Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ines nhìn cảnh tượng trước mặt với vẻ mặt thất thần.


'Dối trá.'


Văn phòng mà Ines mua được bằng cách bán các tác phẩm của chính mình lại được dùng để phụ trợ cho công việc của chồng cô ấy. Cũng chính trong văn phòng đó, người chồng mà cô hết mực yêu thương đang đứng cùng một người phụ nữ khác không phải cô. Nói chính xác hơn, anh đang ôm người phụ nữ đó vào lòng và hôn một cách say đắm.


Chỉ có vậy thôi à?


Không, người phụ nữ đang nở nụ cười ngọt ngào hôn chồng của cô ấy lại chính là Charlotte, bạn thân của Ines. Miệng núi lửa nằm gần đó cũng muốn phun trào vì những hành động dữ dội của cả hai.

Nhưng cả hai đều không quan tâm.


Ngược lại, hơi thở của họ càng trở nên nóng hơn.


"Ha, ha...... ..."


"A... Chờ đã, chỗ đó..."


Bàn tay dâm dục của anh ta đang vuốt ve cơ thể đầy đặn của Charlotte.


"Anh chỉ yêu duy nhất mình em thôi."


Trước lời khẳng định của Ryan, Charlotte thì thầm bằng một giọng ngọt ngào.


"Ùm, Ryan. Em cũng vậy."


Không khí dần nóng lên.


Ryan để lại một nụ hôn sâu trên cổ Charlotte.


"Ưm, anh muốn ly hôn ngay lập tức...."


Môi anh áp vào cổ cô, Ryan thì thầm với một tiếng thở dài đầy phấn khích.


"Chỉ là Ines cứ khóc và khóc miết nên chẳng thể bảo cô ta li hôn."


"Vậy ạ?"


Charlotte đảo mắt và vòng tay qua cổ Ryan. Ryan mỉm cười ôm eo Charlotte.


"Ùm."


Viền váy xộc xệch, để lộ đôi chân trắng nõn, mịn màng của cô.


Tay Ryan mò mẫm trong chân cô và tiến lên phía trên như một con nhện.


Nhìn thấy cảnh đó, Ines như không còn một chút sức lực.


Chiếc giỏ cô đang cầm trên tay rơi xuống sàn.


Lạch cạch !!


Một tiếng nứt vang lên.


Đồ ăn trong giỏ rơi vãi khắp sàn. Rượu vang đỏ lan ra từ chai rượu đã vỡ. Hai người họ nghe thấy âm thanh đó liền giật mình quay đầu lại.


Đây đều là những món ăn nhẹ mà Ines đã chuẩn bị và mang theo cho người chồng đang vất vả với công việc của mình.


"Ines?"


"Ryan à."


Giọng cô run run khó chịu.


Ngay cả khi đã gọi Ryan như vậy, Ines vẫn im lặng một lúc lâu.


Lúc này cô khó lòng mà chấp nhận được sự thật này.


Một người là người chồng mà cô yêu hết lòng, Ryan.


Còn một người là người bạn thân chí cốt từ bé, Charlotte.


'Tại sao, tại sao họ lại đối xử như thế với mình......' Nước mắt chảy dài trên má cô.


Ines cắn môi đến nỗi chảy máu.


"... ... Em đang làm cái quái gì ở đây vậy?" Ryan không hài lòng hỏi.


Không tin vào mắt mình, Ines vẫn cầu nguyện một phép nhiệm màu nào đó xảy ra.

"Không có gì đâu, em hiểu lầm rồi."


'Làm ơn hãy nói với em là vậy đi.'


Nhưng.


"Tại sao em lại ở đây?" (Ryan)


Thay vào đó, Ryan mở to mắt hỏi một cách ngượng ngùng.


"Em đã theo dõi anh hả?" (Ryan)


"Ryan!" (


"Đây là không gian riêng tư của anh, là văn phòng của anh!" (Ryan)


Đôi mắt của Ines run lên dữ dội.


Ryan lo lắng vén tóc lên.


"Em lúc nào cũng muốn chiếm hữu như vậy à? Đó là lý do tại sao tôi muốn ngoại tình! " (Ryan)


Tim cô đập loạn nhịp.


Trong miệng cô có vô số lời phản đối, nhưng cô lại chẳng thể thốt được lời nào.


Sau khi liếm môi hết lần này đến lần khác, những từ cuối cùng cô ấy nghĩ ra là....


"......... Anh nói gần đây bị tụt cân." (Ines)


Đó là cái cớ cho lý do tại sao cô ấy lại đến văn phòng.


"...... Đó là lý do tại sao em đến đây. Bởi vì công việc không suôn sẻ nên anh thậm chí không thể có được một bữa ăn đầy đủ... ... Em lo điều đó sẽ gây hại cho sức khỏe của anh". (Ines)


Ines nắm chặt tay.


Cô không hiểu tại sao mình phải viện cớ. Ryan không phải là người có lỗi sao?


Nhưng.


"Đáng lẽ ra em nên gọi trước!" (Ryan)


Ryan hét vào mặt Ines. Theo phản xạ, Ines cụp mắt xuống.


"Em không nói em đến là vì em muốn làm cho anh bất ngờ." (Ines)


Đôi mắt của Ryan và Charlotte cay xè khi họ nhìn cô ấy.


"Chúng ta đang ngày càng xa cách...." (Ines)


Khi nói những lời đó, Ines cảm thấy trái tim của mình đau nhói như thể đang bị ai đó xé toạc. Có vẻ như ngay cả niềm tự hào tối thiểu có ý nghĩa sống với cô ấy cũng đang bị tiêu tan.


'Thật đáng thương.'


Nghĩ lại thì, Ryan dạo này rất khó chịu.


"Ha, thôi em không có hứng đâu!"


Đến mức mà Ines lần nào cũng để ý.


"Em yêu, nếu em thoải mái..."


"Ồn ào quá, đừng cằn nhằn nữa! Anh nghĩ em là một đứa trẻ à ?! "


Lúc nào cô cũng nhìn thấy bóng lưng anh rời khỏi phòng trong sự tức giận tột độ.


"Phu nhân, người có muốn mang theo một ít đồ ăn nhẹ không ạ? Để chúng tôi làm cho người."


"Không cần đâu, để ta tự mang."


Cẩn thận gói đồ ăn nhẹ và rượu vào giỏ, Ines hy vọng chồng cô sẽ giảm bớt áp lực công việc dù chỉ một chút.


Dù chỉ là một nụ cười nhỏ thôi cũng không sao, vì vậy cô hy vọng hôm nay anh sẽ mỉm cười với cô.


Bởi vì hôm nay...


"Ryan, làm ơn."


Ines nói với đôi mắt ngấn lệ.


"Hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của chúng ta mà."


Trong một khoảnh khắc, Ryan thoáng nao núng. Cho đến bây giờ anh đã hoàn toàn quên mất chuyện đó.


Ines đối mặt với Ryan với vẻ mặt kinh ngạc.


"...Anh không nhớ ư?"


"Nếu một người quá bận thì họ có thể quên mất chuyện gì đó chứ. Đừng vô lý như thế. "


Ryan không biết xấu hổ ôm eo Charlotte.


"Đi thôi, Charlotte."


Charlotte cười phá lên, nắm lấy tay Ryan và bước ra ngoài. Ines đứng đó một mình thẫn thờ nhìn giỏ đồ ăn vặt đang vương vãi trên sàn. Những mảnh pho mát bị giày giẫm nát, mẩu bánh mì kẹp thì rơi rớt ra ngoài, còn chai rượu vang đỏ thì chảy ra ngập cả sàn nhà.

Cô thấy cảnh tượng luộm thuộm đó cũng giống với cô.


***


Khi vẫn còn là một cô gái chưa trưởng thành.

Ines nghĩ rằng mình chắc hẳn là người hạnh phúc nhất trên thế giới.

Đó là, cho đến ngày cha mẹ cô qua đời vì một tai nạn bất ngờ.

"Cô có nghe nói về Bá tước Brierton và vợ của ông ấy chưa?"

"Nghe nói đó là một vụ tai nạn xe ngựa lớn ......"

Từ đó Ines trở thành người thừa kế duy nhất của gia tộc Brierton. Sở hữu một di sản khổng lồ, và trở thành người kế vị của một Bá tước lừng danh. Ines ngay lập tức trở thành cô gái tuyệt vời nhất của vương quốc. Việc cô lấy ai đã trở thành vấn đề được quan tâm hàng đầu trong xã hội.

Và khi chú rể được cô lựa chọn lộ diện, cả vương quốc lại một lần nữa xôn xao.

"Anh ta có phải là con trai thứ hai của Tử tước Gott không?"

"Anh ta may mắn thật. Nếu là con trai thứ, thì gia sản dù chỉ một xu cũng khó được thừa hưởng chứ đừng nói đến chức tước".

"Để giành lấy danh hiệu Bá tước Brierton và khối tài sản chỉ sau một lần sụp đổ, thì chỉ riêng cuộc hôn nhân đã là điều đáng kinh ngạc."

Mất cha mẹ khi còn nhỏ, Ines rất dễ bị cô đơn. Người đào sâu vào nỗi cô đơn đó của cô chính là Ryan Gott.

Anh là con trai thứ hai của Tử tước Gott.

"Anh muốn ở bên em đến hết cuộc đời. Tiểu thư Brierton. " (Ryan)

Ines đã tin vào điều đó một cách ngu ngốc.

Vì vậy, Ines đã lấy Ryan và Ryan trở thành Bá tước Brierton.

Nhưng Ryan liên tục phàn nàn rằng cô ấy không đủ tốt.

"Em định làm gì với danh hiệu Bá tước Brierton chứ? Chỉ là ảo giác thôi. " (Ryan)

"Anh yêu, đó là..." (Ines)

"Là một người đàn ông, anh phải tạo dựng tên tuổi của mình trên toàn thế giới. Em có nghĩ vậy không? " (Ryan)

Ines muốn nhìn thấy chồng mình hạnh phúc.

Cô muốn cho chồng mình bất cứ thứ gì anh ấy muốn.

Vì vậy, Ines tận dụng sở thích của mình lúc trước và gửi một vài bức tranh mang tên chồng mình đến một cuộc triển lãm nghệ thuật. Cô ấy chỉ đang cố gắng vực dậy tinh thần của chồng mình một chút.

"Họa sĩ mới nổi, Ryan Brierton!"

"Phong cách hội họa tuyệt đẹp lại tinh tế này thật hoàn hảo..."

Hàng vạn lời khen ngợi và tán dương.

Trước khi cô biết chuyện, Ryan đã được mọi người ca tụng là họa sĩ sở hữu bàn tay của Chúa.

Mặc dù vậy, Ines nghĩ rằng chuyện đó vẫn bình thường.

Đế quốc này là một quốc gia bảo thủ, và hầu như không thể có phụ nữ nào được hoạt động nghệ thuật dưới tên của mình.

Cô rất vui khi thấy tài năng của mình tỏa sáng dưới tên chồng và nhìn thấy khuôn mặt hạnh phúc của anh ấy.

Chắc chắn đã có lúc như vậy.

Trớ trêu thay, mối quan hệ của cả hai bắt đầu trở nên bất hòa khi Ryan đang dần ổn định với vai trò là một họa sĩ.

"Hôm nay Ryan lại ở bên ngoài hả...?"

Ines không thể che giấu vẻ mặt phức tạp của mình và đứng chờ trước cửa chính.

Không có gì ngạc nhiên khi Ryan đã không trở về nhà trong ba ngày. Anh cho biết mình có một cuộc gặp gỡ giữa các nghệ sĩ.

Cô ấy nghe nói rằng đó là một cuộc họp thảo luận sâu sắc về nghệ thuật nói chung.

Nhưng vấn đề là cuộc họp này được tổ chức hầu như mỗi ngày.

Do phải tham dự cuộc họp đó, thời gian Ryan ở nhà gần đây đã giảm đáng kể.

Ines muốn Ryan ở bên cạnh cô ấy ngày hôm nay.

"Ryan, hôm nay anh phải đi à?"

Vì vậy, trong khi giúp Ryan chuẩn bị ra ngoài, Ines đã lấy hết can đảm và hỏi câu hỏi đó. Ryan nhăn mặt.

"Em có vấn đề gì nghiêm trọng cần anh hay sao?" (Ryan)

"Sao ạ?" (Ines)

Trước giọng nói hung dữ đó, Ines sững người ngay tại chỗ.

"Nếu không có chuyện gì thì sao em cứ phải làm phiền đến cuộc sống ngoài xã hội của một người đàn ông vậy hả?" (Ryan)

Ryan nhìn Ines với vẻ ghê tởm.

"Em đang bảo anh phải trở thành một người đàn ông ngu ngốc cứ sống phụ thuộc vào vợ sao? Vậy còn những mối quan hệ của anh thì sao? Đó là danh tiếng xã hội đấy! "

"À, không, em không có ý đó..."

"Vậy ý của em là gì hả!"

Ryan như nhảy dựng lên.

"Vì em có tính chiếm hữu quá cao nên tôi bắt đầu ghét trở về ngôi nhà này hơn đấy!" (Ryan)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro