Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kinh thành tướng phủ, Thẩm Tạ là con vợ lẽ, là món nợ phong lưu của Thẩm thừa tướng lúc trẻ tuổi ghé qua hoa lâu, năm ba tuổi mẹ đẻ bệnh qua đời, sau mới được Thẩm thừa tướng không tình nguyện mà nhận về, ghi tên vào gia phả, giao Nhị phu nhân không con cái nuôi nấng.

Nhị phu nhân là cái không được sủng ái, đã không có thân thế cao quý như đại phu nhân, cũng không biết lấy lòng làm lão gia vui vẻ như Tam phu nhân, chuyện ở trong phủ không nói đến phần nàng, được Thẩm thừa tướng phân phó liền đem đứa nhỏ này nhận về trong viện mình thành thật nuôi dưỡng, coi như có người để thủ thỉ.

Thẩm Tạ diện mạo rất giống mẹ ruột, từ nhỏ đã trắng nõn đẹp đẽ, tính tình lại ngoan hiền, tới phòng Nhị phu nhân liền một tiếng kêu nàng là nương, giống như cái đuôi nhỏ đi theo khắp nơi, đấm vai cho Nhị phu nhân hái hoa bắt bướm ăn điểm tâm, có khi lại ngồi trong một góc vài canh giờ không lên tiếng , dùng cỏ bện thành vài thứ mới mẻ đưa cho Nhị phu nhân, muốn Nhị phu nhân chơi cùng nhau đứa bé.

Nhị phu nhân vốn là tâm địa thiện lương, thương cho đứa nhỏ này không có mẹ ruột, lại thấy hiểu chuyện nghe lời như thế, không khỏi càng yêu thích hơn. Huống hồ nàng trước nay chưa bao giờ có ý định cầu sủng nơi Thẩm thừa tướng, có lẽ kiếp này nàng sẽ không có con của mình, nên nàng dần dần coi Thẩm Tạ coi như con mình mà đích thân chăm sóc cho đứa nhỏ.

Phía trên Thẩm Tạ có thế tử ca ca Thẩm Đình lớn hơn năm tuổi, phía dưới có thứ muội Thẩm Du so với bé nhỏ hơn một tuổi, hai anh em cảm tình rất tốt, luôn chơi cùng nhau, càng không chơi cùng Thẩm Tạ. Bất quá, chân chính chán ghét Thẩm Tạ chỉ có Thẩm Đình, Thẩm Du trong lòng còn rất ham chơi , mặt ngoài đi theo đại ca cùng nhau mắng Thẩm Tạ là con hoang, sau lưng lại lấy trộm tất cả đồ đại ca vật đem tặng nàng đều cho nhị ca, đổi lại nhị ca đan món đồ chơi bằng cỏ, và bánh ngọt , món tráng miệng tự làm của Nhị phu nhân.

Thẩm Tạ cùng Thẩm Du được gửi đến học viện để học cùng nhau khi bọn nhỏ được tám tuổi.

Con em quý tộc cùng trường ít nhiều nghe cha mẹ nhà mình đàm luận qua việc tướng phủ không nhận công người , có chút lá gan làm trò cố ý nhắc trước mặt Thẩm Tạ , còn chê cười hắn là con hoang Thẩm thừa tướng từ bên ngoài nhặt về . Thẩm Tạ lười phản ứng, vùi đầu trong học tập không nghe thấy, nhưng Thẩm Du bênh vực người mình, người trong nhà mắng hai câu còn chưa tính, người ngoài có tư cách gì mắng nhị ca nàng, lập tức nhảy ra che ở trước người Thẩm Tạ, nói các ngươi còn dám bịa chuyện, cẩn thận ta trở về cáo trạng cùng cha, nói ông cho cắt chức cha các ngươi .

Việc này đương nhiên là nói dối hù người.

Mặc dù Thẩm thừa tướng là quan lớn nhất trong triều , cũng không thể tùy ý bãi miễn quyền lực đồng liêu, nhưng hai bên đều chỉ là con nít, nào hiểu nhiều như vậy, một bên dám nói bên kia cũng không dám không tin, vì thế sau này cũng không ai còn dám nhắc đến.

Bên tai Thẩm Tạ lại thanh tịnh, báo đáp lại, mỗi lần Thẩm du ngủ gật trong lớp hay lười biếng trong lớp, bị tiên sinh kêu lên trả lời vấn đề, hắn đều để tờ giấy nhỏ phía trước Thẩm Du. Thẩm du ngại hắn chữ xấu xem không hiểu, Thẩm Tạ còn nhẫn nại luyện qua một hồi, đáng tiếc hiệu quả không tốt, ngược lại là Thẩm trước tiên làm quen chữ xấu của hắn, đối với Trương tiên sinh kia nhìn cũng không phát hiện ra là tờ giấy như vẽ bùa cũng có thể trả lời các câu hỏi một cách trôi chảy.

Năm mười hai tuổi Thẩm Tạ cùng Thẩm Đình luận bàn thuật cưỡi ngựa khi vô ý bị ngã ngựa và gãy chân, Thẩm thừa tướng thỉnh thái y tốt nhất trong cung vì hắn chẩn trị, cuối cùng cũng chỉ miễn cưỡng có thể đứng lên được mà thôi. Nhị phu nhân cũng cảm thấy có kỳ quặc, lấy cớ thân thể mình không khoẻ thỉnh đại phu bên ngoài khám qua . Đại phu bắt mạch xong cho Thẩm Tạ, muốn nói lại thôi, Nhị phu nhân luôn mãi khẩn cầu mới nói ra sự thật, nói nhị công tử trên đùi vết thương kỳ thật đã khỏi, nguyên nhân khiến hắn vô lực chính là chất độc tích tụ trong cơ thể hắn đã lâu, trước tiên phải giải độc mới có thể chữa khỏi.

Nhị phu nhân sợ hãi, vội hỏi đại phu giải độc như thế nào. Đại phu lắc đầu, chỉ để lại một câu "Không biết nguồn gốc độc không thể giải" liền cõng hòm thuốc rời đi.

Loại độc dược này mà ngay cả lang trung giang hồ đều có thể chẩn bệnh ra, thái y không có khả năng không biết, chưa nói chính là lo lắng cho mình bị cuốn vào phân tranh danh gia vọng tộc , thậm chí có thể là Thẩm thừa tướng đã biết rõ nhưng ngầm đồng ý, vì bảo toàn thanh danh tướng phủ, cũng vì bảo vệ người hạ độc kia.

Nhị phu nhân có thể suy nghĩ cẩn thận, Thẩm Tạ cũng có thể suy nghĩ cẩn thận, nhưng mà hai mẹ con vô quyền vô thế, trừ bỏ nhận mệnh không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể làm bộ chẳng hay biết gì, càng thêm cẩn thận mà sống .

Nửa năm sau Thẩm thừa tướng lấy cớ tĩnh tâm dưỡng bệnh mà đưa hai mẹ con bọn họ đến thôn trang ngoại ô, không biết xuất phát từ sự áy náy muốn đền bù hay là đơn thuần không muốn trong phủ lại phát sinh chuyện phiền toái gì, ăn mặc chi phí cũng không thiếu, mời tới người thợ mộc giỏi nhất kinh đô đóng xe lăn cho Thần Tạ để tiện đi lại , thuốc đồ bổ điều trị thân thể cũng chưa từng gián đoạn, còn đặc biệt thỉnh tiên sinh tư thục vì việc học của hắn.

Thẩm Tạ đối với việc này vừa không mang ơn đội nghĩa cũng không thấy hổ thẹn, dù sao mình đã bị hại thành nửa phế nhân, hắn muốn cái gì bên tướng phủ đều đưa liền cái ấy, ngoại trừ việc tất cả chén thuốc toàn bộ đổ và chậu hoa một ngụm không uống, Số thuốc bổ còn lại bán cho đại phu vì Nhị phu nhân bắt mạch, dần dà cũng tích góp được rất nhiều tiền.

Có tiền và bạc, đương nhiên việc có thể làm được nhiều hơn, Thẩm Tạ biết bên người Nhị phu nhân có ma ma hồi môn từ nhà mẹ đẻ qua đây, niệm ân tình ngày trước vẫn luôn đối hai mẹ con Nhị phu nhân bọn họ trung thành và tận tâm, miệng mồm kín mít, vì thế phân phó bà khi thuận đường ra cửa chọn mua chút gấy vẽ cùng màu thuốc trở về, Sau khi vẽ xong bảo bà đi thành Đông tam phố kia mấy nhà thư quán hỏi xem có mấy lão bản có muốn thu không.

Ma ma là người thành thật, nghe Thẩm Tạ dặn dò qua, không thể lật xem liền thật sự không nhìn đến mà đem đưa đi từng thư quán hỏi, không nghĩ tới thật sự là có một thư quán nói muốn thu, lão bản xem nội dung bức họa bổn liền sảng khoái mà dựa theo giá ghi trong thư của Thẩm Tạ kẹp mà thanh toán tiền thù lao, đồng thời hứa sẽ in tập tranh và bắt đầu bán chậm nhất vào tháng sau.

Ma ma ôm túi tiền nặng trĩu trở lại thôn trang nộp lên Thẩm Tạ, Thẩm Tạ mở ra một chút, sau khi xác nhận số lượng đưa cho ma ma một lượng bạc, ma ma chối từ nói không cần, đó là bổn phận mà thôi, Thẩm Tạ cũng không thu hồi, chỉ nhờ ma ma mua một ít đồ ăn ngon cho cháu trai của bà ấy thôi, đừng nói cho ai biết chuyện đó.

" Cái này...... Nhị phu nhân thì sao ?" Ma ma hỏi.

"Cũng đừng nói." Thẩm Tạ chậm rãi lăn xe lăn đi, trên mặt nở nụ cười, trên mặt thanh tuấn trắng nõn treo một nụ cười, phảng phất vẫn là cậu là thiếu niên ngây thơ mười hai tuổi , "Chờ ta kiếm đủ bạc rồi lại đem đến cho nương một sự kinh hỉ."

Ma ma nghe hắn hiếu thuận như vậy, trong lòng vì Nhị phu nhân cảm thấy vui mừng, tự nhiên cũng liền tin.

Chờ đến Khi tập hai vẽ gần hoàn thành, Thẩm Tạ bớt thời giờ ra cửa đi dạo.

Hắn không đi xe ngựa, chỉ dẫn theo gã sai vặt bên người hỗ trợ đẩy xe lăn, đi chợ thành tây dạo qua một vòng, mua cho Nhị phu nhân chút điểm tâm cùng trang sức mà nàng thích , sau đó lại trở về thành đông, trải qua ba con phố thấy bên trong có thư quán có rất nhiều người, bảo cho gã sai vặt đẩy hắn qua đi nhìn xem bán sách mới gì.

"Ai, công tử tới không khéo," lão bản vỗ vỗ tay nói, "Một quyển cuối cùng mới vừa bán xong."

"Là sách gì? Nhiều người như vậy muốn?" Thẩm Tạ hỏi.

"Sách vẽ mới, câu chuyện khá thú vị, còn không có họa xong." Lão bản thấy hắn quần áo sạch sẽ, sắc tố nhưng chất liệu sang trọng, chân đi lại không tiện nhưng có xe lăn chuyên dụng đi lại, nói vậy không phú cũng quý, vì thế từ trong lòng ngực thần thần bí bí móc ra một quyển nhét vào trong tay hắn, che miệng nhỏ giọng nói, "Này thật là một quyển cuối cùng, muốn giữ nó lại , bất quá thấy công tử lạ mặt...... Là lần đầu tiên đến đây đi? Ai, bán cho ngươi xem như cũng là ưu đãi đặc biệt."

Thẩm Tạ cười cười không trả lời, rũ mắt thấy phong bì màu xanh biển trên có ghi ba chữ to "Đào hoa tiên", bên trái còn phụ bút danh họa sĩ, kêu Tấc Thân Mộc.

"Đây là tác phẩm của vị đại gia nào, trước kia chưa từng nghe nói qua?" Thẩm Tạ mở miệng tùy ý hỏi thăm, đối với hiệu quả xuất bản cũng tính là hài lòng, không phát hiện trang in lậu cùng in sai trang.

"Không biết a, chỉ nhờ người đưa tới bổn quán, không hề lộ diện." Lão bản nói, "Tên cũng thực kỳ quái, ta bán thư quán bao năm vẫn là lần đầu thấy qua...... Công tử ngài có mua không?"

"Không mua, cảm ơn." Thẩm Tạ khép lại cuộc trò chuyện rồi rơi đi, "Cốt truyện xác thật rất có ý tứ, chờ ra  sách tiếp theo ta lại đến xem."

"A! Tốt tốt! Công tử đi thong thả. Lần sau lại đến a!"

Thẩm Tạ gật đầu nói tốt.

Lần sau đến lại là một tháng sau, Thẩm Tạ muốn lấy tiền thù lao lần này, thư quán ấn lượng cũng tùy theo từng đợt xuất bản, khi xuất bản tập năm  《 đào hoa tiên 》 ở trên phố đã có chút danh tiếng, mỗi đợt in ấn bán không ra ba ngày nhất định hết sạch, tới chậm chỉ có thể chờ thư quán tái bản lại mới mua được.

Muốn nói đến chuyện xưa tình tiết có bao nhiêu hấp dẫn đi, cái này không đáng nhắc, chủ yếu vẫn là đề tài tìm kiếm cái lạ, kể về một vị đào hoa tiên bị đày xuống hạ giới,  cần thiết phải tích góp đủ chín chín tám mươi mốt phần công đức mới có thể trở về Thiên Đình, mỗi giúp phàm nhân hoàn thành một cái tâm nguyện là có thể đạt được một phần công đức. Kỳ lạ ở đây là đào hoa tiên ở Thiên Đình lấy sương đọng trên những chiếc lá mà sống, ở thế gian không phải là đồ vật quý giá, chỉ có thể nương tựa vào bản thể nam tử duy trì tiên thân không suy —— bởi vậy mỗi một tập chuyện xưa đều sẽ có đào hoa tiên dệt ảo mộng câu dẫn nam tử thế gian cùng với giao hoan, phong cách phóng đãng lớn mật, nhân vật biểu tình sinh động như thật, hơn nữa đào hoa tiên trưởng có một khuôn mặt âm nhu đẹp phi giới tính, quần áo cũng luôn là nửa che nửa hở nhìn không thấy bộ ngực  cùng hạ thân, vô luận người đọc thích truyền thống hay là thích nam phong đều có thể thỏa mãn được.

Vì thế người xem càng ngày càng nhiều, 《 đào hoa tiên 》 tiếng tăm cũng càng lúc càng lớn, ra đến tập thứ 36 thời điểm Thẩm Tạ số bạc vốn đã gần hết lại đổi thành một xấp ngân phiếu thật dày, cất giấu ở cái rương có khóa ở dưới giường.

Hắn vẫn luôn không nói với Nhị phu nhân về những dự định của mình chính là sợ không đủ bạc, nhưng hiện tại số dư này đã vượt xa so với mục tiêu ban đầu định ra, chờ đến Thẩm thừa tướng qua đời, đại phu nhân cùng Thẩm Đình lại tìm cái cớ đem hai mẹ con bọn họ trục xuất ra khỏi tướng phủ, hắn liền có thể mang theo Nhị phu nhân rời kinh thành, đến nơi không ai biết bọn họ an an tĩnh tĩnh quá sống qua ngày.

Chỉ là Thẩm Tạ như thế nào cũng không thể tưởng được, gần ba tháng sau, hắn đã bị tướng phủ phái người tới bắt trở về cải trang giả dạng, thế thân cho Thẩm Du  trong đêm đào hôn, đáng lý phải ngồi trên xa ngựa gã tới biên quan Lũng Bắc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro