Khi sóng chạm vào đá và tan đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

KHI SÓNG CHẠM VÀO ĐÁ VÀ TAN ĐI.

Author: OKAMI.

Disclaimer: They belong to each others (hí hí).

Status: oneshot.

Gerne: a lil bit painful, fluff.

Pairing: YunJae.

Rating: PG.

Soundtrack: A celebration for the death of man - Agalloch.

A/N:

Khi viết, Kami tâm trạng có chút không ổn định, vậy nên nếu có bất kỳ điều gì không tốt trong fic thì xin lỗi nhé. Và mong là các bạn sẽ giúp Kami chỉ ra nó không tốt chỗ nào.

* Fic này viết nhân dịp sinh nhật Jaejoong.

"Kim Jaejoong, hãy bớt đau khổ một chút nhé. Tránh xa rượu ra và hãy đừng bao giờ ngừng yêu Yunho. Vì Jung Yunho, hắn ta cũng là một kẻ khốn khổ mà thôi."

Summary:

Đừng so sánh những nỗi đau, vì chẳng ai có thể bảo rằng mình là kẻ đau khổ hơn. Vì ai cũng có một quá khứ, vì ai cũng có những vết đau.

Và vì ai cũng cần được yêu thương.

Sóng sẽ thôi chạm vào đá và tan đi, khi anh không còn.

************************************************

1. Triền dốc hoang.

Tôi đã kéo em xuống dưới vực thẳm sâu hút chỉ vì một lý do đơn giản, vì em đã đứng ở đó, trên đỉnh đồi hoang khi tôi bước đến. Vào khoảng thời gian cuối ngày một hôm nào đó, tôi thấy mình căm hận cả thể giới, khi mà cuộc đời tôi chỉ còn là trống rỗng.

Nhìn thấy em trên ngọn đồi đó, hoang sơ và trơ trọi, đã làm tôi trở nên một kẻ điên cuồng. Nhìn thấy thần thánh đem giông bão đến đe dọa mảnh đồi của em làm tôi giận dữ. Vì không thể đấu tranh với thần, tôi đã lôi em đi. Tuột trên triền dốc lạnh, khô cứng và chai sần. Em vẫn lẳng lặng theo không hề thắc mắc, kể cả khi kẻ phá hoại mảnh đời cô độc của em là tôi chứ chẳng phải loại thần thánh nào. Tôi nhớ rằng kể cả khi tôi chết đi, em cũng chưa một lần nói vì sao em lại đi theo tôi, hay vì sao lại để tôi theo em. Cứ như là em bảo tôi hãy chết đi, và đem theo nỗi u uất đó trong người, chôn cùng mộ mình sự day dứt mà em mang lại. Để trả thù cho việc tôi phá đi triền dốc hoang phế của chính em.

Jaejoong, có phải em đang muốn rời bỏ thế giới của mình, để đến thế giới của tôi, nơi mà em trông đợi một điều gì đó khá hơn nỗi cô đơn em mang? Jaejoong à, khi thế giới của em là một ngọn đồi dốc hoang dại và cằn cỗi thì thế giới của tôi lại là địa ngục của đất trời. Nơi mà khi đặt chân đến, em sẽ mãi mãi chết đi, trong cay đắng và oán hận.

Jaejoong à, hãy rời xa tôi đi, trước khi quá muộn! Vì tận đáy mắt em đã là những con sóng gào.

Trong giấc mộng dài của đêm mùa cuối đông, Jaejoong nghĩ đã đến lúc mình thôi chờ đợi. Giống như cuộc đời của cậu và hắn là hai mảnh song song, mãi không chạm điểm dừng. Giống như cậu đã từng mong mỏi, rằng có một ngày Yunho sẽ trở lại và không còn những lo toan. Rằng một ngày, hắn thật sự ở đây, ngay bên cạnh cơ thể cô độc này.

Jaejoong nghĩ, chỉ cần ngày hôm đó cậu không đi tắt trên đường về nhà, hẳn cậu chẳng bao giờ phải bận tâm những điều như thế này nữa. Những điều tương tự như, tại sao Yunho lại bước vào cuộc đời cậu một cách vô tình đến vậy.

Ở cuối một con hẻm nhỏ trên con đường mà chẳng mấy khi cậu ghé ngang, Jaejoong thấy một bóng người ngồi bệt nơi vệ đường. Hắn ta quần áo tả tơi, cơ thể đầy những máu và những vết thương, dường như đang cố hết sức mình để có thể thở một cách bình thường. Lúc đó Jaejoong chỉ nghĩ đơn giản rằng con người này cần sự giúp đỡ. Vậy là cậu đã gặp Yunho.

Lúc đó cậu không hề thấy rằng Yunho cầm một tấm hình trong tay, cậu chỉ để ý người thanh niên này đang đau đớn.

"Anh có sao không?" - cậu ngồi xuống và hỏi.

Hắn không trả lời, chỉ hướng đôi mắt đờ đẫn, dường như đã dại đi vì quá đau đớn mà nhìn cậu, khẽ chau mày. Jaejoong thấy mắt của hắn vẫn lấp lánh nước. Cả cuộc đời của mình, Jaejoong nghĩ cậu chưa từng gặp một biểu cảm nào đau khổ hơn.

"Tôi đưa anh đi bệnh viện nhé!" - cậu hỏi lại, thật chậm và rõ ràng, rút trong túi ra chiếc khăn tay và lau nước mắt cho kẻ khốn khổ.

Hắn im lặng, không phản kháng cũng chẳng đồng tình, chỉ đơn giản là dùng đôi mắt đờ dại đó nhìn cậu, soi vào thẳng trí óc đang hoảng loạn của Jaejoong. Hoảng loạn, chỉ vì cậu nghĩ rằng, ngay cả khi hắn trông tồi tàn đến vậy, tim cậu lại có chút hẫng đi. Hoặc cậu đã hoảng loạn vì một lẽ, cơ thể hắn toát ra sự cô độc nhiều như Jaejoong vậy.

Bất thình lình, hắn gạt tay Jaejoong ra và đẩy mạnh cậu về phía trước khiến cậu ngã bật xuống đất. Rồi như hắn chưa từng bị thương vậy, nhanh chóng đứng phắt dậy. Trong tíc tắc, Jaejoong đã hiểu có chuyện gì. Một con dao găm vừa sượt qua ngay chỗ ban nãy cậu ngồi, nếu hắn không đẩy ra, hẳn Jaejoong đã không còn ở đây được nữa. Cậu nhanh chóng dứng dậy và quay người lại dựa vào tường theo bản năng tự vệ.

Gương mặt hắn bây giờ đã lập tức đổi khác. Không còn nét quằn quại đau đớn, không còn sự cô độc bao trùm hay ánh mắt đờ đẫn nữa. Bây giờ chỉ còn sát khí. Một nhóm thanh niên khoảng ba người từ đâu tiến lại, trông chẳng có chút tốt lành gì, bọn chúng ăn mặc như những xã hội đen vậy.

Yunho cẩn thận cầm con dao đó lên và siết chặt.

"Yunho, trông mày thảm hại quá đi mất!" - một trong ba tên cười phá lên vang khắp con hẻm vắng.

"Sao? Phong thái hiên ngang của mày hôm trước đâu mất rồi?" - một tên khác lên tiếng - "Bọn tao đã bảo mấy thứ gián điệp nằm vùng như mày, không chóng thì chầy cũng sẽ có ngày này thôi. Công lý xã hội của mày có giúp ích được gì lúc này không?"

Rồi bọn chúng lại hùa nhau cười phá lên. Yunho nhếch mép cười, ánh mắt của hắn bây giờ đã trở nên vô cùng sắc bén và nhanh nhạy, tuy vẫn hiện rõ một vài tia mệt mỏi. Hắn dựa người vào tường và cũng cười phá lên, lắc nhẹ đầu vẻ miễn cưỡng.

"Mày nói đúng!" - cuối cùng Jaejoong đã nghe được tiếng của hắn cất lên, giọng hắn trầm và đục, tưởng chừng như từ nơi địa ngục nào đó vọng về - "Công lý xã hội không còn giúp ích được gì nữa. Nhưng mà..." - hắn từ từ ngẩng đầu lên, nhìn thẳng về phía ba tên kia và nói, giọng gằn từng tiếng một - "Công lý của tao thì lúc nào cũng hữu dụng."

Nhanh như chớp, không kịp để cả ba tên kia hay Jaejoong hiểu xem hắn vừa nói gì, Yunho lập tức phóng con dao trên tay đến tên đứng ở giữa rồi lao về phía bọn chúng. Con dao cắm thẳng ngay yết hầu của tên xấu số, máu tuôn xối xả và tên đó đổ rạp xuống như một thân cây bị đốn.

Yunho dùng đòn đầu tiên là đòn cước căn bản, hắn trụ một chân và phóng chân còn lại về phía tên gần nhất, tung một cước ngay bụng rồi lấy đà theo đó lao tới nắm lấy cổ áo tên thứ hai giựt về phía mình. Ngay khi đo được khoảng cách thích hợp, hắn nắm tay lại rồi gập hai ngón thay phiên đập mạnh vào hai thái dương của tên đó và nhanh chóng buông ra. Tên kia ngay ngã úp người xuống thì lập tức nhận ngay hai đốt ngón tay trỏ và giữa của Yunho trên gáy. Kẻ dính cú đá ban nãy của Yunho bây giờ đã kịp hoàn hồn liền xông tới, Yunho rút từ túi áo mình một cây bút bi và lao đến cắm thẳng vào mắt tên kia. Điều cuối cùng Yunho làm là ngăn chặn tiếng la hét của đối phương, hắn rút con dao đang cắm trên cổ của tên chết đầu tiên và đâm vào yết hầu của tên cuối cùng còn sống. Tất cả những chuỗi hành động trên của hắn, chỉ diễn ra rất nhanh chóng và gọn gàng trong một vài phút.

Đối với Jaejoong mà nói, đó là những phút ít ỏi mà cậu thấy kinh dị và đáng để khiếp sợ hơn bất kỳ bộ phim nào từng xem.

Sau khi giết ba tên kia, hắn lùi lại dựa vào tường và thở dốc. Các vết thương của hắn có vẻ đã trở nên khá trầm trọng. Rồi, trước sự kinh hoàng của Jaejoong, hắn quay người vào trong rồi siết chặt tay đấm liên tục lên bức tường gạch trước mặt.

Hắn đang khóc. Hắn gào lên một tiếng đầy dứt khoát nhưng vô cùng đau đớn và cô độc như tiếng sói hú giữa đêm khuya. Rồi hắn im bặt. Dường như nhớ ra sự hiện diện của Jaejoong, hắn quay lại nhìn săm soi vào gương mặt kinh sợ của cậu. Hắn tiến lại gần Jaejoong rồi đặt bàn tay đầy máu của mình lên cổ cậu và khẽ siết lại, dùng chính ánh mắt đờ đẫn ban nãy nhìn cậu đầy đe dọa. Lặng đi một vài giây, hắn buông cậu ra và quay lưng bỏ đi.

Jaejoong nghĩ lúc đó mình điên mất rồi nên mới hành động như thế.

"Này!" - cậu lên tiếng gọi - "Yun... Yunho-ssi!"

Cậu nhanh chóng cởi chiếc áo măng tô đang khoác trên người ra và bước đến khoác cho hắn rồi hỏi:

"Nhà tôi gần hơn bệnh viện đấy, anh muốn ghé qua uống trà không?"

Im lặng một chút nhìn cậu, Yunho từ tốn mặc chiếc áo măng tô của Jaejoong rồi gật đầu.

Vậy là ngày hôm đó, trong khoảng không gian vắng lặng chẳng có một bóng người, Jaejoong đã chứng kiến Yunho giết hết ba tên xã hội đen. Và cũng ngày hôm đó, cậu đưa một kẻ sát nhân về nhà.

Và cũng là một trong những ký ức chưa bao giờ phai nhạt thuộc về những giấc mơ sau này của cuộc đời Jaejoong.

**************************************

Những vết thương của Yunho dường như không phải là chí mạng. Bằng một cách nào đó, hay chính ý chí kiên cường của hắn, các vết thương đều dừng ở mức suýt nguy hiểm chứ chẳng có chỗ nào gây tử vong. Và khi Jaejoong băng bó cho hắn, dường như hắn đau ở một nơi nào khác quá nhiều để có thể cảm nhận được các vết thương đang nhức nhối. Gương mặt hắn vẫn vậy, đờ đẫn ra và dường như điên dại.

Cậu nghĩ mình làm việc thiện như thế này là quá nhiều rồi. Jaejoong bắt đầu thực sự sợ ngay sau khi băng bó cho hắn. Cậu nghĩ đáng ra cậu nên báo cảnh sát mới phải. Jaejoong bước vào phòng ngủ, cầm chặt chiếc điện thoại trên tay, bấm sẵn số của cảnh sát nhưng lại chẳng dám gọi. Cậu không biết thật sự có nên gọi hay không, và cũng chẳng biết bản thân mình đang phân vân vì điều gì.

Đột nhiên, một bàn tay từ phía sau lưng cậu trườn tới bấm vào nút gọi khiến Jaejoong giật bắn, lập tức tắt điện thoại và nhanh chóng gỡ cả pin. Cậu hoảng hồn quay người lại nhìn, Yunho đang đứng đó với cơ thể vừa được chính cậu băng bó. Hắn cười khẩy:

"Tại sao không gọi? Tôi đã bấm giùm cậu." - giọng của hắn vẫn trầm và đục như ban nãy khi còn ở con hẻm nhỏ.

"Anh điên à!" - Jaejoong rít lên - "Cảnh sát đó!"

"Nếu cậu không định gọi thì bấm số làm gì?" - giữ thái độ khinh khỉnh của mình, Yunho tiếp tục trêu tức Jaejoong - "Không phải nên nghĩ là việc thiện cậu làm đến đây đã đủ rồi hay sao?"

"Không, tôi không gọi." - Jaejoong thở hắt ra, phần nào đã bình tĩnh lại được và từ tốn lắp pin vào.

Hắn bất ngờ tiến tới và một lần nữa lại đặt hay ngón tay lên hai huyệt ngay cổ cậu, gằn giọng:

"Gọi đi! Không tôi giết cậu bây giờ!"

Jaejoong sợ cứng người. Cậu chẳng phải là một kẻ thư sinh không biết đánh nhau. Nhưng mà sau khi chứng kiến cảnh tượng giết chết ba người chỉ trong nháy mắt vừa rồi của Yunho, Jaejoong có cảm tưởng chỉ cần cậu nhúc nhích một chút, hắn lập tức giết chết cậu.

"Anh... đang đau mà, phải không?" - Jaejoong chậm rãi lên tiếng và nhìn thẳng vào mắt hắn.

Trong tíc tắc, Yunho có cảm tưởng như mình đã bị nhìn thấu tâm can. Dường như nỗi đau con người kia đề cập đến không phải là vết thương của hắn, và tưởng chừng như chính cậu ta cũng đang cảm thông sâu sắc với hắn một điều gì đó. Ánh mắt hắn nhìn cậu dần dần dịu đi, Yunho buông tay ra và vỗ nhẹ vào má Jaejoong rồi nói:

"Đùa thôi, tôi không giết cậu đâu. Đừng sợ!" - xong, hắn quay lưng bỏ ra ngoài.

"Thật không? Anh chắc chứ?" - Jaejoong hỏi vọng theo.

Hắn dừng lại một chút và quay người nhìn cậu, tuy không cười nhưng giọng nói đã không còn đục ngầu nữa: "Thật."

Vậy là, bằng cách nào đó Yunho đã không giết người bịt miệng như Jaejoong nghĩ. Hắn chỉ im lặng ngồi trên ghế sofa trong phòng khách và trầm tư. Ngay cả khi cậu đề nghị hắn nên đi nằm một chút kẻo vết thương lại nặng hơn thì hắn cũng chẳng buồn trả lời cậu nữa, chỉ nhẹ nhàng gật đầu và bỏ vào trong phòng.

Jaejoong cứ tự hỏi, không rõ tại sao mình lại đưa hắn về nhà. Vì điều gì cơ chứ? Vì sợ hắn giết mình mà tỏ ra tử tế? Hay vì cố làm một việc thiện?

Hay là do để bản thân cảm thấy bình yên một chút, khi mà tìm được một con người có nỗi cô độc còn lớn hơn cả mình!

Yunho thật sự là một kẻ cô độc. Hắn biết vậy và Jaejoong biết vậy. Jaejoong cũng là một kẻ cô độc. Yunho có thể cảm nhận ra điều đó. Khi mọi thứ trở nên tồi tệ với hắn trong ngày hôm nay thì Jaejoong dường như là một sự cứu rỗi. Hắn, một kẻ cô độc được cứu rỗi bằng một con người cô độc khác. Với những nỗi đau âm ỉ không bao giờ ngưng đọng.

Đã hai ngày Yunho không thể chợp mắt, và bây giờ với vết thương nhức nhối của mình hắn cũng không thể ngủ. Hắn đau đớn nhận ra rằng hắn thật sự đã mất tất cả. Ông trời hay bất kỳ quyền năng siêu nhiên nào đó, vô tình đã tước hết những gì thuộc về hắn chỉ trong vài tiếng đồng hồ. Tuy vậy, hắn nghĩ con người đã cứu hắn ngoài kia thật sự là một kẻ lạ kỳ. Chẳng ai đem một tên sát nhân về nhà. Nếu là hắn, hắn đã bảo cảnh sát rồi. Nhưng cậu ta không những không làm vậy lại còn hoảng hồn gỡ cả pin điện thoại. Nghe thật khó tin nhưng trong phút chốc, hành động đó đã làm lòng hắn phần nào thanh thản hơn. Vậy mà đến giờ phút này hắn vẫn đối xử rất tệ hại với ân nhân của mình. Nhưng Yunho nghĩ hắn sẽ được tha thứ, vì tất cả những gì hắn đã phải chịu đựng trong ngày hôm nay.

"Anh không thể ngủ một chút ư?" - cậu hỏi khi thấy hắn nhìn đăm đăm lên trần nhà - "Vậy có muốn ra ăn gì đó không?"

Hắn im lặng không trả lời. Từ cuộc đối thoại về cảnh sát ban nãy, Yunho chẳng mở miệng nói thêm một lời nào với Jaejoong. Hắn làm lơ cậu và tiếp tục say đắm nhìn trần nhà. Jaejoong bỗng cảm thấy thật oan ức, rõ ràng cậu là người tốt, vậy mà hắn đối xử với cậu như thể cậu đã làm gì rất kinh khủng vậy. Cậu bỏ ra ngoài và trở vào phòng cầm theo một khay đồ ăn, trên đó có một nồi súp cua và một nồi mì gói. Mùi thức ăn bay khắp phòng và luồn vào đường hô hấp của Yunho khiến hắn sực tỉnh. Hắn nhớ ra đã hai ngày nay hắn không ăn một thứ gì mà chỉ uống nước cầm hơi. Rồi cả tiếng húp mì sột soạt của Jaejoong làm hắn không thể nhịn nổi, Yunho ngồi dậy và nhìn đăm đăm vào cậu.

Cuối cùng, hắn từ từ tiến lại gần khay đồ ăn và Jaejoong và loay hoay một lúc.

"Súp cua của anh." - Jaejoong lên tiếng.

Yunho nhướn mày chỉ vào nồi mì gói.

"Không. Vết thương của anh chưa lành không ăn đồ nóng. Tuy là... ăn hải sản sẽ hơi bị ngứa một chút, nhưng vẫn tốt hơn mì gói." - vừa nói, Jaejoong vừa sì sụp bên nồi mì.

Yunho miễn cưỡng nhìn nồi súp của mình, cơn đói cuối cùng cũng chiến thắng. Hắn ăn còn nhanh hơn cả Jaejoong.

"Cám ơn." - vậy là, sau bao nhiêu điều cậu làm thì cuối cùng hắn cũng cám ơn cậu, sau khi ăn hết cả một nồi súp dành cho hai người - "Cậu tên gì?"

"Jaejoong."

"Cám ơn Jaejoong." - thật kỳ lạ, nhưng việc hắn cám ơn Jaejoong lại làm chính bản thân hắn cảm thấy nhẹ nhàng đi rất nhiều.

"Được rồi, anh nên đi vệ sinh thân thể một chút rồi ngủ đi." - Jaejoong đứng dậy, bưng khay thức ăn ra ngoài và nói vọng vào.

Đêm hôm đó, hắn đã chủ động hỏi cậu:

"Hút thuốc được không?"

Và Jaejoong đưa hắn gói thuốc của mình.

"Yunho-ssi này, chuyện gì đã xảy ra vậy?" - sau khi châm lửa cho hai điếu thuốc, cậu bắt đầu hỏi.

"Cậu là gì của tôi mà hỏi?" - Yunho ngẩng lên nhìn cậu, nhếch mép cười.

Thái độ của hắn khiến Jaejoong bực bội, cậu cười khẩy không thèm trả lời. Rồi cả hai đều im lặng cho đến lúc đi ngủ. Jaejoong nghĩ, nếu cậu có phòng ngủ dành cho khách hẳn sẽ đuổi hắn qua bên đó cho đỡ chật chội và đỡ đáng ghét, nhưng vì cậu chỉ có một phòng ngủ và một cái giường thôi, nên đành miễn cưỡng nằm chung và người hắn thì đầy mùi thuốc lá.

"Jaejoong! Người cậu đầy mùi thuốc lá!" - hắn đột nhiên lên tiếng trong bóng đêm.

Cậu phì cười. Jaejoong nghĩ nếu được cậu cũng muốn trong tíc tắc mà bóp cổ hắn chết đi cho rồi.

"Jaejoong! Cậu ngủ chưa?"

"Rồi." - cậu sẵng giọng - "Yunho-ssi tốt nhất nên lịch sự một chút, chữ 'ssi' của anh đâu rồi?"

"Thôi, bỏ qua mấy thứ phiền phức đó đi, cậu cũng không nhất thiết phải 'ssi' với tôi đâu."

"Lại còn thế nữa!" - cậu lầm bầm và quay lưng về phía hắn, nhắm mắt.

"Jaejoong. Cậu có cô đơn không?" - đột nhiên, Yunho vòng tay sang ôm cậu.

"Buông ra, anh làm trò gì vậy? Biến thái!" - Jaejoong gằn giọng, hất tay hắn ra.

"Tôi có." - hắn vẫn tiếp tục độc thoại mà không cần biết cậu đang nói điều gì.

"Kệ anh."

"Jaejoong..."

"Anh thôi đừng kêu tên tôi nữa được không?"

"Bọn ba tên cậu thấy ban chiều là thuộc tổ chức mà tôi làm gián điệp." - hắn đột nhiên kể, bằng chất giọng trầm lạ của mình.

Jaejoong im lặng. Hắn lại vòng tay ôm cậu nhưng cậu chẳng dám hất ra.

"Tôi làm cảnh sát nằm vùng, ở đó được tám năm rồi. Cách đây hai hôm, tôi đã bị phát hiện." - hắn lại đều đều kể như đang kể một câu chuyện cổ tích đêm khuya vậy.

"Vậy nên bọn chúng truy sát anh à?" - Jaejoong nghĩ cậu nên nói điều gì đó vào lúc này.

"Ừ." - hắn đáp, và câu chuyện của Yunho chẳng phải là một câu chuyện cổ tích nào cả - "Hôm nay chúng giết cả nhà tôi rồi."

Câu nói của Yunho khiến Jaejoong cứng người. Cậu thấy miệng mình trở nên đắng nghét và cổ họng khô ran đến mức chẳng thể thốt lên một lời nào cả. Bản thân cậu cũng không biết phải nói gì với nỗi mất mát đó. Jaejoong tưởng chừng như tim mình vỡ tung khi nghe Yunho nói rằng cả nhà của hắn đã không còn. Vậy mà, hắn kể với cậu rất bình thản như thể mọi thứ chỉ là một câu chuyện cổ tích đêm khuya.

"Bố tôi, mẹ và bà ngoại, anh trai, và thậm chí có cả em gái tôi nữa. Con bé chỉ mới 22 tuổi. Và tất cả đều chết cả rồi, Jaejoong ah. Nên tôi nhất định sẽ giết bọn chúng, Jaejoong!"

Jaejoong nghĩ rằng, nếu cậu là hắn, cậu sẽ phát điên lên mất. Đột nhiên nỗi đau của Yunho như thể đang truyền qua người cậu vậy, Jaejoong hít một hơi thật dài và cảm thấy tim mình nhói buốt. Tay cậu siết chặt tấm chăn và lòng tràn đầy đau đớn. Người ta hay định nghĩa một kẻ khốn khổ là một kẻ bị mất tất cả những người mà hắn yêu thương.

"Nhưng cậu đừng lo, tôi sẽ không giết cậu đâu. Jaejoong, ngủ đi, đừng sợ!"

Thật nực cười, người bị mất cả gia đình là Yunho. Người thật sự gánh chịu nỗi đau đó là Yunho. Vậy mà hắn lại đang an ủi cậu và dỗ cậu ngủ đi, bảo rằng đừng sợ. Buồn cười hơn cả là việc Jaejoong thật sự tin vào điều đó, đột nhiên cảm thấy rất thanh thản và không còn sợ hãi nỗi mất mát nào nữa. Cậu nắm lấy tay Yunho và nói:

"Anh cũng ngủ đi, Yunho!"

Và, lần đầu tiên sau hai ngày trằn trọc thao thức, cuối cùng Yunho đã có thể chìm vào một giấc ngủ yên bình. Bên cạnh Jaejoong, một người xa lạ.

2. Khi sóng chạm vào đá và tan đi.

Ngày anh kéo tôi đi khỏi thế giới của chính mình mà không mở cửa cho tôi vào một nơi mới, tôi lại lang thang trong vô định, trong chập chùng bóng tối và đêm đen. Trong cô đơn lạc lõng. Và trong điên dại của những ngày mai.

Nếu căm ghét tôi, nếu oán hận tôi đến vậy cớ sao lại không nói ra? Nếu anh đau khổ vì tôi đã để anh sống đến giờ phút này, tại sao lại xoa dịu tôi bằng những biểu cảm đơn độc đó? Và chính tôi cũng không bao giờ hiểu, tại sao lại cảm thấy đau đớn hơn cả khi chính mình là người bị nạn.

Giống như khi tôi đứng trước một bãi biển sóng dập mạnh và trắng xóa, cảm giác nghe thấy tiếng sóng xô luôn làm cho tôi dịu lòng. Cứ mỗi lần dưới ánh trời xanh biếc và trong vắt, từng đợt sóng ùa vào đầy giận dữ hay đau thương, đầy oán hận hay thù địch đều phần nào làm cho tôi hoảng sợ, nhưng cũng phần nào làm cho tôi yên bình. Chẳng phải tự nhiên mà tôi thích nghe tiếng sóng gào thét dữ dội, anh biết đấy Yunho, chỉ là tôi đang tìm kiếm một thứ gì đó đau khổ hơn chính bản thân mình. Và mỗi khi sóng cuộn tròn từng đợt cuồng dại gào la giữa đại dương mênh mông không một lời vọng, hoặc có chăng vì chúng đã hét lên nỗi đau của mình đến điên loạn và nhiều đến mức chính chúng cũng chẳng nhận ra là có vọng âm hay không; tôi lại biết mình không phải là kẻ đau thương nhất thế gian.

Cũng như mọi lần sóng đập vào từng dãy đá, tôi có thể tự nhủ rằng, ừ nỗi đau đó đã ngưng rồi. Bằng một cách nào đó không rõ, con sóng đã thôi đau khổ, đã thôi oán hận, đã thôi yêu thương. Và đã thôi chờ đợi. Giống như anh mỗi lần trở nên điên dại là một lần nhẹ nhàng ôm lấy tôi để tìm kiếm một sự chở che, tôi biết rằng, ít ra trong lúc đó, nỗi đau của anh đã ngưng đọng rồi.

Vì nó đã chuyển sang tôi, đau đớn tận cùng. Và cô đơn tột độ.

Hắn biết giờ này tại sở cảnh sát chắc hẳn đã phát lệnh truy nã hắn, với tư cách là một thành viên xã hội đen chứ không phải là một nhân viên đặc vụ nữa. Và hắn cũng rất rõ, lão sếp của mình sẵn sàng thí hắn để có thể nhét vào tổ chức kia một tên gián điệp mới trong im lặng. Tất cả cũng chỉ vì có thể tiêu diệt được tổ chức này một cách triệt để nhất. Yunho hiểu hơn ai hết, chỉ cần có thể triệt tiêu được tổ chức xã hội đen này, Đại Hàn Dân Quốc ít ra cũng sẽ có một khoảng thời gian dài bình yên, vì đơn vị trung gian giao dịch vũ khí lậu lớn nhất Châu Á đã không còn nữa. Nhưng sự thật thì tám năm của hắn bỏ ra đã công cốc.

Cuộc đời của hắn từ khi còn chưa tốt nghiệp trường cảnh sát đã được đặc phái nhận nhiệm vụ này. Quỷ tha ma bắt những thứ gọi là công lý hay chính nghĩa của thế gian. Quỷ tha ma bắt những vai trò anh hung cao cả. Và quỷ tha ma bắt bạn bè. Khi mà chính hắn đã phản bội lại cả thế giới, gia đình hay bạn bè chỉ để làm một thằng cặn bã.

Nhưng vào tám năm trước, Yunho không hề nghĩ đến tất cả những điều đó, hắn chỉ biết rằng một ông sếp lớn của trung tâm gián điệp Hàn Quốc đã đến gặp hắn, chứ không phải những kẻ đứng đầu trường. Phải, họ đã đến tìm hắn chứ không tìm đến những tên có thành tích xuất sắc nhất hay cá biệt nhất. Hắn chỉ là một học viên bình thường của trường, không quá giỏi cũng chẳng quá dở.

"Tuy vậy, Jung Yunho, cậu có những tố chất mà không một học viên trong trường này bì kịp." - họ đã nói như thế để giải thích lý do tìm đến hắn vào trước cả khi hắn tốt nghiệp.

Người ta đã nói cho hắn nghe một loạt các "đức tính" của hắn mà chính Yunho cũng chẳng nghĩ rằng mình có:

"Là một người sẵn sàng hy sinh vì mục đích lớn. Là một người vô cùng lý trí và quyết đoán. Là một người rất giỏi che giấu cảm xúc. Và nếu cậu không phải cảnh sát, tôi chắc chắn rằng cậu sẽ là tên đứng đầu của tổ chức mafia hùng mạnh nhất Hàn Quốc. Jung Yunho, đây tuy không phải là một lời khen nhưng là một lời nhận xét rất bổ ích, qua các trắc nghiệm bí mật mà tôi đã làm cho cậu, cậu là một kẻ sẵn sàng giết bất kỳ ai cản lối."

Họ đã mô tả Yunho như một tên cuồng sát có trí óc tỉnh táo. Vào thời điểm đó, Yunho không thích những lời này, nhưng tám năm qua đã chứng minh tất cả đều không sai một chữ. Chỉ khác chăng bọn họ không đề cập đến việc hắn còn là một kẻ rất tình cảm. Khi hắn từ bỏ gia đình của mình và theo kế hoạch trở thành một tên tập tành du đãng, mẹ của hắn đã không biết bao nhiêu lần lên cơn đau tim. Ba của hắn đã từ con và anh trai của hắn cũng hoàn toàn đầu hàng trong việc cải tạo hắn trở lại, không một ai hiểu vì sao hắn lại trở nên như thế. Vì Jung Yunho vốn là niềm tự hào của cả gia đình, vì gia đình của hắn đã tin rằng hắn sẽ trở thành niềm tự hào của cả dân tộc, và vì không một ai trong căn nhà đó lại không dành hết tình yêu thương của mình cho hắn.

Và bạn bè của Yunho cũng dần từ bỏ hắn khi hắn thậm chí nhổ toẹt một bãi nước bọt xuống mặt người bạn thân nhất của mình sau trận đánh đầu tiên.

"Vết rạch này là khi em gái của tôi cũng không thể chịu đựng được nữa." - hắn chỉ một vết sẹo trên vai mình cho Jaejoong - "Nó lúc đó còn rất nhỏ và không bao giờ thôi thương anh trai nó cả." - Yunho cười - "Lúc đó nó 12 tuổi và đang dậy thì, tính cách chưa vững vàng và rất dễ tổn thương, vậy mà nó lại là người tin tưởng tôi đến lúc cuối cùng."

Yunho không hiểu vì sao hắn lại kể cho Jaejoong nghe tất cả chuyện này, nhưng ở con người trước mặt hắn toát ra một khí chất cũng đơn độc như hắn vậy. Và cậu làm hắn có cảm tưởng như nếu hắn không kể ra để giải thoát cho chính bản thân mình, thì con người này sẽ chết trước cả hắn, vì nỗi đau của Yunho chứ không vì một điều gì khác.

"Vào năm nó 15 tuổi, khi nó tận mắt thấy tôi đang dàn cảnh cưỡng hiếp một cô bé trạc tuổi nó, thì lúc này tôi đã thành công." - Yunho nói và nhớ về lúc hắn rạch vết này trên vai, nhớ về gương mặt sững sốt và đau khổ của Yunmi khi nó thấy cảnh hắn đè cô bé kia xuống đường.

"Từ đó trở đi thì nó không bao giờ vào tù thăm tôi nữa." - Yunho bật cười to - "Còn trước kia, mặc cho tôi lạnh lung thế nào, mặc cho tôi bị bắt vì tội gì thì lần nào cũng là nó vào an ủi và động viên tôi trở lại. Miệng chưa bao giờ ngưng nói rằng tin tôi."

Rồi hắn chỉ cho Jaejoong thấy vết rạch bên cạnh và bảo rằng nó xuất hiện khi hắn giết tên bạn thân nhất đời mình trong một cuộc đấu súng.

Đối với Jung Yunho, tám năm qua là một địa ngục. Tám năm qua, hắn rời bỏ việc làm con người, hắn rời bỏ cả cuộc sống cũng như nỗi đau của chính bản thân để làm nhiệm vụ. Và động lực duy nhất là vì hắn nghĩ rằng sẽ sớm thôi, hắn hoàn thành nhiệm vụ và giải oan ức, trở về với gia đình bạn thân, trở về với em gái hắn, trở về làm một con người.

"Tôi trước đây cũng từng gặp một người có hai vết sẹo trên vai giống như thế này." - Jaejoong từ tốn lên tiếng - "Tôi nghĩ đó là anh. Tôi không thể nhớ mặt được vì lúc đó máu chảy mờ cả mắt rồi. Anh hình như đã cứu tôi."

Yunho im lặng. Hắn chồm người lên nhìn Jaejoong một lúc và khẽ ngạc nhiên. Phải rồi, chính hắn cũng đã quên đi mất con người này.

"À, đúng là có duyên nhỉ!" - hắn nhoẻn miệng cười.

"Là anh thật sao? Anh nhận ra tôi?"

"Bao lâu rồi nhỉ? Chừng năm năm? Tôi chỉ vừa giết bạn mình xong cách đó không lâu." - Yunho gật đầu.

"Có thể vì thấy anh quen nên tôi đã đưa anh về nhà." - Jaejoong gục gặc và đứng dậy - "Anh lúc đó thật không khác anh bây giờ là bao."

"Tại sao lại không?" - Yunho đột nhiên đanh giọng lại - "Tôi lúc đó vướng bận quá khứ chứ tôi bây giờ thì không."

"Nhưng đều là gương mặt của một kẻ đau khổ." - cậu trả lời, tiếp tục lục lọi trong tủ lạnh thay vì quay lại nhìn hắn.

"Cậu.Nói.Láo." - hắn đứng phắt dậy ¬- "Không một ai nhận ra điều đó. Chỉ vì cậu nghe tôi kể chuyện mới nói như thế thôi. Cậu tưởng tôi làm gián điệp trong một môi trường của trẻ con và không có ai tinh ý để nhận ra biểu cảm hay cảm xúc của tôi hay sao?"

Jaejoong ngưng lục lọi, im lặng một chút rồi thở nhẹ ra. Cậu quay lại nhìn thẳng vào mắt hắn:

"Tôi không biết. Có thể do đồng cảm chăng? Hay vì tôi vào những lúc đó cũng đang đau khổ giống như anh?"

"Đồng cảm? Đau khổ? Nỗi đau của cậu là gì? Chẳng là cái quái gì so với của tôi cả! Chẳng là cái quái gì hết!" - hắn đột nhiên gào lên.

Yunho cảm thấy tức giận. Vì sự kiêu căng trong hắn đã sụp đổ. Khi mà hắn phát hiện ra có kẻ nhận thấy con người khốn khổ bên trong cái mặt nạ dày cộm của chính mình. Và hắn cảm thấy vô cùng giận dữ. Vì điều này như phủ nhận đi tất cả các công sức hắn đã cố gắng trong tám năm qua, phủ nhận đi mọi sự kiềm nén của hắn và cả những thành quả hắn đạt được. Đồng thời điều đó nói rằng việc hắn để cho gia đình và em gái của hắn mất lòng tin cũng như viêc hắn giết đi người bạn thân nhất của mình là hoàn toàn vô nghĩa. Yunho cảm thấy việc mặt nạ của hắn bị lột đi quá nhanh gọn bởi một người xa lạ như Jaejoong là xúc phạm không chỉ về khả năng mà còn cả lòng tự tôn lẫn nỗi đau của bản thân mình.

Vì vậy, trong phút chốc, hắn đã tự cho mình cái quyền xúc phạm ngược lại Jaejoong.

"Cậu đau quái gì nào?" - hắn vừa gằn giọng vừa tiến tới trước mặt Jaejoong - "Cậu sinh ra trong một gia đình giàu có và đầy đủ tiền bạc, không biết lo nghĩ đến xã hội là gì, cậu hơn cặn bã bọn này bao nhiêu? Cậu có giết bạn thân của mình không? Cậu có bị em gái mình khinh rẻ không? Nỗi đau của cậu cùng lắm chỉ là buồn bực vu vơ của một kẻ có tiền và đầu óc rỗng tuếch mà thôi."

Yunho thấy rằng Jaejoong đang nín thở và cam chịu đón nhận lấy những từ ngữ nặng nề vô duyên vô cớ không chút bằng chứng của hắn. Ngay khi hắn chấm dứt màn rủa xả để thỏa cơn giận dữ của mình, Yunho lập tức cảm thấy có lỗi. Hắn biết hắn chẳng có quyền gì để đối xử với cậu như thế, nhất là khi Jaejoong đang cưu mang hắn. Yunho thấy miệng mình trở nên đắng nghét và khô ran, thậm chí hắn muốn mở miệng ra để nhanh chóng nói một lời xin lỗi cho kịp lúc với Jaejoong cũng không thể.

"Anh nói đúng." - cuối cùng, sau một khoảng thời gian nặng nề trong im lặng, Jaejoong thở hắt ra và khẽ cười - "Tôi không giết bạn thân mình, không bị em gái khinh rẻ, không phải từ bỏ mọi thứ và có nhiều đau khổ như anh. Nhưng mà có vài điều anh nên biết, tôi là trẻ mồ côi và không có tiền. Ừ thì có thể nó là buồn bực vu vơ thôi, nhưng mà đầu óc của tôi cũng không phải rỗng tuếch."

Và bây giờ đến lượt Yunho phải nín thở để quan sát hành động lẫn biểu cảm của cậu. Hắn muốn lập tức nói ra một tiếng xin lỗi.

"Tôi không nói rằng ta đồng cảm nữa. Nhưng có lẽ do tôi cảm thấy chúng ta giống nhau ở chỗ đều là kẻ không có gia đình hay yêu thương nào xung quanh." - rồi cậu cười nhẹ và bước vào phòng tắm - "Tôi sẽ tắm trước và để dành nước nóng cho anh."

Yunmi từng nói với hắn trong một lần đi thăm tù rằng, kể cả ngươi là ai thì cũng đừng bao giờ đem những nỗi đau ra so sánh. Vì với mỗi người, từng nỗi đau có một cung bậc cảm xúc riêng và chẳng ai so sánh được rằng người nào đang khốn khổ hơn. Hay người nào đang phải chịu đựng những nỗi đau nhiều hơn. Giống như em gái hắn lúc đó đang rất đau khổ, nhưng để tiếp tục ở bên cạnh Yunho, cô bé đó đã buộc bản thân nghĩ rằng anh trai mình đang chịu một nỗi đau còn đau đớn hơn gấp ngàn lần.

Bây giờ hắn đột nhiên nhớ lại những lời đó và cảm thấy mình là con người tệ hại nhất thế gian. Nhưng Yunho không ngừng được, cứ mỗi lần hắn nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của Jaejoong, hắn lại có cảm giác đau đến khó thở. Bản thân hắn không đủ thương tâm hay sao? Cứ như là mỗi ánh nhìn nhẹ nhàng hay cảm thông của cậu đều truyền đến hắn nỗi đau khổ tận cùng vậy.

Hắn bước vào trong phòng tắm và thấy Jaejoong đứng thẫn thờ dưới vòi sen mà còn mặc nguyên đồ. Hắn nghĩ cậu đã đứng ở đây hơn một tiếng rồi, dù rằng Jaejoong chỉ vừa bước vào có vài phút. Hắn tắt nước, trầm giọng nhẹ nhàng hỏi:

"Tôi có thể nghe câu chuyện của cậu không, Jaejoong?"

Và cậu đã khẽ mỉm cười: "Ừ, tại sao không?"

**************************************

Yunho vừa hút thuốc vừa nghe chuyện của Jaejoong. Câu chuyện của cậu không dài và thê lương như câu chuyện của hắn, nhưng nó đặc quánh trong một màu xám nhàn nhạt và cô độc.

"Tôi thật ra chỉ đơn thuần là một trẻ mồ côi không ai muốn nhận nuôi. Vậy thôi. Và tôi sống trong trại trẻ cho đến khi đủ lớn để tự lập, ngày qua ngày nhìn những người bạn thân thiết và những người anh em được nhận nuôi trong vui sướng tràn ngập của họ."

Câu chuyện của Jaejoong chỉ có nhiêu đó, nhưng nó đã làm hắn hơi lặng đi một chút. Hắn đã tự hỏi, giữa loại người như hắn, là kẻ đã từng sống trong hạnh phúc rồi đánh mất nó; và loại người như Jaejoong, là kẻ sau hai mươi mấy năm sống trên đời chưa một lần thật sự tận hưởng được hạnh phúc, thì ai là kẻ đau khổ hơn. Hắn - là người đã biết giá trị của hạnh phúc? Hay là Jaejoong - là người chưa một lần có thể cười từ tận đáy lòng?

"Người ta không muốn nhận tôi." - Jaejoong nói tiếp khi cảm thấy câu chuyện của mình quá ngắn để đáp lại cuộc đời đau khổ của Yunho - "Chắc là vì tôi xấu xí..."

"Không. Cậu không xấu xí." - Yunho buột miệng cắt ngang lời cậu.

"Hoặc là vì..." - Jaejoong mỉm cười trước câu nói của hắn - "vì tôi đã tỏ ra quá khó gần. Anh biết đấy, những lúc ở trại trẻ mồ côi gặp người lạ, tôi không cười được."

"Vì sao vậy?"

"Chắc là vì tôi nghĩ đến việc biết rõ rằng sau khi họ về, đứa trẻ họ đem theo không bao giờ là tôi cả." - vừa lau đầu, cậu vừa nói rất bình thản - "Nhưng mà tôi đã quen với việc người ta không cần mình rồi, nên bây giờ cũng không còn phải tỏ ra đau khổ hay buồn bã nữa."

Không giống như Yunho với nỗi đau tích tụ nặng nề của tám năm trời. Sự cô độc của Jaejoong là dài dằng dặc một chuỗi đời mờ nhạt với những nỗi đau âm ỉ khi nhìn các hoàn cảnh xung quanh thay phiên nhau hạnh phúc. Đến mức bây giờ, cậu thậm chí còn không biết phải bày tỏ sự cô đơn hay nỗi đau của mình bằng cách nào. Jaejoong hoàn toàn là một người cô độc.

"Tôi nghĩ... chúng ta thật sự đồng cảm với nhau." - hắn lên tiếng như để chữa phần nào lỗi lầm của mình.

"Ừ có thể."

Yunho biết rằng Jaejoong không nổi điên lên với hắn khi hắn xúc phạm cậu vì cậu đã chai mòn với sự khốn khổ của bản thân và nghĩ rằng Yunho còn quá mới mẻ với chuỗi cảm xúc này. Jaejoong đã thông cảm cho Yunho và cho phép hắn nóng giận vô cớ một chút để có thể làm quen với những mất mát đó.

"Nhưng không giống nhau ở chỗ, tôi không biết mất mát những người mình yêu thương là gì." - cậu nói, giọng dần trở nên vô cảm.

Câu nói đó làm Yunho sượng trân. Hắn á khẩu và không biết phải nói gì hơn. Hắn không rõ nên đay nghiến bản thân mình hay nên ôm lấy cậu và khóc. Yunho không khóc nhưng hắn đã ôm lấy Jaejoong ngay lúc đó.

"Tôi ôm cậu như thế này cậu có cảm giác gì không?" - Yunho nói.

"Có một chút ấm áp." - Jaejoong đứng yên, áp mặt vào ngực hắn và trả lời.

Hắn im lặng một chút rồi đột ngột đẩy cậu ra, Yunho nhìn vào mắt Jaejoong và hỏi:

"Vậy như thế này cậu có cảm giác gì?"

"À, hụt hẫng một chút, ngỡ ngàng một chút." - Jaejoong ngưng một chút, khẽ chau mày rồi cúi đầu - "Cũng tổn thương rất nhiều chút nữa."

"Ừ, khi mất mát nó cũng giống như vậy. Đan xen giữa hụt hẫng, ngỡ ngàng và rất tổn thương." - Yunho lại kéo Jaejoong vào lòng và giải thích.

"Vậy khi nào anh ôm tôi mà tôi cảm thấy thật sự ấm áp thì có khi lúc đó tôi mới hiểu trọn vẹn được sự mất mát nhỉ. Vì bây giờ mỗi thứ chỉ là một chút mà thôi."

"Ừ!"

"Yunho, anh thật sự sẽ đi giết những người kia sao?"

"Ừ!"

"Khi nào?"

"Một vài tuần nữa, khi mà vết thương tôi lành và tôi có đủ vũ khí."

"Anh không sợ chết sao?"

"Không. Vì tôi chẳng còn gì để mất cả."

"Nhưng anh chắc chắn sẽ chết phải không?"

"Phải."

"Vậy tôi sẽ chờ anh chết, để biết xem mất mát như thế nào nhé!"

"Ừ!"

"Yunho, vì sao ôm anh mà tôi lại đau như thế này?"

"..."

"Yunho, ôm anh làm tôi muốn chết. Yunho, tôi sẽ ngủ một lát ở trên người anh như thế này, được không?"

"Được, cậu ngủ đi. Tôi sẽ bế cậu vào giường sau."

"Tôi ngủ đây."

"Ngủ ngon, Jaejoong."

3. Hoang khói.

Kể cả khi em là ảo ảnh, kể cả khi em chỉ hiện hữu trong những giấc mơ, thì tôi vẫn không thể dứt ra, như là một cơn ác mộng. Hoặc có khi em chỉ tồn tại trong những làn khói trắng mà thôi, có khi như thế. Và tôi, ngày ngày chờ đợi để cuộn tròn được làn khói nhỏ trong tay và bóp chết nó. Vì trên đời chẳng có một người nào tàn nhẫn như em. Đưa tôi về rồi để tôi sống với những tháng ngày không kiểm soát, với những đêm đen cô độc tận cùng, và những lần vuốt ve của em dìu dịu.

Đối với tôi mà nói, những gì quá tốt đẹp dường như chẳng bao giờ là sự thật. Và vì vậy, em lúc nào với tôi cũng chỉ là một ảo ảnh, hay một giấc mơ vô tình đến mà lại chẳng bao giờ chịu đi.

Ngày hoang khói kể từ khi tôi gặp em. Nghe tiếng sóng của em gào thét và đập mạnh vào từng phiến đá to khiến tôi đau nhói. Tôi nghĩ rằng dường như cả hai ta đã quá đau khổ để mở lòng ra với nhau. Hay do tôi quá ảo tưởng về việc nỗi đau của em nhẹ nhàng hơn một chút, và như vậy em sẽ dễ dàng mở lòng ra với tôi hơn? Còn tôi thì vẫn khép kín như một kẻ ích kỷ nhất thế gian.

Những buổi chiều hay các buổi sớm phủ mờ sương bây giờ đối với tôi chỉ là một màu khói trắng. Em không biết rằng tôi là một kẻ rất dễ say bởi khói và nỗi đau. Cũng như tôi say em vậy. Vì em là một vật thể lạ kỳ nhất trong vũ trụ, hòa quyện tuyệt vời giữa khói và cô đơn, giữa hoang mang và mọi sự phủ định, giữa vô cảm và đầy yêu thương.

Jaejoong, vì sao em vẫn chưa nhìn tôi như một con quái vật mà người đời đang thấy? Jaejoong, vì sao em lại thấy tôi như một con người thay vì là một kẻ điên loạn? Đừng nhìn nữa, vì tôi đã quá khốn khổ rồi. Dừng lại đi, vì tôi đã yêu em mất rồi.

Đã có một vài lần, làn khói trắng mờ nhạt đó đọng lại và chuyển hẳn sang màu đỏ tươi, thẫn thờ bao lấy em như một lẽ tự nhiên. Mập mờ giữa máu và khói say, tôi thấy em như đang cố nuốt trọn giùm tôi những đau khổ và cô độc. Để em có thể chết đi. Để tôi có thể trở lại làm người hạnh phúc.

Jaejoong, làm sao được cơ chứ? Khi mà tôi đã bắt đầu còn một điều để sợ mất đi.

Vì Yunho bảo cậu rằng hắn chắc chắn đang bị truy nã nên hắn gần như không đi ra khỏi nhà, chỉ ôm rịt lấy laptop của cậu và tra cứu những điều gì đó về tổ chức trung gian kia. Rồi thỉnh thoảng đến tối, hắn lại mặc đồ đen, cải trang một chút và đi ra ngoài. Jaejoong biết rõ, cứ mỗi lần hắn trở về là hắn đã giết ít nhất một người.

"Nếu đêm nào cậu không thấy tôi trở về, thì đêm đó tôi vẫn chưa giết được ai cả." - hắn đã nói như thế.

Yunho đã bắt đầu trả thù từ vài ngày trước, và tính đến nay, hắn vẫn về đều đặn, có nghĩa là kế hoạch thành công. Nhưng Jaejoong biết chuyện êm đềm này sẽ không diễn ra lâu, vì chẳng phải cuộc giao dịch nào, hay cơ hội trả thù đều đến vào ban đêm. Sẽ có ngày hắn bước ra khỏi nhà khi trời còn sáng và Jaejoong chẳng rõ liệu hắn có trở về nữa không. Nếu Yunho không trở về, Jaejoong sẽ mất đi một người đau khổ hơn để làm điểm dựa. Cậu sẽ mất đi kẻ làm cậu an tâm rằng, mình không phải là người khốn cùng nhất thế gian.

Tuy cậu không biết mất mát là gì, nhưng nhờ vào những đêm Yunho đi như vậy, Jaejoong đã biết đến cảm giác sợ mất đi một người bên cạnh. Vì càng ngày hắn càng tỏ ra hứng thú và chăm chú đến kế hoạch trả thù nhiều hơn những hôm đầu tiên. Không những thế, hắn còn hút thuốc và uống rượu nhiều hơn lúc hắn chưa trả thù.

Yunho hút thuốc của Jaejoong, uống rượu của Jaejoong và ngủ giường của Jaejoong. Và hắn thậm chí còn không quan tâm những thứ đó thuộc về ai. Cậu chỉ biết ngày ngày cậu thấy hắn quanh quẩn bên chai rượu và bao lấy hắn là những làn khói thuốc mờ nhạt. Từ lần cuối cùng hắn ôm cậu và cậu đứng ngủ áp vào người hắn, hắn không ôm cậu nữa. Jaejoong nhớ rằng đêm hôm đó hắn đã bế cậu vào giường và thì thầm rằng hắn sắp làm một kẻ điên loạn, mong cậu hãy hiểu cho. Jaejoong thật ra cũng không nhớ đó có phải do Yunho nói hay do mình mơ thấy nữa, lúc đó cậu đã quá buồn ngủ để nhận định bất kỳ việc gì.

Và cũng có một ngày hắn bị thương. Là một vết thương bình thường do đạn sượt qua tay mà thôi không có gì nghiêm trọng. Nhưng có lẽ điều đó làm hắn không ngủ được vì nhức nhối, hoặc vì thể xác bị thương đã gọi nhớ lại tâm hồn của hắn cũng chẳng hề lành lặn.

Vào nửa đêm, khi Jaejoong bừng tỉnh cậu đã nghe thấy tiếng hắn khẽ gào lên ở bên ngoài phòng khách. Và cậu bước ra để xem xét tình hình.

Thật ra, Yunho đã không phát ra một âm thanh nào quá lớn ngoài trừ những tiếng thở. Hắn đã gào lên nhưng chẳng có một âm thanh nào cả. Đến bây giờ, hắn vẫn không bỏ được thói quen kiềm nén bản thân. Bên cạnh hắn là một chai rượu và điếu thuốc đang hút dở còn bốc khói được gác trên gạc tàn. Lại là khói và men say.

Hắn siết lấy cánh tay dính đạn của mình, bóp chặt cho máu tuôn ra và quỳ xuống nền nhà, gập người gào khóc. Không có nước mắt và cũng chẳng có tiếng la. Chỉ có những tiếng thở đứt đoạn đầy khó khăn và mệt nhọc. Cứ như ai đang tước đi hơi thở của hắn vậy, Yunho chỉ đơn thuần cuộn người lại, siết tay cho máu chảy và cố gắng hít vào buồng phổi của mình càng nhiều oxy càng tốt. Hơi thở của hắn mạnh bạo, đầy đau thương và hoang dại.

Cậu quỳ xuống bên cạnh Yunho và vuốt nhẹ lưng hắn.

"Sao anh lại đau khổ hơn rồi, Yunho?"

Hắn ngẩng lên nhìn cậu bằng một ánh mắt ngây dại, đờ đẫn và say mèm.

"Ồ, Jaejoong đấy à!" - hắn hít một hơi thật sâu rồi nói với cậu bằng chất giọng trầm của mình nhưng lại pha một chút men say - "Tôi vừa để một người vô tội chết vì mình. Tôi đã cố đẩy cô ta ra, nhưng cậu biết đấy, vết đạn này cho thấy tôi đẩy không kịp. Và cô ta đã chết mà chẳng hiểu vì sao nữa kìa."

"Anh đừng bóp tay mình nữa, sẽ chết vì mất máu không chừng đấy!"

"Jaejoong, tôi không thở được và cổ họng tôi đắng nghét. Nên tôi phải uống rượu và hút thuốc. Tôi cần rượu để thông cổ và thuốc để thở."

"Thì anh cứ hút đi, tôi đâu có nói gì." - cậu mỉm cười, khẽ nhói đau khi nhìn thấy gương mặt đờ đẫn và say mèm của hắn qua làn khói thuốc.

"Cậu sẽ chết khi ở bên cạnh tôi, Jaejoong. Nếu không chết vì tôi cũng sẽ chết do tôi giết."

Nhìn hắn và Jaejoong không thể nào không nhớ về lần gặp nhau vào năm năm trước. Lúc đó tuy hắn không say nhưng cũng đang hút thuốc, hắn cũng đã nhìn cậu bằng ánh mắt đờ dại này.

"Chẳng sao." - cậu vỗ vào lưng hắn.

Hắn cười phá lên và đưa tay siết lấy vai cậu, cũng đau như lần đầu tiên hắn làm như thế với Jaejoong ở con hẻm nhỏ. Rồi hắn cầm lấy chai rượu bên cạnh và trút từ trên đầu cậu đổ xuống và cười man dại.

"Không sao ư?" - hắn gằn giọng - "Kể cả khi tôi lăng mạ cậu như thế này ư?"

Jaejoong từ tốn gạt chai rượu ra và đanh mặt nhìn hắn. Yunho đang say điều gì? Khói hay men? Hay nỗi đau và nuối tiếc? Jaejoong không biết. Cậu không biết rằng hắn say tất cả những thứ đó, và chỉ say khi nhìn thấy cậu.

Yunho đè Jaejoong xuống sàn, hút điếu thuốc một hơi dài và bóp miệng cậu nhả khói vào khiến Jaejoong ho sặc sụa. Rồi hắn dùng môi mình áp vào môi cậu để chặn không cho khói bay ra, và hôn ngấu nghiến.

"Kể cả khi tôi cưỡng hiếp cậu như thế này ư? Vẫn không sao?" - hắn lại hỏi, gằn từng tiếng và giọng đục ngầu.

"Anh vẫn chưa làm mà. Dù sao lần đầu tiên gặp nhau tôi đã làm điều này trước với anh rồi còn gì." - cậu nói - "Khi anh đau khổ vì để một người vô tội chết, thì anh vẫn là một con người. Không sao cả."

"Quỷ tha ma bắt. Tôi phát bệnh với thái độ đầy lòng nhân ái, cảm thông và cao thượng của cậu." - hắn bóp chặt lấy vai Jaejoong, gằn giọng một cách mỉa mai.

Trong đêm tối, chỉ có một vài ánh đèn ngủ từ phòng trong hắt ra, Yunho đang đè Jaejoong nằm trên sàn và nhìn cậu bằng đôi mắt đau thương. Qua làn khói mờ và ánh sáng hiu hắt, Jaejoong thấy Yunho đang say khướt và nhìn cậu bằng đôi mắt khao khát.

"Người cậu đầy mùi rượu, Jaejoong à!" - hắn đột nhiên nói, giọng dịu đi và nghe như đang lạc vào một nơi nào đó.

Rồi Yunho cúi xuống và liếm nhẹ môi Jaejoong:

"Tôi muốn cứ như thế này mãi."

Jaejoong cầm điếu thuốc ở bên cạnh lên và bắt đầu hút. Rồi cậu phà vào mặt hắn hơi khói dày đặc trong bóng tối.

"Như thế này dễ thấy anh hơn. Vậy là anh có thể định vị ra tôi qua mùi rượu, còn tôi thì thấy được anh qua làn khói. Nên là, anh không có một mình đâu Yunho."

Hắn không nói gì, khẽ cười ngu ngơ rồi ụp mặt xuống người cậu, ngủ thiếp đi. Trước đó còn kịp nói:

"Tôi nghĩ là mình cần một ai đó cứu rỗi thôi. Jaejoong, cứu tôi với. Làm ơn, hãy cứu tôi với!"

Và cứ như thế, hắn lầm bầm rằng cậu hãy cứu vớt hắn đi cho đến lúc ngủ thiếp. Đêm hôm đó, với bóng tối và men rượu cùng làn khói thuốc, Jaejoong nghĩ hình như cậu đã cảm thấy một chút kỳ lạ của bản thân. Jaejoong không rõ yêu là gì, cậu chỉ biết rằng muốn ôm con người này thật chặt và không bao giờ buông. Cậu hiểu, hắn đau khổ vì những vết rạch trên vai hơn là việc để một người không liên quan chết đi dưới mắt mình. Jaejoong đột nhiên đồng cảm với những thứ hắn đang trải qua, như là bản thân đã phản bội em gái mình, như là bản thân đã giết chiến hữu của mình, và như là bị cả thế giới phản bội niềm tin.

Và Jaejoong đã ôm Yunho như thế cho hết một đêm dài.

***********************************

Thật ra lần đầu tiên cả hai gặp nhau Yunho cũng đã nói với cậu rằng hãy cứu hắn đi. Khi đó hắn vẫn đang bị khủng hoảng tinh thần vì cái chết của người bạn thân. Và hắn gặp cậu trong một cuộc ẩu đả.

Một băng nhóm tép riu thuộc tổ chức của hắn đang đánh nhau với Jaejoong và hắn vô tình thấy. Lúc đó Yunho thật ra chỉ muốn thu nhận Jaejoong làm tay sai riêng cho mình chứ hoàn toàn không có ý gì khác. Vì cậu lúc đó đã một mình chống lại nhóm người mười tên rất đáng để chú ý. Đòn của Jaejoong rõ ràng không được đào tạo bài bản nhưng lại rất hiệu quả và đầy sức mạnh. Yunho nghĩ tên nhóc này thật sự rất có khiếu đánh nhau, và chắc chắn đã trải qua rất nhiều kinh nghiệm rồi. Lúc ấy, cậu không còn là một đứa trẻ mồ côi hay đánh nhau nữa, cũng không phải là giang hồ xứ nào, chỉ đơn thuần là giữ tài sản không cho đám người kia cướp tiền của mình.

Nhưng mười tên kia là mười kẻ được đào tạo cơ bản đàng hoàng, Jaejoong không thể đánh lại và cậu dường như sẽ chết vì kiệt sức. Yunho đã đến cắt ngang cuộc ẩu đả hội đồng này. Nhóm kia nhận ra đàn anh của mình và ngưng ngay lập tức.

"Tao chơi một chút được không? Chán quá đi mất!" - Yunho khinh khỉnh bước lại.

Và lẽ đương nhiên chẳng tên nào trong bọn chúng dám nói không cả. Mà vào lúc này Yunho đã nổi tiếng trong tổ chức là kẻ chơi đùa tàn nhẫn với nạn nhân của mình. Hắn không giết, chỉ đơn giản là làm kẻ kia phát điên.

Hắn nắm đầu Jaejoong và đập vào tường rồi liên tục đá thốc vào bụng cậu. Sau một hồi vận động tay chân, Yunho dựng người Jaejoong dậy và tấn vào tường rồi tát nhẹ lên mặt cậu, nhoẻn miệng cười:

"Mày có thể giữ tiền của mày, và tao sẽ chỉ lấy một ngón tay thôi." - rồi hắn rút trong túi ra một con dao và tiếp - "Sau đó sẽ là hai ngón tay, ba ngón tay rồi cả bàn tay. Tiếp đến là lỗ tai. Và sau đó thì có thể khắc vài chữ trên bụng của mày." - đột nhiên hắn quay sang bọn đàn em đang chăm chú nhìn - "Tụi bây đứa nào muốn thử."

Chẳng đứa nào dám thử cả. Lũ chúng nó hoàn toàn chỉ là những kẻ lưu manh bình thường và sợ dính rắc rối.

"Không có sao? Gì mà chán thế này!" - hắn gắt lên - "Không đứa nào dám thì cút hết cho tao!"

Mừng như bắt được vàng, bọn chúng cúi chào hắn rồi lập tức cút sạch. Đuổi được bọn nhóc, Yunho quay sang tiếp tục dọa nạt Jaejoong. Hắn vừa đưa con dao vào cổ con người trước mặt thì cậu lập tức cũng đưa tay lên nắm giựt lấy cổ áo hắn, tuy gương mặt bây giờ đã rất tơi tả và đầy những máu nhưng Jaejoong vẫn không giấu đi ánh mắt sát khí của mình. Trong một chốc, Yunho cảm thấy rất thích thú với con người này cho đến khi Jaejoong hành động điều mà hắn không thể ngờ.

Ánh mắt cậu đột nhiên dịu đi và Jaejoong đưa tay lên sờ nhẹ vào hai vết sẹo trên vai Yunho mà do cậu giựt cổ áo đã lộ ra. Jaejoong nhớ rằng khi sờ vào nó, cậu đột nhiên cảm thấy con người trước mặt cậu thật là đáng thương. Cậu cảm nhận được hắn đang đau khổ tận cùng và cô đơn tột độ. Như cậu vậy.

"Ah!" - cậu khẽ kêu lên một tiếng thật nhỏ khi nhìn thấy nó, ánh mắt có chút tổn thương.

Hành động của Jaejoong làm Yunho sững sờ. Hắn buông dao. Hắn một tay chống vào tường che cậu lại và một tay cầm lấy bàn tay đang sờ vết sẹo của Jaejoong. Yunho trong khoảnh khắc đó đã bị mất kiểm soát.

Sát khí và gương mặt khinh khỉnh chơi đùa của hắn biến mất, thay vào đó là một biểu cảm đờ đẫn và đau đớn sâu sắc. Hắn nhìn thẳng vào mắt cậu. Rồi đột nhiên, hắn lên tiếng bằng một giọng trầm và đục:

"Cứu tôi với." - ánh mắt của hắn khiến Jaejoong còn đau hơn cả những vết thương nặng nề ngoài da kia.

"Cậu có thể nào cứu tôi không?" - vừa nói, Yunho vừa siết chặt tay Jaejoong.

"Bằng cách nào?" - Jaejoong hỏi lại, mắt cũng trở nên đờ đẫn. Cậu nghĩ rằng vì mình đã quá đau và mất máu quá nhiều nên cậu sắp ngất đi.

"Cứu tôi ra khỏi chỗ này đi." - hắn không trả lời, chỉ tiếp tục lẩm bẩm những câu như thế, gương mặt trông như đang say rượu vậy.

Jaejoong nghĩ, trước khi mình ngất đi phải làm một điều gì đó. Và cậu nhanh chóng hành động. Jaejoong nhón lên và hôn nhẹ vào môi hắn. Mùi máu tanh và cô đơn xâm chiếm lấy nụ hôn, hắn lập tức đáp lại và ấn nhẹ cậu vào tường.

Rồi Jaejoong dứt môi mình ra khỏi nụ hôn đó trước khi bị nghiện, cậu nói:

"Tôi chỉ làm được có thế này thôi."

Và cậu đẩy nhẹ hắn ra rồi bỏ đi. Vài bước sau, cậu ngã quỵ xuống đường. Sau này, khi tỉnh lại đã thấy mình ở trong bệnh viện rồi.

Jaejoong lẫn Yunho đều không biết rằng, nỗi đau của Yunho lúc đó, được xoa dịu không phải bởi thời gian hay tháng năm, cũng chẳng phải vết rạch trên vai hắn. Mà chính là nhờ nụ hôn nhẹ nhàng xa lạ này.

Jaejoong và Yunho qua chừng ấy thời gian gặp lại nhau, đã phát hiện ra rằng họ có chung một khoảng ký ức. Là loại ký ức mà người ta có thể tạm thời quên bẵng đi do đã cất giấu vào một nơi sâu kín nào đó trong tâm hồn, chứ không phải do thật sự không nhớ. Để khi vô tình nhắc lại bằng một cách nào đó, ký ức lại trỗi dậy và sống thật như thể nó chỉ vừa xuất hiện ngày hôm qua.

Nụ hôn đầu tiên giữa Yunho và Jaejoong chính là loại ký ức như thế. Đến tận cuối đời, họ sẽ mãi không bao giờ rời bỏ nó được. Vì nó chẳng phải tình cảm hay yêu đương, đó là một sự cứu rỗi.

Là một sự đồng cảm lạ kỳ. Giữa Yunho và Jaejoong.

Và hoang khói men ký ức xa. Giữa bộn bề đau khổ.

4. Sự giải thoát của một buổi bình minh nhạt màu.

Tôi nghĩ anh, Jung Yunho, thật là một người khốn khổ. Trước mặt tôi, anh là một kẻ hoang dại nhưng cũng vô cùng dễ tổn thương. Tôi biết rằng, để tồn tại được đến chừng ấy thời gian, anh đã phải bỏ ngoài tai những lời yêu thương, những cảm xúc khao khát được yêu thương và đóng kín trái tim mình. Giống như việc tôi ngay từ nhỏ đã không thể cứu vớt bản thân mình khi nghi ngờ cả thế giới. Con người tôi, vì những đợt sóng vồ vập cứ liên tục ào vào bờ gào thét chưa bao giờ để tôi có một kẽ hở tin vào những điều xung quanh. Một con người lớn lên cùng một trái tin đóng chặt như tôi bây giờ đang mở ra từ từ mà bản thân tôi hay chính trái tim cằn cỗi đó không hề biết.

Nhưng những cơn sóng chưa bao giờ ngừng gào thét. Giống như anh chưa bao giờ ngừng làm một kẻ đáng thương bị quện lại bởi những khổ đau trước mặt tôi. Thật là tệ nếu tôi bảo rằng vì anh đau khổ hơn tôi như vậy, vì anh quá đáng thương đến vậy mà tôi lại đưa anh vào trái tim mình.

Yunho, vì anh cô độc hơn tôi nên tôi không còn là kẻ tồi tệ nhất thế gian nữa. Như là một sự trao đổi nhẹ khi đưa anh về đây sống, được không? Hãy để tôi yên tâm rằng tôi chưa bao giờ đáng thương đến vậy, và sẽ không bao giờ. Ngày nào anh còn ở đây trước mặt tôi, ngày đó tôi càng giúp được bản thân mình quên đi những đợt sóng gào thét. Vì chúng đã đập vào những tảng đá to và tan thành bọt trắng xóa.

Yunho, có phải vì anh biết động cơ ích kỷ này mà không trở về vào mỗi đêm hay không? Để tôi sống với nỗi sợ rằng mình lại là kẻ cô độc nhất thế gian.

Có lẽ đến tận cùng, thì trên nền tuyết trắng xóa và dày đặc kia, chỉ có mỗi dấu chân của tôi là cô độc, chỉ có mỗi tôi bước trên nó đến cuối cuộc đời.

Sau một tuần rời nhà người, hắn bảo với Jaejoong rằng, vào mỗi đêm hắn ít nhất sẽ giết được một người. Nếu đêm nào hắn không về tức là hắn không giết được ai cả và chỉ về mỗi khi giết được. Hắn không nghĩ rằng với Jaejoong, điều đó đồng nghĩa với việc khi hắn không về thì hắn có thể đã chết bởi tay một ai đó.

Và hôm đó, hắn đã không về. Đêm hôm đó khi Yunho không về, Jaejoong đã không thể ngủ được. Cậu thức trắng đêm và nghĩ rằng Yunho đã chết bờ bụi nơi nào đó. Yunho đi hai ngày trời và trở về nhà vào đêm thứ ba trong lặng lẽ, khi bản thân cảm thấy rất đắc thắng vì lần rời nhà này tuy lâu nhưng lại đem đến thành công đáng nói.

Hắn bước vào nhà vào khoảng một giờ sáng và tin chắc rằng giờ đây Jaejoong đã ngủ. Hắn nhẹ nhàng đi vào phòng ngủ để không làm cậu tỉnh giấc và nghĩ rằng cậu sẽ ngạc nhiên lắm khi sáng hôm sau mở mắt ra thấy hắn bên cạnh. Yunho khẽ mỉm cười vì ý nghĩ đó. Hắn vẫn giữ nụ cười trên môi cho đến khi hắn phát hiện phòng ngủ vẫn còn ánh đèn ngủ heo hắt.

Hắn đẩy cửa. Trước mặt hắn là Jaejoong đang quỳ gập người trên giường, tấm drap trắng đẫm máu, con dao rơi dưới sàn và cậu đang nấc lên từng hồi. Hắn hoảng hồn phóng về phía Jaejoong, kéo cậu ngồi dậy:

"Jaejoong! Jaejoong! Cậu làm sao vậy?"

Jaejoong từ tốn mở mắt ra và nhìn hắn bằng đôi mắt sưng với hai quầng thâm như thể từ lúc hắn đi đến bây giờ cậu vẫn chưa một lần chợp mắt ngủ vậy. Jaejoong cố hết sức bình sinh để hô hấp, cậu thở một cách mệt nhọc.

"Yunho?" - cậu lên tiếng thật nhỏ, giọng cậu dường như chẳng còn một chút sức lực nào, thều thào qua hơi thở khó nhọc - "Anh đã về rồi?"

"Tôi đây! Quỷ thật, cậu làm cái gì thế này?" - hắn trợn mắt khi thấy tay Jaejoong đầy những vết rạch ngang dọc.

"Anh không về. Tôi tưởng rằng anh đã chết. Tôi... không biết phải tìm xác anh ở đâu cả!" - cậu lại thều thào nói bằng chất giọng như vọng lại từ thế giới bên kia.

Hắn im lặng. Yunho đột nhiên không biết phải nói như thế nào với con người trước mặt cả. Kể cả khi hắn có thể bảo rằng hắn đã dặn dò rất kỹ về việc nếu hắn không trở lại thì bây giờ đây, Yunho cũng chẳng dám nói lên điều đó.

Jaejoong khó nhọc ngồi dậy khỏi vòng tay của Yunho, loạng choạng bước xuống giường và mò mẫm lấy con dao. Trước mặt hắn, cậu tiếp tục dùng dao rạch lên tay mình.

"Jaejoong!" - hắn kêu lên, chồm tới quăng con dao ra chỗ khác và kéo cậu lên giường.

Dường như không có chút sức lực nào để kháng cự, Jaejoong té lên giường. Cậu phá lên cười điên dại. Jaejoong đập tay xuống giường và giựt mạnh tấm drap trắng kéo vào người. Tay Jaejoong siết chặt tấm drap trong tay, cơ thể cậu quằn quại trên giường rồi cuộn tròn người giữa bộn bề màu trắng của drap và máu đỏ của máu tươi. Người cậu rung lên từng đợt, xen kẽ là những tiếng thở khó khăn của Jaejoong và cả âm thanh của đau đớn. Giống như không phải Jaejoong bị bao phủ bởi drap giường trắng tinh và loang lổ máu, mà giống như cậu bị nuốt chửng bởi đau thương.

Âm thanh phát ra từ cổ họng của cậu thật khó để diễn tả, nó chỉ như là những tiếng khàn còn đọng lại của một kẻ đang hấp hối. Nhưng Jaejoong không khóc. Dường như nỗi đau đớn và cô đơn trong cậu đã quá lớn để khóc, nó nhiều và sâu đến nỗi siết chặt tim cậu, siết chặt cả tuyến lệ và cổ họng của Jaejoong, ngăn không cho cậu phát ra bất kỳ một âm thanh tượng trưng cho nỗi đau nào. Jaejoong chỉ đơn thuần là rên lên những tiếng không thể xác định.

Những tiếng này làm Yunho đau thắt. Hắn không hiểu vì sao trong khi hắn đang rất vui vẻ thì tim hắn lại nhói lên như đang trải qua nỗi đau vậy. Cứ như thể là nhìn Jaejoong thì đau thương đó đang dần chuyển sang cho hắn. Và Yunho bây giờ không rõ trong hắn đang mang nỗi đau của ai, của quá khứ hắn hay Jaejoong. Hay chỉ đơn thuần là bản thân hắn lúc này khi nhìn thấy Jaejoong như thế.

"Tại sao cậu làm vậy?" - hắn khẽ cau mày.

"Tôi không biết." - cậu quay lại nhìn hắn - "Tại sao anh không trở về?"

"Tôi..."

"Tại sao?" - cậu gào lên - "Anh có biết là qua mấy đêm anh không về, tôi không còn một chút hy vọng nào để nghĩ là anh sống sót hay không? Tại sao anh lại không về?" - Jaejoong nói, mỗi lúc một to hơn - "Tại sao anh lại để tôi nghĩ rằng mình cuối cùng vẫn là kẻ khốn khổ nhất như vậy?" - cậu gắng gượng ngồi dậy và thất thểu bước đi ra khỏi phòng - Thôi, dù sao mặc kệ anh, anh đã về rồi."

"Jaejoong!" - dường như hắn đã hành động nhanh hơn suy nghĩ của mình, Yunho lập tức kéo Jaejoong lại và ôm chặt vào người - "Tôi xin lỗi."

"Bây giờ, đến lượt anh cứu tôi được không?" - cậu thẫn thờ nói - "Đừng để tôi trở về cuộc sống mà lúc nào cũng nghĩ rằng mình là kẻ đáng thương nhất trên đời."

Và lần đầu tiên kể từ khi hắn gặp Jaejoong, Yunho đã thấy được rằng con người này cũng mang một nỗi đau và cô độc, cũng cần một kẻ để dựa dẫm, cần một kẻ để biết rằng bản thân còn tồn tại. Cũng là lần đầu tiên Yunho nghĩ, nếu có thể làm Jaejoong cảm thấy bình yên, hắn sẵn sàng làm một kẻ đau thương đến cuối đời.

Hắn khẽ siết chặt cơ thể cậu, phả nhẹ hơi thở vào gáy Jaejoong và cảm nhận được cậu đang khẽ run lên.

"Có phải người như tôi nên chết đi hay không?" - cậu đột nhiên hỏi.

"Không." - hắn đáp, thật nhẹ nhàng.

Vậy là, cuối cùng hắn thật sự có một điều nữa tồn tại trên đời làm hắn cảm thấy bản thân sợ sệt. Giống như hắn sợ bạn thân của hắn gặp nguy hiểm, và hắn giết chính bạn thân của mình. Giống như sâu trong thâm tâm hắn mong mỏi Yunmi hãy tiếp tục tin hắn, dù rằng hắn biết như vậy sẽ nguy hiểm. Và cuối cùng, em gái hắn cũng làm điều hắn sợ nhất, ngừng tin. Hay giống như hắn sợ gia đình mình sẽ bị giết, và cách đây không lâu, chẳng còn ai trong họ sống sót.

Và bây giờ, hắn sợ mất Jaejoong, hắn sợ con người này sẽ vì hắn mà liên lụy rồi chết đi. Yunho sợ ngày đó sẽ đến. Giống như những điều trước đây, hắn lại một lần nữa có thêm lý do để đau đớn. Giống như là định luật vậy, những điều hắn lo sợ một ngày nào đó nhất định sẽ đến, dù sớm hay muộn. Và chẳng bao giờ hắn ngăn cản được chúng xảy ra.

"Đừng lo, tôi từ nay sẽ trở về mỗi đêm." - hắn nói trong khi vẫn siết chặt cậu trong tay.

"Từ nay hãy mang tôi theo." - cậu đáp lại lời hắn rồi lập tức ngất lả đi trong vòng tay của hắn.

Yunho đỡ cậu lên giường và tìm hộp cứu thương. Vừa băng bó vết thương cho cậu hắn vừa lầm bầm:

"Đưa cậu theo ư? Làm sao tôi có thể cơ chứ?" - hắn nhoẻn miệng cười, cứ như là Jaejoong đang thầm bảo hãy mau mau làm cho lo sợ của hắn trở thành hiện thực đi vậy.

Thật ra đó chỉ đơn thuần là một nỗi đau cằn cỗi của Yunho, và Jaejoong là kẻ đã lỡ đắm chìm vào cuộc đời đó.

***********************************

Trước khi Yunho kịp quyết định là có đưa Jaejoong theo như ý nguyện của cậu hay không thì đã có một vấn đề khác xảy ra. Bằng cách nào đó, tổ chức kia biết được chỗ hắn đang trú ngụ là nhà Jaejoong và cử người tới.

Đêm hôm sau, khi hắn rời nhà và hứa với cậu, kể cả khi có giết được ai hay không cũng sẽ nhất định quay về thì chuông cửa reng. Jaejoong đã mở cửa cho những tên thuộc tổ chức thế giới ngầm đó mà không hề hay biết một chuyện gì.

Ngày hôm đó hắn cảm thấy rất thoải mái khi mà không những giết được vài tên, lại còn cướp được một mớ tiền từ vụ giao dịch và đem về. Yunho nghĩ đó là quả báo của trời đất khi chính tay hắn đã cướp đi quá nhiều mạng người như vậy mà không còn là nhân danh chính nghĩa nữa. Yunho bây giờ, sau khi giết đi chừng ấy người, không còn giống như ngày xưa sẽ đưa tay ôm mặt vào mỗi đêm mà ân hận. Ngày ấy, khi hắn cướp đi mạng sống của ai, đều tự nhủ rằng đang vì tất cả những thứ tốt đẹp trên thế gian này mà làm như vậy. Bây giờ, Yunho dường như chỉ là một kẻ tượng trưng cho hận thù mù quáng, cho đau thương khốn khổ, và cho đày ải của ngàn ngàn kiếp sau.

Jaejoong đã biến mất và thứ duy nhất hắn tìm thấy là một mảnh giấy ở trên giường ghi địa điểm giam giữ cậu. Không một lời nhắn nhủ nào hơn. Thật ra vào lúc đó hắn có thể nghĩ rằng hãy mặc kệ Jaejoong đi, hắn còn có cả một gia đình bị giết cần trả thù, khi hắn tiêu diệt được hoàn toàn tổ chức đó thì xem như đã trả thù giúp Jaejoong luôn rồi. Vậy mà Yunho đã phóng ra khỏi nhà vào tầm năm giờ sáng, lúc trời đã tờ mờ hơi sương và những tia sáng nhỏ bắt đầu phủ nhẹ lấy quầng mây nhàn nhạt của đêm.

Hắn dừng chân ở trước một tòa cao ốc khi trời đã sáng hơn một chút. Sương có chút giá rét trong hơi thở giữa buổi bình minh mới này khiến Yunho tĩnh tâm hơn vì thấy mình vẫn còn tỉnh táo. Hắn biết nơi này, tuy đây chỉ là một cao ốc văn phòng bình thường, nhưng ngày trước mỗi khi cần thủ tiêu ai một cách nhẹ nhàng, tổ chức thường đưa họ lên đây và dàn dựng cảnh nhảy lầu tự tử. Nơi đây dường như là một căn cứ ngầm nhỏ cho bọn chúng vậy. Và vào giờ này nơi đây sẽ chắc chắn không có người, trừ bọn tay sai của tổ chức.

Yunho lắp ống giảm thanh vào nòng súng và tiến vào trong. Nơi này đối với hắn dường như còn hơn cả quen thuộc. Là nơi hắn giết bạn mình. Yunho tỉa hai tên đứng gác ở ngay chân cầu thang. Hắn mở thang máy và nhanh chóng bắn chiếc camera duy nhất trong đó, nhấn nút cho thang đi lên tầng mà hắn đoan chắc đang giam giữ Jaejoong rồi bước ra ngoài dùng thang bộ. Thang máy hoạt động sẽ làm phân tâm bọn chúng trong một vài giây. Trên đường đi lên hắn đã tiếp tục giết thêm ba tên nữa trong thầm lặng và cảm thấy có chút không ổn. Dường như mọi chuyện khá dễ dàng. Canh gác vẫn rất cẩn thận nhưng những kẻ hắn vừa giết thì lại tạo cho hắn cảm giác chúng quá yếu so với năng lực của người thuộc tổ chức. Nhưng Yunho mặc kệ, điều bây giờ hắn phải tìm cho ra Jaejoong.

Yunho tìm ra Jaejoong đang bị trói trên một cái ghế ở phòng đầu tiên tầng năm. Hắn cạy khóa và bước vào nhanh chóng cởi trói cho cậu.

"Yunho, đằng sau!" - cậu đột nhiên hét lên.

Yunho nhanh chóng quay lại và rút dao phóng thẳng vào yết hầu tên canh gác vừa phát hiện ra hắn rồi lập tức phóng đến rút lại con dao. Nhanh gọn và dứt khoát hệt như lần đầu tiên Jaejoong thấy Yunho hành động vậy. Gương mặt của hắn lạnh băng và đầy sát khí.

"Dừng lại đi, Yunho!" - Jaejoong nói khi hắn cởi trói cho cậu xong - "Anh đừng giết người nữa!"

"Chịu khó đi, chỉ cần ra khỏi đây, tôi sẽ không để cậu thấy tôi giết ai nữa đâu." - Yunho nhẹ nhàng nhìn cậu mỉm cười.

"Không phải chuyện đó." - Jaejoong lắc đầu - "Anh có giết người hay không tôi không quan tâm, nhưng mà anh không nhận thấy sao, cứ mỗi lần anh giết một ai đó, anh trông rất đau khổ."

Yunho khẽ sững lại một chút. Hắn lên tiếng:

"Gương mặt tôi đã biểu hiện ra như vậy sao?" - hắn đanh mặt lại - "Tôi sẽ cẩn thận hơn, đừng lo, tôi chẳng sao đâu."

"Có cần phải biểu hiện ra sao?" - cậu cười hắt ra và đi theo hắn - "Không biết là may hay xui đây, nhưng hình như tôi lúc nào cũng nhìn được những thứ đằng sau các biểu hiện của anh đấy. Anh không cần cẩn thận đâu, phàm là người thì ai cũng sẽ sợ chết khiếp gương mặt hiện giờ của anh, chứ chẳng ai quan tâm xem anh vui sướng hay đau khổ làm gì cả."

"Vậy tại sao cậu nhìn thấy?" - nhanh chóng kéo tay cậu xuống cầu thang, hắn hỏi.

"Tôi cũng không biết. Nhưng từ lúc anh gặp tôi cho đến giờ, cứ lần nào tôi thấy anh giết người là tôi lại cảm thấy anh đang rất đau." - cậu nói, giọng đều và nhỏ.

"Thật là buồn cười nhỉ." - Yunho mỉm cười nhìn cậu.

"Không buồn cười chút nào cả, Yunho. Tôi cảm thấy anh rất đáng thương, giống như..."

"Giống như gì?"

"Giống như..."

Đoàng.

Đột nhiên một tiếng súng bất chợt vang lên. Viên đạn sượt ngang qua mặt Jaejoong. Ngay dưới chân cầu thang, chỗ hắn đã bắn tỉa hai tên khi bước vào, bây giờ đầy những người và còn có cả một kẻ lãnh đạo trong tổ chức nữa. Cứ như là...

Cứ như là bọn chúng đã sắp xếp từ trước vậy. Yunho khẽ nghiến răng. Hắn hoàn toàn quên mất việc tên thủ lĩnh chuyên trừng trị những kẻ phản bội này là một kẻ vô cùng khó xơi. Tên đó luôn trêu đùa và hành hạ nạn nhân của mình trước khi giết. Và ngay từ khi vào tổ chức, tên này đã luôn rất quý Yunho, gã lúc nào cũng bảo rằng sẽ cất nhắc Yunho lên chức cao, chỉ cần hắn thật sự trung thành với tổ chức. Là một kẻ mà suốt từng ấy năm qua, Yunho giả vờ kính trọng như một người anh.

"Jung Yunho." - gã thủ lĩnh lên tiếng - "Xin chào. Đã rất lâu rồi chúng ta không gặp nhau, phải không anh bạn? A, hay ta nên gọi là kẻ phản bội nhỉ?"

"Tôi chẳng phản bội ai cả. Ngay từ đầu vốn không thuộc loại người như bọn bây." - Yunho gằn giọng.

"Nhưng bây giờ đã là thế rồi." - gã nhởn nhơ bước lên vài bước, chỉ hai cái xác dưới chân cầu thang - "Vì cậu đã giết người vô tội vạ, cũng hệt như bọn này thôi."

"Bây giờ Jung Yunho đã ở đây rồi, theo như ý của các người. Thả Jaejoong đi." - Yunho lên tiếng.

"Sao lại gấp như thế? Cậu còn chưa gọi ta một tiếng hyung." - gã nói.

"Tôi và anh chẳng có gì thân thiết để hyung với dongsaeng cả. Cần gì thì giải quyết ngay tại đây đi, thả Jaejoong ra."

"Con mồi bắt được, sao lại thả ra dễ dàng đến thế cơ chứ?" - gã thủ lĩnh kia lên tiếng - "Nơi này không phải có chút bất tiện sao? Lên sân thượng nhé! Nào, trước hết hãy gọi ta một tiếng hyung đi đã. Nếu cậu không tự nguyện thì tôi phải dùng bạo lực đấy."

Hắn im lặng khi thấy một nhóm khoảng năm tên lực lưỡng tiến về phía trước. Giải quyết bọn này không thành vấn đề, chỉ có gã thủ lĩnh kia là chuyện cần quan tâm thôi. Nhưng Yunho cảm thấy dù sao cứ xử được tên nào thì hay tên đó đã. Hắn lập tức phóng người về phía trước với con dao trong tay. Đặt tay lên thành cầu thang làm điểm tựa, hắn co người và phóng một cước về phía tên gần nhất, tên kia đưa tay lên chụp chân Yunho, theo đà hắn nhún thẳng người lên và thực hiện một đòn bẻ cổ bằng chân. Vào lúc tên đó ngã quỵ thì bốn kẻ còn lại lập tức rút vũ khí ra, nào dao nào côn nào xích. Lợi dụng thế mạnh nhỏ con hơn so với bọn chúng, Yunho cúi người tránh sợi dây xích vừa quất tới rồi nhanh chóng chụp lấy sợi xích kéo mạnh. Tên cầm xích không mảy may suy suyển, cũng là vừa đúng ý của Yunho, lợi dụng gã ta làm điểm tựa, Yunho lao đến như một con báo và nhảy lên đánh một đòn chỏ vào giữa đỉnh đầu gã to con. Cú đánh đập trúng huyệt đạo, gã ta đổ rạp xuống như một thân cây bị đốn ngã.

"Chíu! Chíu! Chíu! Bụp! Bụp! Bụp!"

Đột nhiên có âm thanh vang lên và ngay lập tức, kèm theo những tiếng "A" đau đớn của bọn tay sai, ba tên còn lại nhanh chóng gục xuống tắt thở, máu bắt đầu tuôn ra đẫm sàn. Yunho và cả gã thủ lĩnh kia đều rất ngạc nhiên quay lại nhìn. Nòng súng trên tay Jaejoong vẫn còn bốc chút khói tàn, gương mặt cậu vô cùng bình thản. Hạ súng xuống, Jaejoong chuyển ánh mắt phảng phất nét buồn từ ba cái xác sang nhìn Yunho.

"Cậu..." - Yunho trợn mắt hỏi - "Cậu làm gì vậy?" - hắn vô cùng ngạc nhiên khi bây giờ mới phát hiện khẩu súng giảm thanh của hắn đã nằm trong tay Jaejoong tự khi nào. Có lẽ hắn đã hoàn toàn không một chút đề phòng, thậm chí còn lơi là khi ở cạnh cậu.

"Tôi chỉ muốn giúp." - Jaejoong từ tốn lên tiếng - "Như tôi đã nói, tránh cho anh càng đau khổ thêm thôi."

Yunho im lặng một lúc lâu rồi nhìn cậu, khẽ nhoẻn miệng cười:

"Jaejoong. Cậu đúng là biết cách làm giảm sút tinh thần người khác đó. Lần nào cũng vậy, cả những đêm hôm trước, cả bây giờ, cậu đều... đều..."

"Làm sao?"

"Như là thanh tẩy tâm hồn tôi vậy." - hắn cười phá lên, tưởng chừng như câu nói của hắn rất buồn cười. Nhưng thật ra chỉ có mỗi Yunho là cười, cả gã thủ lĩnh, bọn tay sai hay thậm chí Jaejoong đều im lặng. Cứ như là nỗi đau của hắn đã thể hiện quá rõ nét đến mức bây giờ không chỉ Jaejoong mà tất cả những kẻ có mặt đều nhận thấy rồi.

"Giống như ban nãy tôi đã nói, anh giết người như một vị thánh vậy, Yunho ah!" - Jaejoong chậm rãi nhoẻn miệng cười và bước về phía Yunho.

Câu nói của Jaejoong khiến Yunho cười to hơn. Hắn cười đến chảy nước mắt, gập người xuống, một tay ôm bụng và một tay vịn vào cái xác gần nhất, siết chặt áo của tên đó rồi cười như cả đời hắn chưa bao giờ có được cảm giác này vậy.

"Thánh?" - gã thủ lĩnh lên tiếng - "Lần đầu tiên trong đời ta nghe có người bảo một kẻ khác giết người là thánh cơ đấy."

Jaejoong mặc kệ, cậu quỳ xuống bên cạnh Yunho, vuốt nhẹ lưng hắn hỏi:

"Anh không sao chứ, Yunho? Anh trông không được ổn."

"Jaejoong." - hắn vẫn cười, đáp lời cậu - "Jaejoong, Kim Jaejoong. Cậu đúng là một kẻ lập dị." - rồi hắn dần cũng kiềm chế được cơn cười của mình, ngẩng đầu lên nhìn cậu - "Tôi trông giống một vị thánh ở chỗ nào?"

"Anh có biết những kẻ cuồng sát có lương tâm không? Bọn chúng với tôi cũng giống như là một vị thánh." - Jaejoong nói - "Chúng cuồng việc giết người, chúng không thể dừng được, nhưng lương tâm lại rất cắn rứt. Bọn chúng trong thâm tâm không hề muốn giết bất kỳ ai, nhưng mạng sống của người ta cũng đã bị cướp đi rồi, mọi sự đã không thay đổi và chẳng có điều gì ngăn được chúng cả. Những con người khốn khổ đó chỉ cầu mong có một điều gì, hoặc một ai đến ngăn cản họ lại. Hoặc là một con người, hoặc là một cái chết." - cậu ngừng một chút, nhìn thẳng vào đôi mắt hoang dại của Yunho.

"Ý cậu là như thế nào? Làm sao những kẻ giết người vô tội vạ đó có thể là những vị thánh thần được cơ chứ?" - Yunho nheo mắt nhìn Jaejoong.

"Vì lương tâm họ quá cao, nó dày vò việc họ giết đi một ai đó quá nhiều đến nỗi họ không kiểm soát được bản thân, và không dừng hành động đó lại được. Vậy nên, khi chết đi thì họ sẽ được thanh tẩy, bởi những đau khổ họ phải chịu đựng, và thế là họ trở thành một vị thánh nhân. Hoặc trở thành những người, hay linh hồn nào đó tồn tại để ngăn những kẻ khác trở nên giống họ."

"Tôi giống một kẻ cuồng sát đến vậy sao?" - Yunho nhoẻn miệng cười.

"Không, anh không phải là một kẻ cuồng sát. Anh chỉ có nỗi đau của những con người đó, và anh chỉ có hành động của họ. Trừ tất cả những thứ đó ra, anh không phải là kẻ cuồng sát, anh chỉ là một con người bình thường thôi. Vì... anh có một người để ngăn anh lại còn gì." - Jaejoong đáp, xuyên ánh nhìn vào người hắn như đang cầu xin Yunho hãy dừng lại đi.

Hắn phì cười. Cuối cùng thì Yunho cũng thật sự cảm thấy buồn cười chứ không phải là phá lên những tràng cười vô nghĩa để che giấu đi cảm xúc của mình. Hắn quay sang kéo Jaejoong về phía mình và siết nhẹ.

"Jaejoong. Cậu là một người kỳ lạ, cậu biết không? Cậu rất biết cách làm người khác điên tiết vì những sự cảm thông vớ vẩn của mình, đồng thời lại có khả năng làm dịu đi rất nhiều thứ. Tôi thật ra cũng muốn làm một vị thánh, như vậy Jaejoong sẽ tôn thờ tôi như những người mang danh cuồng sát kia, nhỉ!"

"Không. Tôi không thích tôn thờ anh làm gì đâu Yunho." - Jaejoong đưa tay lên ôm Yunho, cậu gục mặt vào vai hắn và nói như van xin - "Anh bớt đau khổ đi, vì như thế này tôi đã thấy đủ rồi, nếu thêm một chút nữa sẽ lây sang cho tôi đấy."

"Tuy tôi chẳng hiểu cậu nói gì cả nhưng bây giờ thì không dừng lại được, nếu không sẽ đến lượt cả hai chúng ta chết đấy, Jaejoong!" - Yunho đẩy nhẹ cậu ra, mỉm cười.

"Anh chỉ cần hiểu là, tôi không yêu một vị thánh, tôi yêu một con người." - Jaejoong nhìn thẳng vào mắt hắn, nói từng tiếng một, rời rạc và dứt khoát.

Câu nói của Jaejoong khiến Yunho có chút sững lại. Lần đầu tiên kể từ khi gặp Yunho đến giờ, Jaejoong cảm thấy được trong mắt hắn có một tia hy vọng được sống. Cũng là lần đầu tiên từ ngày hắn bị tuyệt vọng đến giờ, bản thân mới có được một cảm giác khao khát sống.

"Vì vở kịch của hai người khá cảm động, tuy là với ta thì có chút khó hiểu, nhưng ta vẫn cho cậu một hy vọng đây, Yunho." - gã kia lên tiếng cắt ngang - "Lên sân thượng và một mình cậu đấu với bọn đàn em của ta, nếu cậu thắng, ta sẽ thả cậu đi với cậu Jaejoong này và không bao giờ tổ chức làm phiền cậu nữa, kể cả khi Jung Yunho có quay lại trả thù. Ngược lại, nếu thua, thì sẽ chết cả hai. Một giao kèo hời đấy chứ."

"Được." - Yunho nhìn thẳng vào mắt gã.

"À, còn nữa." - gã bước đến gần Yunho, nhanh như chớp rút con dao trong tay hắn ra và kề sát cổ hắn - "Gọi ta một tiếng hyung đi! Như ngày xưa ấy."

Hắn im lặng đanh mặt nhìn gã, không rõ là gã đàn anh này của hắn đang chơi trò gì. Yunho sau một lúc miễn cưỡng, đành thở hắt ra và đáp lại gương mặt khinh khỉnh của gã bằng một tiếng "Hyung!" chán nản.

"Lần nữa!" - gã nhếch mép.

"Hyung!" - Yunho đáp, gằn giọng.

Gã nhoẻn miệng cười, quay lưng đi và bảo: "Được, vậy đi thôi!"

5. Nỗi cô độc và cái chết.

Tôi biết, sẽ có ngày tôi nổi điên với sự cảm thông của em. Và khao khát bóp chết em bằng làn khỏi mỏng sẽ dâng cao. Nhưng chưa bao giờ tôi muốn em cô đơn. Chưa bao giờ Jaejoong à. Tất cả những điều tôi làm, cho đến sau này tất cả đều là một sai lầm, trừ việc gặp em. Trừ việc yêu em.

Tôi biết rằng cả khi tôi chết đi, em cũng không bao giờ nói cho tôi lý do vì sao em giữ một kẻ như tôi ở lại bên mình. Chắc không phải vì yêu, chắng không phải vì thương hại. Có phải là vì em cũng cần một kẻ đau khổ giống mình để cảm thấy bản thân bớt cô quạnh hơn hay không?

Giống như khi em nói về việc em tin tưởng những kẻ cuồng sát là thần thánh, tôi đã đọc được tận trong đáy mắt em nỗi hoảng sợ mơ hồ nào đó. Dường như là em sợ nếu để tôi ra đi, em sẽ không còn tồn tại được nữa, không còn bao giờ thôi cảm thấy cô đơn.

Jaejoong, trên thế giới này, ngoại trừ nỗi đau và cô độc ra, tôi chỉ biết có mình em. Nhưng Jaejoong, tôi xin lỗi, vì chẳng có cách nào tôi làm cho những cơn sóng trong em thôi gào thét. Cũng như em không có cách nào làm cho tôi nghĩ rằng từ ngày gặp em, đối với tôi mọi thứ đều là hoang khói.

Tuy là chưa một lần biết mình yêu em, nhưng tôi cũng có thể ở bên cạnh em đến mãi mãi, phải không? Tôi sẽ xem như chưa bao giờ có đau khổ và yêu em, được không?

Jaejoong, có lẽ tôi còn phải xin lỗi, vì đến tận cùng của những cố gắng, tôi lại để em bước một mình trên nền tuyết trắng cô độc. Nhưng Jaejoong, tôi nhất định sẽ bảo rằng tôi yêu em, để em cảm thấy thôi cô đơn.

Jaejoong rất tin tưởng việc Yunho sẽ đánh thắng cả bọn này, nhưng cậu không nghĩ rằng, sau khi làm việc đó, Yunho còn có thể vui vẻ được nữa. Dù sao thì chẳng ai có một lựa chọn nào khác cả, tất cả đã đứng trên sân thượng rồi.

Trời đã tờ mờ sáng. Ánh nắng mặt trời chưa đủ mạnh để làm tan đi hơi sương còn đọng trong không khí. Đứng trên này đón bình minh, nếu không tính đến những việc sắp xảy ra thì Jaejoong cảm thấy đây là một buổi bình minh đẹp nhất mà cậu từng biết. Làn sương trắng mờ bao phủ lấy xung quanh khiến cho mọi thứ như lạc vào một thế giới khác, chắc là một thế giới không có chút đau khổ nào tồn tại.

Một nhóm khoảng hai mươi người đang bao vây Yunho, cả hai bên đều chưa động thủ. Có hai kẻ đang đứng để giữ cậu và hai tên khác đứng bảo vệ cho gã thủ lĩnh.

"Cậu nghĩ sao?" - gã thủ lĩnh đột nhiên lên tiếng - "Yunho sẽ thắng chứ?"

"Đương nhiên rồi."

"Cậu biết Yunho lâu rồi sao mà có thể chắc chắn như vậy? Tôi không nghĩ cậu biết Yunho đã lâu, vì nếu không thì tôi đã biết cậu rồi." - gã nói, vẫn nhìn chăm chăm vào trận đấu sắp diễn ra.

"Anh tưởng anh biết hết mọi thứ trên đời này hay sao?" - Jaejoong phì cười.

"Không! Nhưng tôi biết mọi thứ về Yunho." - gã điềm tĩnh đáp lại giọng nói giễu cợt của Jaejoong.

"Mọi thứ? Tôi không nghĩ vậy. Nếu anh biết mọi thứ thì đã biết Yunho là cảnh sát rồi." - Jaejoong tiếp tục mỉa mai.

"Biết chứ!" - gã tiếp tục trả lời cậu bằng một chất giọng đều đều và vô cùng thản nhiên.

"Biết?" - cậu bật cười - "Biết mà đợi đến giờ này để truy giết anh ta sao?"

"Đây là lệnh của tổ chức, không thể trái được." - gã đáp - "Tôi biết Yunho là gián điệp từ ngày cậu ta bước chân vào tổ chức kìa. Đáng ra cậu ta phải tự hỏi, vì sao qua từng ấy năm mà không bị phát hiện, và nếu không có tôi, thì gia đình cậu ta đã chết từ lâu."

"Vậy... tại sao anh bao che cho Yunho?" - Jaejoong hỏi.

Trận đấu đột ngột bắt đầu. Đám đông bắt đầu siết chặt vòng vây, một vài kẻ đã tiến tới sát hắn và ra đòn.

"Cậu yêu Yunho phải không?" - gã quay sang nhìn cậu - "Tôi cũng chẳng cần biết hai người gặp từ bao giờ, nhưng mà cho dù cậu có yêu Yunho thì cũng không là gì cả." - gã ngừng một chút, hướng ánh mắt trở về trận đấu và bình thản nói - "Tôi yêu cậu ta được tám năm rồi."

Trong một tíc tắc, Jaejoong tưởng như mình đã nghe nhầm, cậu hoàn toàn bỏ quên trận đấu, chỉ mở to mắt nhìn gã kia một cách sững sờ.

"Cậu nên theo dõi trận đấu đi!" - gã nói, mặt không quay lại nhìn Jaejoong - "Vì đây sẽ là những khoảnh khắc cuối cùng cậu nhìn được Yunho. Cậu biết Yunho mà, con người này sẽ không đáp lại tình cảm của cậu đâu, kể cả khi cậu chờ trong tám năm, thì cũng không bao giờ mở miệng nói ra một tiếng yêu cậu."

"Vậy là vì Yunho không yêu anh. Còn anh, sao không nói cho Yunho biết?"

"Để làm gì?" - gã quay sang nhìn Jaejoong - "Điều đó chắc chắn không làm Yunho yêu tôi. Đôi lúc tôi nghĩ rằng, nếu bản thân là một cô gái hấp dẫn thì có thể làm cậu ta để ý đến mình. Nhưng hóa ra, sau cùng... cậu ta lại quan tâm đến một thanh niên... như cậu." - gã nhoẻn miệng cười và lại tiếp tục theo dõi trận đấu.

Jaejoong bật cười khe khẽ. Vậy là ở đây có những ba con người đau khổ liên quan với nhau. Cậu đột nhiên nghĩ về khoảnh khắc ban nãy khi gã bắt Yunho phải gọi một tiếng hyung. Quả thật, gã đã rất cố gắng để chủ động được như thế. Coi như là lần cuối cùng để thử, Jaejoong quay sang nhìn gã:

"Vậy nếu anh giết tôi, Yunho sẽ mãi mãi căm hận anh."

"Chẳng sao cả. Cậu ta đã căm hận tôi từ khi gia đình cậu ta chết rồi. Nên tôi không ngại giết cậu đâu." - gã bình tĩnh trả lời - "Và tôi cũng không ngại giết cậu ta. Vì tôi còn có một nhiệm vụ với tổ chức."

Trước khi cậu kịp hiểu những điều đó, gã đã lập tức rút súng ra và bóp cò. Hai viên đạn bắn ra trúng ngay giữa đầu hai tên thuộc hạ đang tấn công Yunho trước mặt hắn. Viên thứ ba đáp tại giữa người Yunho. Hắn gục xuống trong ngỡ ngàng.

Trận đấu lập tức chấm dứt. Jaejoong cảm thấy chân tay mình đột nhiên nhũn đi, cậu khuỵu xuống đất và tưởng chừng như trời đất quay cuồng. Cái lạnh của sương sớm không khiến Jaejoong bình tĩnh hơn được một chút, cậu loạng choạng tìm cách đứng dậy nhưng dường như chân cậu không nghe lời nữa, nó cứ liên tục lả đi. Và cảm giác bất lực trước đôi chân của mình cũng như mọi thứ trước mặt khiến Jaejoong bật khóc. Nước mắt đột nhiên trào ra từ sâu trong tâm hồn cậu cùng những nỗi đau mà cậu trước nay vẫn cố giấu kín. Cậu siết tay mình thành một nắm đấm, dồn tất cả đau thương, hận thù hay nuối tiếc lên nó và đấm mạnh xuống đất, lấy đà để quỳ dậy.

"Yunho. Yunho." - miệng cậu liên tục kêu tên hắn không ngừng như đang cố tạo ra cho mình một động lực.

Cuối cùng, khi đã có thể quỳ dậy, Jaejoong lập tức bò đến chỗ hắn đang quỳ trên sàn và ôm bụng. Máu ra quá nhiều khiến cả cơ thể Yunho run lên bần bật. Và Jaejoong cũng thế.

Ngay khi cậu đến được bên cạnh Yunho thì hắn ngả vào người cậu và bắt đầu thở dốc, như cố nuốt lấy chút không khí tàn của buổi sương ban mai.

Hắn sắp chết.

Jaejoong biết như thế, Jaejoong cảm thấy được điều đó. Yunho sắp bỏ đi và để lại một mình cậu trở thành kẻ khốn khổ nhất thế gian.

"Đừng!" - cậu buột miệng - "Cố lên. Đừng chết!"

Yunho gục đầu lên vai cậu, hai tay ôm chỗ vừa bị bắn, thở dốc và không ngừng phát ra những âm thanh khó khăn, dường như hắn đang muốn nói điều gì đó nhưng lại không thể. Mắt hắn đờ hẳn và nhuốm đầy vẻ mệt mỏi, hắn ngước mắt lên nhìn cậu, mỉm cười.

Đối với Jaejoong mà nói, nụ cười của Yunho lúc này như một bản án tử hình dành cho cậu vậy. Vì dường như Yunho đã quyết định chết đi, bất kể cậu có đồng ý hay không.

"Ta xin lỗi cậu, Yunho." - gã thủ lĩnh lên tiếng - "Kể cả khi ta rất... rất quý cậu, cũng không thể phản bội tổ chức được. Ta biết rằng nếu kéo dài trận đấu này thêm thì xác chết trên sân thượng không phải là năm tên như bây giờ đâu. Ta biết cậu có thể thắng mà. Ta... ta dù sao cũng là hyung của cậu."

Gã tiến đến trước mặt Yunho, quỳ xuống bóp nhẹ vai hắn và nói:

"Lần sau nếu có cơ hội gặp lại, hyung hy vọng cậu và hyung không ở hai bên chiến tuyến."

Yunho dùng hết sức tàn, gạt tay gã ra khỏi người mình rồi nắm chặt tay Jaejoong. Gã im lặng một chút và bật cười nhẹ. Gã đứng lên và quay đi, không quên dặn bọn đàn em:

"Dọn dẹp tòa nhà đi. Nếu đến giờ mở cửa mà Yunho vẫn chưa chết thì quăng nó xuống. Còn bây giờ thì canh cửa ở ngoài. Bọn chúng không trốn được đâu."

Rồi gã và lũ đàn em bỏ đi, để một mình cậu ở lại cùng Yunho đang hấp hối.

***********************************

Cuối cùng, sau bao năm chịu cô đơn, Jaejoong cũng đã có một lý do chính đáng để chết đi.

"Anh không sao chứ? Tôi sẽ tìm cách trốn rồi đưa anh đi bệnh viện." - Jaejoong bây giờ đã lấy lại một chút bình tĩnh, nhỏm người dậy và nói.

"Đừng!" - Yunho lập tức lên tiếng, giọng hắn trầm và đục đi, như lần đầu tiên Jaejoong thấy hắn giết người, chỉ khác chăng là bây giờ giọng hắn lại đầy mệt nhọc và xen kẽ những tiếng thở dốc - "Không kịp đâu. Ở đây với tôi."

Jaejoong im lặng, đáng ra cậu phải là người hiểu rõ hơn ai hết mới phải. Cậu vòng tay ôm Yunho và nói:

"Tôi không muốn cái chết giải thoát cho anh như vậy. Yunho, anh không phải là kẻ cuồng sát mà."

"Jaejoong... tại sao... ngay từ lần đầu tiên đã biết tôi phức tạp, đau khổ đến thế lại đưa tôi về nhà?" - hắn đột nhiên hỏi, thật nhỏ - "Vì thương hại sao?"

"Vì ích kỷ thôi." - cậu đáp - "Tất cả là vì bản thân tôi. Đến tận giờ phút này những gì tôi làm cũng chỉ vì bản thân tôi mà thôi. Cho nên, tôi không thể để anh chết được."

"Tôi không hiểu." - hắn thở hắt ra, cười nhẹ đứt quãng - "Nhưng... cũng chẳng sao cả... Jaejoong, không cần phải lo... vì thật sự chúng... không giết cậu... đâu."

"Tôi biết rồi. Anh đừng nói nữa."

"Jaejoong, giải thoát cho tôi... là cậu, không phải... cái chết đâu." - hắn lại nói, giọng thật nhỏ, đứt quãng và tiếng thở dốc ngày càng to hơn.

Câu nói của hắn như bóp nghẹt trái tim cậu vậy, Jaejoong ôm chặt Yunho như thể hắn sắp tan biến đi vậy.

"Yunho, tôi cần anh. Thật sự cần anh." - cậu vừa nói, vừa gục đầu lên người hắn.

Yunho im lặng, hắn nghĩ rằng tuy đó không phải câu hắn muốn nghe vào lúc này nhưng hóa ra đó lại là lời nói khiến hắn cảm thấy bớt đau khổ. Yunho cũng cần Jaejoong hơn bất cứ ai, vì cậu là một kẻ lập dị chỉ suốt ngày cảm thông cho hắn với những lý do chẳng đâu vào đâu. Vì cậu bằng một cách nào đó hắn không rõ, đã có thể nhìn sâu vào trong tâm hồn khốn khổ của hắn và xé hắn như một con người, kể cả khi hắn cướp đi bao nhiêu sinh mạng khác.

Vì cậu đã coi hắn như một con người cần được yêu, chứ không phải là một kẻ cuồng sát hay vị thánh để tôn thờ.

Yunho muốn nói hắn yêu Jaejoong. Hắn cảm thấy bản thân sẽ hạnh phúc khi nói ra được câu nói đó trước khi chết đi. Vậy là hắn lên tiếng:

"Jaejoong ah... tôi..."

Jaejoong ah, tôi yêu em.

Yunho chết. Cuối cùng hắn đã chết trước khi kịp nói điều hắn muốn. Hắn trút đi hơi thở sau cùng của cuộc đời mình đầy nuối tiếc và đau khổ. Vì dường như hắn đã tạo ra quá nhiều tội ác đến nỗi không một vị thần thánh nào muốn cho hắn chết trong khoảnh khắc hạnh phúc cả.

Và chết trước cả khi Jaejoong kịp đáp lại rằng cậu cũng yêu hắn.

Vậy là linh hồn Yunho khi chết đi cũng như lúc còn sống, đầy nuối tiếc, hận thù, đau khổ. Và cô độc. Hoàn toàn cô độc. Vì thậm chí không kịp tận hưởng được phút giây đầu tiên của thứ xa xỉ trên đời mà người ta gọi là tình yêu. Yunho và Jaejoong, mối quan hệ đó chưa kịp được định hình là tình yêu thì một trong hai đã bỏ đi.

Jaejoong, trong một buổi sớm bình minh đầy sương lạnh, lúc này mới thật sự biết được sự cô độc tột cùng.

Câu nói giữa chừng của Yunho cậu hoàn toàn đoán được, nhưng lại không thể nghe thấy. Khi Yunho trút đi hơi thở cuối cùng, cậu đã cảm nhận được điều đó.

Jaejoong bật khóc một lần nữa.

Cứ như thế gian đang trừng phạt cho sự ích kỷ của cậu vì đã đem một con người đau khổ về nhà chỉ để cho bản thân cảm thấy bớt cô độc hơn vậy. Cho mình cảm thấy bản thân bớt đáng thương hơn.

"Yunho ah... Yunho ah..." - Jaejoong lại kêu tên hắn, bằng những tiếng nho nhỏ và đầy van nài rằng xin hắn đừng chết đi.

Cậu siết lấy cơ thể của hắn đã hoàn toàn lả đi không có chút cử động rồi Jaejoong thấy người mình run lên bần bật. Nỗi cô đơn đã hoàn toàn xâm chiếm lấy cậu, không còn một kẻ hở hay một vị cứu tinh nào nữa. Giống như cậu lạc vào trong một khu rừng sâu hun hút, chỉ có cây cao ngút che mọi đường ánh sáng mặt trời, là một khu rừng chỉ có cây và khí độc, chẳng có lấy một muông thú nào, kể cả là thú dữ.

Và cơn sóng của Jaejoong đã không còn phiến đá nào chặn ngang để dừng lại nữa, nó cứ như thế cuộn vào bờ rồi tan đi trong vô vọng. Để đọng lại trên bãi cát những vết nước đậm màu, hoàn toàn không cách nào khô được khi những con sóng dữ chẳng ngừng ập vào bờ.

Jaejoong nghe thấy mình hét lên. Cậu gào đến tưởng chừng như xước cả cổ họng. Cậu dùng tay cào lên cổ mình một cách cuồng dại vì tự thấy bản thân dường như không thể thở được nữa. Tiếng la của cậu tan vào sương sớm trong vô vọng. Yunho vẫn không sống lại. Và Jaejoong cứ thể gào to hơn, như âm thanh của những cơn sóng dồn dập ập vào bờ để tìm lấy những phiến đá.

Chẳng có Yunho và không tồn tại một phiến đá nào nữa. Jaejoong đã rớt khỏi triền đồi hoang phế của bản thân và nằm dưới chân thung lũng, nơi sóng không bao giờ ngừng đập và không bao giờ ngừng đau.

"Yunho ah... Yunho ah..." - cậu hét lên tên hắn, như đang cầu mong Thượng đế hãy trả Yunho lại cho cậu.

Jaejoong gào to đến mức bọn canh gác phải khẽ đẩy cửa để xem chuyện gì xảy ra. Và không ai trong bọn chúng nỡ lên tiếng.

Jaejoong thậm chí không còn cảm nhận được hơi lạnh mát của sương ban mai đẹp nhất mà cậu từng biết nữa. Cậu thấy như cái lạnh đó đã khẽ bay vào trong tim cậu, quánh đặc và cuộn trái tim của cậu lại siết chặt không dứt.

Cổ Jaejoong bắt đầu chảy máu vì những vết cào. Không gian xung quanh tĩnh mịch đến mức chỉ còn mỗi tiếng gào la của cậu là tồn tại. Jaejoong không thể nào bắt bản thân mình ngừng gào thét được. Jaejoong không thể nào thôi cảm thấy đau thương. Cậu không bao giờ có thể thôi cảm thấy cô độc.

Cậu đau. Jaejoong đau đến tận cùng.

Jaejoong cảm thấy uất hận. Vì sao gã kia lại có thể bắn chết đi người gã đã yêu trong tám năm mà không một giọt nước mắt. Vì sao Yunho lại nhẫn tâm chết đi sau khi gieo vào cậu bao nhiêu hy vọng sống như thế. Jaejoong không hiểu. Jaejoong không biết vì sao mình lại đối xử với bản thân tàn tệ đến thế này chỉ để yêu Yunho.

Cậu siết chặt cơ thể của hắn dưới bầu trời hửng sáng và ánh mắt dịu nhẹ đang hân hoan đón chào một ngày mới. Hay là đang đón nhận nỗi đau thương tột cùng của cậu.

Jaejoong cuối cùng đã ngừng la. Cơn gào thét thúc giục cậu hành động. Jaejoong kéo lê cơ thể đẫm máu của Yunho ra mép sân thượng. Sẽ không một kẻ nào được chạm vào Yunho khi cậu còn sống, sẽ không có một ai có quyền ném Yunho ra khỏi Jaejoong. Cả trong thế giới này hay thế giới khác.

Ôm chặt lấy xác Yunho, cậu buông mình ra khỏi tầng cao nhất của tòa nhà và rơi xuống. Khi rơi, Jaejoong ngẩng lên nhìn bầu trời trong xanh của một ngày mới. Sương đã tan tự lúc nào không rõ và ánh nắng bắt đầu một thế giới không có Jaejoong và Yunho, như thể đang thanh tẩy nỗi cô độc đáng sợ này vào hư vô, mặt trời cứ dìu dịu chiếu sáng.

Jaejoong đã quyết định, khi cậu chết đi, nhất định sẽ phải ôm chặt xác Yunho để không một ai có thể tách rời.

Vào lúc Jaejoong cảm thấy bản thân đã chạm được ngưỡng cửa của sự chết trên không trung, cơ thể Yunho rơi ra khỏi tay cậu. Vì cái xác bất động kia nặng hơn cơ thể gầy xanh xao của Jaejoong, nên trong một khoảnh khắc, nó rơi ra khỏi tay Jaejoong và đáp đất trước.

Vào giây phút cuối cùng của cuộc đời, Jaejoong cũng không kịp kêu lên tên hắn. Vào giây phút cuối cùng trước khi thật sự chết đi, Jaejoong mang theo một nỗi uất hận, cô độc và nuối tiếc. Hoàn toàn cô độc. Jaejoong chết đi và không thể ôm lấy cơ thể Yunho như cậu mong muốn.

Và bi kịch của cậu kết thúc, vào lúc làn sương đặc quánh đang quấn lấy trái tim cậu một lần nữa siết chặt khiến nó đứt đôi.

Hôm đó là một ngày nắng đẹp. Ngoài hai cái xác ở bên ngoài tòa nhà, người ta còn biết có một cái xác bên trong một căn phòng kín. Lại vẫn là tự tử, với một viên đạn từ cây súng giảm thanh trong tay xuyên thẳng qua đầu, đã có một kẻ rời bỏ trần gian này để thanh tẩy những đau khổ và cô đơn. Chỉ khác chăng có thể con người này đã tìm được một sự giải thoát nào đó bằng cái chết của chính mình.

Còn Yunho và Jaejoong thì không. Cả Yunho, cả Jaejoong. Đã chết trong cô độc và đau thương. Ở nơi tận cùng của cuộc sống, chẳng một ai thoát khỏi nỗi đau khổ của chính mình khi đã lỡ yêu thương quá nhiều.

"Hãy cứu tôi với, Jaejoong, làm ơn hãy cứu tôi."

"Yunho ah... Yunho ah..."

Jaejoong ah... tôi yêu em.

...Thoảng thoảng hoài tiếng vọng ngày mộng đưa

Giữa đêm mưa hay ngày đầy nắng rượm

Của anh hay tôi trong cuộc đời luộm thuộm

Và tháng ngày bập bềnh máu bùn đen...

THE END.

TP.HCM - 5:42PM

2011.01.21

Happy birthday Kim Jaejoong.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro