới nghĩ đến chỗ mà cô không để ý 'Bọn họ nói là tiếng Nhật, không tiếng của thế giới Hunter'. Bởi vì mẹ của cô thích rất nhiều loại quần áo, kimono của Nhật Bản cũng ở trong phạm vi đó, nên những đứa trẻ trong nhà đều phải học tiếng Nhật, 'Không lẽ đây là Nhật Bản? Không, không thể, đất nước cô thực hiện nhiệm vụ ở phương Đông, làm sao có thể rơi xuống tới Nhật Bản, không lẽ...' Hannah không dám nghĩ nữa, một người ghét phiền phức như cô không mong muốn nó xảy ra chút nào.

Uống xong chén thuốc, Hannah thử hói: "Xin hỏi, từ đây đến Yorknew phải mất bao nhiêu thời gian?"

"Yorknew?" Nanjirou hỏi lại: "Có nơi này sao? Là một nước nhỏ?"

"Không có?!" Hannah trầm mặt, "Vậy hiệp hội thợ săn thì sao?" Cho dù một nước nhỏ cũng biết đến hiệp hội thợ săn, hàng năm không biết có bao nhiêu người muốn trở thành thợ săn.

"Hiệp hội thợ săn? Đó là gì? Hiệp hội bảo vệ động vật?" Nanjirou vẫn không hiểu.

Hannah cúi đầu, giấu đi biểu tình trên mặt, "Thật xin lỗi, cháu nói mê" Rồi cô nghĩ: 'Trở về cũng không được, thật sự, lúc đó cô không nghĩ tới việc này. Còn sống vẫn tốt. Anh, cuối cùng cũng có thể chặt đứt ý niệm kia rồi'. Nghĩ thế, nước mắt cô lại rơi.

"Cô bé, cháu sao vậy?" Rinko dịu dàng ôm lấy Hannah.

"Oa oa oa..." Kiên cường nhiều năm như vậy, được người dịu dàng ôm vào lòng lại nghĩ tới việc không thể quay về và thất tình, Hannah nhịn không được khóc lớn.

Một lát sau, Hannah mới trấn tĩnh lại, ngừng khóc, lau nước mắt, ngượng ngùng nói: "Xin lỗi, đã khiến cho hai người chê cười rồi!"

"Cô bé, cháu tên gì? Nhà của cháu ở đâu? Người nhà của cháu đâu?" Nhìn Hannah đã bình tĩnh lại, Rinko hỏi.

Hannah muốn nở nụ cười nhưng không thể ,"Hannah Zoldyck, không có nhà, người nhà đều ở thế giới khác."

"Cô bé, dì xin lỗi, dì..."

"Không sao ạ." Nghĩ nghĩ, Hannah hỏi: "Quần áo của cháu đâu ạ?" Thật ra cô muốn hỏi bức ảnh ở bên trong bộ quần áo.

Nanjirou lập tức nói: "À, quần của cháu đã rách đến mức không mặc được rồi, đồ ở bên trong đều ở đây." Đứng dậy lấy từ trong ngăn kéo bức ảnh và túi nhỏ, "Nhưng mà quần áo của cháu thật sự kỳ lạ."

Hannah nở nụ cười, không nói chuyện.

Bức ảnh này chụp một năm trước, không nghĩ một năm sau, nó lại là thứ duy nhất mà cô có thể dùng để nhớ tới họ. Vuốt ve khuôn mặt của những người trong ảnh chụp, Hannah chìm trong ký ức của mình.

Một tháng sau, vết thương của Hannah đã tốt hơn nhiều, hơn nữa nhờ có 'niệm' nên tốc độ hồi phục của cô nhanh hơn người khác. Hôm nay cả nhà Echizen đến đón cô xuất viện. Một tháng trước, hai vợ chồng đã nói chuyện với Hannah, cô cũng đồng ý làm con gái nuôi của họ, thay tên thành: Hannah Zoldyck Echizen, tên này không phải là tên phù hợp với Nhật Bản, nên cuối cùng đành phải gọi tắt là Hannah Echizen. Vợ chồng Echizen đem cô đăng ký bằng cách nhận nuôi qua cô nhi viện, trước tiên thông qua thủ tục của cô nhi viện do bạn họ mở để nhận nuôi.

Bây giờ, cô đã trở thành người có gia đình. Cô là đứa con thứ ba của gia đình Echizen, nhưng tính theo tuổi, cô là chị cả. [Lời tác giả: Con nuôi Ryoga Echizen không rõ tuổi, đoán là 15-17 tuổi, Hannah 18 nên lớn nhất]

Một tháng này Hannah đã biết mình ở nơi nào. Nếu ban đầu bảo cô may mắn thì bây giờ cô bắt đầu chấp nhận điều này rồi. Đây không phải là lần đầu cô xuyên qua, ban đầu là một đứa trẻ, bây giờ là thân thể thật.

"Hannah, về sau đây chính là phòng của con, con xem thử thế nào?" Rinko vừa mở cửa của một căn phòng, vừa nói với Hannah. Hannah đánh giá phòng ở, cảm thấy không tệ lắm. Đương nhiên, nó nhỏ hơn căn phòng của cô tại nhà Zoldyck nhiều lắm.

"Cảm ơn. Nơi này tốt lắm!" Nửa ngày rồi nhưng Hannah không thể nói chữ "Mẹ" được.

Rinko cũng hiểu được suy nghĩ của Hannah, "Nếu con không nói được chữ "Mẹ" thì gọi là "Okaa-san"[1] cũng được"

"Vâng, okaa-san!" Lần này Hannah gọi rất dễ dàng.

"Aiz~ Hôm nay con nghỉ ngơi trước đi, ngày mai mẹ sẽ mang con với Ryoma đi mua quần áo. Ngày mai là ngày nghỉ của nó, có con trai để xách đồ cho con. Đừng lo về tiền, mẹ sẽ lấy tiền Nanjirou đã chuẩn bị cho con, con chỉ cần mua thứ mình thích." Rinko đem một số thứ lấy từ bệnh viện về đem xuống lầu.

Đợi Rinko xuống lầu, Hannah đặt bức ảnh gia đình ở đầu giường, sau đó mở cái túi ra, bên trong có vài bộ quần áo để thay, còn có không ít trang sức châu báu quý báu, mấy thứ này đều lấy từ gia đình có tiền lúc cô làm nhiệm vụ. Bởi vì cô mê mấy thứ này, Silva đã dạy cô không biết bao lần – Chúng ta là sát thủ, không phải trộm. Nhưng mà cho dù bị dạy hàng trăm lần, Hannah cũng không bỏ được tật xấu này.

"Không ngờ cũng có lúc chúng mày có công dụng đấy!" Hannah cười chế nhạo, sau đó chọn vài thứ ra – cầm hoặc bán mấy thứ này hẳn được vài trăm ngàn yên.

"Ngày mai đi dạo phố với em trai mới. Em trai, đúng thế, em trai, vậy xem cậu bé là Killua đi," Hannah nở nụ cười.

Lúc ăn cơm trưa không thấy em trai mới, Rinko okaasan bảo hắn không ăn trưa ở nhà, tối mới về. Hannah có chút tiếc nuối, cô đã gặp hết mọi người trong nhà Echizen, chỉ chưa gặp cậu em trai kia. Nghe nói nhà Echizen còn có một cậu con nuôi, gọi là Ryoga Echizen, nhưng mà ở bên ngoài nhiều năm, căn bản không có về nhà.

Đang lúc nhàm chán vào buổi chiều thì bị Nanjirou kéo đi đánh tennis. Bởi vì cô chưa từng chơi tennis cho nên cô chẳng có chút khái niệm về nó. Vì vậy Nanjirou kiên nhẫn dạy cô một ít quy tắc đơn giản, đánh ở nhà mình nên không có yêu cầu gì lớn.

Kết quả lúc đánh mới phát hiện có vấn đề.

Hai năm trước Hannah đã có thể đẩy được bảy phần của cái cổng nhà mình, cho nên lực của cánh tay là 256 tấn. Vì vậy lần đầu phát bóng quên việc khống chết lực tay cho nên đánh vỡ quả tennis, cái vợt cũng tan tành.

Nhìn Hannah phá quả bóng và vợt tennis rồi cười ngượng ngùng với Nanjirou. Cái người xem sách người lớn hàng năm như Nanjirou cũng không biết nên lộ ra biểu tình gì đành cười trừ: "Hahaha, không có gì, thử lại một lần."

Thay đổi vợt một lần nữa. Hannah khống chế lực của mình lại, nơi này là thế giới bình thường, lúc phát bóng không thể dùng hết sức. Có điều việc này có chút khó khăn, sau đó Hannah nghĩ lại, dùng lực ngang lúc cầm chổi trong nhà chắc là ổn. Vì vậy lần phát bóng này hoàn toàn thành công, bóng không hư, vợt cũng không gãy, nhưng mà, tốc độ của quả tennis lại không giống bình thường, nó bay vụt qua tai Nanjirou sau đó khảm sâu vào trong tường sau lưng hắn.

Cho dù Echizen Nanjirou là võ sĩ tennis trong truyền thuyết cũng không thể đuổi kịp tốc độ của quả cầu kia, "Hannah, lực tay của con lớn tới mức nào?" Nhìn nơi tennis khảm vào, Nanjirou đen mặt hỏi.

Lần đầu Hannah cảm thấy vô lực với sức mạnh của mình, "Cho dù con có khống chế lực, ba cũng không thể đánh được quả cầu đó sao?" Trong nội tâm cô gào lên, cô dùng ngữ khí không xác định nói: "Mạnh hơn so với người thường, chắc vậy."

Hannah còn muốn hỏi Nanjirou cái gì nhưng lại thấy ông cười lớn. Chỉ nghe ông dùng giọng cực kỳ phấn khích nói: "Về sau con nên luyện tennis với thằng nhóc kia. Rèn luyện thị lực của nó cũng tốt. Haha, tốt nhất là đánh bại nó. Ba thấy nó cũng đã sắp vào bình cảnh, con cho nó một cuộc huấn luyện mới càng tốt. Ha ha..." Sau đó cầm quả tennis đi.

Nhìn sân tennis, lại nhìn bóng dáng rời đi của Nanjirou, Hannah quyết định, cô nên tập thêm một chút.

[1] okaasan: (Tiếng Nhật) nghĩa là mẹ. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro