khi tinh yeu bat dau tu tinh ban???

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi tình yêu bắt nguồn từ tình bạn

Và rồi không biết từ lúc nào giữa chúng xảy ra một điều gì đó khủng khiếp trong tư tưởng, thằng nhóc nhận thấy là tình bạn của chúng nó đang khác đi nhiều và rồi cái điều đáng sợ ấy đã xảy ra…

Ngày xưa ấy, thật là lâu rồi, đã hơn 10 năm rồi còn đâu...

Ngày ấy cả hai còn nhỏ lắm, mới có học lớp 8 thôi...

…Một thằng nhóc nghịch ngợm, tội lỗi và là một phần tử cá biệt. Đó là theo cách nhìn của một giáo viên lớp chuyên Văn và một lũ học giỏi và luôn ra vẻ ta ngoan ngoãn, vì cái cá biệt ấy cũng chỉ là thiếu bài tập, nói chuyện riêng trong giờ và thỉnh thoảng là vài trận đánh nhau nho nhỏ. Việc thằng nhóc bị tách biệt với mọi người cũng không có gì là lạ, một mình một bàn. Cho đến một ngày, có một giáo viên chủ nhiệm mới…

Việc đầu tiên là cô sắp xếp lại chỗ ngồi, vì một người giáo viên tốt không bao giờ lại cho một học sinh ngồi một mình một bàn tách biệt với tất cả mọi người, và thế là cái bàn cuối cùng trong lớp được chuyển thêm xuống hai đứa con gái nữa.

Ngay sau khi có quyết định chuyển chỗ, một đứa giãy nảy lên đòi chuyển chỗ khác vì sợ bị ảnh hưởng, nó nhất quyết không chịu xuống chỗ bàn cuối đó ngồi và cô phải chấp nhận điều đó. Đứa còn lại cũng rất muốn chuyển chỗ nhưng trong buổi hôm đó nó không dám lên tiếng. Cho dù sau đó mẹ nó có can thiệp với cô giáo để chuyển chỗ cho nó nhưng mà lương tâm một giáo viên không cho cô làm điều đó vì cô biết nếu chuyển con bé kia đi thì chắc chắn sẽ không thể điều một đứa nào dám xuống đấy ngồi nữa cả. Vậy là bàn có 2 chỗ ngồi.

Thằng nhóc khó chịu vì mọi sự tự do của nó bị ảnh hưởng, hồi trước khi thằng nhóc ngồi một mình một bàn, thằng nhóc tha hồ nằm, ngồi, làm gì thì làm, thêm một con nhóc vào thằng nhóc sẽ chả làm được những gì nó muốn. Đã vậy con nhóc lại còn ngồi đầu bàn, điều này làm cản trở thằng nhóc vào chỗ ngồi sau mỗi lần ra khỏi chỗ. Thằng nhóc biết là con nhóc cũng không muốn ngồi cạnh nó thế nhưng nó không thể làm được gì để được thoải mái như xưa.

Đó là một con nhóc có hai cái răng cửa bị sún và tạo thành một hình chữ V lộn ngược (sau này thằng nhóc biết đó là do con nhóc có lần bị ngã). Một con nhóc còi cọc và rất hơi quái dị với những kiểu tóc thay đổi suốt ngày, và kiểu nào cũng rất là kỳ lạ, điều quan trọng là con nhóc không xinh so với những đứa mà thằng nhóc thích. Và thế là thằng nhóc tìm đủ mọi cách để con nhóc phải tự xin chuyển đi chỗ khác mà ngồi. Thằng nhóc chia bàn, chia ghế, quấy phá việc học bài của con nhóc, nhưng không đem lại kết quả. Tuy thế nhiều lúc nó cũng cảm thấy đỡ buồn vì phải ngồi một mình, và các giáo viên khác cũng đỡ nhìn nó thành kiến hơn trước.

Một năm trôi qua nhanh chóng, thằng nhóc cũng không hiểu đã chơi thân với con nhóc từ lúc nào nữa, cả hai có vẻ cởi mở và nói chuyện với nhau nhiều hơn. Sau này thỉnh thoảng con nhóc có nhắc lại kỷ niệm làm nó xúc động đến tận bây giờ. Đó là một lần con nhóc bị cô mắng vì tội nói chuyện với thằng nhóc trong giờ thì phải, nó cứ ngồi sụt sịt mãi mà không nín, mà thằng nhóc thì lại cực kỳ dị ứng với việc con gái khóc cơ chứ, thế là nó phải dỗ dành con bé, nhưng mà khổ cái nói mãi con nhóc cũng chả nín cho nó nhờ. Thế là chả hiểu sao thằng nhóc lại thấy ái ngại, nó nói rất chân thành "Mày có thôi khóc không, không là tao khóc cùng mày đấy". Thế rồi hình như thằng nhóc cũng rơm rớm nước mắt, … con nhóc thấy xúc động quá nên sụt sùi thêm vài cái rồi cũng thôi. Thằng nhóc giờ không nhớ, nhưng con nhóc thì chắc là vẫn còn nhớ.

Năm cuối cấp 2, nhà có điện thoại, thế là suốt ngày hai đứa gọi điện cho nhau, chỉ toàn nói chuyện linh tinh, trên trời dưới biển, có khi cũng trao đổi chuyện học tập nữa chứ. Mỗi ngày thằng nhóc và con nhóc nói chuyện ít nhất là 1 tiếng đồng hồ qua điện thoại. Cả hai đứa tỏ ra rất thân thiết và chuyện gì chúng cũng kể cho nhau nghe, thằng nhóc thì đang rất thích một cô bé trong lớp, còn con nhóc thì được thằng bạn thân của thằng nhóc rất thích, và thằng nhóc có nhiệm vụ là giúp thằng đó cưa con nhóc… Thế rồi bọn chúng kết thúc cấp hai với biết bao nhiêu nuối tiếc và dự định vì cấp 3 rất có thể mỗi đứa đi một đường.

Cả 2 đứa đều đỗ hai trường, thằng nhóc quyết định chọn trường chuyên cho dù cái lớp chuyên đó là lớp không có danh tiếng của trường. Con nhóc cũng đỗ vào lớp đó và nó chưa muốn vào lớp đó vì trường bên kia nó đỗ rất cao. Nhưng mà cuối cùng trường bên kia lại xếp nó vào học ở một lớp rất kém cho nó cân bằng chất lượng, và cuối cùng theo lời động viên của thằng nhóc, con nhóc vào học ở cái lớp nhỏ đó.

3 năm cấp ba, hai đứa vẫn chơi với nhau rất thân, thân đến mức cô giáo chủ nhiệm phải gọi từng đứa ra để nhắc nhở vì sợ chúng nó yêu sớm. Nhưng mà thực sự không phải thế, thằng nhóc vẫn đang đeo đuổi các cô bé ở lớp khác hoặc là một vài cô bé từ lớp cũ, còn con nhóc đóng vai trò là quân sư quạt mo hoặc là người đưa thư cho thằng nhóc. Và thằng nhóc tất nhiên vẫn đang cố gắng hết sức để giúp thằng bạn thân xưa cưa con nhóc.

3 năm, cãi nhau đến 7 lần, toàn những chuyện linh tinh, toàn những chuyện vớ vẩn, có những lúc hai đứa tưởng không thể chơi được với nhau nữa. Thậm chí có nhiều lần cãi nhau, chúng không thèm nói chuyện với nhau cả tháng trời. Hai đứa, cho dù cãi nhau vẫn quan tâm đến nhau lắm, thậm chí khi thi đại học 2 đứa lúc đó đang cãi nhau, thằng nhóc biết con nhóc không dám thi Ngoại thương, cho dù không trực tiếp động viên, khuyên nhủ vẫn gọi điện cho cô giáo chủ nhiệm và bạn bè con nhóc để động viên nó thi vào Ngoại thương, nhưng rồi con nhóc vì lý do nào đó đã không thi vào Ngoại thương mà thi vào nhân văn và đạt số điểm đủ để vào Ngoại thương.

Sau kỳ thi đại học thằng nhóc tỏ vẻ người lớn gọi điện cho con nhóc để làm lành, lần đầu tiên thằng nhóc làm lành trong 7 lần cãi nhau. Thằng nhóc rủ con nhóc và thằng bạn thân của nó đi uống nước với mong muốn giúp hai đứa nó tiến xa hơn. Do sợ thằng bạn mình gặp khó khăn, thằng nhóc thậm chí còn ra sức để làm xấu đi hình ảnh của một thằng khác mà con nhóc mới thân, và có tình cảm. Sự thuyết phục của thằng nhóc tốt đến nỗi con nhóc không chơi với thằng kia nữa, tất nhiên vì thằng nhóc quá hiểu con nhóc mà.

Năm đầu tiên học đại học, mỗi đứa một nơi, thằng nhóc và con nhóc đều có những người bạn mới. Những hiểu lầm, giận dỗi lại làm cho hai đứa không chơi được với nhau, thằng nhóc bỏ mặc con nhóc, không đến chơi với con nhóc như những ngày đầu tiên đi học xa nhà. Và con nhóc đã tập sống độc lập về mặt tình cảm, thằng nhóc cũng biết điều đó vì trước con nhóc sống cực kỳ yếu đuối và hay khóc nhè, kêu ca. Và chắc sẽ mãi như thế cho đến khi con nhóc chuyển trường.

Năm tiếp theo, con nhóc đỗ Ngoại thương và chuyển sang đó học. Thằng nhóc chả hiểu sao cứ lẩn tránh con nhóc, hình như nó ngại một điều gì đó. Và rồi hai đứa trở lại bình thường như xưa, thằng nhóc thì cố gắng giữ một khoảng cách với con nhóc vì thế cho dù con nhóc sống ở ký túc thì gần như trong suốt năm đầu tiên thằng nhóc cũng chỉ ghé qua chỗ con nhóc có đúng một lần. Thế mà là bạn thân à? Đến giờ thằng nhóc vẫn tự trách mình về cái chuyện này.

Và rồi không biết từ lúc nào giữa chúng xảy ra một điều gì đó khủng khiếp trong tư tưởng, thằng nhóc nhận thấy là tình bạn của chúng nó đang khác đi nhiều, con nhóc cũng biết thế, và rồi cái điều đáng sợ ấy đã xảy ra… Tình bạn của chúng đã chuyển sang một trạng thái khác, và đó không còn là tình bạn thuần khiết nữa… Chúng nó đã suy nghĩ rất nhiều khi quyết định vấn đề đó vì chúng biết nếu điều đó xảy ra, tình bạn của bọn chúng sẽ không bao giờ được như xưa… Và rồi cuối cùng chúng cố gắng thỏa thuận sẽ cố gắng duy trì tình bạn trong cái điều kiện như thế.

Tình bạn đó trong thời gian đầu vẫn được duy trì, chúng vẫn gọi nhau là bạn, vẫn chia sẻ với nhau những buồn vui, khó khăn, tuy nhiên những chuyện liên quan đến tình yêu chúng hầu như không chia xẻ với nhau nữa, nhất là thằng nhóc. Trong thời gian đầu, vào những ngày quan trọng chúng vẫn chuẩn bị hai món quà hoặc hai món quà để tặng người yêu và người bạn thân nhất của chúng.

Những tưởng tình bạn vẫn sẽ thỏa hiệp được với tình yêu, nhưng rồi cuối cùng tình yêu đã lấn át tình bạn. Chúng ngày càng gần nhau hơn nhưng lại càng xa cách nhau hơn. Con nhóc không hiểu thằng nhóc nghĩ gì, thằng nhóc cũng thế, thậm chí thằng nhóc còn không muốn chia sẻ thậm chí nói với con nhóc nhứng điều nó làm, nó nghĩ, cho dù đó là những chuyện không có gì xấu. Chả hiểu sao, thằng nhóc ngày càng trầm lặng, hồi trước nó sẽ thể hiện và nói hết những cảm xúc của nó nhưng giờ thì nó đang chai lỳ đi và nó tự giữ trong lòng tất cả: vui, buồn, lo lắng, thành công, thất bại, …

Và hôm nay con nhóc có chuyện làm nó phải suy nghĩ, nó nhắn tin cho thằng nhóc để chia sẻ, nhưng thằng nhóc lại chỉ nhắn lại với một cách suy nghĩ rất bình thường và thực sự thì đó là động viên và góp ý của nó. Nhưng hình như nó đã quên mất phải động viên, giúp đỡ một người bạn thân thì nên nói thế nào, cũng đúng thôi, vì hình như tình bạn đã mất từ lúc nào đó, thực sự là mất rồi. Và khi con nhóc gửi cái dòng tin trên thì thằng nhóc tự nhiên lại thấy có cái gì đó xúc động lắm, xúc động như là lúc con nhóc khóc vì thằng nhóc cũng khóc theo ấy…

Lạ quá, sao tự nhiên nhiều khi ta thèm được quay trở về ngày xưa thế, chỉ để nói gọi một câu: "Bạn ơi"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro