Khi Tôi Gặp Em...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi gặp em vào một buổi chiều tà, hoàng hôn màu ánh kem hiện lên, không gian yên bình làm sao! Tôi chỉ là một nhân viên bán thời gian làm ở một tiệm caffee, tuy tiệm không sang trọng như bao tiệm khác, tuy tiệm cũng không đắt khách được, nhưng nó được cái sự đầm ấm khó có thể miêu tả

Lúc em bước vào, một bộ đồ giản đơn, không sang trọng và cũng chẳng quý phái nhưng nó lại mang phong cách năng động, trẻ trung của em. 

Khi em kêu nước, tôi và em nhìn nhau, có lẽ em không quan tâm việc đấy nhưng tôi lại có! mắt em màu nâu nhạt nhòa, nhìn đượm buồn, hiền hòa và ôn nhu...trông em rất ra dáng của một nữ thần.

Em ngồi đợi, bóng hình bé nhỏ của em cùng với màu ánh kem của hoàng hôn chiếu rọi vào, một khung cảnh trông yên bình, rất yên bình.... 

Tôi cầm ly nước, bưng ra bàn, nâng niu cái ly nước này để trao tận tay cho em, em mỉm cười ôn nhu và nói với tôi 

"Cảm ơn anh!"

Nụ cười của em, dịu dàng như gió thoảng, ấm áp như mùa xuân, tôi  trấn tỉnh lại chỉ biết mỉm cười nhẹ đáp lại với em và cũng đi ra chỗ khác. Nhìn cách em uống nước trông rất trẻ con, ừ, rất giống một đứa trẻ vừa mới lên tiểu học, tôi cũng chỉ lẳng lặng mà nhìn em.... 

Lúc em kêu tính tiền, tôi cũng dành phần của người khác làm thay, một lần nữa, tôi và em mắt đối mắt, tôi theo bổn phận làm việc của mình và đưa hóa đơn cho em. Khi em ra khỏi tiệm, tôi thở dài, lúc em ngồi chờ đợi thức uống của mình, ắt hẳn em đã có cuộc hẹn nào đó vì tôi thấy em cứ nhìn ra cửa sổ không ngớt và cũng ngồi ngay bàn rất dễ nhìn khi bước vào...liệu em đang đợi ai sao? 

Khi em bước ra khỏi tiệm, tôi lại có niềm mong muốn, đó là  được gặp em lần nữa. Phải! 

Tôi đã yêu...

Từ cái nhìn đầu tiên

Đêm xuống, chỉ mình tôi nằm trên chiếc giường lạnh lẽo này, suy nghĩ tôi cũng đã bị lấp đầy hình bóng của em, từ ánh mắt, hình dáng đến giọng nói và nụ cười hiền dịu của em...Tôi đã nhanh chóng tự nhủ với mình rằng chỉ là một cảm xúc nhất thời không hơn không kém. Nhanh chóng chìm vào giấc ngủ của tôi. 

Một buổi chiều khác thường lệ, tôi vẫn ở trong tiệm caffee mà mình làm, cùng với niềm mong muốn được gặp em. Tôi hi vọng...

Ước chừng được nửa tiếng sau, em đã bước vào tiệm, bóng hình bé nhỏ ấy...nhưng em lại đi cùng một người bạn khác. Cô ấy chắc là một người bạn thân của em nhỉ? Cô bạn nhìn thoạt qua cũng rất năng động, một tính cách mạnh mẽ có thể thấy được.

"Thiên Di ngồi ở đây đi!"

Thiên Di? Đó chắc hẳn là tên của em mà nhỉ? Một cái tên thật đep làm sao, y như em vậy. Nhờ cô bạn ấy lên tiếng nên tôi mới biết tên em

Sau khi cả hai yên vị trên ghế, tôi bước ra ngoài và thực hiện công việc của một người phục vụ. Một hồi sau, tôi đang lau dọn bàn ghế ở những nơi khác, khá gần với bàn của em. Thấy em và cô bạn đang bàn luận về điều gì đấy say mê. Tính tò mò tôi nổi lên, cố gắng mà nghe ngóng được.

" Tao thấy cậu ta cũng được lắm mà, mày cũng đồng ý đi, lợi cho đôi bên"

"Tao...không thể...thật sự không"

"Này này, mày bị gì vậy? Cậu ta rất được, thành tích thì bá đạo, nhà thì khỏi chê, đặc biệt...đẹp trai vô cùng"

"Tao biết, nhưng tao không thể"

Hả? Toàn bộ mọi chuyện...là gì vậy chứ? Em đang chuẩn bị hẹn hò với một ai đó hay sao? Tôi biết, tôi và em chỉ là một người xa lạ không nột chút quen biết gì cả. Vì thế...tôi làm gì có quyền cản được em.

Bước ra quầy và bưng hai ly nước, tôi đặt ly ngay bàn em, chỉ mỉm cười nhẹ rồi chuẩn bị rời khỏi thì đột nhiên có một tiếng nói làm ngăn cản tôi roài khỏi.

"Á, anh đẹp trai ơi, anh tên gì cho em biết với"

Là cô bạn của em đây mà, sao nhìn cô ấy...tôi có đôi chút hoài nghi. Hầu như tất cả các cô gái mà tôi phục vụ đều hỏi như thế, đều hỏi tôi tên gì? Mấy tuổi? Ở đâu? À, cái này hình như gọi là "háo sắc" chăng? Thật chẳng bù bằng em, em ngây thơ và trong sáng, không một âm mưu toán kế nào hiện trong đôi mắt em. Rất đẹp đẽ...

"Tôi tên là Khước Dạ Từ"

Tôi cũng đáp lại, sau đấy cô bạn hùng hổ mà giới thiệu lại tên mình như thể là muốn cho tôi biết lại vậy. Quả thật là trăm người như một, nhưng chỉ riêng em là khác.

"Em tên là Phan Thiên Nhã còn đây là Đinh Thiên Di - bạn em"

"Rất vui được biết tên hai em, tôi xin phép"

Tôi nhanh chóng rời khỏi, mặc cho cô bạn tên Thiên Nhã kia í ới gọi tôi. Đinh Thiên Di...một cái tên thật sự rất đẹp. Có lẽ, tôi sẽ luôn nhớ về cái tên này.

Một lúc lâu, em kêu tính tiền. Tôi đi ra chỗ hai em, nhanh chóng đưa hóa đơn và rời khỏi. Trước khi đi, em liền nở một nụ cười nhẹ nhàng, ôn nhu lên. Nụ cười của em, rất đẹp, tôi muốn quý trọng nó.

Em và cô bạn Thiên Nhã rời khỏi cũng được một lúc lâu. Tôi lại thở dài, trong đầu cứ suy nghĩ nụ cưòi khi nãy.

Khi tôi gặp em, thứ gì đó gọi là nụ cười ấm áp mà em trao tôi

Cứ thế và cứ thế, mỗi buổi chiều tôi đều gặp em, mỗi ngày được gặp em thì khiến tôi ấm áp lắm. Em biết không? Mỗi lần em tới đây thì những phút giây đều rất yên bình với tôi. Mỗi khi em rời khỏi quán thì tôi càng nhớ nhung em rất nhiều. Và mong muốn gặp em nữa...

Cho đến ngày kia, vẫn như thường lệ, em bước vào quán của tôi và kêu thức uống yêu thích của mình. Tôi cũng bưng ra, đột nhuên em cất tiếng nói của mình

"Thâtn cảm ơn anh, Khước Dạ Từ"

Giọng nói trong trẻo nói ra tên tôi, tôi thực rất ngạc nhiên. Cuối cùng tôi cũng chỉ đáp lại em và mỉm cười nhẹ

"Rất vui được phục vụ em, Đinh Thiên Di"

Bỗng trên mặt em xuất hiện một mảng đỏ hồng, tuy không hiện rõ nhưng tôi đã kịp thấy. Trông thật dễ thương làm sao!

Khi tôi gặp em, ngây thơ và trong sáng chứ không một âm mưu toán kế

Sang ngày sau, tôi không thấy em tới, phải chăng em bận một công chuyện gì hay sao? Tôi đành kiên nhẫn chờ tới ngày mai để được gặp em.

Và rồi, em vẫn không tới, tôi vẫn đành chờ tới ngày hôm sau tiếp, vẫn chưa thấy em đâu. Ruốt cuộc em đang làm gì?

Một tháng trôi qua, vẫn chưa thấy em tới, em đang có chuyện gì sao? Em đang ở nơi đâu? Trông tôi giờ đây thiếu mất hình bóng em như một cái xác vô hồn không thể tả.

Tôi nhớ em sắp phát điên lên rồi.

Hai tháng trôi qua lẳng lặn, có lẽ tôi nên tập quên em đi. Hôm nay quán caffee lại mất đi bóng hình bé nhỏ của em, nó khác lạ lắm, vô cùng khác...

Tầm hai tiếng sau, em bước vào, cùng với người con trai khác...Đó là ai? Hắn ta thân mật nắm tay em, đan các ngón tay lại vào nhau. Chuyện gì thế? Tôi bước ra, làm việc với tư cách là người phục vụ. Em vẫn vậy, kêu thức uống yêu thích của mình, tôi biết mà. Còn anh chàng kia, sau khi chọn xong, tôi đi vào quầy và lén nhìn hai người. Hắn ta nựng má, đan tay em và hắn lại. Nhìn thấy cảnh đấy lòng tôi tức điên lên...

Ừ, tôi đã ghen.

Tôi bưng thức uống, vẫn nhẹ nhàng và nâng niu. Đưa tận tay cho em và hắn ta. Em sử dụng giọng nói trong trẻo của mình...một lần nữa

"Khước Dạ Từ, cảm ơn anh"

"Không có gì, Đinh Thiên Di"

"Tiểu Di, em biết hắn sao?"

Anh chàng kia có vẻ như cắt ngang cuộc trò chuyện giữa tôi và em. Lên tiếng hỏi

"Đinh Thiên Di, bạn em sao?"

Tôi cất tiếng hỏi, mong rằng những suy nghĩ hiện tại của tôi là hoàn toàn sai...làm ơn...

"À, đây là Lâm Chính Nhân - bạn...bạn"

Trông em có vẻ ngập ngừng khi nói ra từ bạn, vả lại...khuôn mặt em thoáng ửng hồng

"Tôi là Lâm Chính Nhân là bạn trai của Đinh Thiên Di"

Anh chàng kia thảng thiên giới thiệu và mình...hắn ta là bạn trai em.

THỊCH

Cái gì thế này, ngực tôi đau quá...cảm giác này là sao

Phải, phải rồi, em xinh đẹp, dễ thương, nghiêng nước nghiêng thành thì cớ sao lại không có bạn trai cơ chứ?

Tôi không nói gì cũng chỉ lẳng lặng mà đi vào. Một lúc hồi sau, cả hai kêu tính tiền và cũng ra về. Tôi cứ tiếp tục làm việc cho tới khi hết giờ.

Đêm xuống, chỉ mình tôi trên chiếc giường, lạnh lẽo, rất lạnh. Nghĩ tới khi em và hắn ta hạnh phúc, tim tôi đau lắm...

Chỉ vì hắn ta cướp đi em mà tôi đau khổ cùng cực như vậy, chỉ vì hắn ta mà tôi càng không có cơ hội thổ lộ với em...tất cả là tại hắn. Tôi
phải...giành em từ hắn lại.

Nhưng...như vậy là tước đi hạnh phúc của em, liệu em có hạnh phúc khi bên tôi như em ở bên hắn?

Ồ, tôi...tôi đang suy nghĩ gì thế? Chỉ một xíu nữa mà tôi đã đánh cắp niềm hạnh phúc của em. Tôi đang nghĩ gì thế này???

Khi tôi gặp em, dần dần, tim tôi như được sưởi ấm, không lạnh lẽo và cô đơn

Bộp
Tôi...tôi đang khóc sao? Đau quá...tim tôi đau quá. Tại sao? Tại sao nước mắt tôi vẫn không ngừng rơi? Nhớ những lúc em và hắn cười đùa, đan những ngón tay vào nhau thì tim tôi đau, rất đau.

Khi tôi gặp em, tôi vẫn cứ tưởng tượng rằng mình sẽ ngắm nhìn em say đắm hơn, cùng xem mặt trời lặn, sống trong căn nhà nhỏ với một hạnh phúc nhỏ nhoi là đủ.

Nhưng...tôi đã không làm được.

Tôi không còn gì để gặp em nữa, em cũng chẳng thể hiểu được tình cảm của tôi dành cho em. Để rồi khi tôi đối diện với em và nói rằng

"Nếu em hạnh phúc thì đó cũng là niềm hạnh phúc của tôi" sao?

Đó đơn thuần chỉ là một lời dối trá, tôi cũng không muốn như vậy. Xin lỗi em, nếu tôi giành lại em từ hắn, tôi cam tâm tình nguyện, nhưng nhìn nước mắt em rơi thì trái tim tôi cũng ngừng đập. Nếu hận em là cách duy nhất để tôi nhớ em, tôi vẫn sẽ cam tâm tình nguyện.

Tôi...sẽ không gặp lại em nữa đâu. Tôi rất muốn em hạnh phúc, nhưng là ở bên tôi chứ không phải là bên kẻ khác. Và khi tôi gặp em, một lần nữa, thì mọi thứ đã đổi thay. 

Hoàn chính văn.
_Eru & Yun_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro