NGOẠI TRUYỆN 1: TRUNG THU

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Lời của tác giả: Phiên ngoại Trung thu không liên quan tới chính truyện, lúc này Hannah và Ren đã đính hôn nửa năm, mà bọn họ cũng đã đưa ra quyết định kết hôn, nhà Zoldyck bỗng từ thế giới Hunter chuyển tới thế giới Skip và Tennis, bọn họ thấy Hannah trên báo đài, dĩ nhiên cũng thấy tin tức kết hôn của Hannah, cho nên có vài chuyện thú vị xảy ra]


Gần đây, trên dưới nhà Zoldyck đều rất khẩn trương, bởi vì bọn họ không hiểu nguyên nhân mà mình tới cái thế giới kỳ lạ này.

Tất cả người hầu và năm vị thiếu gia đều bị phái ra ngoài tìm hiểu tin tức của thế giới này.

Hai ngày sau, tất cả mọi người ở bên ngoài đều trở về. Bọn người hầu đem tin tức mình biết sửa sang rồi đem tới đưa cho quản gia Tsubone, sau đó quản gia Tsubone giao cho chủ nhà là Silva Zoldyck.

Silva cầm tư liệu trên tay, sau đó bắt đầu đặt câu hỏi cho năm đứa trẻ.

"Đây là một thế giới hòa bình, người nơi này không có niệm lực, đồng tiền khác với đồng tiền của chúng ta nhưng giá trị lại lớn! May mắn, theo tra xét, chi phiếu của con có thể dùng." Đây là Illumi không đổi sắc mặt.

"Con phát hiện ở đây có rất nhiều máy tính tân tiến! Vô số người giỏi! Con muốn đi thu hoạch!" Đây là trạch nam Milluki!

"Con yêu bánh ngọt ở đây." Ôm lấy túi đồ ăn tinh xảo bỏ vào trong miệng, đây là thứ nam thứ ba, chủ gia tộc Zoldyck tương lai – Killua.

"Quần áo ở đây rất đẹp, mẹ sẽ thích!" Đây là tên thứ nam đứng thứ tư – Alluka vừa mới ở phố quần áo về.

"Đây là chị Hannah!" Đây là Kalluto luôn ở cạnh mẹ.

Silva nghe mấy đứa con nói mà gân xanh xuất hiện, đợi đến khi nghe Kalluto báo cáo mới thấy có tin tức dùng được, ông đột nhiên tin tưởng lời nói của Kalluto. Có điều tin tức của Hannah vẫn luôn quan trọng, dù sao Hannah đã mất tích hai năm, không, phải nói là bọn họ cho rằng con bé đã chết hai năm. Năm đó bọn họ tìm khắp núi nhưng không tìm được, không lẽ nó bay tới tận đây sao?

"Kalluto, nói rõ tình huống." Silva tự động xem nhẹ mấy cái tin tức của bốn thằng đầu, coi trọng tin tức này.

"Con có mang về đây." Kalluto lấy một áp phích từ trong kimono ra, đây là áp phích về đồ trang điểm mới nhất của Hannah. Muốn chôm cái áp phích này cũng không dễ, bởi vì hiệu quả cho nên không ít người nhìn nó.

"A ~~~!" Mắt điện tử của Kikyo đỏ lên, "Không hổ là con gái của ta, rất đẹp!!" Nói xong còn cướp cái áp phích, "Bộ quần áo trên người cũng rất đẹp! Kalluto, mẹ muốn có bộ quần áo này!"

"Mẹ, lúc nào chúng ta tìm được Hannah thì hỏi con bé, chắc con bé có rất nhiều." Illumi nói.

"Đúng thế, đúng thế. Mau lên, chúng ta phải đi tìm Hannah!" Bà rất vui khi thấy quần áo đẹp~

Silva đen mặt, ông phải nghĩ cách ngăn lại Kikyo, tuy tìm người rất quan trọng nhưng là không gấp như thế đâu >_<

Lần này, quản gia Tsubone gõ cửa, "Ông chủ, Tsubone có việc cần báo."

"Vào đi." Phất tay bảo mọi người đừng làm ồn, xong rồi Silva để Tsubone đi vào.

"Ông chủ, bà chủ, các vị thiếu gia, tôi có tin mới của tiểu thư." Tsubone cung kính bẩm báo.

"Kalluto vừa mới báo, ông cũng nói thông tin ông biết đi."

"Tiểu thư sắp kết hôn." Tsubone bình tĩnh ném bom nguyên tử.

"!! Cái gì!!" Tất cả mọi người hét lên đứng dậy, trong đó giọng của Kikyo là lớn nhất.

Chờ sau khi mọi người im lặng, Tsubone mới nói tiếp: "Lúc nãy trên TV mới báo, thời gian diễn ra hôn lễ là một tháng sau, địa điểm là ở Maldives." Nói tới Maldives thì Tsubone dừng lại nghi ngờ, dĩ nhiên ông ta không biết nơi này. Mà kênh báo này do Tsubone mua lúc mới tới.

"TV? Thằng nhóc đó thế nào?" Kikyo quan tâm nhất vẫn là điều này.

"Hoàn toàn phù hợp với thẩm mỹ của bà chủ." Tsubone trả lời.

Mắt điện tử của Kikyo lại chớp màu: "Mau đi tìm Hannah!!!"

Silva nhịn xúc động xuống, ra lệnh cho Tsubone: "Đi tìm hiểu nơi ở bây giờ của Hannah, tìm đường, mai chúng ta tới đấy."

"Vâng, ông chủ." Tsubone đi ra.

"Được rồi, mọi người đi về phòng đi, mai chúng ta đi tìm Hannah." Silva bảo mọi người đi khỏi, ngày mai khi tìm được Hannah rồi tính sau.

Buổi chiều hôm sau, cả nhà Zoldyck xuất hiện ở trước nhà Echizen làm Nanjirou khi mở cửa cũng bị hoảng sợ.

"Các ông tìm ai?" Echizne Nanjirou vô cùng nghi ngờ nhìn người đối diện. Tuy đầu tóc của người dẫn đầu bạc trắng hết nhưng nhìn rất khỏe khoắn, đặc biệt khi mặc bộ tây trang thì cơ thể rất đẹp, điều này làm Nanjirou vô cùng ghen tị. Ông cũng có cơ thể nhưng mà không có đẹp như tên đối diện. Dĩ nhiên, Silva cũng ngầm phỉ báng Nanjrou.

"Hannah Zoldyck có đây chứ?" Silva ra vẻ thân thiết, nhưng mà không thành công.

"Hannah có việc, nhưng mà con bé sẽ về sớm. Các vị là?" Nanjirou nghi ngờ bọn họ là người thân của Hannah, tuy rằng cái người tóc bạc này không phải nhưng mà đám người tóc đen ở sau cũng rất giống Hannah, hơn nữa mấy khuôn mặt rất giống ảnh đầu giường của Hannah.

"Tôi là bố của nó."

"Anh yêu, ai vậy?" Thấy Nanjirou ra mở cửa lâu mà không vào, Rinko ra hỏi.

"Các vị vào đi." Nanjirou nghiêng người mời vào, ông cũng tin họ không phải là người gạt, có điều sao bây giờ mới đến tìm?

"Làm phiền." Silva gật đầu, sau đó mười người đi vào trong nhà Echizen.

Vừa mới ra cửa đã thấy nhiều người đi vào, Rinko kinh sợ, nghi ngờ nhìn Nanjirou, "Anh yêu, họ là?"

"Người thân của Hannah." Nanjorou cũng chỉ có thể nói thế.

Rinko nghe xong mời bọn họ ngồi, đem nước và bánh ngọt lên.

Killua thấy bánh ngọt thì không thèm nói gì mà chỉ cầm lấy bánh ăn lấy ăn để, sau khi ăn xong thì ánh mắt như con mèo thỏa mãn nói: "Thật ngon!"

Rinko lại đưa một miếng, "Thích là được rồi, đây là do Hannah mới làm hôm qua. Ba của Ren rất thích bánh ngọt nên hôm qua khi ông ấy tới, Hannah tự làm không ít. À, Ren là vị hôn phu của Hannah, tôi nghĩ các vị cũng biết, tháng sau bọn họ sẽ kết hôn."

"Đúng vậy, chúng tôi tới cũng vì điều đó." Kikyo cố gắng không hét lên, đồng tử kì lạ của bà chớp chớp, giống như một vị phu nhân đang nói chuyện phiếm với Rinko.

Không khí hai bên duy trì rất tốt cho tới khi Hannah về.

"Con về rồi đây." Hôm nay Ren vẫn đưa Hannah về như trước, hai người một có công việc, một không có, hôn lễ sắp tới bọn họ có không ít việc.

"Ai nha, Hannah đã về." Rinko nhìn đồng hồ trên tường, mới bốn giờ, "Hôm nay về sớm thật." Nói rồi đứng dậy đi mở cửa.

"Ừm, hôm nay..." Hannah đang nói thì dừng lại khi thấy một nhóm người trong nhà. Cô không dám tin tưởng nói: "Ông tổ, ông cố, ba, mẹ, anh hai, Milluki, Killua, Alluka, Kalluto, còn có cả Tsubone?"

Tsubone đứng dậy hành lễ: "Vâng, tiểu thư."

Illumi đứng dậy, nhanh chóng đánh về phía Hannah. Hannah phản ứng nhanh, đẩy Rinko và Ren ra, tiếp nhận công kích của Illumi. Hannah nhanh chóng chạy về phía đình viện, nhà Echizen quá nhỏ, chỉ có đình viện lớn. Chiêu đầu tiên bị hụt, chiêu thứ hai lại tiếp tục. Trong nhất thời, tất cả chỉ thấy bóng người loáng hiện. Rinko và Ren hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra.

"Có chuyện gì vậy?" Ren nhìn đình viện lo lắng – tuy rằng cậu không thấy gì – hỏi người khác.

"Ngoại hình rất tốt." Mắt điện tử của Kikyo chớp hiện.

"Yếu ớt." Silva ghét bỏ nói.

"Phải cố gắng luyện tập mới miễn cưỡng đẩy được cánh cửa thứ nhất. Một lát đem về luyện, người yếu như vậy không nên ở trong nhà." Câu nói này của Zeno đã xác định tương lai của Ren vô cùng bi thảm.

"Đừng khẩn trương, anh rể tương lai, anh hai chỉ kiểm tra thực lực của chị thôi." Killua ôm bánh ngọt, bình tĩnh nói. Thật ra, cả nhà Zoldyck đều vô cùng bình tĩnh.

"Các vị là?" Nghe cậu bé tóc trắng gọi mình là anh rể tương lai, Ren nghi ngờ, không lẽ là người thân của Hannah? Không phải Hannah là cô nhi sao?

"Một lát sẽ biết."

Kalluto nhìn Ren, nói với Kikyo: "Mẹ, anh rể tương lai rất thích hợp với đám quần áo của mẹ." Này! Kalluto, chiêu này của cậu thật sự rất ác! Ren sẽ hận cậu cả đời! Thề luôn!

Mắt điện tử của Kikyo không ngừng lóe sáng, làm người ta nghi ngờ nó có phải bị hư hỏng hay không, sau đó nó dừng lại với màu xanh: "Thật sự rất hoàn mỹ, một cái giá áo hoàn mỹ!" Giọng nói nâng cao, vô cùng hưng phấn.

Nghe xong lời này, biểu tình trên khuôn mặt của Kalluto rất vừa lòng.

Silva liếc nhìn đứa con út của mình một cái, không nói gì.

Sau mười phút, Illumi và Hannah trở lại. Áo quần của Hannah đều có vết rách, còn Illumi thì sạch sẽ như chưa từng trải qua trận đấu kịch liệt.

"Illumi, kết quả." Silva nhìn con lớn.

"Không tốt." Illumi không chút mệt mỏi.

"Một tháng." Lời này là nói với Hannah, ý nói phải chịu tra tấn một tháng.

"Vâng, ba." Hannah cung kính trả lời.

"Đem chuyện hai năm nay kể lại, mặt khác, đem quần áo đưa cho mẹ." Lời ngầm, quần áo quan trọng nhất.

"Vâng, ba. Trong phòng con có không ít quần áo, con nghĩ mẹ sẽ thích." Hannah nói với Kikyo.

Silva chỉ vào Ren nói: "Tên này thì đem về nhà, đến khi nào đạt tiêu chuẩn thấp nhất thì mới được kết hôn."

"...Vâng, ba." Hananh tạm dừng một lát rồi đáp ứng.

"Hananh, đây là..." Ren nóng nảy, cậu phải đợi vất vả lắm mới kết hôn, bây giờ lại cái tiêu chuẩn thấp nhất gì đó để hôn lễ chậm lại.

"Ren, em chưa giới thiệu cho anh, đây là ông tổ, ông cố, ông nội, ba, mẹ, anh hai, em ba, em tư, em năm, em sáu, bên cạnh là quản gia của nhà em, Tsubone. Tối nay anh sẽ hiểu." Hannah đánh gãy lời của Ren, nhà bọn họ có chút đặc thù.

"Được rồi." Ren thỏa hiệp, cậu tin Hannah.

"Otousan, Okaasan, hôm nay con sẽ cùng mọi người về nhà, trong một tháng này con không về nhà, chuyện công ty con đã xin phép. Mọi người không cần lo lắng, không có chuyện gì, một tháng sau con sẽ trở về, đúng giờ của hôn lễ!" Hannah nói với Nanjirou và Rinko, sau đó đem Ren lên xe của nhà Zoldyck – cái xe vạn năng của quản gia Tsubone.

Trên xe còn gọi cho Yukihito báo cho hắn cô cùng Ren rời đi một tháng, không có nguyên nhân. Sau đó tắt máy, tuy có khiến Yukihito phải khó xử nhưng mà chuyện này rất quan trọng.

Sau khi Yukihito nhận điện thoại thì cơn giận bùng phát. Một tháng đó! Không phải ngày một ngày hai đâu! Hai người này sao ngày càng tùy hứng vậy trời!

Đáng tiếc, cho dù thế nào thì cũng không gọi được – tắt máy, tìm tới nhà Echizen thì người đã rời đi, đi đâu? Không biết.

Không còn cách khác, Yukihito chỉ có thể ngừng công việc của hai người, may mắn lấy nguyên nhân sắp kết hôn, công việc không nhiều. Anh quyết định, đến khi hai tên kia trở về thì phải áp bức một phen!

Bên này, Ren lên chiếc xe xa hoa kia thì bỗng dưng có cảm giác cậu đang được bao nuôi. Lúc bọn họ lên xe thì có người hầu bưng trà nước, điểm tâm lên. Uống ngụm trà, tuy rằng cậu không biết đó là trà gì nhưng có thể biết nó là cực phẩm trong cực phẩm, mà người trong nhà này lại bình thản.

Trong suốt đường đi, Ren không tự chủ nhìn về phía Hannah, anh thật sự muốn hỏi một chút, nhà của Hannah có bao nhiêu tiền. Đáng tiếc, sau khi lên xe, Hannah đã không nói chuyện với anh.

"Ba, sao mọi người lại ở đây?" Một lúc sau, Hannah hỏi.

"Lúc tỉnh dậy đã thấy ở đây." Silva một chút cũng không thấy lo lắng khi ở thế giới khác.

Hannah nhìn biểu cảm của anh em trong nhà, cả đám này đều hưng phấn. A, sao cô lại quên đám anh em này của cô đều là cực phẩm, bên này có không ít đồ họ thích.

Xe vẫn đi tiếp cho tới khi tới cửa mới dừng. Mọi người đều đi xuống xe, bảo vệ thấy nhà Zoldyck xuống thì lập tức đón. Silva phất tay bảo ông lui ra, đẩy bảy cánh cửa, sau đó nói: "Chuyện còn lại tự mình xử lý."

"Vâng, ba." Hannah nhìn mọi người đẩy mấy cánh cửa đi vào lần lượt. Hai năm nay Kalluto tiến bộ không ít, có thể đẩy bốn cánh.

"Gotoh, đi theo tôi." Hannah ra lệnh cho người hầu, sau đó nhìn Ren nói: "Theo em vào."

"Vâng, tiểu thư." Gotoh nhìn thanh niên sau lưng Hannah, đoán người này là ai.

Hannah đặt tay lên cửa, dùng chút lực, bảy cánh cửa mở ra, sau đó duy trì tư thế mở cửa "Ren, vào đi." Chỉ cần buông tay thì cửa sẽ đóng, mà Ren không đủ sức mở.

Ren tò mò đi theo sau Hannah, cậu thật sự bị hù rồi, cửa thật sự rất lớn, mà cảnh tượng ở sau cũng khiến cậu kinh ngạc! Rừng rậm nguyên thủy! Cuối cùng thì Hannah lớn lên trong hoàn cảnh gì?

Đi qua nơi Tam Mao nghỉ ngơi, Hannah ngừng lại, Tam Mao ngửi thấy mùi xa lạ thì chạy ra. Nhìn thấy Hannah, nói ngoan ngoãn cúi xuống. Hannah thấy vậy thì sờ đầu Tam Mao, tỏ vẻ ân cần thăm hỏi.

"Đây là gì thế?" Lần đầu tiên Ren thấy động vật lớn như thế, chỉ cần nó mở miệng có thể nuốt cậu vào bụng.

"Chó trông cửa nhà em." Đem Ren tới trước mặt Tam Mao, "Tới, Tam Mao nhớ kỹ mùi vị và hình dáng của anh ấy, về sau không được làm anh ấy bị thương."

Tam Mao ngửi ngửi và nhìn Ren để nhớ. Ren thấy mình không ngất đi đã quá tuyệt vời.

Sau khi rời khỏi Tam Mao, Hannah đưa Ren cho người quản lý ký túc xá, chúc phúc: "Ren, anh ở đây chịu huấn luyện, khi nào anh có thể mở cánh cửa đầu tiên thì họ sẽ đưa anh tới tìm em, em ở trong nhà chờ anh. Gotoh, cô gia giao cho ngươi."

"Vâng, tiểu thư." Gotoh rất vui khi tiếp nhận nhiệm vụ này.

Nói rồi Hannah đi về phía nhà lớn, trong nháy mắt không thấy bóng dáng. Cô phải chịu tra tấn một tháng đó.

"Ừm, tôi phải làm gì?" Ren hỏi.

Gotoh nói với Ren: "Cô gia, nhà Zoldyck là một gia đình đặc thù, không thể đẩy cánh cửa đầu tiên thì không đủ tư cách để quan hệ với nhà Zoldyck. Ngài muốn kết hôn với tiểu thư thì phải tự mình có thực lực để đẩy cửa. Bây giờ ngài đến đẩy cánh cửa này thử xem."

Nghe việc đẩy cửa để tìm người, Ren mặc dù không thoải mái nhưng vẫn nghe theo. Cậu nhìn bản thân cảm thấy rất tốt. Tay dùng lực một chút, bi kịch, cửa không chút sứt mẻ! Cậu đã dùng hết lực mà vẫn không đẩy cửa ra, "Cửa này có chuyện gì thế? Sao không đẩy được?" Ren hỏi.

"Mỗi cánh cửa đều nặng 200kg." Gotoh đẩy cửa nói với Ren "Cô gia, ngài phải luyện nhiều."

"Một cánh cửa 200kg?" Ren thấy mồ hôi chảy không ít, "Vậy cửa trước là bao nhiêu?"

Gotoh kiên nhẫn giải thích: "Cửa vào có bảy cánh, cánh thứ nhất là 2 tấn, mỗi cánh gấp đôi lên, tiểu thư đẩy được bảy cánh tức đẩy được 256 tấn."

"256 tấn?" Gạt người à???

Cho dù có gạt người hay không, Ren phải ở đây tập luyện cho tới khi đẩy được cánh cửa 200kg.

Trải quan huấn luyện một tháng, Ren cảm thấy mình thay đổi không ít. Cậu chưa từng trải qua cuộc sống như vậy lần nào. Dép lê 20kg một chiếc, chén cũng làm bằng sắt, tất cả đều có phụ gia trọng lực. Tuy rằng không muốn nhưng mà cậu không thể bỏ qua, Hannah còn chờ cậu.

Miễn cưỡng đẩy cánh cửa đầu, Ren có thể vào nhà lớn.

Gotoh nhìn Ren nói: "Cô gia, ngài đi con đường này thì quản gia tới đón ngài."

"Đi bao lâu thì tới?"

"Tôi cũng không biết, thật ra tôi không thể vào nhà chính." Gotoh ngại ngùng nói.

"Được rồi, cảm ơn đã chăm sóc tôi mấy ngày nay." Ren đi về phía nhà chính.

Đi không bao lâu thì Tsubone tới đón, lấy tốc độ của Ren thì tới khi trời tối cũng không tới nhà chính.

Sau khi nghe Tsubone báo cáo thì cả nhà Zoldyck đều ngồi nghiêm chỉnh ở phòng khách.

Silva gật đầu hơi vừa lòng, "Tuy phải dùng một tháng nhưng mà thành quả không tồi." Xoay người nói với Tsubone, "Bảo Illumi dừng tay đi, có thể thả Hannah ra."

"Vâng, ông chủ." Tsubone lĩnh mệnh.

Ren nghe mấy lời này thì cảm thấy không đúng nhưng không biết sai ở đâu, chỉ có thể đợi Hannah ra.

Một lát sau, Hannah đi ra.

"Ông tổ, ba, mẹ." Chào mấy vị trưởng bối, gật đầu với Ren, "Ren."

Ren lập tức tới cạnh nói: "Hannah." Cũng đã một tháng không gặp Hannah, đối phương lại lạnh nhạt như vậy. Không lẽ em không muốn anh ôm em à?

"Nếu đã thông qua thử thách, hôn lễ vẫn như cũ." Lần này Silva đồng ý rất sảng khoái. Một tháng này bọn họ đã hiểu rõ thế giới này, rất là hòa bình, vì vậy họ cũng đỡ lạnh lùng hơn nhiều, điều này khiến Silva không hài lòng. Đồng thời đó cũng là nguyên nhân mà Silva đồng ý, với thế giới này, lấy thân thủ của Ren bây giờ không thể gây cản trở cho Hannah.

Trải qua hơn một tháng tôi luyện, cuối cùng Ren cũng có thể cưới Hannah. Không thể nói sau khi cả hai người mất tích, mọi người đều rối không ít. Ren cảm thán: 'Cuối cùng cũng cưới được vợ!' Cảm giác này giống như dũng sĩ phải trải qua không ít thử thách để cứu công chúa. Có thành tựu!

Về phần nhà Zoldyck và thành phần bưu hãn, lúc đầu anh rất nghi ngờ, nhưng về sau thì không chút cảm giác. Mặc khác, có lẽ là do họ cố kỵ Hannah tìm người bình thường nên mới làm khó anh.

Hôn lễ long trọng trôi qua, Ren nằm trên giường, tinh thần sáng láng nói: "Anh trai và em trai nhà em thật sự đáng sợ, uống thế mà không say! Nếu không phải họ buông tha cho anh thì chắc chắn anh đã trở thành chú rể đáng thương không thể động phòng rồi."

"Nếu không được thì ngủ luôn." Hannah bình tĩnh tháo trang sức, người trong nhà thế nào cô có thể không biết à?

"Không được, bây giờ anh sẽ cho em biết anh có được hay không!" Nói rồi Ren bổ nhào vào Hannah.

"Này, anh còn chưa tắm đâu đấy!" Âm thanh kháng nghị đã không còn.

Tất cả chỉ còn một mảnh kiều diễm và hài hòa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro