Mảnh Ghép Tình Cờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Ngọc bước ra từ tòa nhà văn phòng với tâm trạng khá mệt mỏi sau một ngày làm việc dài. Trời đã bắt đầu mưa, những hạt nước lớn bắt đầu rơi, tạo ra những vũng nước nhỏ trên vỉa hè. Cô nhanh chóng chạy về phía một quán cà phê gần đó, nơi cô thường ghé qua để thư giãn sau giờ làm việc.

Quán cà phê nằm trong một con hẻm nhỏ, tránh xa sự ồn ào của phố chính. Cánh cửa quán bật mở, một làn gió nhẹ từ ngoài trời mang theo hơi mưa lướt qua. Kim Ngọc vào trong, cảm thấy sự ấm áp của không gian bên trong làm dịu đi cái lạnh từ ngoài trời.

Cô chọn một bàn gần cửa sổ, nơi cô có thể nhìn ra ngoài để theo dõi cơn mưa. Đang chờ nhân viên quán đến phục vụ, cô lấy điện thoại ra và xem qua những email công việc còn chưa đọc.

Một lúc sau, cánh cửa quán cà phê lại mở ra, và một người đàn ông bước vào. Anh mặc áo khoác đen dài, tóc ướt đẫm. Anh dừng lại một chút trước khi bước vào quầy để gọi đồ. Kim Ngọc nhìn anh từ xa, cảm thấy có điều gì đó lạ lùng trong sự xuất hiện của người đàn ông này.

Anh ta chọn một bàn gần cửa sổ đối diện với Kim Ngọc. Khi ngồi xuống, anh rút từ trong túi ra một cuốn sách, cố gắng làm cho mình bớt lạc lõng giữa không gian ấm cúng của quán. Kim Ngọc không thể không liếc nhìn về phía anh ta, nhưng cô cảm thấy hơi ngượng khi phát hiện ra rằng ánh mắt anh cũng đang nhìn về phía cô.

Cuối cùng, ánh mắt của họ chạm nhau. Người đàn ông mỉm cười nhẹ, rồi quay lại với cuốn sách của mình. Kim Ngọc cảm thấy hơi ngạc nhiên, nhưng cũng mỉm cười đáp lại, mặc dù không nói lời nào.

Thời gian trôi qua, cơn mưa bên ngoài vẫn không ngớt. Kim Ngọc mải mê với những suy nghĩ của mình, thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa sổ, hy vọng mưa sẽ sớm tạnh. Người đàn ông cũng không vội vã rời đi, anh tiếp tục đọc sách với sự tập trung cao độ.

Đột nhiên, một cơn gió mạnh thổi qua, làm chiếc ô của Kim Ngọc bay ra ngoài. Cô lo lắng chạy theo, nhưng vẫn không kịp giữ được chiếc ô. Người đàn ông kia đứng dậy, bước ra ngoài trời mưa, lượm chiếc ô về và đưa cho Kim Ngọc.

"Cảm ơn anh," Kim Ngọc nói, nhận lại chiếc ô từ tay anh, cảm giác biết ơn.

"Không có gì. Đôi khi, những chuyện nhỏ nhặt như thế này lại khiến mọi thứ trở nên dễ chịu hơn," anh đáp, ánh mắt lấp lánh trong ánh sáng mờ ảo của quán.

Kim Ngọc ngạc nhiên trước sự tử tế của anh. "Tôi không nghĩ rằng người lạ lại có thể giúp đỡ như vậy," cô nói, giọng cô có chút ngạc nhiên nhưng chân thành.

"Thực ra, tôi cũng không nghĩ mình sẽ làm thế. Nhưng đôi khi, những cử chỉ nhỏ lại có thể tạo nên sự khác biệt lớn," anh cười nhẹ, rồi quay lại bàn của mình.

Kim Ngọc quay lại vị trí của mình, cảm thấy cuộc gặp gỡ này có chút đặc biệt. Cô không thể không cảm nhận được rằng có điều gì đó sâu xa hơn ẩn sau nụ cười và những hành động của người đàn ông lạ mặt.

Khi cơn mưa đã giảm đi và ánh sáng của chiều tà dần tắt, Kim Ngọc chuẩn bị ra về. Người đàn ông cũng đứng dậy, nhưng trước khi rời khỏi quán, anh quay lại nhìn Kim Ngọc và nói: "Chúc cô một buổi tối tốt lành."

"Cảm ơn anh," cô đáp lại, trong lòng cảm thấy một sự kết nối khó giải thích.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro