bốn mùa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

nếu một ngày tớ nằm dưới mồ, xanh cỏ, mọc đầy hoa.

ấy là nếu có ngày tớ chết.

có thể là mùa đông, có thể là mùa hè, là mùa thu vàng nắng, là mùa xuân xanh ngát. vào cái ngày mà tớ chết.

mong là cậu sẽ khóc thương cho tớ dù chỉ rơm rớm lệ nơi hàng mi. đặt lên bia mộ tớ một đoá cẩm tú cầu xanh, hoặc bất cứ bông hoa nào mà các cậu nghĩ tớ sẽ thích. hãy ngắm nhìn những đồ vật mà tớ để lại, cẩn thận hồi tưởng lại dáng hình tớ trong những bộ quần áo chất đầy tủ, những chiếc vòng tớ thích, vài cái khuyên tai rời rạc chẳng thành đôi vì chỉ được đeo một bên. hãy ngắm nhìn lại những thứ đó, chậm rãi, và kể cho nhau nghe những câu chuyện về tớ khi còn sống, dù chỉ là những câu chuyện vụn vặt, những khoảng khắc xấu hổ đến buồn cười, ngu ngốc đến là bực mình, hay chỉ đơn giản là im lặng và nhớ về người bạn của các cậu đã cố gắng sống và có nụ cười ngốc nghếch thế nào, hãy nhớ về tớ như thế.

và sau đó, đốt chúng đi.

khi ăn một món ăn dù ngon hay dở, uống một cốc cafe đậm hay nhạt, lướt ngang qua một chú mèo gầy nhom hay một cửa hàng thơm nức mùi bánh nướng. hãy nhớ về tớ vài giây thôi, tự hỏi rằng liệu nếu là tớ thì sẽ thích chúng hay bĩu môi chê bai, sẽ ngủ khi bình minh lên hay đúng giờ mà ngoan ngoãn tắt đèn. mỗi khi mệt mỏi khi phải thức dậy và đi làm, hãy tưởng tượng đến dáng vẻ của tớ khi xúi các cậu cúp một buổi để ngủ nướng. khi bước chân về nhà sau một ngày đằng đẵng mệt mỏi, thử nghĩ xem, đằng ấy này, hôm nay ăn gì đây ta?

cứ như vậy, cứ như vậy, cho đến khi các cậu quên dần tớ, nhẹ nhàng, bình lặng, rồi mãi mãi.

5 năm sau khi tớ chết, nếu các cậu tiện đường, hãy ghé qua mộ tớ vào ngày giỗ. ngồi xuống kề bên và kể cho tớ nghe cuộc sống của các cậu như thế nào vào những tháng năm sau khi tớ đi. dù xác thịt đã tiêu hao, xương cốt mục ruỗng, thì tớ vẫn nghe được, ngẩng đầu lên trời nhìn đám mây có hình thù kỳ cục đang trôi lơ lửng, ấy sẽ là tớ, trôi lang thang và dõi theo các cậu.

từ sau ngày giỗ thứ 5 ấy, xin đừng bao giờ đến nữa.

ấy là mong muốn ích kỉ của tớ, tớ rất muốn các cậu nhớ tớ da diết, nhớ mãi không thôi, thương tiếc cho tớ từ ngày này qua tháng nọ. nhưng cuộc sống thì vẫn chảy trôi, còn tớ thì đã đến bến đỗ của mình rồi, không thể cùng các cậu tiến về phía trước được nữa.

hãy chỉ nhớ về tớ tưng ấy thời gian thôi.

đến cuối cùng, khi chết rồi tớ mới có thể nói ra câu này.

tớ hạnh phúc. ít nhiều thì được tồn tại, tớ vẫn hạnh phúc.

và ấy là, nếu có ngày tớ chết.

dù có là mùa đông, dù có là mùa hè, là mùa thu vàng nắng, là mùa xuân xanh ngát. vào cái ngày mà tớ chết.

hãy nhớ là, tớ thật lòng yêu các cậu.

rất nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro