KHI TÌNH YÊU BẮT ĐẦU 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

KHI TÌNH YÊU BẮT ĐẦU 2

Đúng năm giờ sáng chúng tôi đã có mặt ở trường để tập trung lên ô tô, nói chung toàn là con nhà khá giả nên cái xe được thuê trông cũng đẹp và sang.Ngoài chiếc xe khách Hyundai chở chúng tôi thì mấy ông vệ sĩ của những thằng công tử lẫn tiểu thư trong lớp cũng thuê hẳn dăm ba con Mec bóng loáng đi theo sau hộ tống. Chả biết chúng nó thấy thích hay không chứ tôi thì chả khoái chút nào. Cảm giác đi chơi mà cứ có người theo dõi giám sát thật là khó chịu. Tối hôm qua chả biết ba má tôi chọn quần áo thế nào mà trong hành lý của tôi toàn là áo vest và sơ my.Cũng may mà sáng sớm hôm nay nhỏ Thơ kiếm cho tôi 1 chiếc áo phông trông khá đẹp chứ không có lẽ tôi cũng chả để ý trong valy của mình toàn bộ vest và sơ my.Với chiếc quần Jeen cộng cái áo phông trông tôi chắc cũng ổn. Nói gì thì nói đi cắm trại mà ba má lại nhét vô toàn áo dự lễ thế kia chắc tôi chả dám đi cùng bọn bạn.Tôi mang theo 1 chiếc đồng hồ đeo tay có gắn la bàn, cái đồng hồ này lâu lắm tôi mới mang theo trong người, nó là của chú Xuân tặng tôi hồi tôi mới vào lớp 10.Trông thì cũ cũ thế thôi nhưng nếu ai biết được nó được đặt làm bên tít Thụy Sĩ thì chắc họ cũng phải trầm trồ khen ngợi trước độ bền của nó.

Tôi đợi được hơn 10 phút thì thằng Dương mới đến.Nó có nhiệm vụ mang thức ăn mà hôm qua ba tôi đã nhờ ba nó mua dùm cho hai chúng tôi ,còn tôi có nhiệm vụ mang mấy thứ lặt vặt khác như dao, mở hộp..và vài chiếc chăn, một ít thuốc chống rắn , muỗi ....Vừa đến nơi nó đã thở hồng hộc như vừa phải trải qua bài thi chạy cự ly dài ấy.Thằng này hôm nay mặc hẳn bộ quần áo mới mà nhỏ Thơ tặng nó nhân sinh nhật.Nó nói với tôi, nó mặc thế này cũng coi như có nhỏ Thơ đi theo mang lại may mắn.Tôi hừ giọng:

-" Mày làm như con bé phù hộ cho mày à. Ăn với chả nói " 

-" Hề hề, nói thế thôi chứ tao đâu có ý đó.Mà con bé Kim Anh đâu, tao tưởng nó đến rồi chứ"

-" Kệ, tao không quan tâm, tao với nó chả có quan hệ gì cả."

Thằng Dương khoác balo lên vai rồi rút ra phong kẹo đưa tôi:

-" Sao thế, tao tưởng bọn mày đi chung với nhau mà.À hay anh chị đang giận nhau, nếu thế thì để tao hòa giải cho "

-" Vớ vẩn, đối với nó tao chả là gì cả .Vì thế mày đừng hiểu nhầm là nó thích tao.Chỉ là nó đối với ai cũng như thế cả thôi nên tao hiểu nhầm "_ Nói xong tôi nhấc chiếc valy rồi bước lên ô tô.Thằng Dương thấy thế cũng lật đật leo lên.

Chỉ còn 20 phút nữa xe sẽ khởi hành, nhưng con bé vẫn chưa đến.Có vẻ thấy được sự bồn chồn của tôi thằng Dương kéo chiếc cửa kính ra rồi đẩy tôi về phía sát ô kính:

_ " Nàng của mày đến rồi kìa, nhưng theo tao mày chả cần nhìn ra đâu "

Tôi quay đầu nhìn ra.Con bé đang đi cùng thằng lớp trưởng

Tôi lắc mạnh cổ như để giãn gân cốt.Cả đêm qua nằm trên giường nhưng hầu như tôi không hề chợp mắt được chút nào hết trơn.Một phần là sự háo hức từ cuộc đi chơi này một phần cũng là vì trưa hôm qua tôi ngủ suốt từ lúc ăn cơm đến tận bốn giờ chiều.Chỉ mãi đến khi nhỏ Thơ đi học về và con bé khều tôi dậy tôi mới lồm cồm bò ra khỏi giường.

Con bé chìa cái áo ra trước mặt tôi :

- Của anh nè!

Tôi dụi mắt tỉnh ngủ:

- Gì vậy Thơ ?

Con bé dang chiếc áo ướm vào người tôi cứ như tôi là một siêu mẫu và đang được nhà thiết kế là nó đích thân thử áo vậy:

- Chết rồi , em cứ nghĩ cái áo này vừa , không ngờ hơi bé so với anh hai.!

Tôi nhíu mày nhìn chiếc áo :

- Em mua chi vậy ?

- Chứ anh định đi chơi mà lại định mặc sơ my à ?

Tôi cười phá lên:

- Trời đất, anh thiếu gì áo mặc sao phải mặc áo sơ my.Coi nè!

Nói đoạn như để chứng minh sự nhiều áo đó tôi nhảy phóc xuống giường và mở cái tủ đồ ra chắc mẩm những cái áo mà hồi má tôi mua vẫn còn trong đó.Không ngờ vừa mở tủ ra xem thì con bé đã la lên:

- Ý, anh tính mặc mấy bộ đồ kia đi chơi hả ?

- Chả mặc cái này thì mặc cái nào ?

Con bé với tay lấy đại một chiếc áo rồi nói :

- Không được đâu anh hai , đây là đồ để đi chơi ngoài đường thôi, chả ai đi chơi cắm trại lại mặc đồ này.

Như thể để chứng minh lời nói của nó đúng ,con bé liền cầm cái áo nó mua lên so sánh:

- Anh xem nè, cái áo này chất vải nhẹ hơn và mỏng hơn nên nó thấm mồ hôi rất tốt.Còn mấy cái áo kia của anh mặc dù trông nó đẹp nhưng cũng chính vì để đẹp nên người ta may rất dày, vận động ít không sao chứ vận động nhiều là ra mồ hôi nhanh lắm !

Tôi ngó lại hai cái áo rồi phẩy tay :

- Ôi dào, quan trọng gì. Áo nào chả được !

Con bé lắc đầu :

- Đâu được anh hai.Anh hai mà đổ mồ hôi không thấm đựoc nhỡ gặp lạnh chút là dính cảm lạnh liền à. Anh không thấy các nhà khoa học bảo khi vận động mạnh không nên tắm ngay còn gì !

- Vẽ .Con trai sợ chi mấy cái vụ lẻ tẻ đó !

Nói xong tôi phi xuống tầng , nhưng vừa bước cạnh cái cửa thì đã thoáng nghe tiếng hưng hức của con bé.Chết rồi , trên đời tôi sợ nhất là con gái khóc, mà sao tiếng khóc của con gái nó có tần số gì mà nghe đau lòng quá trời. Bà giáo dạy vật lý đã giảng mỗi âm thanh mang một tần số nhất định sẽ chuyển đến tai người và não người sẽ phân tích để phận biệt các âm thanh khác nhau rồi nhận định đó là âm thanh gì. Âm thanh nào có thể không phân biệt được chớ cái âm thanh này tôi cảm thấy rõ mồn một, chỉ vài tiếng khe khẽ mà sao tôi nghe thấy áy náy quá trời. Tôi tiến lại gần con bé cầm cái áo mặc luôn vô người rồi cười làm lành:

- Kể ra mặc cái này cũng thoải mái ghê ha !

Lúc đó tôi mới thấy con bé nhoẻn miệng cười :

- Anh hai mặc áo ngược rồi kìa !

********************************

Xe chạy được tầm bốn mươi phút thì tôi tỉnh giấc.Mắt nhắm mắt mở tôi tự nhủ xe gì mà đi xóc quá trời, làm tôi ê hết cả mông .Nhìn sang bên thằng Dương thấy nó vẫn " say giấc nồng " trong tư thế không thể buồn cười hơn.Cái tay thì nắm chặt nửa ổ bánh mỳ còn miệng thì mở to ngáp lấy ngáp để như thể nuốt hết không khí của người khác.Chắc hẳn thằng này vừa nãy ngủ quên.Thỉnh thoảng tay nó giật giật do xe đi xóc mạnh làm rơi vụn bánh mỳ xuống đầu tóc nó .Nom tóc nó giờ lấm tấm vụn bánh mỳ y như tóc của nhỏ Thơ mỗi khi đi qua cây hoa sữa ở vườn nhà tôi .Chả là cây hoa sữa nhà tôi có vòm lá rất to, hễ có gió là nó rớt những nhị hoa li ti xuống đầu ai đi qua liền. Mà chỗ đó là nơi con bé Thơ hay ngồi học nên mỗi khi con bé gấp sách vở là lại đi liền động tác lắc lắc mái tóc trông đáng yêu vô cùng.

Tôi kéo tóc thằng Dương phảy dùm vụn bánh mỳ chợt thằng này la giãy nảy:

- Ái da , đứa nào giật tóc tao vậy !

Tôi nhoẻn miệng cười :

- Đứa này nè , mày vừa ăn vừa ngủ để vụn bánh rơi đầy tóc tao phủi hộ chứ có làm gì mà mày la dữ vậy !

Thằng Dương lúc này mới giật mình đưa tay lên phủi tóc :

- Ủa, tao ngủ từ lúc nào vậy cà. Mà sắp đến nơi chưa mày ?

- Mày ngủ lúc nào thì tao biết sao được.Tao cũng vừa thức dậy chứ.Thiệt là, xe xiếc gì mà xóc quá trời.

Thằng Dưong gật gù phụ hoạ:

- Tao thấy đi xe buýt còn đỡ xóc hơn. Mang tiếng là thuê xe xịn mà sao cái xe này đi vừa chậm vừa xóc vậy.

Tôi chưa kịp trả lời thì đằng sau đã có tiếng trả lời thay tôi :

- Bọn mình vừa đi vào khu đường xấu nên xóc là phải thôi.Hai bạn ăn bánh cùng mình nhé ! 

Thì ra là con bé Park Kim Anh. Chả hiểu con bé ngồi sau bọn tôi từ lúc nào.Rõ rang lúc lên xe nó ngồi tít trên đầu xe cùng thằng lớp trưởng mà sao giờ đã lui tít ra đằng sau chỗ chúng tôi.

Thằng Dương chả phải đợi con bé mời lần thứ hai , nó nhanh chóng với tay chụp lấy gói bánh mà con bé đang chìa ra. Nhìn những chiếc bánh khá là lạ mắt.Tôi đã từng ăn nhiều loại bánh nhưng có thể nói loại bánh này từ bé đến giờ tôi mới thấy.Tôi chắc mẩm đây là loại bánh mới.

Như thể khẳng định phỏng đoán của tôi là chính xác, con bé rút từ balo của nó ra thêm gói bánh nữa dúi vào tay tôi:

- Hai bạn ăn nữa đi , bánh kiểu Hàn Quốc đấy ,mình làm nhiều lắm !

- Ý ! Sao mà gói của nó to hơn của tui vậy ? - Tiếng thằng Dương oang oang.

Tôi hừ giọng:

- Hơn cái con khỉ . Mày thích thì cầm cả đi nè !

Nói đoạn tôi vất gói bánh vô lòng thằng Dương mặc kệ nó muốn làm gì thì làm. Quả thực lúc đó tôi không giận thằng Dương mà là giận con bé . Tôi giận nó mấy bữa nay vô tình quá , nó không biết là mỗi khi nó cười với thằng lớp trưởng là tôi lại " ruột đau như cắt , nước mắt đầm đìa ".À không có "nước mắt đầm đìa" nhưng đúng là có đau nhói trong lòng thiệt. Tôi giận nó nhưng không biết trút lên đâu đánh trút hết lên đầu thằng bạn " hiền ".Ở đời xưa nay vẫn vậy, " giận cá chém thớt " là chuyện xảy ra như cơm bữa nhưng cái kiểu " hận tình đe bạn " như tôi chắc là duy nhất quá. Tôi cũng chả còn nhớ cái câu "Ăn quả nhớ kẻ trồng cây " và thái độ của " Kẻ trồng cây "đang đứng kế bên.Thứ nhất là do tôi cóc phải là "đứa ăn quả" mà "đứa ăn quả " là thằng Dương, không những thế nó lại là đứa "ăn hai quả " .Thì đấy hết gói nhỏ đến gói to đều đang hiện diện trên tay nó chứ đâu. Thằng này rõ tham lam, ít nhất nó cũng phải khách sáo mà... trả lại tôi chứ, đằng này nó chẳng hề tỏ vẻ hối hận mà còn hớn hở nhận cái gói bánh tôi vất qua như thể nó bắt được trái bóng của siêu sao Ronaldinho đá lên sân vận động vậy . Nó cười :

- Chê hả mày. Mày cho thì tao nhận nghen !

Tôi tự nhủ cái ngốc của mình . Trên đời này thiếu gì cách để giận mà tôi lại chọn cách " cả giận mất khôn " hay chính xác là " Cả giận mất ăn " này . Nhưng trời không phụ người tốt , trong cái rủi lại có cái may , chả hiểu con bé có hiểu là tôi vất gói bánh do giận nó không hay nó nghĩ tôi vất gói bánh cho thằng Dương chỉ đơn giản là tôi không thích ăn loại bánh đó.Con bé liền mở cái túi lấy ra một cái bánh kem to ơi là to, so với hai gói bánh kia thì cái bánh này còn bự gấp bội. Nó chìa cái bánh ra trước mặt tôi nhoẻn cười .Trong khoảnh khắc đó tôi thấy nụ cười này dễ thương hết biết , bao giận hờn trong tôi tự dưng tan biến . Tôi ngồi như trời trồng như thể Romeo bị nụ cười và đôi mắt của Juliet mê hoặc . Cái răng khểnh sao mà đáng yêu quá ,lại thêm đôi môi với màu son phớt hồng càng tô điểm thêm nét đẹp kiểu Hàn Quốc của nó.Thấy tôi có vẻ sững người , con bé ấp úng đỏ mặt :

- Xin lỗi .... Hôm qua mình có cắn thử một miếng vì... vì lần đầu tiên mình làm thử không biết có ngon hay không ngon. 

Tôi sướng điên người. Tức là nếu tôi cắn vô chỗ bị khuyết kia thì cũng chính là " nụ hôn gián tiếp " Tôi mê mẩn suy nghĩ vì điều đó mà quên rằng mình vẫn đang ngồi " chết cứng"

Con bé càng làm tôi thấy khoái chí khi nó tưởng tôi chê ít :

- Mình... mình chỉ làm một cái thôi nên .. nên bạn thông cảm nhé !

Nó nói thế khác gì cái bánh nó tặng tôi là " của độc" là " hàng hiếm khó tìm ".Tôi quay mắt sang thằng Dương đang há hốc miệng vì ngạc nhiên như muốn khoe với nó " Mày thấy chưa, cái của nó cho tao là độc nhất vô nhị chứ đâu nhan nhản như cái mày đang cầm "

Tôi cố tình làm mặt lạnh khi cầm cái bánh mà con bé dúi vô như thể muốn nói cho nó biết là tôi đây chả thèm ăn , chẳng qua cầm gọi là phép lịch sự thôi . Nhưng mặt lạnh có đến mấy chứ trước cái bánh ngon ơi là ngon lại thêm có con bé đang bên cạnh thì có thánh cũng chả chịu được mãi nói gì đến tôi . Cứ nghĩ đến cảnh tượng con bé làm riêng một cái bánh tặng cho tôi thì tôi không khỏi sung sướng nghĩ đến cảnh một người vợ làm bánh cho chồng ăn như mấy cái phim Hàn quốc vẫn chiếu trên truyền hình.Bất giác nghĩ đến điều đó tôi khẽ mỉm cười

Thực ra tôi cười khẽ thôi , nhưng cái cười đó không thoát khỏi ánh mắt đang long lanh lên vẻ xấu hổ của nó . Tôi nghĩ thầm trong bụng không biết nó có nhìn được cái viễn cảnh đang hiện lên trong đầu tôi không hay là nó xấu hổ vì nghĩ tôi cười vì cái hình khuyết trên cái bánh nó đang cầm .

Nếu bây giờ có ông Tiên xuất hiện thì tôi chỉ ước một điều, một điều vô cùng nhỏ bé là hãy làm thời gian ngưng đọng lại để tôi có thể ngắm mãi khuôn mặt dễ thương của con bé.

Nhưng tôi tin chắc rằng ông Tiên chỉ xuất hiện ở các câu truyện cổ tích thôi , còn cái người đang vỗ lên vai tôi chắc chắn không phải là ông Tiên.Thì cứ nghĩ mà xem ,làm gì có ông Tiên nào mà lại rút con dao huơ huơ đòi ... chia bánh cơ chứ. Những suy nghĩ lãng mạng của tôi ngay tức khắc bị " Vùi hoa dập liễu " bởi thằng Dương. Nom nó có nụ cười gian không thể tả xiết. Nó biết tỏng là tôi rất thích ăn bánh kem và hiện giờ tôi chần chừ chưa nhận cái bánh chẳng qua chỉ là tôi đang ngại .Nó ve vẩy con dao :

- Cắt ra hén . Cái bánh bự vậy mình mày ăn sao hết .

Tôi cười như mếu :

- Ừ , mày cắt đi !

Con bé nhanh nhẹn :

- Để mình !

Nói đoạn nó đặt chiếc bánh lên cái balo của tôi rồi nhanh chóng cắt ra làm hai phần .Tôi tò mò: 

- Sao lại chia làm hai ?

- Thì bạn một nửa còn Dương một nửa chứ sao !

Tôi gãi đầu :

- Vậy chứ Kim Anh không ăn sao ?

Tôi chợt nhận ra đây là lần đầu tiên tôi kêu tên nó . Điều này làm tôi tự dưng thấy hơi kỳ kỳ làm sao ấy.Con bé nhoẻn miệng cười :

- Mình nếm thử rồi .

Tôi nhăn mặt :

- Nếm thử là nếm thử còn thưởng thức là thưởng thức chớ . Kim Anh không ăn tôi cũng không ăn !

Con bé hốt hoảng :

- Vậy mình ăn . Nhưng mình chỉ ăn chút xíu thôi nha !

Tôi trợn mắt

- Kim Anh ăn chút xíu thì tôi cũng ăn chút xíu à nghen !

Con bé lại cười :

- Vậy mình ăn thêm chút !

- Thêm chút thì tôi cũng thêm chút !

Cứ thế hai đứa thêm chút , thêm chút rút cục tôi và Kim Anh mỗi ăn một nửa phần của tôi.Và dĩ nhiên tôi đòi ăn phần đã bị khuyết. Lúc đầu con bé đòi nằng nặc ăn cái chỗ "đã bị nếm thử "đó nhưng tôi đã nhanh chóng chọn ngay phần khuyết đó bỏ tọt vô miệng .Rồi chợt nhận ra con bé đang đứng, tôi đẩy thằng Dương ra phía cửa sổ xe :

- Ngồi xích ra coi mày !

Thằng Dương nhăn nhó ngồi xích sang phải:

- Trời đánh còn tránh miếng ăn , suýt nữa mày làm tao rớt miếng bánh nè !

Tôi nhe răng cười rồi nhanh chóng kéo Kim Anh ngồi xuống cạnh tôi :

- Kim Anh ngồi xuống đây đi, đứng đó mỏi chân lắm à !

Thế là ba chúng tôi cùng ăn ngon lành chiếc bánh.Tôi nhận xét Kim Anh là con bé ăn uống rất thanh tao. Nó ăn theo kiểu thưởng thức " trà đạo " chứ không ăn theo kiểu" cục súc thô lỗ" như thằng Dương.Trong khi thằng Dương đã giải quyết xong nửa cái bánh to bự thì con bé mới ăn chưa đến phân nửa phần của nó. Thằng Dương giục :

- Hai bạn ăn lè lẹ lên , tui có trò này hay lắm !

Con bé tủm tỉm:

- Mình ăn chậm lắm !

- Thì ráng nhanh lên ! - Thằng Dương sốt ruột

Tôi hừ giọng :

- Ăn bánh chứ có phải nuốt bánh đâu mà mày cứ sồn sồn lên vậy !

- Vậy chớ lúc nãy mày ăn bánh mày có nuốt không ?

Tôi liếm môi ấp úng:

- Ờ thì... có !

- Vậy còn trách tao chi ! - Thằng Dương cười 

Tôi cũng chỉ biết cười theo nó.Thực ra tôi cười vì tôi cảm thấy vui khi thấy con bé cũng đang khúc khích cười trước những câu chuyện bông đùa của chúng tôi. Ngồi cạnh con bé tôi thấy thơm ơi là thơm., càng ngửi càng thấy dễ chịu.Tuy nhiên tôi cũng chỉ dám ngửi và thỉnh thoảng liếc mắt nhìn trộm con bé . Nhìn con bé cắn miếng bánh , tôi chỉ uớc gì mình làm miếng bánh đó để được con bé cắn . Ý nghĩ đó loé lên chợt làm tôi xấu hổ.

Chợt thằng Dương rút ra bộ bài .Nó hớn hở khoe:

- Tôi biết làm ảo thuật đó. Hai bạn xem không ?

- Ảo thuật ? - Tôi tò mò

- Ừ , ảo thuật ! - Thằng Dương gật đầu

- Xạo mày đi, chỉ được cái nói dóc !

- Dóc tao làm con mày à ! - Thằng Dương hùng hổ 

Tôi nheo mắt :

- Vậy làm tao xem !

- Tập trung vào nghen , đừng có mà ngó lơ chỗ khác để rồi mất dịp thưởng thức tài nghệ của thiên tài như tao à !

Tôi sốt ruột :

- Làm đi, câu giờ hoài !

Thằng Dương xoè bộ bài ra phía trươc cho tôi và Kim Anh xem :

- Kim Anh chỉ đại một cây đi !

Thấy con bé có vẻ phân vân tôi liền chỉ tay vô con " át bích ":

- Chọn thử con này đi !

Con bé mau mắn chỉ cây tôi nhắc:

- Vậy lấy cây này hén !

Thấy tôi gật đầu, thằng Dương lên tiếng :

- Vậy là chọn cây thứ 5 phải không ?

Cả tôi và con bé cùng "Ừ " lên một tiếng .Thằng Dưong liền rút ra con bài đó rồi nhét vô giữa tập bài . Nó đập đập bộ bài xuống rồi hấp háy mắt :

- Giờ mày và Kim Anh có tin là tao có thể rút ra cây đó ở giữâ bộ bài này không ?

Tôi liếm môi :

- Thì lấy ra tao mới tin được chớ !

Thằng Dương chem. tay vào không khí :

- Rồi mày sẽ phải tin !

Nói đoạn nó làm bộ úm xì bùa lên bộ bài . Nhìn mặt nó giả bộ bắt chước mấy ông ảo thụât vẫn hay làm trên phim thật tức cười. Trông đăm chiêu dữ .

Con bài nó rút lên trúng phóc . Tôi không khỏi tấm tắc khen thằng này giỏi thiệt. Hoá ra bấy lâu nay nó " tầm sư học đạo "ở đâu mà tôi không hề biết. Chắc tôi phải nịnh nọt nó khi nào rảnh truyền nghề cho tôi mới được.Gì chứ học mấy cái trò này về dạy cho nhỏ Thơ là con bé thích mê luôn, tôi biết nhỏ Thơ là đứa rất khoái mấy trò này. Tôi tò mò :

- Nhưng mày làm thế nào mà tài vậy !

Dương chưa kịp trả lời tôi thì đột nhiên thằng lớp trưởng cười phá lên :

- Ha ha ! Trò trẻ con 

Thằng Dương bật dậy thu nắm đấm :

- Mày nói gì ? Ngon nói lại tao xem !

Chợt thấy tình hình có vẻ căng thẳng , tôi liền kéo Dương xuống và kêu nó bình tĩnh. Thực ra tôi biết lý do gì mà Dương ghét thằng lớp trưởng đến vậy. Nghe ba tôi kể lại thì hồi đó ba thằng Dương chính là trưởng phòng thiết kế trong công ty của gia đình thằng lớp trưởng. Ba thằng Dương và chú Xuân chính là hai người có đầu óc sang tạo vào loại nhất nhì trong thành phố khi ấy . Chũ Xuân thì làm cho ba tôi còn ba thằng Dương thì làm cho ba thằng lớp trưởng. Những mẫu sản phẩm mới và độc đáo của hai người luôn được hai công ty thi nhau giới thiệu , quảng bá . Chú Xuân đã từng nói tài năng sáng tạo của ba thằng Dương so với chú ấy quả là một chin một mười.,không ai hơn kém ai cái gì. Phải nói rằng công ty ba thằng lớp trưởng trụ được một thời gian dài cũng là do công lao của ba thằng Dương.Tuy nhiên khi sự nghiệp của ba thằng Dương đang vươn cao thì đột nhiên ông ấy bị tai nạn. Trong lúc thiết kế mẫu mã mới ông đã sơ ý để chiếc máy cưa cắt lìa 3 ngón tay. Đối với nhà thiết kế sản phẩm thì đây quả là tai nạn nghiêm trọng, nó đã cướp đi đôi tay tài hoa của một người được coi là bậc thầy về thiết kế. Ba thằng Dương rất buồn về điều đó, nhưng điều làm ông buồn hơn cả là cách mà công ty ba thằng lớp trưởng " vắt chanh bỏ vỏ "đối với ông ấy. Khi ông nằm trong bệnh viện , công ty không những không đến an ủi động viên mà thay vào đó họ đã tụ tập bàn đến kế hoạch sa thải ông. Họ cho rằng những thiết kế của ông bây giờ không còn giá trị để làm thành sản phẩm nữa nên họ đã tự bàn bạc và đưa ra quyết định cho ông nghỉ việc. Hành động này đã xát muối vào vết thương long của ba thằng Dương. Ông run lên vì uất hận. Hoá ra bấy lâu nay những cống hiến của ông cho công ty hoàn toàn bị họ phủ nhận và khinh rẻ .Người ta nói nỗi uất hận sẽ biến đau thương thành sức mạnh quả không sai. Tai nạn chỉ cướp ông đôi tay nhưng trí óc của ông thì hoàn toàn mạnh mẽ. Ông đã chứng mình mình là người "tàn nhưng không phế" bằng việc nộp đơn xin vào làm trong công ty của ba tôi để báo thù . Khi đó ba tôi rất ngạc nhiên , ba tôi không tin một con người đã khiến chú Xuân phải thốt lên hai chữ thiên tài lại bị đối xử như thế ở công ty kia. Khi nghe ba thằng Dương kể lại câu chuyện vì sao ông ấy đến công ty của ba tôi, ba tôi đã khóc. Ba tôi ôm chầm lấy ông ấy và nói với ông ấy rằng hãy luôn coi ba tôi và chú Xuân như những người anh em thân thiết và cũng hãy coi công ty này là gia đình của chính mình, hãy quên chuyện trả thù mà hãy nghĩ đến chuyện làm sao để mang cái tài năng của mình lâm ra các sản phẩm giúp đỡ cho những người nghèo

Sau này cứ mỗi khi nhắc đến chuyện cũ , mọi người trong công ty luôn đùa rằng ba tôi có được hai người như chú Xuân và ba thằng Dương giúp như Lưu Bị được Ngoạ Long lẫn Phượng Sồ phò tá thì nghiệp nào chả thành..

Quả như lời tiên đoán của mọi người. Từ hồi ba thằng Dương về công ty của ba tôi, công ty của ba tôi như hổ thêm cánh.Sự sang tạo của chú Xuân và ba thằng Dương làm công ty của ba tôi phát triển mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Thời gian trôi qua, ba thằng Dương cũng đã quên đi việc trả thù công ty cũ, ông dồn hết tâm trí vào việc sáng tạo , làm ra những sản phẩm mới lạ giúp ích cho đời.Bây giờ đối với ông sáng tạo chính là niềm vui là nguồn sống của ông khi ông bắt đầu lớn tuổi.

Ba thằng Dương đã không còn hận công ty cũ nhưng thằng Dương thì khác. Nó căm thù những ai ở công ty cũ và nó căm thù chính người đã ký quyết định cho thôi việc ba nó. 

. Đó không phải ai xa lạ , người đó chính là bác ruột nó và cũng là ba thằng lớp trưởng. Điều đó cũng có nghĩa thằng lớp trưởng chính là anh họ Dương . 

Thực ra lúc đầu tôi không hề biết về bí mật đó. Nhưng tình cờ tôi nhìn thấy một bức ảnh đã cũ nát nằm trong đáy cặp thằng Dương. Bức ảnh chụp cảnh một ông già đang ôm ba đứa trẻ tuy đã mờ nhưng tôi vẫn nhận ra đứa bé đứng bên phải ông già chính là thằng Dương hồi nhỏ . Nhưng ảnh của hai đứa còn lại tôi hoàn toàn không thể nhận ra . Theo lời Dương nói với tôi thì Dương chính là con một, vậy còn hai đứa trẻ kia là ai ? Câu hỏi này chắc tôi sẽ không bao giờ trả lời được cho đến một ngày.

Thằng Dương tình cờ vào máy tình của tôi và nó phát hiện ra bức ảnh của nó đã được chụp lại cẩn thận trong đó . Nó thở dài rồi thả người xuống giường đánh phịch :

- Mày biết hết rồi à ?

Tôi ấp úng :

- Thực ra... thực ra tao chỉ tò mò thôi. Tao muốn biết hai đứa bé còn lại trong ảnh là ai và ông già trong ảnh là gì đối với mày !

- Đó là ông nội tao , còn cái đứa bé bên trái thì mày cũng biết nó đấy !

Tôi ngạc nhiên :

- Ý mày là ...?

- Đúng , nó là anh họ tao tức là thằng Lý lớp trưởng hiện giờ của tao với mày.

- Vậy ra mày và nó là hai anh em . Hèn chi hai đứa đều mang họ Mạc .

Nói đoạn tôi thấy mình ngốc thật .Tại sao trước đây tôi ko nghĩ ra thực ra họ của hai đứa đều mang họ Mạc. Tôi lẩm bẩm hai cái tên Mạc Cao Dương , Mạc Cao Lý.Trời ơi hoá ra thế , vậy mà trước đây tôi hoàn toàn không để ý.Ngốc ơi là ngốc .

Chợt nhớ ra còn một đứa con gái trong ảnh, tôi lên tiếng :

- Thế còn con bé này . Nó chắc là chị thằng Lý ?

Thằng Dương lắc đầu :

- Không, nó là em họ của bọn tao.Má nó là em của ba tao và ba thằng Lý. Nhưng ..

- Nhưng sao ? - Tôi tò mò

- Nhưng đã hơn chục năm nay tao không gặp lại hai mẹ con nó nữa .

Tôi càng ngạc nhiên :

- Sao lại không gặp ? Bộ họ đi đâu xa lắm hả ?

Dương ngậm ngùi :

- Nghe ba tao nói thì hai mẹ con nó đã bị mất tích từ hồi tao còn bé xíu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro