Thế Thân Ngày Càng Đáng Yêu Làm Sao Bây Giờ- Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đây là phân đoạn anh công (aka Tống Lăng) giáp mặt với ngụy bạch nguyệt quang của ảnh (aka Giang Thời Ngạn)

* Bạch Nguyệt Quang tiếng trung là 白月光 có nghĩa là: Ánh trăng sáng. Là người mình ái mộ nhưng không được ở bên, giống như mặt trăng rất sáng ta có thể nhìn thấy ngay trước mắt. Ngaoif ra còn ám chỉ người mình yêu sâu đậm.

Tại sao ở đây Vicci lại dùng từ "ngụy bạch nguyệt quang". Vì dù cho thứ tình cảm mà hắn dành cho Giang Thời Ngạn rất đặc biệt khiến mọi người xung quanh đều nghĩ Giang Thời Ngạn chính là bạch nguyệt quang trong lòng Tống Lăng, nhưng hắn lại biết rõ đó không phải là tình yêu. Năm 10 tuổi ngây ngô, vì một lần được Giang Thời Ngạn cứu, Tống Lăng xem Giang Thời Ngạn như ánh sáng của cuộc đời mình. Dù cho sau khi biết được những điều mà Giang Thời Ngạn làm đều là do anh trai cùng cha khác mẹ của hắn sai khiến, nhưng Giang Thời Ngạn đã như một sợi dây níu kéo vô hình, níu kéo hắn với thế giới này, hắn luyến tiếc, vì vậy không vạch trần. Thế giới của Tống Lăng như một màn đêm u tối, còn Giang Thời Ngạn như một ngọn lửa, khiến hắn muốn chạm vào nhưng lại thương tích đầy mình. Cho tới ngày mà Giang Thời Ngạn quyết định xuất ngoại, hắn làm rõ mối quan hệ này, hắn biết sau khi kết thúc có lẽ đối với thế giới này hắn đã không còn gì muốn níu kéo, thế giới của hắn lại quay về màu đen bất tận. Nhưng hắn gặp được Chu Thanh Lạc (aka thụ), người đó khiến hắn cảm thấy thế giới này tươi đẹp biết bao, khiến hắn chủ động muốn sống một cách vui vẻ. Ở đây sẽ có khúc mắc về thế thân, Chu Thanh Lạc là thế thân của Giản Thời Ngạn, nhưng Tống Lăng từ ngay ban đầu, đã chưa từng có suy nghĩ như vậy, hắn phân rõ đâu là người hắn yêu. Như hắn nói "Anh là lửa, em ấy mới là ánh sáng", bên cạnh Giản Thời Ngạn, Tống Lăng một thân thương tích đầy mình nhưng Giản Thời Ngạn bảo anh chịu đựng. Bên cạnh Chu Thanh Lạc, cậu ấy nói anh không chửi lại thì dùng nấm đấm, cần gì chịu đựng, sợ thì tránh, trốn tránh không có gì ghê gớm, cứ đối mặt với thứ mình sợ hãi cũng không dễ chịu gì. Tống Lăng chỉ cần bấy nhiêu thôi, hắn quá khổ rồi, bởi vậy chỉ một chút ánh sáng giả dối cũng đủ khiến hắn day dứt không buông. Sự xuất hiện của Chu Thanh Lạc như đánh tỉnh hắn, để hắn biết rằng "còn tồn tại, thật tốt".

***

Editor: Vicci Le

Tống Lăng mở cửa phòng ra, không ngờ bên trong lại sáng đèn.

Chỗ này chỉ có Giang Thời Ngạn biết, ban đầu hắn mua căn hộ này là để sau khi Giang Thời Ngạn tốt nghiệp, hai người liền cùng nhau sống chung ở đây.

Giang Thời Ngạn nằm ở trên sô pha ngủ rồi, trên bàn trà còn để một cái bánh sinh nhật, bên trên cắm 2 ngọn nến số 2 cùng số 3.

Tống Lăng mới nhớ ra hôm nay là sinh nhật 23 tuổi của Giang Thời Ngạn.

Giang Thời Ngạn lớn hơn hắn bảy ngày, trước kia hai người đều cùng nhau tổ chức chung một ngày sinh nhật.

Tống Lăng dời đi ánh mắt, lập tức đi đến phòng ngủ.

Giang Thời Ngạn ngủ nông, nghe được tiếng động liền mở to mắt, giọng nói mơ màng: "Em đã trở lại."

Đó từng là viễn cảnh hạnh phúc mà Tống Lăng ảo tưởng, nhưng hôm nay, hắn lại có chút mỏi mệt.

"Sao anh lại ở đây?"

Giang Thời Ngạn cắn cắn môi, "Ngày mai anh phải xuất ngoại rồi nên đến đây tổ chức cho em một cái sinh nhật."

Tống Lăng cười trào phúng, "Hôm nay hình như là sinh nhật của anh mà phải không? Sinh nhật của tôi là ngày 15 tháng 7, quỷ tiết, anh đã quên rồi sao?"

Giang Thời Ngạn không nghĩ tới Tống Lăng có thể nói với anh lời như vậy, sửng sốt một lúc lâu mới nói: "Không phải đã nói là sinh nhật của em không may mắn, cho nên trước kia chúng ta đều cùng nhau sao?"

Tống Lăng lười đến phản ứng đến anh ta, lạnh nhạt nói, "Nếu không còn việc gì khác thì anh đi đi."

Tống Lăng cũng không quay đầu lại mà đi đến phòng ngủ, dường như nghĩ tới cái gì, dừng lại bước chân quay đầu lại.

"Đồ của anh ở chỗ này, đêm nay có thể đem đi thì đem, hoặc là lưu địa chỉ lại, tôi cho ngươi đóng gói mang qua."

"Không phải em đã nói căn hộ này là về sau về sau......"

"Tôi đã ký hợp đồng bán căn hộ này rồi, tháng sau chủ hộ mới sẽ dọn tới."

"Em bán?" Hốc mắt Giang Thời Ngạn lên men, "Tống Lăng, em đừng như vậy."

Tống Lăng không kiên nhẫn mà chậc một tiếng, liền có lệ đều lười.

"Là bởi vì người kia sao?"

Tống Lăng không có trả lời anh, trầm mặc nhìn nơi khác.

Thật ra Giang Thời Ngạn đã chuẩn bị ngủ, nhưng Phương Hằng lại gửi cho anh tấm hình chụp được Tống Lăng cùng người kia nửa đêm ôm ấp nhau đi ngoài đường, trong lòng ngực của người kia còn ôm một bó hoa hồng.

【 Phương Hằng 】: Anh em, sao cậu lại cùng cái tên điên Tống Lăng kia hòa hảo lại vậy? Ngày mai xuất ngoại rồi, cậu sao còn chưa về nghỉ ngơi? Cậu quên là hắn đã làm cái gì vào buổi tiệc lần trước của cậu rồi à?

Giang Thời Ngạn đương nhiên biết người kia không phải là mình.

Bất quá anh không tin, ở thời gian hai tháng ngắn ngủi, Tống Lăng, kẻ vẫn luôn yêu anh hèn mọn như thế, sao có thể thay đổi nhanh như vậy.

Rõ ràng người kia có vẻ ngoài giống anh, rõ ràng người kia chỉ là cái bóng của anh.

Giang Thời Ngạn giống như đang giận dỗi, bắt đầu cởi quần áo, tự sa ngã, "Anh biết em muốn, anh lại không cho được, nhưng chỉ cần là thứ anh có thể cho, nhất định sẽ cho em."

Tống Lăng đi qua, bắt lấy tay mà anh đang cởi nút áo, mawjy không cảm xúc nói: "Anh đừng tự rước lấy nhục."

Giang Thời Ngạn không khống chế được cảm xúc, nước mắt loạch xoạch rơi xuống, "Em luôn muốn chúng ta ở bên nhau, còn không phải là vì chiếm được anh sao?"

Tống Lăng buông tay anh ra, đem hộp khăn giấy hộp đưa cho anh, "Tôi đã từng nghĩ như vậy."

Giang Thời Ngạn: "Em có ý gì?"

Tống Lăng ngồi đối diện anh, bình tĩnh mở miệng: "Biết anh muốn xuất ngoại, tôi đã nghĩ nếu không thuyết phục được anh thì liền mạnh mẽ phát sinh quan hệ, đem anh lưu tại bên người, nhưng tôi làm không được."

Giang Thời Ngạn hướng hắn đi tới, "Vậy bây giờ em có thể làm điều đó."

Tống Lăng lùi về phía sau một bước, bình tĩnh nhìn về phía anh: "Bạn tôi đã từng hỏi, lúc trước tôi xem anh như thần để cung phụng, đã có khi nào đối với anh sinh ra xúc động?"

Giang Thời Ngạn không nói lời nào.

Tống Lăng: "Tôi đã nghĩ tôi không dám, không đành lòng, thật ra là không có."

Tống Lăng dừng một chút, lại nói: "Nhưng đối với em ấy là có."

Giang Thời Ngạn ngốc, anh biết Tống Lăng luôn luôn trực tiếp, cũng không quanh co lòng vòng, không phải lời nói thật tình thì sẽ không nói ra khỏi miệng.

Khi nói ra câu đó, Tống Lăng đều không che giấu dục vọng cùng khát cầu bên trong ánh mắt, nghĩ lại khi hắn nhìn anh lại chưa từng có ánh mắt như vậy.

Những lời này đối Giang Thời Ngạn có lực sát thương quá lớn "Em tìm đến tìm cậu ta, là bởi vì cậu cùng anh có vẻ ngoài giống nhau, cậu ta chỉ là thế thân của anh mà thôi."

"Ngoại trừ cái đêm say rượu đó, tôi chưa từng đem em ấy trở thành anh, một lần đều không có," Tống Lăng dừng một chút, nói: "Nhưng mà vào đêm đó, chỉ cần là người, tôi đều có thể lầm là anh."

Giang Thời Ngạn an tĩnh ngồi ở trên sô pha không nói gì.

"Ở bên cạnh em ấy, tôi cũng không nhớ tới anh, tôi nghĩ có lẽ anh cũng muốn biết tại sao." Hắn lui về phía sau một bước, "Vậy thì anh nghe cho cẩn thận, những lời này tôi chỉ nói một lần."

"Cho dù tôi lợi dụng em ấy để chọc tức Tống Triệu Quang, nhưng ở trước mặt những người của Tống gia, em ấy sẽ luôn lên tiếng bảo vệ tôi."

"Em ấy sẽ đem trái nho cất đi, mà không kêu tôi phải căng da đầu để đối mặt, còn thẳng thắn nói cho tôi, em ấy thật ra cũng có bóng ma, sợ hãi liền không cần ép chính mình phải đối mặt, trốn tránh kỳ thật không có gì ghê gớm.

"Em ấy không có khuyên tôi làm chuyện mà tôi không muốn, dùng thứ gọi là ôn nhu khiến tôi thỏa hiệp."

"Em ấy sợ tôi từ trên lầu nhảy xuống, rõ ràng đã đi xa mà còn chạy về tới túm chặt tôi, nói cho tôi biết, còn tồn tại là đã tốt lắm rồi."

"Em ấy còn nhớ rõ tôi không thích ăn hành."

Tống Lăng càng nói, ngữ khí càng thêm ôn nhu.

Giang Thời Ngạn trầm mặc, những việc này, anh đều chưa làm được.

Nhưng anh không cam lòng, "Cậu ta tiếp cận em, vốn dĩ chính là mưu đồ gây rối, nghe nói nhà cậu ta rất nghèo, tất cả những việc mà cậu ta làm đều là vì tiền mà thôi!"

Tống Lăng cười cười, "Đúng là em ấy rất yêu tiền."

Vì làm Giang Thời Ngạn hết hy vọng, Tống Lăng mở ra lịch sử tài khoản của Chu Thanh Lạc.

"Trong khoảng thời gian này, một phân tiền của tôi em ấy đều không thèm lấy, em ấy còn đem toàn bộ số tiền sỡ hữu được chuyển vào ngân hàng để chuẩn bị cho chị em ấy đi du học."

Mặt Giang Thời Ngạn đỏ lên.

"Cho tới nay, tôi đều cho rằng nhân tính là ác, cá lớn nuốt cá bé mới là bình thường, cho dù là thân tình, vì ích lợi, đều có thể tính kế lợi dụng lẫn nhau."

"Nhưng bây giờ tôi đã biết, có những chuyện chỉ là chưa trải qua, chứ không phải là không có."

"Ở trước mặt em ấy, tôi mới cảm thấy tôi là người bình thường, mà không phải là công cụ của Tống gia, tôi cũng có quyền lợi được sống vui vẻ."

"Tôi biết, mười mấy năm vẫn luôn có người khăng khăng một mực đối xử tốt với anh, chưa tới mấy ngày liền không có, anh không cam lòng, cũng không phục, cho nên anh phải làm tới bước này, nhưng mà thật sự không cần thiết."

"Con người đều giống như thiêu thân, đều yêu ánh sáng, chỉ mới phát hiện một chút nguồn sáng thôi, liền dùng hết sức lực để nhào qua."

"Tôi rất rõ ràng, em ấy không phải là anh."

"Anh là lửa, em ấy mới là ánh sáng."

"Nếu Tống gia và anh đối với em ấy có tâm tư gì, một cái tôi đều sẽ không bỏ qua."

"Tôi đã nói xong, anh nghe hiểu chưa?"

Giọng nói của Tống Lăng cứ quanh qua quẩn lại, như là đụng phải tường rồi lại phản xạ trở về, tất cả đều rơi vào trong tai Giang Thời Ngạn.

Rõ ràng là yên tĩnh, nhưng Giang Thời Ngạn lại nghe thấy giống như có mười mấy người đang ở bên tai anh cãi nhau, rất chói tai.

Bên ngoài cửa sổ sát đất là bầu trời đêm đen nhánh, chỉ có ánh trăng là sáng choang, giống như lưỡi dao sắc bén trong đêm tối, lạnh lẽo đến chói mắt.

Tống Lăng đã từng nói, anh chính là hoa hồng Juliet, trân quý, cổ điển, ưu nhã, kiều diễm mà hắn vẫn luôn muốn phủng ở trong lòng bàn tay.

Mà lúc này, trong tay hắn thế nhưng lại là một đóa hoa hồng đỏ tục tằng bình thường.

Cảm xúc cùng nội tâm của Tống Lăng khác hẳn với người bình thường, hắn vẫn luôn biết hết thảy những chuyện mà anh làm đều là một nửa thật tình, một nửa mục đích.

"Nếu em đã biết, vì cái gì vẫn đối xử tốt với anh?"

Tống Lăng trầm mặc, nói: "Bởi vì năm mười tuổi ấy, anh cứu tôi lên từ bể bơi, sau đó lại dạy tôi bơi lội, là thật tình, tôi từng hy vọng muốn ở bên anh sau khi anh tốt nghiệp cũng là thật."

Giang Thời Ngạn giơ đôi tay lên bụm lấy mặt, hít sâu một hơi, cũng không biết phải nói gì mới tốt.

Tống Lăng nói "Hy vọng", mà không phải "Cảm thấy", hắn vẫn luôn biết.

Từ khi Giang gia bắt đầu tiếp thu sự chiếu cố của Tống gia, hắn vẫn luôn biết, anh đối với hắn hư tình giả ý cùng bụng dạ khó lường.

Anh nhớ tới năm mười tuổi ấy, Tống Lăng mới vừa trở về Tống gia, bị một đám trẻ con đẩy mạnh rơi xuống bể bơi, Tống Cẩm Dịch ở đằng sau lạnh nhạt nhìn.

Anh sợ hãi những người này, nhưng vẫn không đành lòng, nên nhảy xuống đem người túm lên, lần đó anh còn bị ăn một trận đánh.

Từ đó về sau, Tống Lăng đào tim đào phổi đối xử tốt với anh, cho dù bị Tống gia tra tấn đến tinh bì lực tẫn, cũng nguyện ý nghe lời anh chấp nhận ở lại Tống gia.

Hôm nay anh mới biết được, cho tới bây giờ, trong thế giới của Tống Lăng, chỉ có hắn nguyện ý hoặc không muốn, hắn nguyện ý sống trong sự giả dối của anh, nhưng khi không muốn, liền có thể bứt ra bất cứ lúc nào.

Tống gia, bao gồm cả anh, đều cho rằng đã hoàn toàn khống chế được Tống Lăng, biến hắn trở thành công cụ, nhưng bọn họ đều sai rồi.

Là bọn họ đều đang ở trong khống chế của Tống Lăng.

Lúc trước, chỉ là Tống Lăng nguyện ý mà thôi.

Di động của Tống Lăng "Đinh" một tiếng, đánh vỡ sự trầm mặc khiến người hít thở không thống này lệnh.

Tống Lăng nhìn màn hình di động, khóe miệng cong cong, cầm di động rời đi, không liếc nhìn Giang Thời Ngạn thêm một cái nào nữa.

Cửa phòng đóng lại, phòng khách trống rỗng, giống như thế giới của Tống Lăng đã không còn dấu vết của anh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro