Chương 24 : Không có hắn ta sẽ ngủ không được

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lời này vừa dứt, không khí chung quanh lại yên tĩnh thần kỳ, mọi người ở đây lẳng lặng nhìn phản ứng Vân Khinh .

Vốn dĩ Vân Khinh vừa muốn buồn ngủ nghe nói như thế, nhất thời buồn ngủ đều tan biến mất, nghiêng đầu suy tư, không biết nghĩ tới cái gì, nhíu lại mày liễu, trong đôi mắt bình tĩnh đạm mạc hiện ra nghi hoặc thật sâu .

Yêu sao? Cái gì là yêu? Cảm giác nàng đối Cung Mạch Khiêm có phải yêu hay không nàng cũng không biết. Chính là ngoại trừ Thanh Y, đối với hắn nàng không có cảm giác muốn phòng bị, ngược lại còn có một loại muốn ỷ lại, ngửi được hương cỏ xanh thản nhiên trên người hắn nàng sẽ cảm thấy thực an tâm, thực ấm áp, nàng cũng thực thích cảm giác đó.

Không thể cự tuyệt hắn ôm, hắn hôn, hắn đối với nàng như vậy làm cho lòng của nàng từ kháng cự dần dần biến thành yên lặng tiếp nhận. Hắn tựa như hoa anh túc nở trong lòng nàng, thâm căn cố đế, làm cho nàng nghiện, muốn kháng cự lại không thể kháng cự loại dụ dỗ vô cùng mê hoặc này.

Lời nói của Cung Mạch Khiêm tối hôm đó giống như ma chú hiện ra ở đáy lòng nàng, thanh âm từ tính trầm thấp ấy lại quanh quẩn ở trong đầu nàng. Lòng nàng nổi lên một tầng tầng gợn sóng, "Ta nghĩ ta yêu nàng" ...

Yêu ta sao? Hắn đối tốt với nàng có phải là vì yêu nàng hay không? Vì yêu nàng cho nên mới sủng nàng như vậy? Vậy còn nàng thì sao? Nàng đối với hắn là dạng cảm giác gì? Yêu sao? Hẳn là không phải, nhưng là buổi tối nếu không có hắn ôm nàng đi vào giấc ngủ, buồn ngủ của nàng sẽ thực nhẹ thực nhẹ, thường hay giật mình tỉnh lại, sẽ không còn muốn ngủ, nàng sẽ mất ngủ.

Uyển Tư Tư cực lực cưỡng chế khẩn trương trong lòng, nhưng lo lắng ngập tràn trong đáy mắt kia như thế nào cũng che lấp không được, vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm Vân Khinh nhíu mày trầm tư, đáy mắt tràn đầy phức tạp, trái tim bị treo cao cao ở không trung gia tốc đập mạnh.

Chỗ tối Phong Nhiễm Tuyệt cũng nghẹn một hơi không dám hô hấp thẳng nhìn chằm chằm phản ứng Vân Khinh .

Mà Cung Mạch Khiêm bên cạnh lúc này cũng rút đi thần sắc ôn hòa trên mặt, đáy mắt phiếm thâm u, vẻ mặt ngưng trọng nhìn chằm chằm Vân Khinh, giờ khắc hắn chờ đợi cuối cùng cũng đã đến, không biết tiểu nữ nhân này sẽ cho hắn một kinh hỉ như thế nào đây.

Ở đây trừ Thanh Y, tất cả mọi người cơ hồ đều nín thở chăm chú nhìn nhìn Vân Khinh. Mạc Ngôn đứng ở phía sau Cung Mạch Khiêm không xa cũng trộm ngắm Vân Khinh bên kia. Mạc Ngữ thì vẫn là một bộ dáng tất cung tất kính đứng ở nơi đó, nhưng hắn cũng rất muốn biết vị Vương phi này có cảm tình gì đối với Vương gia.

Bùm bùm... Trong không khí tràn ngập khẩn trương, ngay tại giờ khắc này, Vân Khinh phục hồi tinh thần lại chậm rãi nhìn Uyển Tư Tư, đối mặt với vẻ khẩn trương chăm chú của mọi người nàng chỉ thực tự nhiên nói: "Không có hắn, ta sẽ ngủ không được."

"Cái gì?..." Lời này vừa nói ra, Uyển Tư Tư choáng váng, trong lúc nhất thời không biết phản ứng ra sao, đây là đáp án gì ?

"Phốc! Ha ha ha ha... Này, này ha ha...Câu trả lời... Rất, rất ha ha ha... Rất có ý tứ !" Chỗ tối Phong Nhiễm Tuyệt sau khi nghe được nhịn không được phun cười ra tiếng.

Ôm bụng cười cuồng tiếu nhìn bạn tốt trêu chọc nói: "Ha ha ha... Thật cảm thán nha!!! Đường đường là Khiêm vương gia của chúng ta mà còn phải hạ mình đi làm một nô tài ấm giường? Ha ha ha... đáp án này của Vân Khinh quả thực, ha ha, ngắn gọn xúc tích ! Ha ha ha... Ai u, ta, ta cười chết mất, cười chết ta mất thôi, ha ha... Cười đến không thở được!"

Phong Nhiễm Tuyệt cười đến rút gân, một thân khí chất tà mị tuấn mỹ bị y hiện tại phá hư sạch sẽ, không hề cố kỵ cuồng tiếu, chế nhạo Cung Mạch Khiêm đang đứng bên cạnh. Xoa xoa khuôn mặt cười đến rút gân, có thể nhìn con hồ ly này mà chê cười thật đúng là không dễ dàng! Vẻ mặt Vân Khinh lúc trả lời câu đó còn rất chân thành nữa chứ, thật sự là rất khôi hài! Hắn lưu lại quả nhiên là đúng ! Ha ha...

Phía sau bọn họ Mạc Ngôn cúi đầu, nhìn không tới vẻ mặt của hắn, nhưng là bả vai không ngừng run rẩy có thể hiểu được hắn đang cực lực nhẫn nại cái gì. Khụ khụ... Thực vất vả nha, thực sợ hôm nay bởi vì nghẹn cười mà cứ như vậy 'hy sinh' mất. Câu trả lời này của Vương phi thật sự là quá cường hãn, nàng vừa nói như vậy, Vương gia nhà bọn họ đúng là giống như mỗi ngày đều làm công tác của nô tài ấm giường a! Ha ha... Ai kêu Vương gia mỗi ngày buổi tối đều kề cận Vương phi, hiện tại đã giành được 'mỹ danh' nô tài ấm giường! Ha ha...

Mạc Ngữ vẫn trầm mặc không nói đứng ở kia, nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện thật sâu trong đáy mắt hắn đều là ý cười, Vương gia nhà bọn họ thực không dễ dàng a.

"Này, ngươi đủ chưa?" Thực sự tốt cười như vậy sao? Cung Mạch Khiêm liếc mắt nhìn Phong Nhiễm Tuyệt đang cười đến nước mắt đều ứa ra, sau đó tầm mắt tiếp tục đặt ở trên người Vân Khinh, vẻ mặt bất đắc dĩ, đáy mắt cũng là tràn đầy nhu tình cùng sủng nịch có thể làm người chết chìm. Mèo con của hắn khi nào thì mới có thể thông suốt đây?

Bất quá ngẫm lại, ít nhất tiểu nữ nhân này đối với hắn đã có chút ỷ lại nha! Không có hắn sẽ mất ngủ sao? Ha ha... Này coi như là một lý do có thể làm cho nàng không rời được hắn, trong khoảng thời gian này hắn hành động 'thất thường' đúng là hữu dụng nha. Lưới hắn quăng ra đúng là vẫn có chút kết quả không phải sao? Hắn sẽ chậm rãi thu lưới, làm cho tiểu nữ nhân này yêu hắn !

Nghĩ tới Vân Khinh, Cung Mạch Khiêm gợi lên một chút ý cười do tình thế bắt buộc, tuấn dật xuất trần, trên mặt lúc này lại tản ra khí thế vương giả, tà tứ hoặc nhân, đây mới là hắn! Ẩn giấu nội tâm nhưng ngạo khí trong xương vẫn tản ra bễ nghễ!

Phong Nhiễm Tuyệt nhìn bạn tốt như vậy, trong mắt mang theo thật sâu chúc phúc, ánh mắt thâm ý nhìn Vân Khinh ở lương đình, hy vọng nữ nhân này đừng làm cho bọn họ thất vọng là tốt rồi.

Thanh Y nghe Vân Khinh nói, trong đôi mắt lạnh lùng hiện lên mỉm cười, có thể làm cho chủ tử vô lo vô cầu, thanh nhã hờ hững của nàng có cảm giác như vậy cũng đã thực không dễ dàng. Xem ra Khiêm vương mỗi ngày vất vả cần cù cố gắng cũng khôn uổng phí!

Sủng ái cùng nhu tình của Cung Mạch Khiêm đối với Vân Khinh nàng toàn bộ đều thấy, nàng có thể nhìn ra hắn là thật tâm, nếu không nàng cũng sẽ không để tùy hắn mỗi ngày 'ôm' chủ tử!

Bất quá chuyện về sau ai cũng không nói trước được, hy vọng hắn sẽ không làm cho các nàng thất vọng, nàng thật lòng hy vọng có người có thể đau chủ tử, sủng chủ tử, yêu chủ tử.

Lời nói của Vân Khinh ở trong lòng của Uyển Tư Tư lại biến thành một loại ý tứ khác, làm cho nàng ta nghĩ rằng Vân Khinh thực yêu thực yêu Cung Mạch Khiêm! Không có Cung Mạch Khiêm nàng sẽ đêm không thể ngủ, này không phải là cảm giác khi yêu một người sẽ có sao?

Uyển Tư Tư cắn cắn môi, không cam lòng nói: "Tư Tư bất tài nhưng có thể cam nguyện vì sư huynh mà chết, Tam Vương phi có thể không?"

"Ta sẽ không chết, hắn cũng sẽ không, chúng ta hiện tại đều sống tốt, không cần thiết vì hắn đi tìm chết." thanh âm thản nhiên từ môi anh đào mê người tràn ra.

Không có thái độ kiên quyết giống Uyển Tư Tư, mà thái độ của nàng khi nói vẫn chỉ là không mặn không nhạt. Luận sự mà nói, bọn họ đều sống tốt, sẽ không có ai phải vì ai mà chết. Bất quá lòng của nàng cũng rất kiên định toát ra một đáp án, nàng sẽ không để cho hắn chết! Về phần vì sao lại có quyết tâm này, có thể là bởi vì không ngửi được hương cỏ xanh thản nhiên ấy, không cảm nhận được ôm ấp ấm áp ấy của hắn sẽ mất ngủ đi, mà nàng... Không muốn mất ngủ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro