SỐNG ĐƠN GIẢN CHO ĐỜI BÌNH AN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi từng đọc và rất thích ý tưởng về lối sống tối giản, nhưng phải thừa nhận nó không dễ dàng chút nào. Giống hệt như việc hàng triệu phật tử tôn thờ Phật nhưng mấy ai có thể hành động theo lời của Ngài mà buông bỏ mọi thứ? Lý thuyết nghe luôn đơn giản nhưng áp dụng được lại chẳng hề giản đơn. Chưa kể, buông bỏ tưởng là dễ hóa ra còn khó hơn việc tích trữ nhiều.

   Thế rồi, trong một chuyến du lịch tôi gặp và quen Mark. Mark là người Úc, trung tuổi, đã và đang đi du lịch rất nhiều nơi trên thế giới. Tài sản của anh ngoại trừ một vài cái thẻ ngân hàng thì tất cả chỉ gói gọn trong một túi hành lý nặng khoảng 7kg, vừa đủ trọng lượng tiêu chuẩn của hành lý xách tay trên các chuyến bay. Trong túi hành lý ấy là vài ba bộ quần áo, một túi nhỏ đựng đồ vệ sinh cá nhân, một đôi dép tông( có lúc la giày) và một cuốn sách.

   Vậy nên, khi Mark đến thăm  nhà, tôi cảm thấy hơi xấu hổ về căn nhà đầy ắp đồ đạc của mình. Dù cho tôi vẫn cứ tự hào mình là một người sống đơn giản cơ đấy. Tôi có cuộc sống riêng tự lập trong một căn nhà nhỏ xinh xắn tầm 50m2. nhưng bạn tin được không, trong nhà tôi có tới năm  chiếc bàn nhỏ, hai sopha dài trong đó một cái sopha giường cho khách , gần chục chiếc ghế đơn các loại do tôi gom nhặt khắp nơi, ba bộ chăn mền, hai tấm thảm trải sàn, một tủ quần áo lớn, một tủ giày dép túi xách, một kệ đầy ắp những ly tách chén điã sành sứ mà tôi sưu tập, thú nhồi bông lúc nhúc một bầy... Tất cả tuy được sắp đặt gọn ghẽ và căn nhà vẫn còn nhiều khoảng trống, nhưng khi nhìn lại thì chỉ mỗi hai tủ sách dầy ắp là không khiến tôi xấu hổ. Nhìn Mark, rồi nhìn lại căn nhà của mình, tôi quyết tâm bắt tay xây dựng một lộ trình sống khác.

  Bắt đầu từ căn nhà của mình, việc đầu tiêntôi làm là vứt bót những đồ không xài tới. Từ tấm thảm dày rất đẹp mắt, cho tới cái bàn ăn" nghệ thuật" tái chế từ lõi dây cáp điện, đều được mang tất ra bãi rác. Tôi gom hết những quần áo không mặc tới, những đôi giày thời trang ít đi, bộ sưu tập khăn quàng cổ, túi xách lẫn mũ nón chất đầy mấy thùng lớn rồi đem đi cho người thân. Tôi cũng mang về cho ba mẹ bộ chăn mền lông cừu, một thùng đầy những xoong nồi chén đĩa, đồ dùng nhà bếp không xài tới vì có quá nhiều.

 Tôi bán cho anh hai chiếc xe tay ga- món quà của ba mẹ ngày tôi ra trường, và giữ lại chiếc cub 50 bé nhỏ để đi lại loanh quang trong thành phố. Tôi chỉ giữ lại vài món đồ thể thao đơn giản mặc hằng ngày, vái cái aos khoác, chân váy để dùng trong các dịp cần chút trang trọng. Giày từ vài chục đôi giờ cũng chỉ còn lại vài đôi thể thao được tặng. Tất cả chỗ mỹ phẩm từng bỏ cả đống tiền để mua theo lời "xí dụ" của các chuyên gia dạy trang điểm cũng được tống khứ đi- hồi ấy tôi thậm chí chẳng biết mua để làm gì, rồi mua về cũng chẳng có dịp gì dùng đến.

  Tôi cũng bỏ thùng rác luôn rất nhiều món đồ linh tinh lỉnh kỉnh mà tôi từng không muốn vút vì tiếc . Những món như quà lưu nieemk của độc giả, quần áo của chú chó cưng đẫ mất tích , những cuốn sổ tay ghi chép vớ vẩn từ thời học sinh, những chiếc điện thoại hỏng tôi giữ lại từ hồi mới biết dùng điện thoại , cho đến tới những thứ " tương dối ngớ ngẩn" như bộ sưu tập vỏ chai rượu rất đẹp giữ lại từ hhooif mở quán cafe..., lần này tôi quyết tâm bỏ hết.

  Thật không thể tin nổi tôi lại chứa nhều "rác" trong nhà đến vậy.

  Bạn đã bao giờ rơi vào cảnh dọn nhà để chuyển đi nơi khác chưa? Chỉ lúc ấy bạn mới nhận ra nhà mình đã biến thành một cái thùng rác khổng lồ như thế nào. Hay như những khi gần Tết, nghĩ đến dọn dẹp nhà cửa hẳn ai cũng chán nản. Nhà càng to rộng, càng nhiều nhiều đồ đạc, càng mất mất nhiều thời gian hơn. Thật tự hào vì tôi đã sáng suốt xây căn nhà riêng của mình thật bé nhỏ. Tôi chỉ xây một căn nhà rất nhỏ trên khoảnh đất 60m2, phần còn lại để làm vườn cây, trồng hoa cỏ. VAd chính khu vườn ấy lại là nơi mang tới co tôi một cuộc sống đơn giản tuyệt đẹp. Từ ngày có sân có cỏ, tôi chẳng còn thiết tha bất cứ quán ca phê nào, chỉ cần cả này nhân nha trông sân cỏ, làm đủ việc từ uống trà , cafe, đọc sách cho đến tập yoga, ngồi thiền..

   Tuy tôi chưa đủ quyết tâm để theo đuổi một lối sống tối giản đến như Mark hay những người thực sự theo chủ nghĩa ấy, nhưng tôi dám tự nhận mình có  lối sống đơn giản. Tối giản với đơn giản nghe tưởng giống đấy nhưng vẫn còn nhiều khác biệt rất lớn. Nếu coi lối sống tối giản là đỉnh của ngọn núi, thì sống đơn giản kiểu của tôi chắc mới chỉ đến được chân núi thôi.

   Nhuưng Sống Đơn giản rất tuyệt! Bạn biết tại sao không? Vì điều đặc biệt ai cũng có thể làm được, dù cho họ đang ở điểm xuất phát nào. Nó chẳng phân biệt độ tuổi, giới tính, tôn giáo điều kiện gia đình, sở thích, vị trí địa lý hay vị trí xã hội. Ai ai cũng có thể sống một cuộc sốngđơn giản theo cách của chính họ

   HÃY SỐNG ĐƠN GIẢN NHƯ TÔI

ĐƠN GIẢN THÔI

RẤT ĐƠN GIẢN!

Là con gái , lại làm công việc kinh doanh thời trang và thỉnh thoảng tham gia những buổi talkshow với các bạn trẻ, nhưng tôi không mua không xài mỹ phẩm, kể cả những thứ như dưỡng ẩm , chống nắng đều xa lạ với tôi. Tôi cũng không make-up ( thỉnh thoảng dùng một chút son) và rất lâu rồi không mua sắm quần áo đồ đạc mới. Tôi thường mặc những bộ quần áo cũ hoạc làm mới chúng theo cá tính riêng. Có những sự kiện phải nói chuyện trước đông người nhưng tôi chỉ cần mặc đồ second-hand giá 50-100 ngàn mà vẫn thoải mái vô tư, vẫn thật tự tin.

   Đến điện thoại là vật dụng quan trọng với mọi người, thì dù bạn bè thường xuyên mua điện thoại mới, tôi vẫn thích dùng một chiếc iphone second - hand đời cũ. Lạ ở chỗ tôi xài điện thoại khá bền, không sứt mẻ, trong khi điện thoại mới của các bạn tôi thường xuyên bị hu hỏng, bể màn hình, hư máy ảnh... Thế  mới biết, mình sống đơn giản, đồ vật sec trung thành. Đồ vật thậm chí không phải đồ vật nữa, mà là bạn bè của mình.

Chỉ có sách là luôn cần mua. Với một số cao thủ sống tối giản thì chỉ một máy đọc sách điện tử là đủ để chứa mọi tủ sách. Nhưng vì yêu thích việc đọc sách giấy và tạo mong muốn tự tạo một " kho báu" sách trong nhà, nên tôi không thấy phiền gì việc thêm sách cả.

Có thể bạn sẽ cho rằng tôi hơi cực đoan khi bỏ luôn các thứ hóa chất không cần thiết mà thường ngày người ta vẫn dùng.Tôi không dùng sữa tắm hay bất cứ loại xà phòng tắm nào cả. Tắm gội với tôi chỉ đơn thuần là tận hưởng những giọt nước nóng ấm , gột sạch bụi bẩn và mồ hôi trên cơ thể một cách tự nhiên. Tôi gội đầu 2-3 lần/tuần bằng thứ dầu làm sach da đầu mua ở hiệu thuốc, chẳng cần đến dầu xả, dưỡng ẩm hay bất cứ chất thuốc làm đẹp nào.

 Ngay cả kiểu tóc tôi để bây giờ cũng là kiểu đen thẳng bình thường, nhờ thế mà lâu nay tôi chẳng phải bận tâm đến chuyện đi làm tóc hay băn khoăn xem kiểu tóc nào hợp mốt. Thế mà tôi từng là người nghiện làm tóc, nghiện làm mới mình. Tuy không làm mới ngoại hình nữa nhưng tâm trí tôi luôn ới mẻ với những ý tưởng và cơ hội mới. Điều ấy đáng giá hơn nhiều.

Cuộc sống của tôi là cuôc sống đẹp tyệt vời và tôi tin có thể khiến nhiều người ghen tị. Dù cho nó rất mộc măc đơn giản thôi chứ không hề có chút gì sang chảnh cả. Mỗi sáng thức dậy tôi sẽ pha một ly trà ngon nhâm nhi trong khi đọc sách hoăc nghe nhac, chăm sóc khu vườn nhỏ trước nhà.Tôi không ăn sáng do hiểu cơ thể ình không cần bữa ăn này. Chín giờ sáng tôi rời nhà đi làm. Công việc ở shop thời trang tương đối nhàn hạ , nhờ đó tôi có thời gianđể viết lách và trod truyện với bạn bè. Tôi đi tập yoga đều đặn mỗi buổi chiều , ngủ sớm, thường là 10 giờ. tôi tự nấu ăn , bữa ăn ngon miệng  mà đơn giản , bày biện trên những chiếc đĩa sứ xinh đẹp đầy màu sắc.

Tôi cũng thường tự làm nước trái cây, mùa nào thức ấy. Đang mùa quýt thì nước ép quýt vừa ngon vừa rẻ. Chỉ 10-15 ngàn/ kg quýt tươi đủ cho tôi uống cả ngày, thay vì những ly trà sữa đầy hóa chất giá ít nhất cũng 30 ngàn. Sống đơn giản vừa tiết kiệm, vừa thuận tự nhiên và còn rất tốt cho sức khỏe.

Có lúc nhìn lại, so sánh cuộc ống của mình với bạn bè cùng trang lứa hoặc người xung quanh, tôi cảm thấy như mình đang sống ở một hiện thực khác vậy. Hiện thực đó mộc mạc, tự do, hạnh phúc, tách biệt với số đông xung quanh luôn hối hả và áp lực.

Để có được những thứ này, " bí kiếp" của tôi là biết sống một cách đơn giản. Sống đơn giản không chỉ vứt bỏ những thứ không cần thiết, sống đơn giản còn là trân trọng những gì mình có, nhận ra thế mạnh của mình để phát huy, không chạy theo trào lưu của số đông , dùng tiền bạc tiết kiệm và hợp lý, dùng thời gian thông minh và hiệu quả, sống cuộc sống của chính mình... Ai cũng biêt vậy, mà chẳng mấy ai chịu làm.Ai đã làm, nhất định thấy được nhiều điều tuyệt vời, nhất định muốn sẻ chia.

Có một điều tuyệt vời, dù biết là ckhos tin, nhưng tôi tin, vì tôi đã trải qua cảm nhận . Dọn dẹp , giản hóa cuộc sống vật chất chính là bước tiến lớn lao đưa ta đén với tâm trí thanh thản và tâm hồn bình an.

Tích trữ vật chất là một thói quen cố hữu , loài người lưu truyền nó qua muôn thế hệ, khởi nguồn từ việc tích trữ đồ ăn vì sợ đói. Nay dù không đói nữa nhưng tập tính tích trữ vẫn được giữ nguyên, vì tâm lí muôn thế hệ sâu được sung túc và giàu có nhất.

Có một sự thật chúng ta biết thừa nhưng chẳng ai thèm nghĩ về nó, đó là chẳng có một nghiêm cứu nào cho thấy càng nhiều của cải người ta càng thấy hài lòng, bình an và hạnh phúc. Sự thật có vẻ như hoàn toàn ngược lại, người ta càng có nhiều của cải thì càng ham muốn có nhiều nữa, càng lo lắng, bất an và càng ham muốn có nhiều nữa, càng lo lắng, bất an và càng kém hài lòngđi. Sự thật này được Phật Thích Ca minh chứng khi Ngài buông bỏ tất cả của cải vinh hoa quyền thế,  để đi con đường giúp Ngài giác ngộ.  Sự thật này cũng đươcn mịn chứng bởi những người đã thực hiện thành công lối sống tối giản và buông bỏ để có cuộc sống thanh thản.  Những người đó không hiếm có đâu, họ đang sống tren khắp thế giới này.  Thế nhưng,  khônh cần bất cứ ai làm minh chứng,  mà chính bạn,  hãy tự chứng nghiệm cho mình.  Hãy sống khác đi,  sống đơn giản hơn.  Hãy tập buông bỏ thói quen tích trữ,  mua sắm,  bỏ luôn cả lối sống rườm rà mà thực ra là gánh nặng bạn đang mang.  Bằng cách ấy, bạn sẽ tự mình chứng nghiệm cảm giác thanh thản bình an của người sống đời đơn giản.  Bạn có dám không?
Hãy tưởng tượng, Thượng đế công bằng ban cho bạn mỗi người một căn nhà rất rộng.  Ngày qua ngày bạn đi khắp nơi góp nhặt mọi thứ đồ đạc vêc chất đầy trong căn nhà ấy.  Đến một ngày trong nhà không còn chỗ trống nào nữa,  và bạn vì tiếc những món đồ đã don ra ngoài sân sống.   Bạn sống ở ngoài sân lâu đêna nỗi quên mất là mình có một căn nhà.  Ròi bão đến,  bạn sợ hãi và bật khóc vì không coa chỗ trú ch

Bạn đã trở thành một người vô gia cư và tài sản đã trở thành chủ của căn nhà mất rồi.  Hãy chiếm lại quyền sở hữu căn nhà, không phải bằng việc ticha góp tiền bạc để mua căn nhà khác to hơn,  mà chỉ đơn giản là ném bớt đò đạc đi,chỉ giữ lại những gì cần thiết nhất,  và dành thời gian tân hưởng sự bình an bên trong ngôi nhà của bạn.
Chúng ta ai cũng có những căn nhag nhue thế để nghĩ về.  Căn nhà đó có ba phòng: phòng của vật chất,  phòng của tâm tria và phòng của tâm hồn.  Hãy dọn dẹp từng căn phòng một,  bắt đầu từ căn phòng của vật chất.







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro