Chương 21 : Uyển Tư Tư đến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong đại sảnh, một nữ tử mặc váy dài hồng đào nhạt ngồi ngay ngắn trên ghế, khuôn mặt dịu dàng thanh tú, da thịt trắng nõn mềm mại, bên môi luôn có ý cười ôn nhu, nàng có một đôi mắt đẹp, bên trong tràn đầy nhớ mong, còn có vài phần vội vàng, thản nhiên, thẹn thùng.

Đứng bên cạnh nàng là một nữ tử mặc quần áo xanh đậm nhìn nữ tử y phục hồng đào vẻ mặt vội vàng, không khỏi mở miệng an ủi: "Tiểu thư, người đừng vội, công tử lập tức sẽ ra gặp tiểu thư mà."

"Xuân Đào!..." Nữ tử mặc y phục hồng đào bị nữ tử mặc y phục xanh đậm bên cạnh nhìn thấy tâm tư của mình, tâm tình lo lắng đành dịu lại một chút, trên mặt lộ vẻ e lệ gọi nhỏ tên của nữ tử lục y.

"Ha ha... Dạ dạ dạ, ta không cười tiểu thư." Nữ tử áo xanh tên Xuân Đào nhìn thấy tiểu thư nhà mình đang xấu hổ nhìn nàng, nhanh miệng nói ra, một bên âm thầm che miệng cười trộm.

Đúng lúc này, Cung Mạch Khiêm ôm Vân Khinh và Phong Nhiễm Tuyệt cùng nhau đi vào trong đại sảnh, Mạc Ngôn, Mạc Ngữ lẳng lặng theo phía sau bọn họ.

Ngồi ngay ngắn trong phòng, nữ tử đào y vẻ mặt thẹn thùng và đang vui mừng nhưng khi nhìn thấy Vân Khinh ở trong lòng hắn thì vui mừng lập tức biến mất vô ảnh vô tung. Khuôn mặt đang thẹn thùng, từ đỏ bừng chuyển sang trắng bệch, sững sờ tại chỗ, nhưng nhớ đến chuyện trước kia, sắc mặt nàng mới dịu xuống, nhẹ nhàng mở miệng gọi: "Sư huynh..."

Cung Mạch Khiêm nhìn thấy vẻ mặt chuyển biến của nữ tử đào y, thần sắc ôn nhuận đôi mắt hạ xuống rất nhanh hiện lên một tia thâm sắc, xong lại tiện đà cười dịu dàng, ôn hòa nói: "Đến, ta giới thiệu một chút, đây là Vân Khinh – Vương phi của ta, đây là sư muội Uyển Tư Tư."

Cung Mạch Khiêm cúi đầu nhìn Vân Khinh vẫn còn mang theo nồng đậm buồn ngủ, nét mặt ôn nhu đến mức có thể khiến người chết chìm. Sau đó ngẩng đầu sắc mặt lại ôn hòa nhưng xa cách nhìn nữ tử đào y, giới thiệu hai người với nhau.

Biểu tình một trước một sau biến hóa làm cho nữ tử đào y cảm thấy ảm đạm, trong lòng bất an không yên, nàng cất giọng êm ái: "Vân cô nương, Phong công tử."

Phong Nhiễm Tuyệt đứng một bên trầm mặc không nói nghe Uyển Tư Tư xưng hô với hắn thì cũng chỉ gật gật đầu, coi như chào hỏi nàng, sau đó tiếp tục im lặng đứng một bên xem trò hay.

Cung Mạch Khiêm nghe xưng hô của nữ tử đào y với Vân Khinh, đột nhiên nhíu nhíu mày, cất giọng ôn nhuận dễ nghe nói: "Tư Tư, ngươi vừa rồi không nghe rõ sao? Đây là Vân Khinh – Vương phi của ta."

Cung Mạch Khiêm nhấn mạnh bốn chữ 'Vương phi của ta'. Ý là Vân Khinh là Vương phi của hắn, như vậy ngươi nên gọi nàng là Khiêm Vương phi chứ không phải là Vân cô nương.

Uyển Tư Tư nghe ra ý tứ trong đó, âm thầm nắm chặt bàn tay trong ống tay áo, lặng im một hồi, sau đó không tự nhiên gọi Vân Khinh một tiếng: "Khiêm Vương phi."

Vân Khinh vẫn lẳng lặng dựa vào vai Cung Mạch Khiêm mà ngủ say, căn bản không nghe được bọn họ đang nói cái gì, đương nhiên cũng không nghe thấy Uyển Tư Tư nói gì.

Cung Mạch Khiêm cúi đầu nhìn Vân Khinh đang ngủ trong ngực hắn, im lặng nở nụ cười, hắn thấp giọng nói bên tai Vân Khinh: "Khinh nhi, tỉnh tỉnh, đến, đây là sư muội Uyển Tư Tư." Giọng nói của hắn lại trở về ôn nhuận dễ nghe tràn đầy nhu tình

Một dòng khí ấm áp phun ở bên tai Vân Khinh, cảm giác ấm áp ngưa ngứa khiến nàng run rẩy, từ từ tỉnh lại, mở đôi mắt buồn ngủ mông lung nhìn Uyển Tư Tư, tiếng nói buồn ngủ từ trong miệng nàng tràn ra: "Ưmm...Chào." Nói xong lại vùi đầu ngã vào trên vai Cung Mạch Khiêm ngủ.

Cung Mạch Khiêm ôm lấy thắt lưng của Vân Khinh, buồn cười nhìn dáng vẻ mơ hồ của nàng, ôn nhu nói: "Tối hôm qua là ta không tốt, không cho nàng ngủ, hôm nay lại đánh thức nàng dậy sớm như vậy, đêm nay ta nhất định sẽ để nàng ngủ một giấc thật ngon."

"Ừ." Vân Khinh nghe được lời nói của hắn, thanh âm buồn ngủ lại nhẹ nhàng vang lên, không chú ý đến lời nói ái muội của Cung Mạch Khiêm làm cho mọi người đều mơ màng.

Tối hôm qua Vân Khinh không thể nào ngủ được, Cung Mạch Khiêm rời đi nhưng lời nói của hắn cứ ở trong đầu nàng thật lâu mà không tiêu tan được, giống như là ma cứ quanh quẩn trong lòng của nàng, làm nàng suy nghĩ một buổi tối cũng không hiểu được cảm giác của nàng đối với hắn là như thế nào...

Gần sáng nàng mới buồn ngủ, đang nặng nề ngủ, kết quả không bao lâu đã bị Cung Mạch Khiêm kéo từ trong chăn ra, nói là đồ đệ của sư phụ hắn đến đây muốn nàng đến gặp mặt. Nàng không chịu liền ôm nàng đến đây cho nàng thấy sư muội của hắn mới thôi, không cho nàng ngủ. Trời biết hiện tại nàng buồn ngủ biết bao nhiêu, nhưng mà không có biện pháp, đành phải mặc hắn 'bài bố' .

"Tốt lắm, đều đến Nội viện đi." Cung Mạch Khiêm ôn hòa nói, ôm lấy Vân Khinh đang nặng nề ngủ, đi về hướng Nội viện.

Uyển Tư Tư trầm lặng nhìn bóng dáng Cung Mạch Khiêm ôm chặt Vân Khinh rời đi, cảnh tượng kia làm nàng cảm thấy bọn họ rất xứng đôi. Nàng cực lực che dấu cảm xúc không cam lòng của chính mình, nhưng ghen tị trong đáy mắt thì không bao giờ che dấu được, tầm mắt oán hận bắn thẳng đến Vân Khinh, hận không thể đem Vân Khinh ra lột da xẻ thịt.

Một màn ôn nhu của sư huynh đối với nữ nhân kia làm nàng có cảm giác bất an sâu sắc, sư huynh thích Sát phi kia sao? Không, hẳn là không phải, nữ nhân kia là hoàng gia ban cho, sư huynh sẽ không thích. Cũng giống như chuyện trước kia đã xảy ra, những nữ nhân đó dung mạo xinh đẹp nhưng sư huynh đều không thích, sau này những nữ nhân đó đều đã chết.

Sư huynh cũng sẽ không thích nữ nhân này, sẽ không, sẽ không ... Huống chi sư huynh luôn đều ôn nhu như vậy, khiêm tốn như vậy.

Uyển Tư Tư nắm chặt hai tay trầm lâm vào suy nghĩ của chính mình, cảm giác áp lực bất an không yên dấy lên càng nhiều, nàng liên tục ở trong lòng vì hành vi của Cung Mạch Khiêm mà giải thích .

Ở phía sau Uyển Tư Tư, Xuân Đào nhìn động tác thân mật của Cung Mạch Khiêm với Vân Khinh như vậy, ánh mắt trừng thẳng bóng dáng rời đi của Vân Khinh, hận không thể trừng mắt chết nàng.

Sau đó nhìn sắc mặt ắp lực của Uyển Tư Tư vội vàng đi lên an ủi: "Tiểu thư, người đừng đau lòng, công tử có thể là ngại thể diện của hoàng gia mới đối tốt với nàng ta như vậy, huống chi công tử đối với mọi người đều ôn hòa như vậy. Tiểu thư, người xinh đẹp ôn nhu lại thiện lương như vậy, công tử khẳng định sẽ yêu thích tiểu thư ."

Uyển Tư Tư nghe Xuân Đào an ủi sắc mặt cũng chuyển biến tốt hơn, đôi mắt mang một tầng hơi nước không chắc chắn nhìn Xuân Đào hỏi: "Thật vậy không? Nhưng là vì sao sư huynh đến bây giờ vẫn không yêu thích ta?" Nàng lần đầu tiên nhìn thấy sư huynh liền thích hắn, nhưng là vì sao, vì sao đến bây giờ sư huynh vẫn không hiểu được tâm tư của nàng dành cho hắn?

"Tiểu thư...." Thấy Uyển Tư Tư sắp khóc, Xuân Đào không biết phải làm sao, cũng không biết nên trả lời nàng như thế nào.

Nhìn đại sảnh chỉ còn lại hai người các nàng, Xuân Đào lập tức dời lực chú ý của Uyển Tư Tư, mở miệng nói: "Tiểu thư, trước người đừng khóc, chúng ta mau đi đi, bọn họ đều đã đi xa rồi."

"Ừ, chúng ta đi thôi." Khi Xuân Đào nhắc nhở Uyển Tư Tư thì nàng mới phát hiện trong đại sảnh chỉ còn hai người nàng và Xuân Đào, lập tức nâng cổ tay áo đè nước mắt tràn ra khóe mắt, ôn nhu nói.

Ở trong lòng âm thầm quyết định, nàng nhất định phải làm cho sư huynh yêu nàng, nhất định! Nàng thích sư huynh nhiều năm như vậy làm sao có thể buông tay? Trên đời này không ai hiểu sư huynh bằng nàng!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro