Đào Hoa Kiếp 3 - [1] Chu Yếm, Đứa Nhỏ Này Không Thể Giữ Lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày thứ năm sau khi Ly Luân biến mất, Bạch Trạch thần nữ đi vào tiểu viện.

Mấy ngày liền sau cơn mưa lớn đều là ngày tình, ngày thu gió mát thổi qua, Uyển Nhi cùng Triệu Viễn Chu ngồi đối diện, trong viện bày một cái bàn nhỏ, dùng lò than, trà nóng nấu canh xương, trên than lửa hầm quýt, trên bàn nhỏ bày đầy hoa quả khô đồ ăn vặt, ánh sáng vàng ấm áp xuyên qua cành cây chiếu lên người bọn họ.

Triệu Viễn Chu vén ống tay áo thêu kim đinh châu lên, nhẹ nhàng đặt chén trước mặt thần nữ, "Hôm nay sao lại rảnh rỗi đến đây, có tin tức gì của Ly Luân rồi sao?"

"Không có, tìm không thấy tung tích." Bạch Trạch thần nữ nhấp ngụm trà, lấy bình thuốc từ trong rương lớn ra đưa cho Triệu Viễn Chu, "Đây là thuốc áp chế lệ khí, vừa mới làm xong." Triệu Viễn Chu nhận lấy thuốc, Uyển Nhi dặn dò, "Đừng quên uống, sau này mang theo bên người, uống xong nhớ cho ta một chút nhận xét."

"Được." Triệu Viễn Chu mở bình ra, thuốc vừa vào miệng cả khuôn mặt y đều nhăn lại, cứng cổ nuốt thuốc xuống, không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía thần nữ, "Đây là cái gì? Cũng khó uống quá rồi."

Uyển Nhi bưng chén trừng y, "Yêu quái vạn năm còn sợ đắng?"

"Lão yêu quái không thể sợ đắng sao." Triệu Viễn Chu đánh giá một lọ thuốc đầy trong tay, lại nhìn về phía một rương đầy bên chân, nhất thời mất mặt, "Ngươi không nhầm chứ, nấu cái gì vậy."

"Thuốc tốt thì đắng." Thần nữ nghiêm mặt nói, "Đắng cũng phải uống, thuốc này chuyên trị tật xấu của ngươi."

Triệu Viễn Chu cau mày, giơ bình thuốc nhắm mắt uống một ngụm, lại móc ra bầu rượu tùy thân, một mạch uống cạn rượu.

Đợi vị đắng trong miệng tan hết, Triệu Viễn Chu than thở đổ thuốc vào trong bình không, "Bầu rượu ơi bầu rượu, ngươi theo ta lâu như vậy, rượu ngon gì mà chưa từng chứa qua chứ, đáng tiếc từ nay về sau chỉ có thể đựng thứ khó uống này."

Uyển Nhi nhìn y như có điều suy nghĩ, chờ nuốt xuống một chút trà nóng cuối cùng, đột nhiên mở miệng, "Thư của ngươi ta đã xem, Chu Yếm, đứa nhỏ này không thể giữ lại."

Triệu Viễn Chu một tay cầm bầu rượu, không giương mắt hỏi, "Vì sao."

Lò than cháy lộp bộp rung động, gió thổi qua chiếc váy lụa mỏng trắng xóa, Uyển Nhi chậm lại thanh âm khuyên nhủ, "Lệ khí không ổn định, hiện tại ngươi không thể khống chế yêu lực của mình, đứa nhỏ này sẽ khiến ngươi vô cùng khó chịu."

"Có bao nhiêu khó chịu."

Uyển Nhi lắc đầu thở dài, không nói gì.

"Khó chịu một chút cũng không sao." Triệu Viễn Chu để bình rượu xuống cúi đầu múc trà, nước trà bốc hơi nóng rót vào trong chén Thần Nữ thấy đáy.

"Tại sao phải giữ nó lại? Ngươi nghe ta khuyên một câu đi." Uyển Nhi âm thầm đau lòng nói, "Chuyện phải đối phó đã đủ nhiều rồi, lúc này mang thai thân thể của ngươi làm sao chịu nổi, ngươi đây là tự tuyệt tử lộ."

"Vốn đã bước vào tử lộ, còn có cái gì chịu không nổi." Triệu Viễn Chu nói như không có chuyện gì, một tay cầm chén trà lên uống một hơi cạn sạch, lại rót cho mình một chén, "Giữ đứa nhỏ này lại, ta chết cũng có thể có người tiếp tục quản Ly Luân."

"Nhưng làm sao ngươi có thể......" Uyển Nhi sốt ruột, nhưng dù sao đây cũng là chuyện riêng của người ta, nàng không tiện nói nhiều, muốn nói lại thôi, "Thân thể của ngươi vốn đã rất kỳ lạ, tại sao không chú ý một chút, hết lần này tới lần khác vào lúc này...... Cùng với hắn.."

"Là ngoài ý muốn." Triệu Viễn Chu ôn nhu ngắt lời nàng.

"Thật không biết ngươi đang nghĩ cái gì, cho dù giữ lại đứa nhỏ này, hắn cũng không nhất định phải nghĩ tốt cho ngươi." Thấy Triệu Viễn Chu ngoài sáng trong tối che chở người nọ, Uyển Nhi lạnh lùng nói, "Chúng ta phong ấn hắn tám năm, tám năm nhốt trong động quật không thấy ánh mặt trời, ngay cả tảng đá lớn kia cũng đi không nổi, với tính khí của hắn, sau khi thoát khỏi phong ấn không tới tìm giết ta đầu tiên, ta đã muốn tặng hắn một câu cảm ơn rồi."

"Muốn giết cũng nên giết ta trước." Triệu Viễn Chu lấy quýt nóng từ trên than lửa, lột da ra, một nửa đưa cho thần nữ, một nửa để lại cho mình. Nuốt miếng quýt chua ngọt ấm áp cuối cùng xuống, Triệu Viễn Chu hạ thấp mặt mày hỏi, "Gần đây ta luôn muốn gặp hắn, có chút không bình thường, đây là vì sao?"

"Muốn gặp ai," Uyển Nhi vừa hỏi đã nghĩ ra đáp án, "Ly Luân?"

"Ừ."

"Là phản ứng mang thai, lúc này phụ thể ở bên cạnh ngươi sẽ thấy dễ chịu hơn nhiều, hậu duệ yêu thú vốn trời sinh mạnh mẽ vô cùng, huống chi ngươi và Ly Luân đều là thượng cổ đại yêu tu luyện vạn năm. Đứa nhỏ này rất khó đối phó, còn nhỏ nhưng đã biết cướp đoạt yêu lực của ngươi." Uyển Nhi nhíu mày, "Việc này ngươi không định nói cho hắn biết sao?"

Triệu Viễn Chu lại bóc một quả quýt, liên tiếp nhét mấy cánh quýt vào miệng, mơ hồ đáp, "Nói sau đi."

"Về sau cũng không giấu được, dùng huyễn thuật che giấu có thể lừa gạt người khác, người bình thường không nhìn thấy bộ dạng ngươi biến hóa, nhưng Ly Luân có Phá Huyễn Chân Nhãn của ngươi, ngươi làm sao lừa được hắn? Chẳng lẽ muốn lừa hắn đây là con của ngươi cùng người khác?"

Bạch Trạch thần nữ ngẫm lại cũng cảm thấy phát sầu, "Phá Huyễn Chân Nhãn là pháp khí bạn sinh của ngươi, có thể nhìn thấu tất cả pháp thuật phân biệt chân thân, chuyên khắc phụ thân thuật và ẩn tàng thuật của Ly Luân, ngươi thật hào phóng, dễ dàng đưa ra ngoài, bây giờ thì tốt rồi, ai cũng tìm không thấy hắn."

Triệu Viễn Chu nhai quýt, nghênh quang ngẩng đầu nhìn cây đào rụng hết lá trong sân, "Tặng cũng đã tặng, chuyện trước kia đã trôi qua rất lâu rồi, chẳng phải hắn cũng đã trả lại cho ta một bảo vật sao."

"Ly Luân mấy ngày nay cũng không nhàn rỗi, hắn đã điều tra được chuyện ngươi hợp tác với Tập Yêu Ti rồi."

"Nhanh vậy sao?" Triệu Viễn Chu trầm giọng nhíu mày.

Uyển Nhi gật đầu, "Nhưng hình như hắn hiểu lầm rồi, cho rằng ngươi hiện tại nghe lệnh con người, hắn đã đả thương không ít người của Tập Yêu Ti, nếu cứ tiếp tục như vậy, Tập Yêu Ti cách lần diệt môn thứ hai không còn xa lắm."

Triệu Viễn Chu nhấp một ngụm trà, không nói gì.

"Vì chuyện Ly Luân thoát khỏi phong ấn, Tập Yêu Ti sẽ sớm tới tìm ngươi, ta được Bạch Trạch lệnh triệu hồi muốn đi điều tra một số việc, nơi này chỉ có thể dựa vào ngươi tự mình giải quyết."

"Là bên Sùng Vũ doanh có động tĩnh sao?" Triệu Viễn Chu hỏi.

"Ôn Tông Du có hành động, Bạch Trạch Lệnh cảm ứng được rất yếu ớt và bất thường, ta phải đi điều tra."

"Được." Sau đó Triệu Viễn Chu lại trầm giọng bổ sung, "Ly Luân thoát khỏi phong ấn không nằm trong kế hoạch, nhưng chuyện chúng ta phải làm tuyệt đối không thể để cho hắn biết."

"Ngươi yên tâm, việc này ngươi biết ta biết, sẽ không có người thứ ba biết được." Uyển Nhi nhìn Triệu Viễn Chu ngồi ở đối diện mặc hoa phục, vai khoác da cừu, còn muốn nói thêm gì đó, "Đứa nhỏ này, ngươi..."

Triệu Viễn Chu bình tĩnh đáp, "Ta có thể bảo vệ mọi người thật tốt, bao gồm cả đứa nhỏ này."

"Vậy còn bản thân ngươi thì sao?"

"Ta?" Triệu Viễn Chu cười khổ, "Ta coi như xong."

Lúc này cửa tiểu viện két một tiếng mở ra, một bóng người mặc quần áo màu xanh nhạt từ bên ngoài bước vào, gió thổi qua, làn váy tung bay, thân hình thiếu nữ chạy như bươm bướm vỗ cánh bay lên.

Thấy thiếu nữ vào cửa, suy nghĩ của Uyển Nhi càng trở nên nghiêm túc, "Ngươi chết rồi, chỉ sợ Văn Tiêu cũng sẽ khổ sở chết theo."

Triệu Viễn Chu vẫn không động tâm, rũ mắt nói, "Thương tâm một thời gian, rồi sẽ qua thôi."

"Văn Tiêu chỉ là con nuôi, nhưng đứa nhỏ này là huyết mạch ruột thịt của ngươi, ngươi chết rồi nó phải làm sao đây? Ngươi đã muốn nó, vậy thì dừng kế hoạch lại, sinh nó ra đàng hoàng, nuôi nấng nó bây giờ vẫn còn kịp."

Thấy Triệu Viễn Chu chậm chạp không nói lời nào, Uyển Nhi nhắm mắt cảm thán, "Tám năm nay, ngươi nuôi Văn Tiêu rất tốt, thành thật mà nói, ta không ngờ tới."

Triệu Viễn Chu quay đầu nhìn thiếu nữ chạy về phía bọn họ dưới ánh mặt trời tươi sáng, "Còn phải cám ơn ngươi đưa con bé tới làm bạn với ta, có con bé ở đây, mấy năm nay ta cũng khá hơn một chút."

Uyển Nhi hừ lạnh một tiếng, nói những lời không dễ nghe, "Ta đưa nó tới là nhờ ngươi hỗ trợ dạy dỗ, ai nói là đưa tới làm bạn với ngươi."

"Được được được" Triệu Viễn Chu lại châm cho Uyển Nhi một chén trà, "Dù sao cũng cám ơn ngươi, thần nữ đại nhân."

Uyển Nhi nhìn chung quanh tòa viện không lớn không nhỏ này, tường viện không tính là cao, tựa như lồng giam chim chóc.

"Từ sau khi ngươi đến đây tám năm trước, ngoại trừ tiếp xúc với Tập Yêu Ti, thỉnh thoảng đi thăm Ly Luân, những năm gần đây, ngươi đã ra ngoài bao nhiêu lần? Ngươi nhốt mình trong viện này, không trở về Đại Hoang, không gặp thế nhân, ngươi cũng không thể luôn ở một mình, ngay cả một người nói chuyện cũng không có."

Triệu Viễn Chu khoác áo choàng lông lớn, ngẩng đầu nhìn bầu trời bốn góc bị tường viện vây quanh, thản nhiên nói một câu, "Ta ở chỗ này rất tốt."

"Không phải tất cả những gì xảy ra tám năm trước đều là lỗi của ngươi." Uyển Nhi nói, "Ngươi từ nhỏ đã mang theo lệ khí, tự nhiên cũng có lúc không khống chế được, lúc đó người của Tập Yêu Ti ở đây hoàn toàn là trùng hợp."

"Không cần phải biện minh cho ta, nói cho cùng đều là tội nghiệt ta phạm phải." Triệu Viễn Chu dùng âm điệu không nóng không lạnh, không có tình cảm nói, "Là ta giết vô số yêu thú ở Đại Hoang, là ta đồ sát Tập Yêu Ti đến gần diệt môn, đến nước này, đều là báo ứng của ta."

Lúc này Văn Tiêu đã chạy tới trước mặt bọn họ, nàng sắp đến tuổi đội nón, càng ngày càng xinh đẹp.

"Sư phụ, cha, hôm nay ở chợ bán rất nhiều đồ ăn ngon, hai người mau nếm thử đi, xem loại nào ngon hơn."

Văn Tiêu mang theo vài thứ, lấy ra các loại mứt quả, đặt lên bàn nhỏ.

Chén trà thấy đáy, Triệu Viễn Chu rất quen pha một bình khác, nhìn Văn Tiêu vẻ mặt càng nhu hòa, "Không phải đã nói, lúc có người ở đây phải gọi tên ta sao."

"Sư phụ cũng không phải người ngoài." Văn Tiêu vén váy ngồi xuống gần Uyển Nhi.

Triệu Viễn Chu nghiêng đầu nhìn kỹ nàng, Văn Tiêu ôm cánh tay thần nữ dừng một hồi, rốt cục lại kéo dài âm thanh nói, "Biết rồi, biết rồi, Triệu, Viễn, Chu."

Triệu Viễn Chu lúc này mới gật đầu mỉm cười, cầm lấy hạt dẻ chín bóc vỏ, một tay cầm ống tay áo rộng đang buông xuống, đặt hạt dẻ đã bóc vỏ tới trước mặt Văn Tiêu.

Trước khi Văn Tiêu kịp nuốt hạt dẻ, Triệu Viễn Chu đã không ngừng đặt hạt dẻ màu vàng óng đã bóc vỏ tiếp theo xuống.

Trà trên bếp than đã nấu xong, Văn Tiêu thuần thục châm trà cho bọn họ, lại chọn món ăn vặt trái cây khô đặt trước mặt hai người, "Hai người mau nếm thử đi."

Uyển Nhi nhấp một ngụm trà cuối cùng đứng lên, "Ta không ăn, ta phải đi."

"Sư phụ muốn đi ngay bây giờ?" Văn Tiêu vội vàng nuốt hạt dẻ xuống hỏi.

"Ta còn có một số việc, gần đây không thể đến thăm con." Uyển Nhi vỗ vỗ đầu Văn Tiêu, cẩn thận dặn dò, "Con đi theo Chu Yếm học pháp thuật cho tốt, nhớ đừng lười biếng, học thuộc pháp quyết cho tốt."

Văn Tiêu luôn luôn nhu thuận, liên tục gật đầu.

Triệu Viễn Chu từ trong đồ Văn Tiêu mang về lấy ra một khối mứt trái cây nhét vào trong miệng, mơ hồ hướng về phía Uyển Nhi nói, "Đi thong thả không tiễn."

Uyển Nhi đi rồi, Văn Tiêu cùng Triệu Viễn Chu nằm trong nắng ấm, đón gió uống trà, cảm giác rất thoải mái, cả buổi chiều, nước trà uống xong vài bình, đồ ăn trên bàn đã ăn hết một nửa, Văn Tiêu đột nhiên nhớ tới cái gì đó, buông chén trà từ trong ngực sờ một cây trâm.

"Cha, người xem cái này có đẹp không."

Triệu Viễn Chu nhận lấy cây trâm kia đánh giá, toàn thân màu bạc, kiểu dáng cổ xưa đơn giản, hoa văn chạm rỗng, có ba sợi tua rua rủ xuống.

"Rất đẹp, nhưng nhìn có chút đơn giản." Triệu Viễn Chu trả lại cây trâm kia, nhưng Văn Tiêu lại không vươn tay ra lấy, "Nếu trên chợ không có thứ gì đẹp hơn, ta sẽ......"

"Không phải con cài.." Văn Tiêu chống hai tay, mặt mày cong cong nói với Triệu Viễn Chu, "Cây trâm này là mua cho người đó."

"Hả......?" Triệu Viễn Chu thu tay về, rầu rĩ nắm trâm bạc đánh giá một phen, "Đây là Bộ Dao, là nữ tử cài."

Văn Tiêu mở to hai mắt, "Con biết, nhưng người cài lên chắc chắn sẽ rất đẹp, người cài cho con xem đi."

"Không thích hợp đâu."

"Cài một chút thôi, một chút thôi mà~"

Triệu Viễn Chu không thể chống đỡ được Văn Tiêu liên tục làm nũng, cuối cùng đành phải để dưỡng nữ nhổ trâm cài xích kim đã cài rất lâu trên đầu y xuống, thay bằng trâm cài bạc.

Tua rua màu trắng lắc lư giữa sợi tóc bạc, rủ xuống bên tai tóc mai, làm nổi bật khuôn mặt Triệu Viễn Chu càng thêm tuấn mỹ xuất trần.

Văn Tiêu dùng hai tay chống đầu để Triệu Viễn Chu quay mặt cho mình xem, không ngậm được miệng khen ngợi, "Trông người rất đẹp, cài đi, cài đi."

Triệu Viễn Chu cố ý nghiêm mặt trêu chọc nàng, "Làm sao một nam tử có thể cài thứ này chứ, ta nhiều nhất... chỉ có thể cài đến khi trời tối, không thể lâu hơn nữa."

Văn Tiêu vui mừng nhảy nhót, đem tất cả đồ ăn mua về đều đẩy tới trước mặt y, Triệu Viễn Chu nhếch môi cười, đại yêu dọa người uy thế đều tản đi, "Bây giờ hài lòng rồi phải không?"

Văn Tiêu ra sức gật đầu, "Hôm nay bên ngoài rất náo nhiệt, có rất nhiều hội chùa, chúng ta cùng ra ngoài dạo một chút đi, ra ngoài dạo một chút."

"Con đi đi, ta sẽ không ra ngoài." Triệu Viễn Chu lắc đầu tua rua lắc lư theo, màu sắc nhẹ nhàng không tương xứng với đại bào màu sắc dày nặng trên người y

"Tại sao vậy?" Văn Tiêu nhíu mày nghi hoặc nói, "Người cả ngày không ra ngoài chỉ ở trong sân này, ngay cả một người bạn cũng không có."

"Ta không cần." Triệu Viễn Chu nhấp một ngụm trà nói, "Ra ngoài cũng vô ích. Trong mắt bọn họ, ta là một điềm dữ mang đến tai họa."

"Nhưng bọn họ không biết cha là Chu Yếm, người đẹp như vậy, tất cả mọi người sẽ thích người."

"Thích cũng được, không thích cũng được, cuối cùng ta sẽ hại chết bọn họ."

Văn Tiêu rùng mình, "Sao có thể..."

Triệu Viễn Chu thu hồi ý cười, mặt không chút thay đổi nói, "Đừng để bị vẻ ngoài lừa gạt, ta là Chu Yếm, là hung thú mang đến tai họa, điều này vĩnh viễn sẽ không thay đổi."

"Con chỉ muốn dẫn người ra ngoài kết giao bằng hữu mới." Văn Tiêu buông khuỷu tay chống xuống, cúi đầu xuống.

Triệu Viễn Chu vén ống tay áo lên, cách cái bàn nhỏ vươn tay sờ sờ đỉnh tóc của nàng, "Ai nói ta không có bằng hữu."

"Ai?" Văn Tiêu nhìn y hỏi, suy nghĩ một chút, lại nói," Ly Luân?"

"Ừm."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro