Chương 17: Ngọ yến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phong Nhiễm Tuyệt thần sắc phức tạp nhìn theo bóng dáng bọn họ rời đi, có vui mừng, có chúc phúc, còn có một tia xem kịch vui ... Những nữ nhân trước đây so ra xác thực đều kém nữ nhân này, nàng thực đặc biệt.

Dù là gặp nhau lần đầu nhưng khi hắn nhìn thấy nàng cũng không nhịn được mà sửng sốt một chút, dung mạo của nàng không phải đẹp nhất, nhưng trên người nàng lại có một loại khí chất lạnh nhạt yên tĩnh mà những nữ nhân khác không có. Mái tóc đen dài trút xuống như thác, hé ra nhan sắc tinh xảo như nước, da thịt trắng nõn trơn mềm, vòng eo yêu kiều nhỏ nhắn, đặc biệt nhất chính là cặp mắt của nàng trong suốt như mặt nước lại sâu thẳm như biển khơi, đạm mạc xuất trần, vô muốn vô cầu, giống như ảo ảnh giữa chốn phàm trần, lại giống như tiên tử đạm mạc giữa khói lửa nhân gian.

Một nữ tử đặc biệt như vậy cũng khó trách Cung Mạch Khiêm rung động, nàng tựa như đoá Tuyết Liên một mình nở rộ giữa trời tuyết sơn lạnh giá, thánh khiết cao nhã, chẳng màng thế sự, không nhiễm một hạt bụi trần. Nữ tử thanh nhã như thế chỉ sợ ... hắn sẽ phải nỗ lực rất nhiều.

Ngoài cửa, Mạc Ngôn tiến vào: "Phong thiếu chủ, phòng đã dọn xong rồi."

"Vậy đi thôi." Phong Nhiễm Tuyệt đứng dậy cười, vẻ mặt thần bí nói. Ha ha... Có trò hay để xem, y làm sao có thể bỏ qua chứ.

......

Sáng sớm ngày hôm sau, Cung Mạch Khiêm vừa rời giường Mạc Ngôn liền đưa cho hắn một chiếc thiệp mời. Bên trên thiệp viết hôm nay là Tết đoan ngọ tháng năm, giữa trưa trong hoàng cung tổ chức yến hội kêu bọn họ đến tham gia. Tuy rằng hắn thực không muốn đi, nhưng trên đó Hoàng hậu đã ghi chú rõ tất cả mọi người đều phải đến đông đủ, cho nên hắn cũng không tiện từ chối .

Cung Mạch Khiêm ngẩng đầu nhìn mặt trời đã sắp nhô đến đỉnh đầu, bất đắc dĩ thở dài, hiện tại mặt trời đã lên cao như vậy, hơn nữa còn phải trang điểm, thật là một chú mèo con lười !

Không thể không dậy rồi, vốn đang muốn cho nàng ngủ nhiều thêm một chút .

Hắn mang vẻ mặt bất đắc dĩ tiêu sái đi vào trong phòng, đến bên giường cúi người khẽ lay thiên hạ của hắn đang ngủ say, thanh âm ôn nhu vang lên: "Khinh nhi, mau tỉnh, nên dậy rồi, Khinh nhi."

Thiên hạ trên giường giật giật, hơi hơi nhíu nhíu mày liễu chậm rãi ngồi dậy, mở mắt, trong mắt mang theo nồng đậm buồn ngủ, mê mang hỏi: "Sao vậy?" Nàng buồn ngủ quá! Ngày hôm qua, nửa đêm đi tìm hắn xong mới ngủ .

Nhìn Vân Khinh hiện tại dáng vẻ mơ hồ đáng yêu, Cung Mạch Khiêm nhịn không được tiến lên hôn nàng một cái, nữ tử còn đang mông lung buồn ngủ, hoàn toàn không phát giác chính mình vừa bị người nào đó 'khinh bạc' , hoặc là nàng đã quen thường xuyên bị người nào đó trong lúc nàng không hề phòng bị mà 'ăn đậu hủ' của nàng .

Hôn trộm được nhuyễn ngọc ôn hương, người nào đó tâm tình rất tốt, tiếp tục ôn hòa nói: "Hôm nay là Tết đoan ngọ, Hoàng hậu tổ chức ngọ yến ở trong cung, hạ chỉ kêu chúng ta đều phải đi, nói là nhân dịp Tết đoan ngọ để mọi người hảo hảo tụ hội cùng một chỗ, đây cũng là quy củ hàng năm của hoàng cung ."

"Ưm... Tết đoan ngọ?" Vân Khinh ngoảnh đầu, dáng vẻ như đang trầm tư, buồn ngủ trong mắt cũng rút đi một chút, nhưng thực hiển nhiên nàng vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo. Nghĩ nghĩ một chút cuối cùng nàng quyết định: "Không cần! Ta muốn đi ngủ!" Nói xong liền đổ người sang một bên, chứng tỏ suy nghĩ muốn tiếp tục đi ngủ này của nàng .

Cung Mạch Khiêm thấy vậy lập tức tay mắt lanh lẹ đỡ lấy nàng, ôm nàng vào trong lòng mình nhẹ nhàng nói: "Khinh nhi ngoan! Không đi không được."

"......" Không để ý tới Cung Mạch Khiêm, Vân Khinh ngửi thấy mùi cỏ xanh dễ chịu toát ra trên người hắn, ý muốn tiếp tục ngủ của nàng lại càng dâng cao, càng thêm hưởng thụ ấm áp trên người hắn .

Cung Mạch Khiêm thấy người trong lòng trực tiếp không nhìn không để ý tới hắn, tiếp tục ngủ ở trong long hắn thì có chút dở khóc dở cười, bất đắc dĩ nói: "Nàng nha! Thật sự là mèo con lười !"

Thanh âm trầm thấp khêu gợi, mềm nhẹ vang lên ở trên đầu Vân Khinh, nhưng người trong lòng vẫn như trước không tiếng động, Cung Mạch Khiêm thật bất đắc dĩ , đành phải chấp nhận tự mình động thủ giúp nàng rửa mặt, mặc quần áo.

......

"Chậc chậc chậc, nàng ngủ cũng giỏi quá đi!" Bên trong xe ngựa, Phong Nhiễm Tuyệt dịch dung thành một gã sai vặt bộ dạng thanh tú nhìn Vân Khinh đang ngủ say được Cung Mạch Khiêm thật cẩn thận, ôn nhu che chở ở trong lòng hắn mà lắc đầu cảm thán nói. Xe ngựa chạy suốt từ vương phủ, hiện tại đã sắp đến hoàng cung rồi vậy mà nàng vẫn còn không tỉnh?! Người này ngủ cũng giỏi quá đi ?!

" Không được ầm ỹ đến chủ tử."

Bên trong xe, Thanh Y lạnh lùng liếc Phong Nhiễm Tuyệt một cái.

"Phải phải phải ! Tiểu nhân xin nghe mỹ nhân muội muội dạy bảo, im lặng, im lặng."

Nghe thấy lời Thanh Y nói, Phong Nhiễm Tuyệt vội vàng gật gật đầu đáp, cái bộ dạng nịnh nọt thật đúng là rất có tiềm năng để làm một thiếp thất .

"......" Thanh Y hoàn toàn không thèm nhìn hắn nữa .

Phong Nhiễm Tuyệt thấy Thanh Y liếc cũng chẳng them liếc hắn một cái nữa thì u oán, làm ơn đi! Tốt xấu gì hắn cũng là một tuyệt thế mĩ nam? Vậy mà hai nữ nhân trước mắt này đều coi hắn như không tồn tại, đối với hắn nhìn như không thấy. "Ngu mỹ nhân" (mỹ nhân đang ngủ say) là hoa đã có chủ nên nhìn không thấy mị lực của hắn thì thôi đi, dù sao người ta cũng đã có nam nhân, nếu như nàng thực thích mình vậy thì hắn sẽ đau lòng mà chết mất... Thê tử của bằng hữu là không thể động nha, nhưng mà "băng mỹ nhân" này sao lại không thèm để ý đến hắn vậy chứ? Hỏi mười câu nàng cũng chẳng trả lời một câu! Hắn đường đường là trang chủ Tuyệt Ẩn sơn trang, khi nào lại rớt giá đến vậy? Quả là chịu không nổi ?! Huhu... mị lực của hắn... tự tôn của hắn... thực sự đã bị đả kích rất lớn nha! ...

Phong Nhiễm Tuyệt u oán bị người bên trong xe trực tiếp quăng qua một bên, một màn này nhìn thế nào cũng giống như con dâu nhỏ bị người nhà vứt bỏ .

Bởi vì Cung Mạch Khiêm thân thể suy yếu, cho nên Cung Huyền Minh đặc biệt cho phép xe ngựa của hắn có thể đi vào nội cung.

"Khinh nhi, mau tỉnh, chúng ta đến nơi rồi." Cung Mạch Khiêm vỗ nhẹ lưng Vân Khinh, ôn nhu nói.

"Ưm..., đến rồi sao?" Vân Khinh dụi dụi mắt, đôi mắt mông lung buồn ngủ mở to, có chút mờ mịt hỏi.

Nhìn thấy dáng vẻ mờ mịt của nàng, làm cho Cung Mạch Khiêm đang ôm nàng nhịn không được muốn tiến lên hôn môi nàng, đáng tiếc địa điểm không đúng, đành phải chịu đựng. Giúp nàng sửa sang lại.

Phong Nhiễm Tuyệt nhìn thấy tia sáng tận đáy mắt Cung Mạch Khiêm chợt lóe rồi biến mất dường như rất bất mãn, trong mắt y hiện lên ý cười trêu tức. Ha ha ha... Hắn lưu lại quả nhiên là đúng !

Xuống xe ngựa, Cung Mạch Khiêm nhẹ nhàng ôm vòng eo nhỏ nhắn của Vân Khinh,y phục trên người hai người đều tựa như một cặp trời sinh. Cung Mạch Khiêm mặc trường bào màu thủy lam viền trắng càng tôn lên dáng người cao đẹp của hắn, trên mặt luôn mang theo nụ cười tao nhã như gió xuân. Vân Khinh thì một thân cung trang màu thủy lam thêu hoa trắng, lại càng tăng thêm khí chất lạnh nhạt xuất trần của nàng, đẹp đến không giống người phàm. Hai người đứng chung một chỗ, nam tử ôn nhuận như ngọc, nữ tử thanh nhã lạnh nhạt, nghiễm nhiên là một đôi thần tiên quyến lữ nổi bật giữa đám người. Mạc Ngữ, Thanh Y còn có Phong Nhiễm Tuyệt dịch dung thành gã sai vặt thanh tú luôn theo sát phía sau bọn họ .

"Tam hoàng đệ?!" Một tiếng gọi mang theo kinh ngạc truyền đến, theo tiếng đi tới, chỉ thấy một nam tử tuấn mỹ, trên thân mặc trường bào huyền sắc đi về phía Cung Mạch Khiêm bên này, cả người tản ra phong phạm con cháu hoàng gia cùng quý khí.

Cung Diệc Diệp đến gần bọn họ, nhìn thấy Vân Khinh thanh nhã đạm mạc trong long liền hiện lên một tia cảm giác khác thường. Lần trước vội vàng thoáng nhìn căn bản là không thấy được dung mạo của nàng. Thật không ngờ Sát tinh Đại tiểu thư của tướng phủ lớn lên xuất trần như thế, đáng tiếc lại không được phụ thân sủng ái.

Nghĩ đến đây Cung Diệc Diệp thở dài trong lòng, hắn cần là một người có thế lực có thể giúp hắn thượng vị, nàng ..... Dù sao chờ sau khi hắn lên ngôi muốn bao nhiêu nữ nhân mà chẳng có! Áp chế khác thường trong lòng xong, trên mặt lại bày ra tươi cười thân mật nói:

"Đúng là đệ rồi! Ta còn tưởng hoàng huynh nhìn lầm rồi chứ! Hoàng huynh còn chưa chúc mừng Tam hoàng đệ có được kiều thê, có thể lấy được Vương phi đẹp như vậy, Tam hoàng đệ thật sự là có phúc khí nha! Thật khiến hoàng huynh ta đây hâm mộ !"

"Nhị hoàng huynh cũng đừng giễu cợt hoàng đệ, bất quá có thể lấy được Khinh nhi là phúc của hoàng đệ, chỉ là thân thể của đệ, aizz..." Dáng vẻ ảm đạm kia làm cho người ngoài nhìn vào giống như thân thể mình thực sự bị suy yếu khổ sở mà thở dài. Phong Nhiễm Tuyệt đứng ở phía sau hắn trong lòng cười thầm, hồ ly này thiên phú diễn trò càng ngày cao nha! Nhìn xem vẻ mặt u buồn, thần sắc cô đơn, chậc chậc ... Quả thực là vô cùng thành thục, nhìn không ra chút điểm sơ hở.

Nhìn thần sắc ảm đạm của Cung Mạch Khiêm, Cung Diệc Diệp nhịn không được phải tin tưởng thân thể của Cung Mạch Khiêm thật sự 'suy yếu', chuyện ba ngày bệnh nhẹ năm ngày bệnh nặng cũng không phải hắn giả vờ, nhưng vẫn phải đề phòng. Để ngừa vạn nhất, hắn vẫn phải cẩn thận, thái độ của phụ hoàng đối với hắn vẫn lắc lư không rõ, làm người ta đoán không ra rốt cuộc người đối với Cung Mạch Khiêm có tâm tư gì, rốt cuộc người muốn ai thừa kế ngôi vị Hoàng đế? Thật sự hắn suy nghĩ mãi không ra nên đành phải loại bỏ hết các tai họa ngầm đang tồn tại.

"Không cần phải lo lắng, thoạt nhìn sắc mặt Tam hoàng đệ đã tốt hơn nhiều, trong hoàng cung có nhiều thái y như vậy, sẽ có người chữa hết bệnh của đệ. Được rồi, hôm nay là Tết đoan ngọ, đừng nghĩ đến chuyện phiền lòng nữa, cao hứng một chút!" Cung Diệc Diệp giống như an ủi, vỗ vỗ bả vai của Cung Mạch Khiêm nói.

"Dạ, đã gặp nhau rồi, không bằng Nhị hoàng huynh đi cùng với chúng ta đi."

Cung Diệc Diệp nhìn Vân Khinh, phản ứng cùng đáy mắt của y hiện lên tia sáng khác thường đều bị Cung Mạch Khiêm nhìn thấy, đáy mắt hắn hiện lên một tia thâm trầm, làm cho người ta không biết hắn đang suy nghĩ gì, nhưng rất nhanh lại khôi phục vẻ bình thường, ôn hòa mở miệng.

"Tốt, vậy đi thôi."

......

Mấy người dần dần đến gần nội điện, đập vào mắt mọi người chính là kiến trúc đặc trưng của hoàng gia, to lớn đồ sộ, kim bích huy hoàng. Ngoài điện, thái giám cung nữ bận rộn đi tới đi lui, cung điện mở rộng chiếm gần một bãi.

Trong điện, hơn mười trụ cột hoàng kim có đường kính một thước (1 thước = 1m) chống đỡ toàn bộ đại điện, trên cây cột còn điêu khắc kim long uy nghiêm ngạo nghễ quấn quanh trông rất sống động, đỉnh chóp là nhiều tơ vàng được tạo thành một bức cung đồ, trung tâm đại điện kéo dài đến vị trí chủ vị, toàn bộ thảm lông đều là tơ vàng dệt thành, đẹp đẽ, quý giá phi phàm, ở mỗi góc còn bày đồ sứ chạm ngọc thượng đẳng, ở đây không thứ nào là không thể hiện khí thế của cung điện huy hoàng to lớn.

Các vị đại thần cùng gia quyến của bọn họ đều đã đến, nhìn thấy Cung Diệc Diệp cùng Cung Mạch Khiêm đi vào trong điện, mấy người họ lập tức chắp tay hành lễ.

Mặt ngoài, các đại thần đều cung kính, nhưng thật ra trong lòng mỗi người đều có tâm tư khác nhau. Nhị hoàng tử là con do đương kim hoàng hậu thân sinh, tương lai rất có khả năng trở thành thái tử kế thừa ngôi vị hoàng đế nên không thể đắc tội!

Còn Khiêm vương, tuy rằng thái độ của hoàng thượng đối với hắn lắc lư không rõ, hắn lại không có quyền không có thế, nhưng tốt xấu gì hắn cũng là hoàng tử duy nhất được phong Vương không phải sao? Vạn nhất một ngày nào đó nói không chừng hoàng thượng hướng tới hắn thì sao? Cho nên cũng không thể đắc tội!

Cung Mạch Khiêm mang theo Vân Khinh đi vào chỗ ngồi của bọn họ, thỉnh thoảng trả lời một ít đại thần chúc mừng. Một lát sau, Cung Huyền Minh cùng hoàng hậu Đàm Thục Tình dẫn theo một đám cung nữ thái giám phía sau chậm rãi đi vào.

"Tham kiến Hoàng thượng, Hoàng hậu! Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! Hoàng hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!" Mọi người cùng quỳ lạy, tiếng nói vang vọng cả toàn bộ đại điện. Trận thế đồ sộ kia thực làm rung động lòng người!

Cung Mạch Khiêm bởi vì thân thể suy yếu nên Cung Huyền Minh đặc biệt cho phép quá hắn không cần quỳ lạy, nhưng mà Vân Khinh không cùng bọn họ quỳ lạy, khiến cho các đại thần phía dưới đầy nghi hoặc. Khiêm vương không cần quỳ lạy là Hoàng thượng đặc biệt cho phép, chẳng lẽ Sát phi không quỳ cũng là Hoàng thượng đặc biệt cho phép?

Bọn họ cũng chưa từng nghe nói qua? Nếu Hoàng thượng không đặc biệt cho phép, mà nàng gặp Hoàng thượng không quỳ bái, như vậy chính là đại bất kính với Hoàng thượng ?! Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra đây? Các đại thần cúi đầu, bắt đầu thì thầm nghị luận.

"Tam vương phi phải chăm sóc Khiêm vương, Hoàng thượng thông cảm nàng vất vả, đặc biệt cho phép Tam vương phi không cần quỳ lạy. Hoàng thượng, người nói có phải không?" Đàm Thục Tình nhìn các đại thần đang nghị luận ở dưới, dịu dàng ôn nhu nói, nhưng cũng không mất đi uy nghiêm của một nhất quốc chi mẫu. Cho Cung Huyền Minh một bậc thang đi xuống.

"Đúng vậy! Khiêm vương thân thể suy yếu, trẫm niệm tình nàng chăm sóc Khiêm vương vất vả, cho nên đặc biệt cho phép Sát phi không cần quỳ lạy. Được rồi! Tất cả đều bình thân ngồi xuống hết đi, hôm nay là Tết đoan ngọ không cần các lễ nghi phiền phức, mọi người đều giống như người một nhà, hảo hảo tụ hội, vui vẻ đi!" Tiếng nói hùng hậu của Cung Huyền Minh truyền khắp đại điện .

"Tạ Hoàng thượng! Hoàng thượng anh minh!" Văn võ bá quan cùng gia quyến cũng phụ họa theo, lần lượt ngồi xuống.

Chờ tất cả mọi người đã ổn định, một vị công công đứng bên cạnh Cung Huyền Minh hô lớn: "Ngọ yến bắt đầu!"

Một mân thức ăn khiến người ta kích thích lập tức được bưng lên, hương thơm của đồ ăn toả khắp bốn phía được các cung nữ đưa vào, đặt ở trên bàn làm từ gỗ lim điêu khắc. Có thể thấy một bàn đồ ăn ở đây cũng đủ cho một hộ dân thường ăn trong một năm.

Hôm nay, Cung Huyền Minh mặc long bào tinh tế, trước ngực được thêu kim long giương nanh múa vuốt giống rất sống động, uy vũ ngời ngời, uy nghiêm khí phách, nhìn xuống chúng sinh! Bên hông đeo bạch ngọc, đang ngồi ở vị trí trung tâm.

Bên trái hắn là Hoàng hậu mặc phượng bào đồng sắc, búi tóc cao ngất trên cài trăm phượng, phượng bào đoan trang, váy thêu kim phượng rủ xuống càng tôn lên vẻ đẹp quý phái của nàng, phong thái của một vị quốc mẫu cũng được hiển lộ hoàn toàn.

Ngồi phía bên phải Cung Huyền Minh là một nữ nhân mặc quần áo kim sắc, trang sức màu đỏ sậm, so với Hoàng hậu thì lớn hơn mấy tuổi, da thịt được bảo dưỡng tốt nhìn dáng vẻ nàng cứ ngỡ là ba mươi, kỳ thật nàng đã gần bốn mươi. Dung mạo của nàng cùng Hoàng hậu cũng rất tương xứng, trên người toát ra khí thế cao quý tuyệt đối không thua Hoàng hậu, mà nàng ngoại trừ Hoàng hậu thì chính là nữ nhân có thế lực nhất trong hậu cung – Mẹ đẻ của Đại hoàng tử Cung Chính Mẫn, Quý phi nương nương!

Kế tiếp đó là các cung tần mỗi người một vẻ...

Yến hội bắt đầu, ca múa mừng cảnh thái bình, mọi người một bên nhấm nháp món ngon một bên thưởng thức ca múa, rất thích ý.

"Hôm nay mọi thứ đều không cần lễ nghi, mọi người thả lỏng cùng ở một chỗ hảo hảo trò chuyện đi. Cạn!" Cung Huyền Minh giơ chén rượu lên cạn rồi nói với các vị đại thần phía dưới cùng gia quyến của bọn họ .

"Đúng vậy đúng vậy! Hôm nay chúng ta hãy coi nhau như người một nhà đi, hãy cùng nhau vui vẻ! Cạn!" Hoàng hậu Đàm Thục Tình ở bên cạnh Cung Huyền Minh cũng giơ chén rượu lên phụ họa.

"Dạ dạ dạ, Hoàng thượng mời! Hoàng hậu nương nương mời! Các vị nương nương, các vị Hoàng tử mời!" Mọi người ở dưới vội vàng lên tiếng phụ họa, giơ chén lên kính rượu Hoàng thượng.

"Đây, cái này mùi vị cũng không tệ! Ăn nhiều một chút." Tiếng nói ôn nhuận vang lên bên tai Vân Khinh, hắn gắp ít đồ ăn bỏ vào trong bát của nàng, Vân Khinh 'thuận tay' gắp lại chút đồ ăn để vào trong bát Cung Mạch Khiêm, sau đó im lặng ăn.

Nhìn thấy đồ ăn được gắp bỏ vào trong bát của hắn, ý cười trong mắt Cung Mạch Khiêm càng sâu. Ha ha... Từng bước gần lại rồi sao? Thu hoạch không tồi nha...

Một khúc diễn tấu, vũ nữ đi xuống, một vị Lệ phi trong trẻo động lòng người tiêu sái đi lên, giọng nói nhu hòa: "Hoàng thượng, thần thiếp cũng muốn dâng lên một khúc góp vui cùng Hoàng thượng!"

"A? Được được được, hiếm khi Lệ ái phi có tâm ý này, trẫm chuẩn !" trên mặt Cung Huyền Minh lộ ra ý cười sang sảng.

"Tạ hoàng thượng!" Lệ phi ôn nhu cúi người, âm thanh tuyệt đẹp động lòng người vang lên, thân hình Lệ phi trong suốt mảnh khảnh theo âm nhạc bắt đầu động, nhún, nhảy... Đem dáng người nữ nhân mềm mại phát huy tới tận cùng, mọi người xem như si như say, đều trầm tĩnh trong vũ khúc mê hồn này.

Hai má Lệ phi vì vận động mà ửng đỏ say lòng người, sóng mắt như nước, quả là một tuyệt thế giai nhân!

Một khúc múa xong, Lệ phi khom người lui về chỗ ngồi.

"Ba ba ba...Hay hay hay! Lệ phi năm đó vũ khuynh Tây Huyền quốc, nay vũ kĩ so với trước đây ngày càng cao siêu! Thưởng!" Cung Huyền Minh tâm tình sung sướng, nhìn Lệ phi còn chưa bình phục hơi thở, cất tiếng ca ngợi.

"Tạ hoàng thượng!" Lệ phi mềm mại đáng yêu nói, nhưng cũng ngầm liếc về phía các tần phi khác đưa ánh mắt khiêu khích .

Nhìn Lệ phi đắc ý, các tần phi khác kiềm chế không được, đều tiến lên hiến khúc hiến vũ, Cung Huyền Minh nhất nhất đều thưởng, không khí cũng càng ngày càng sinh động lên.

"Thần nữ Ngôn Thiên Nhu nguyện dâng lên một khúc, chúc Tây Huyền quốc do Hoàng thượng thống trị luôn phồn vinh hưng thịnh, thiên thu muôn đời!"

Ngôn Thiên Nhu tiến lên cung khom người, phong phạm tiểu thư khuê các biểu hiện ra không sai một phân, váy dài màu hồng ôm trọn dáng người, càng tôn lên những đường cong động lòng người, đầu cài trâm kim điệp lấp lánh khiến nàng càng thêm sinh động, son phấn hồng nhuận, xinh đẹp động lòng người.

"Đây là nữ nhi của Ngôn thừa tướng – Ngôn Thiên Nhu?" Cung Huyền Minh nhìn kỹ Ngôn Thiên Nhu một chút rồi nói.

"Dạ, là nữ nhi của lão thần." Ngôn Khánh Phong khom người đáp.

Trong mắt Cung Huyền Minh hiện lên một tia thâm trầm nhanh đến mức người ta nhìn không tới, tiếp tục cười nói: "Quả nhiên là tuyệt thế giai nhân nha! Ha ha ha... Chuẩn !"

"Tạ hoàng thượng ân điển!" Cha và con gái tạ ơn đứng dậy, Ngôn Khánh Phong ngồi lại chỗ ngồi.

Ngôn Thiên Nhu theo sau thái giám đến ngồi xuống sau cổ cầm, bàn tay mềm nhẹ chạm vào dây đàn, một khúc cảm động, âm sắc duyên dáng, làn điệu ở trong đại điện lượn lờ vang lên.

Mọi người như chìm vào âm nhạc... Một khúc đàn xong, mọi người đều vì Ngôn Thiên Nhu vỗ tay, miệng ca ngợi nói: Đàn hay, đàn hay!

"Hay, không tệ không tệ!" Cung Huyền Minh gật gật đầu nói.

"Đúng vậy! Hoàng thượng tiểu thư Ngôn phủ này không chỉ có mĩ khúc đến người cũng mĩ!" Hoàng hậu Đàm Thục Tình phụ họa nói.

Quý phi nương nương Mẫn Tĩnh Như ngồi ở phía bên phải nghe Đàm Thục Tình nói như vậy, giống như đối với vẻ đẹp của Ngôn Thiên Nhu nàng thực thưởng thức, ở trong lòng tính toán, chẳng lẽ nàng lại có tư tâm? Tuy nhiên mặc kệ nàng ta có tâm tư gì nàng đều phải nghĩ biện pháp ngăn cản. Mẫn Tĩnh Như bất động thanh sắc, ngồi im tiếp tục nghe.

"Ngôn tiểu thư đạn khúc thật là rất cảm động nha! Ha ha..."

"Đúng vậy! Đúng vậy! Ngôn tiểu thư không chỉ có khúc đàn tốt, mà người cũng là nhất đẳng mỹ nhân nha!"

"Này nếu ai có thể lấy được Ngôn tiểu thư thật đúng là có phúc khí ! Ha ha ha..."

"Đúng vậy! Đúng vậy!..."

Nghe được Hoàng hậu nói như vậy, một vài đại thần lập tức ca ngợi phụ họa, ngươi một lời ta nhất ngữ .

"Khinh nhi cảm thấy thế nào?" Cung Mạch Khiêm hơi hơi cúi người xuống hỏi nhỏ vào bên tai Vân Khinh.

Hơi thở ấm áp phun vào lỗ tai Vân Khinh, thanh âm ôn nhuận từ tính truyền vào, khiến cho nàng hơi hơi run rẩy, Cung Mạch Khiêm nhìn thấy nàng phản ứng mẫn cảm như thế thì ý cười trong mắt càng sâu. Ở trong lòng cười khẽ, ha ha... Sao trước kia lại không phát hiện mèo con này mẫn cảm như vậy nhỉ? Hôm nay thu hoạch không nhỏ nha!

"Bình thường." Vân Khinh nhỏ giọng đáp. Thanh âm quá mức cứng nhắc, hoàn toàn không có linh tính.

Lúc này nàng không phát hiện động tác của nàng và Cung Mạch Khiêm có bao nhiêu thân mật, ở trong mắt người khác bọn họ hoàn toàn chính là tân hôn yến khách, nồng tình mật ý, cảm tình nồng hậu. Bất quá lực chú ý mọi người đều bị Ngôn Thiên Nhu hấp dẫn , tự nhiên sẽ sẽ không chú ý đến bọn họ.

Ngôn Thiên Nhu vẫn đứng ở giữa đài cười tự nhiên nghe mọi người ca ngợi, cúi đầu giống như thẹn thùng, trong mắt hiện lên một tia đắc ý, trong lòng vô cùng thỏa mãn. Nàng thích loại cảm giác được tất cả mọi người xung quanh nhìn nàng bằng ánh mắt ngưỡng mộ này! Ha ha...

Lúc này Cung Diệc Diệp đi lên khom người nói: "Phụ hoàng! Nhi thần có một chuyện muốn thỉnh cầu phụ hoàng đáp ứng!"

"Ồ? Diệp Nhi muốn trẫm đáp ứng chuyện gì?" Cung Huyền Minh hỏi.

"Là... Là chuyện của nhi thần cùng nữ nhi của Ngôn Thừa tướng – Ngôn Thiên Nhu. Ngày đó ở hội ngắm hoa, lần đầu tiên nhi thần nhìn thấy Thiên Nhu liền thích nàng! Khúc nhạc rung động lòng người, đi vào trong tâm khiến tâm nhi thần càng khó bình lặng được! Cho nên... cho nên nhi thần muốn cùng Thiên Nhu hỉ kết lương duyên, thỉnh phụ hoàng ban hôn." Lời nói đã tình thâm ý thiết, nói xong lời cuối cùng còn quay mặt nhìn Ngôn Thiên Nhu đầy thâm tình như vậy, làm cho mọi người ở đây và cả bản thân Ngôn Thiên Nhu không thể không tin rằng hắn thật sự yêu nàng!

Mọi người thấy nam tử tuấn mỹ bất phàm kia tràn đầy thâm tình nhìn nữ tử, còn nữ tử vẻ mặt thẹn thùng, ánh mắt hàm chứa tình yêu, quả thực chính là nam tài nữ mạo, giai thoại nhân gian. Nhưng đây là... Nhị hoàng tử cùng nữ nhi của Thừa tướng đương triều nha... Phương diện này bọn họ cũng không thể không suy nghĩ sâu xa! Nếu hai nhà kết thông gia, thế cục chỉ sợ sẽ có biến hóa!

Trong mắt Mẫn Tĩnh Như ngồi ở phía bên phải Cung Huyền Minh hiện lên một tia thâm trầm, xem ra Ngôn phủ là đích đến của mẫu tử bọn họ, nhìn con mình vẫn ngồi tại chỗ trầm mặc không nói như trước, ánh mắt bà khôn khéo lợi hại mang theo ý vị thâm trường.

Hoàng hậu Đàm Thục Tình ở bên trái mặt không đổi sắc ngồi ở vị trí của mình, giống như không chút nào để ý việc Cung Diệc Diệp có thể cưới được Ngôn Thiên Nhu hay không.

Trong lúc nhất thời không khí trở nên có chút trầm mặc, trên mặt mọi người đều mang theo giả ý tươi cười nhưng trong lòng lại suy tư, hoàng thượng sẽ nghĩ thế nào? Có thể đồng ý hay không ?

Ngồi ở giữa điện ánh mắt Cung Huyền Minh thâm u, trầm mặc nhìn Cung Diệc Diệp, khuôn mặt uy nghiêm bình tĩnh làm cho người ta không biết đang hắn vui hay là giận, đoán không ra hắn rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.

Sau đó, thanh âm hùng hậu của Cung Huyền Minh vang lên: "Diệp Nhi thích nữ nhi của Ngôn ái khanh, muốn cưới nàng ? Ngôn ái khanh, ý của khanh thế nào?"

Bị điểm danh Ngôn Khánh Phong bất an không yên đứng dậy tiến lên, quỳ ở trong điện rồi lập tức mở miệng nói: "Thần không dám! Nhị hoàng tử thân phận tôn quý! Tiểu nữ có thể được Nhị hoàng tử nhìn trúng là phúc phận của tiểu nữ, chỉ là tiểu nữ tính tình không tốt, từ nhỏ đã bị mẫu thân nàng nuông chiều hỏng rồi! Chỉ sợ không xứng với Nhị hoàng tử a!"

...... Trong đại điện ngưng tụ một bầu không khí khẩn trương ......

Mọi người ở đây thần kinh đều căng như dây đàn, Cung Huyền Minh đột nhiên cười nói: "Ha ha ha... Ngôn ái khanh không cần tự coi nhẹ mình! Trẫm cũng hiểu được nữ nhi này của khanh không tồi! Vũ khúc lại càng đẹp, không mất phong cách quý phái nha! Ha ha ha ha..."

Nghe được tiếng cười hùng hậu, Ngôn Khánh Phong âm thầm thở dài một hơi nói: "Tạ hoàng thượng khích lệ!"

"Ha ha... Nếu Diệp Nhi đã thích nữ nhi của Ngôn ái khanh như vậy thì trẫm liền tứ hôn cho các ngươi, Ngôn Thiên Nhu ngươi cảm thấy như thế nào?" Cung Huyền Minh nhìn về phía Ngôn Thiên Nhu hai gò má hồng hào hỏi.

"Thần nữ nguyện mời hoàng thượng làm chủ!"

"Tốt! Nữ nhi Thừa tướng Ngôn Thiên Nhu hiền lương thục đức, khúc nghệ nhất tuyệt, cùng Nhị hoàng tử Cung Diệc Diệp tình đầu ý hợp, lưỡng tình tương duyệt, ban thưởng cho tháng sau đại hôn!"

"Nhi thần tạ phụ hoàng!"

"Thần nữ tạ hoàng thượng!"

"Thần khấu tạ Hoàng thượng! Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

"Chúc mừng hoàng thượng! Chúc mừng Hoàng thượng! Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!" Chúng đại thần cùng kêu lên chúc mừng.......

Sau khi Ngọ yến kết thúc, một ít đại thần đều tiến lên nịnh bợ, nói mấy câu chúc mừng với Ngôn Khánh Phong.

"Đúng vậy! Đúng vậy! Chúc mừng Thừa tướng có được rể hiền nhân trung chi long a!"

"Chúc mừng! Chúc mừng! Về sau còn thỉnh Thừa tướng chiếu cố hạ quan nhiều hơn!..."

"......"

"......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro