Đào Hoa Kiếp 2 - [1] Bị Đạo Tàn Bụ Từ Trong Mộng Ra Ngoài Hiện Thực

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Triệu Viễn Chu quần áo lộn xộn ngã xuống giường, mở to mắt đưa tay về phía Ly Luân.

"Ngươi mơ thấy gì?" Ly Luân nhíu mày, không tới gần.

Tay Triệu Viễn Chu dừng lại trên không trung rất lâu, lải nhải một mình lại thu tay lại, đột nhiên càng kịch liệt giãy dụa, vặn vẹo thân thể không ngừng giãy dụa, nhìn qua khó chịu đến cực điểm.

"A a... không, không muốn..." Y rên rỉ đến run rẩy vỡ vụn, tựa hồ đang hướng một người khác trong mộng cầu xin tha thứ, khuất nhục, lại thống khổ, nhưng y không có quá nhiều phản kháng, chỉ là chân tay vặn vẹo, không có ý định thi pháp công kích.

Ly Luân dù có thờ ơ đến đâu thì khi nhìn thấy bộ dạng này của y, hắn dường như cũng đã hiểu ra được

Trong mộng Triệu Viễn Chu đang cùng người khác làm chuyện xấu xa, dang rộng chân về phía người khác!

"Ngươi..." Ly Luân nhe mắt muốn nứt ra, hoàn toàn không thể chấp nhận nổi, vọt tới sụp xuống bên cạnh, hai tay bắt lấy áo bào đen thêu đinh châu của Triệu Viễn Chu, túm người không có ý thức mạnh mẽ kéo lên lắc lư, "Ngươi đã làm những gì! Là ai làm ngươi... làm ngươi...Là kẻ nào?!"

Triệu Viễn Chu nhún vai kéo đầu và hai tay, mở mắt nhìn Ly Luân, ánh mắt tán loạn vô thần, giống như bị bao phủ bởi một tầng nước, miệng há ra rên rỉ khó nhịn, "Ừm a......"

Ly Luân hoàn toàn chịu không nổi bộ dạng này của y, bằng hữu ngày xưa làm sao có thể sa đọa đến như vậy, trở nên hạ tiện ghê tởm!

Triệu Viễn Chu, sao ngươi dám!

Chính mình bị phong ấn tám năm, y lại ở bên ngoài sau lưng mình ủy thân cho người khác, làm ra loại chuyện ghê tởm đến cực điểm này!

Triệu Viễn Chu ở trong tay Ly Luân vặn eo giãy dụa, nắm chặt giường dưới thân, gân xanh trên mu bàn tay lộ ra, trên trán đều toát mồ hôi, hai chân không tự nhiên mở rộng, hô hấp dồn dập.

Nhìn bộ dạng này của y, Ly Luân nghiến răng, ném Triệu Viễn Chu trở lại giường.

Lửa giận hừng hực đã vọt tới đỉnh đầu, Ly Luân bây giờ đã muốn giết sạch hết những kẻ làm chuyện xấu xa với Triệu Viễn Chu, nghiền xương thành tro.

Là ai, rốt cuộc y mơ thấy ai?

Ly Luân nhìn người trên giường, một đôi bàn tay to nắm chặt lại buông ra, buông ra lại nắm chặt, có lực đến khớp xương đều răng rắc vang lên.

Cuối cùng, hắn vẫn cúi người chạm vào Kim Linh, nhắm mắt lại rơi vào trong mộng của Triệu Viễn Chu.

Trong động âm u ở nơi phong ấn

Triệu Viễn Chu bị trói ở trên tảng đá lớn, hoa phục rộng rãi đều bị xé thành vải rách, khi Ly Luân nhìn về phía hạ thể của y, Triệu Viễn Chu hoảng sợ, nhưng chỉ trong thời gian rất ngắn, thế nên mới làm cho người ta cảm thấy đó là ảo giác.

"Đừng nhìn..." Triệu Viễn Chu cực lực muốn khép đầu gối lại, nhưng y càng giãy dụa, rễ cây lại càng bó chặt.

Thứ gì có thể làm cho y kinh hoảng đến nước này, Triệu Viễn Chu đang sợ cái gì?

Nếu như giờ phút này Ly Luân tỉnh táo, nhất định sẽ đào tận gốc rễ tìm hiểu rõ ràng, nhưng hắn uống quá say, căn bản không có chú ý tới giữa hai chân Triệu Viễn Chu mở ra, dưới tính khí đứng thẳng có thêm một huyệt hoa chỉ nữ tử mới có, mềm mại, nhỏ hẹp, ngây ngô.

Triệu Viễn Chu, yêu thú thượng cổ, luận chiến lực gần như vô địch, nhưng y lại có thân thể quái dị bất nam bất nữ.

Triệu Viễn Chu khó có thể dùng bộ dạng này đối mặt với Ly Luân, rồi lại không thể nhúc nhích, chỉ có thể nhắm mắt lại quay đầu, mặc cho người uống say như sài lang đói khát nhìn chằm chằm, liếm môi đánh giá bí mật sâu kín nhất của mình.

"Đây là một khoảnh khắc tuyệt đối không thể bỏ qua." Ly Luân nhéo mặt Triệu Viễn Chu, ép buộc y đối diện với mình, "Nhìn ta, Triệu Viễn Chu, nhìn ta!"

Ly Luân âm trầm chăm chú nhìn y, không có bất kỳ âu yếm, không có màn dạo đầu nào, lưỡi dao thô to dữ tợn chiếu thẳng vào huyệt hoa nhỏ hẹp kia, trực tiếp đâm vào.

"A!......"

Triệu Viễn Chu sắc mặt tái nhợt, tiếng rên rỉ khàn khàn vỡ tan, đau đến giống như cả người bị bổ ra từ bên trong.

Nơi đó nhỏ hẹp khô khốc, lại chưa từng trải qua nhân sự, lưỡi dao thô to không quan tâm đi vào bên trong, miệng hoa và vách bên trong đều trướng đến xé rách, rất nhanh liền chảy máu.

"Đau không? Mặt trắng bệch rồi."

Giọng nói của Ly Luân ôn nhu sủng ái như thế, tay lại gắt gao bóp khuôn mặt tái nhợt của Triệu Viễn Chu, hưởng thụ thống khổ của y, thoáng cái đong đưa hông dưới, xé rách cửa vào ngây ngô giữa hai chân y, Ly Luân thậm chí còn nắm lấy tay Triệu Viễn Chu, ép y sờ hạ thể đang cắm lưỡi dao mềm mại của mình.

Triệu Viễn Chu cắn chặt răng ngăn chặn tiếng kêu đau muốn xông ra, Ly Luân đè ở trên người y không ngừng co rúm, hôn môi cắn xé toàn thân y, trên người Triệu Viễn Chu rất nhanh phủ kín dấu vết bị làm nhục.

Sự tàn bạo này không hề tiết chế, Triệu Viễn Chu đã đau đớn khó nhịn, sức cùng lực kiệt, "Ngươi vẫn chưa nháo đủ sao?"

"Không đủ, vĩnh viễn không đủ, còn sớm mà, chúng ta cứ từ từ.."

Ly Luân từ trong thân thể Triệu Viễn Chu rút lui, chân nhấc lên cưỡi đến trước ngực y, không có che chắn, hạ thể Triệu Viễn Chu hoàn toàn lộ ra.

Huyệt hoa đã bị tàn nhẫn xâm nhập qua, khép không kịp lại có máu chảy ra bên ngoài, từ màu nhạt biến thành màu đỏ tươi, xinh đẹp, chật vật, lại tục tĩu.

Ly Luân say khướt, kéo bốn sợi xích cưỡi ở trước ngực Triệu Viễn Chu, túm tóc y, mạnh mẽ cầm lấy lưỡi dao mềm mại vừa mới rút ra từ trong huyệt hoa đưa đến bên miệng Triệu Viễn Chu.

Triệu Viễn Chu lạnh lùng nhìn con ma say đang cưỡi trên người mình, "Ngươi còn muốn làm gì nữa."

"Xuỵt...... Hiện tại không phải lúc nói chuyện."

Ly Luân cười rầu rĩ, bàn tay to bóp cằm y, phía trước lưỡi dao tràn đầy âm dịch và máu phác họa cánh môi Triệu Viễn Chu, sau đó bóp miệng y, nhét vào miệng mình.

Trong miệng Triệu Viễn Chu bị chặn lại, dường như muốn hít thở mà hít thở không thông, lưỡi dao mềm mại hoàn toàn nhét đầy trong miệng, thẳng đến khi lưỡi dao mềm mại đi vào đến không còn đường để vào nữa, gân xanh uốn lượn còn có một đoạn lộ ra ngoài miệng, Ly Luân vẫn không buông tha y, khoác chân cả người cưỡi đến trên đầu Triệu Viễn Chu, hung hăng kéo tóc y, túm đầu Triệu Viễn Chu chụp xuống háng mình.

"Ưm......"

Đầu Triệu Viễn Chu bất lực lắc lư lên xuống, lưỡi dao mềm mại co rúm trong miệng y, máu dính vào huyệt hoa cũng là dịch thể, tất cả đều cho vào trong miệng y

"Thứ từ ngươi chảy ra có ngon không?" Ly Luân cưỡi trên đầu y, vừa từ trên cao nhìn xuống làm khô miệng y, vừa làm nhục y, "Thêm chút sức đi Triệu đại nhân, còn chưa ăn hết đâu, ngậm chặt một chút, Ừm...... Đúng, miệng trên Triệu đại nhân cũng thật thoải mái, vừa mềm vừa nóng giống như bên dưới ngươi."

Triệu Viễn Chu siết chặt nắm tay yên lặng thừa nhận, không có bao nhiêu phản ứng.

Vì thế Ly Luân trở nên càng thêm quá phận, túm tóc Triệu Viễn Chu đâm vào chỗ sâu nhất, chuẩn cổ họng nhất, mạnh mẽ đem đoạn cuối cùng lộ ra bên ngoài kia cũng chen vào.

"A!......"

Cổ họng Triệu Viễn Chu bị mạnh mẽ đẩy vào xâm chiếm, y thật sự khó chịu cực kỳ, cổ họng bị cự vật nhét nhanh không thể hô hấp, bị xé rách hạ thể còn đang chảy máu trướng đau, giống như hỏa thiêu.

Ly Luân người đầy mùi rượu, nói chuyện lộn xộn, không ngừng túm đầu Triệu Viễn Chu mạnh mẽ úp xuống háng mình, đoạn lưỡi dao lần lượt phá vỡ cổ họng của y

"Cảm giác khi ăn thứ này thế nào?" Ly Luân cưỡi trên đầu y trêu chọc miệng y, dùng mọi thủ đoạn làm nhục y, "Triệu Viễn Chu ngươi cũng có ngày này, ăn ngon như vậy, mùi vị không tệ chứ, so với sơn hào hải vị ngươi đã ăn thì thế nào?"

Triệu Viễn Chu miệng rộng tùy ý Ly Luân làm nhục mình, y nhắm mắt lại, vẫn không đáp lại.

"Xem ra đối với ngươi mà nói những thứ này cũng không tính là gì, không sao, còn sớm, còn một cái lỗ vô dụng."

Dứt lời, một cái rễ cây bò lên tảng đá lớn, đánh tới giữa hai chân Triệu Viễn Chu, đầu nhọn áp vào hậu huyệt nho nhỏ, tương tự như cự vật mạnh mẽ vọt vào.

"Ô ô!......"

Miệng Triệu Viễn Chu bị bịt kín, căn bản không phát ra âm thanh, cả người bị rễ cây trói chặt, giống như hiến tế nằm ở dưới thân Ly Luân, mở đùi mặc cho người ta chà đạp

Ly Luân làm quá đáng, sau khi uống say không hề cố kỵ rễ cây mãnh liệt co rút trong huyệt sau, cũng xé rách chảy máu.

Ly Luân dùng hai tay nắm tóc y, gắt gao chế trụ đầu Triệu Viễn Chu, lưỡi dao thô to ở trong cổ họng y rút lỗ, sau khi nặng nề thẳng tiến vài cái, Ly Luân trầm thấp mà đè nén gào thét, từng cỗ từng cỗ lớn bắn vào trong miệng Triệu Viễn Chu.

Triệu Viễn Chu sặc khó chịu, giãy dụa muốn nhổ cái kia ra khỏi miệng

Ly Luân thở dốc một lát rút lưỡi dao ra, nâng cằm Triệu Viễn Chu lên, không cho y phun ra mùi tanh trong miệng, lúc rút ra thì xoa đầu lưỡi dao lấy một chút trọc dịch cuối cùng bôi lên miệng Triệu Viễn Chu, môi mỏng dính dịch thể trắng đục, thủy quang đầm đìa.

"Nuốt xuống, nghe lời, ngoan ngoãn một chút, đừng làm ta tức giận."

Triệu Viễn Chu muốn ho khan cũng ho không ra, bị buộc phải chia vài ngụm mới nuốt hết bạch trọc vào trong bụng, há miệng thở dốc thô nặng, bộ dáng chật vật biết bao.

Ly Luân chơi đủ động phía trên, một cái rễ cây khác vươn tới chui vào trong miệng Triệu Viễn Chu, lưỡi dao dính đầy nước lại một lần nữa chôn vào trong huyệt hoa, tính cả cây chôn ở trong huyệt sau, ba cây cùng nhau co rút.

Lần đầu tiên giao hợp chính là ba động cùng mở, không hề có sự âu yếm nào, chỉ có hai cái lỗ nhỏ bị đẩy ra, Ly Luân một mực giẫm đạp Triệu Viễn Chu, hưởng dụng y, chà đạp y, một mực muốn cho người dưới thân từ nay về sau thống hận hắn cả đời, càng hận càng tốt, muốn giết hắn càng tốt.

Lưỡi dao thô to dữ tợn, hai rễ cây uốn lượn thô bạo, ba cây cự vật cùng rút cắm, mỗi một lần đều hung hăng đâm vào hai lỗ huyệt yếu ớt mềm mại nhất giữa hai chân Triệu Viễn Chu, hai chỗ trước sau hạ thể đều chảy máu, nhè nhẹ đỏ tươi theo khe hở cự thạch chảy xuống, chói mắt, mịt mờ, hỗn loạn, lại điên cuồng.

Vết thương xé rách dưới tác dụng của yêu lực khép lại lại xé rách, xé rách lại khép lại, một lần lại một lần.

Trong miệng Triệu Viễn Chu ngậm rễ cây, sắc mặt trắng bệch.

"Còn không định dùng pháp quyết sao, chẳng lẽ bị làm nhục như vậy Triệu đại nhân cảm thấy rất thoải mái?" Ly Luân rút ra khỏi miệng y, cổ họng Triệu Viễn Chu đau nhức, trên trán thấm đầy mồ hôi lạnh, ngón tay ấn chặt vào tảng đá lớn dưới thân.

Ly Luân tàn nhẫn nhìn y chằm chằm, bàn tay to bóp cằm y, bóp méo cả khuôn mặt y

"Ha ha, Triệu Viễn Chu...... Thật là một cái tên buồn cười của loài người, sao không thiêu chết ta đi? Ngươi không dám à? Ngươi cũng nhu nhược như đám người vô dụng kia. Từ hôm nay trở đi hận ta đi, ngươi tốt nhất vĩnh viễn hận ta, muốn trả thù ta cũng được, muốn giết ta cũng được, ta chờ."

Triệu Viễn Chu cùng hắn đối diện, hé ra khóe miệng xé rách nói, "Ta không hận ngươi."

Ly Luân trong nháy mắt dừng tất cả động tác.

"Ta không hận ngươi, Ly Luân."

"Tại sao......"

Ngừng lại một lát, Ly Luân uống say giống như cuồng thú bị chọc giận, cầm lấy quần áo rách nát của Triệu Viễn Chu xách y từ trên tảng đá lên, gần như bóp cổ y ép hỏi, "Tại sao không hận ta, ta đã làm những gì? Tại sao ngươi không chán ghét ta!"

Triệu Viễn Chu chỉ lẳng lặng nhìn hắn, giống như đang nhìn một người vô cùng đáng thương, chính y cả người chồng chất vết thương, chật vật đến cực điểm, nhưng người tra tấn y trước mắt dường như còn bị thương nhiều hơn cả y

Bị Triệu Viễn Chu nhìn như vậy, Ly Luân điên cuồng lại lộ ra vẻ hoảng sợ khác thường, rõ ràng hắn mới là người ra tay bạo lực, nhưng lúc này hắn lại ngơ ngác.

"A Yếm, hận ta đi." Ly Luân đè ép bạn tốt năm xưa của mình, đột nhiên suy sụp, hạ thấp giọng nói, buồn bã, gần như thấp giọng cầu xin, "Hận ta được không, không cần chỉ là chán ghét, chán ghét quá nông cạn, tốt nhất từ hôm nay trở đi vĩnh viễn thống hận ta."

"Ta không hận ngươi," Triệu Viễn Chu nhìn Ly Luân ánh mắt phức tạp khó có thể nói rõ, như thể vẫn đang an ủi người làm nhục mình đến tận bây giờ, "Bởi vì ta biết sớm muộn gì cũng có ngày này."

Nếu như không phải Ly Luân uống say tỉnh lại cái gì cũng sẽ không nhớ rõ, Triệu Viễn Chu chỉ sợ vĩnh viễn sẽ không nói ra những lời này.

Ngàn vạn năm qua, bọn họ thân như huynh đệ chưa từng thắng lợi, nhưng Triệu Viễn Chu biết, với thân thể dị dạng của y, y và Ly Luân sớm muộn gì cũng có ngày này, nhưng điều y không thể ngờ là, ngày này lại khó chịu đựng đến thế.

Cảm xúc của Ly Luân lại càng thêm hỗn loạn, càng thêm bạo lực ngược đãi Triệu Viễn Chu, kéo cao chân y, lưỡi dao và rễ cây cùng co rút trong hai cái động, đem hai chỗ kia đều đụng đến cực hạn, mỗi lần rút đều mang theo máu tươi.

"Ly Luân, ta sẽ không rời đi, ngươi bình tĩnh một chút, không nên náo loạn...... Đau quá......"

Triệu Viễn Chu đau muốn co người lại, nhưng y bị rễ cây trói chặt, không thể động đậy, nhưng dần dần, hạ thể không còn đau nữa, thân thể dường như thích ứng với trận giao hợp thảm thiết này, huyệt hoa chậm rãi tiết ra âm dịch, theo lưỡi dao co rút chảy vào hậu huyệt.

Hai người bước vào cảnh đẹp, trên tảng đá lớn kia, bọn họ xếp chồng lên nhau, còn có một gốc cây vặn vẹo trên không trung, toàn bộ hang đá đều là tiếng vỗ đặc sệt và tiếng thở dốc hỗn độn, Triệu Viễn Chu ở dưới người hắn từng tiếng kêu.

"A...... Nhẹ một chút...... Ưm a...... A a......"

Khung cảnh này làm Hòe Quỷ Ly Luân không sợ trời không sợ đất trong đầu cũng "Ong" một tiếng, cả người giống như bị sét đánh, sợ tới mức lùi lại một bước.

"Không thể nào..... Tại sao lại có thể như vậy......"

Ly Luân rốt cuộc nhìn không nổi nữa, hóa thành hắc vụ hốt hoảng chạy ra khỏi Mộng Kính.

Hắn chạy trốn trở về thực tại.

Triệu Viễn Chu vẫn giãy dụa vặn vẹo trên giường như cũ, trong miệng phát ra từng đợt than nhẹ, Ly Luân biết y đau, hai chỗ hạ thể nhỏ như vậy bị xé rách chảy máu, làm sao có thể không đau.

Nhìn người đau khổ giãy dụa trên giường, Ly Luân hoảng hốt, giống như một đứa trẻ phạm sai lầm, không biết phải làm gì.

Hắn vươn tay về phía Triệu Viễn Chu, cũng không dám đi về phía trước, không dám tới gần, hắn không dám..

Cuối cùng chỉ có thể đứng tại chỗ hai tay che đầu mình, kéo áo khoác rách nát, kéo xiềng xích ngồi xổm trên mặt đất.

"Không thể nào, chuyện này là sao vậy?! Ta làm sao có thể......"

Ly Luân không ngừng gõ đầu mình, nhưng hắn không nhớ ra, thật sự không nhớ ra.

Ly Luân chỉ nhớ rõ ngày đó Triệu Viễn Chu mang rượu tới, hắn uống rất nhiều, phía sau xảy ra chuyện gì hắn đều không nhớ rõ, đợi khi hắn tỉnh rượu, đã không thấy bóng dáng Triệu Viễn Chu đâu, dấu vết gì cũng không để lại.

Hắn ở trong động quật âm u chờ, chờ Triệu Viễn Chu lần sau mang rượu tới.

Nhưng Triệu Viễn Chu từ đó về sau không tới nữa, hắn mỗi ngày đều đang đợi, đợi thật lâu thật lâu, Triệu Viễn Chu vẫn không tới.

Không biết tại sao, khoảng thời gian đó Ly Luân cảm thấy khủng hoảng trước nay chưa từng có, tựa như đã cảm nhận được gì đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro