Mở Đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giữa trưa hè nóng nực. Sân khu chung cư dành cho giáo viên Trường Đại học C có vài đứa trẻ tầm sáu,bảy tuổi đang chơi trò bịt mắt bắt dê.

Trời nắng nôi, oi bức nhưng chúng vẫn chơi miệt mài. Một cậu bé ngồi yên lặng bên chiếc bàn đá ở dưới tán cây râm mát, xem chừng tuổi cũng chỉ tầm mấy đứa trẻ kia. Trên cổ tay cậu bé vẫn còn đeo chiếc khăn quàng đỏ tươi, tay áo bên trái có in ba gạch của ủy viên đội thiếu niên tiền phong. Cặp sách đặt hờ hững trên đá phồng lên trông biết ngay đựng đầy sách...Tất cả cho thấy cậu bé này khác hẳn với những đứa trẻ đang chạy nhảy, đùa giỡn ở kia.

Cậu bé khoác cặp lên vai dợm bước định đi thì nghe thấy tiếng cười phấn khích của lũ trẻ, không kìm lòng được cậu quay lại nhìn. Khi ấy thấy một cô bé bị ''vồ ếch'' rất đau vì chạy lao về phía trước nhanh quá

Cậu vội chạy đỡ cô bé đứng dậy và rút chiếc khăn tay trong túi đưa cho cô bé.

Cô bé chẳng buồn để ý, khuôn mặt lem luốc, bật cười khúc khích. Nó cầm chiếc khăn tay quệt qua mặt cho xong chuyện rồi trả lại và tiếp tục vua đùa với lũ bạn.

Cậu bé đứng đấy, nhìn chiếc khăn nhuốm bẩn mà chẳng biết có nên cất vào trong túi nữa hay ko.

''Quan Thiếu Hàng'', có tiếng ai đó gọi cậu bé.ạ.

Cậu ngẩng đầu nhìn, cô bé vừa bị vồ ếch lúc nãy chạy ào tới:

'' Này có chơi cùng ko???

Cậu bé lắc đầu nói : '' Tớ phải đi học ''.

'Ơ đang nghỉ hè mà??'' Cô bé lẩm bẩm. Cô bé này loắt choắt, gầy nhẳng, tóc cắt cao như con trai, mắt tròn nhưng đôi mắt trông rất thông minh, tinh nghịch.

''Tớ đi học lớp chuyên toán''. Cậu bé nói nhỏ nhẹ.

Cô bé bĩu môi nói '' Nghe đã thấy chám òm''.

''Ừ...đúng là chán òm thật''. Cậu bé nghĩ ngợi trong giây lát rồi nói : "Ừ, thế tớ chơi cùng các cậu một tí''

"Ko sợ muộn học à???"

"Lát nữa chạy nhanh vẫn kịp, lo gì."

Quyết định xong cậu bé đặt phịch cặp sách xuống rồi lao vào chơi với lũ trẻ. Vì bị bắt nên đến lượt cô bé phải bịt mắt tìm mọi 10 lúc nhanh lúc chậm, hai tay giơ ra mò mẫm, những đứa trẻ khác đang cố bịt miệng cười, đang tìm cách né cô bé.

Đúng là xui xẻo, vừa chạm được vào vạt áo thế mà chẳng tóm được ai. Rõ ràng mấy nhóc đang cố tình chơi xấu. Nhưng cô bé ko tức, vẫn ung dung đi từ đằng Đông sang đằng Tây, rồi lại từ đằng Tây sang đằng Đông. Bỗng nhiên trượt chân, người chao đảo và sắp bổ nhào xuồng đất.

"Ái...!!"

"Cẩn thận nào!" 

Cậu bé vội lao đến đỡ và ngã lăn xuống đất.

"Tóm được rồi, tớ tóm được rồi!".

Bỏ mảnh vải bịt mắt ra, nhìn thấy chiến lợi phẩm của trò gian lận, cô bé vui sướng lắm. Cô đè ngửa trên cổ cậu bé hét toáng lên : "Quang Thiếu Hàng, cậu ngốc thật đấy. Sao lần nào tớ cũng bắt được cậu nhỉ?".

Cậu chưa kịp cất lời thì một giọng nói nghiêm khắc vang lên đầu : " Quang Thiếu Hàng, sao con chưa đi học hả? Lại còn ở đây mải chơi với chúng thế?"

Cô bé đang ngồi tè trên người cậu bé sợ quá, tụt luôn xuống lắp bắp nói: "Cháu chào cô Hợp ạ!"

"Cô Hợp mặt lạnh như tiền, chỉ có điều giọng nói mềm mỏng đi đôi chút: " Ko phải nói nữa, cháu là Tiểu Ưu đúng ko? Tiểu Ưu, cháu có biết tháng sau Thiếu Hàng nhà cô sẽ tham gia cuộc thi toán toàn quốc ko hả? Bây giờ ko được phân tâm chơi bời, làm gì có thời gian suốt ngày lêu lổng như các cháu thế này hả? 

Cậu bé đứng dậy mặt đỏ bừng lên, lí nhí nói: "Con đi học đây". "Cô Hợp" nhìu mày lướt nhìn mấy cô cậu nhóc, rồi quay sang nhìn cậu quý tử nhà mình. Thấy quý tử lúc ra khỏi nhà quần áo sạch sẽ giờ lấm nhem, bẩn thỉu liền cao giọng nói: "Con về nhà thay ngay quần áo. Ba con chuẩn bị đi làm, bà sẽ đưa con tới lớp".

Nhìn hai mẹ con đi lên gác, mấy đứa trẻ kín tiếng giờ mới dám thở phào nhẹ nhõm.

"Mẹ cậu ấy sợ thật đấy!".

"Ôi trời ơi, còn dữ hơn cả mẹ tớ..."

"Về nhà cậu ấy có bị mẹ cho một trận ko nhỉ?"

"Đau quá cơ!"

"Cậu có bị đánh đâu mà đau?"

"Mẹ tớ nói cậu ấy là thiên tài, thiên tài cũng bị tét đít à?"

"Ko biết. Mà thiên tài cái gì chứ?".

Mấy đứa trẻ, mỗi đứa chém 1 câu ( đây là t/g bựa ra ), duy nhất chỉ có cô bé bị mắng đích danh ấy chẳng nói gì, mãi lúc sau mới thốt lên: "Cũng chỉ là thiên tài thôi, nhà tớ chả thiếu thiên tài".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro