phần 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tống Kiều Vân chết lặng.

Tôi giả vờ tủi thân, nắm lấy tay hắn, khóc lóc nói: "Tống Kiều Vân, nhà em phá sản rồi, anh sẽ không bỏ rơi em chứ?"

Tống Kiều Vân lập tức suy sụp, vung tay ra khỏi tay tôi, hai tay ôm đầu, lẩm bẩm: "Phá sản, làm sao có thể phá sản chứ."

Nhìn vẻ tuyệt vọng của hắn, trong lòng tôi tràn đầy niềm vui sướng.

"Em không còn một đồng nào sao?" Tống Kiều Vân chất vấn.

Tôi lắc đầu, cố ý làm hắn khó chịu, "Tống Kiều Vân, anh sẽ cùng em chịu khổ chứ?"

Tống Kiều Vân đột ngột nhìn chằm chằm vào tôi, cười khẩy một cách ác ý, "Lê Tinh Nhược, nhà cô đã phá sản rồi, làm sao tôi có thể ở lại với cô được."

Hắn nói một cách hăng say, chế giễu tôi, "Cô còn tưởng mình là tiểu thư nhà giàu sao.”

"Tôi nói cho cô biết, tôi ở bên cô chỉ vì tiền của cô thôi.”

"Bây giờ cô phá sản rồi, cút càng xa càng tốt đi."

Tôi chậm rãi vuốt lại tóc, không tức giận mà còn cười.

Tôi vui lắm, cuối cùng cũng sắp thoát khỏi tên cặn bã giả dối này rồi.

Tống Kiều Vân rời đi trong tuyệt vọng và bực bội, trước khi đi còn cướp mất bát khoai tây chiên mà tôi mua ở quầy hàng ven đường.

Tôi nhìn theo bóng lưng hắn mà vui vẻ vẫy tay, "Tạm biệt."

Từ nay, Tống Kiều Vân sẽ phải gánh một khoản nợ hàng trăm ngàn.

Còn sự trả thù của tôi, chỉ mới bắt đầu thôi.

Tống Kiều Vân từ đó ít xuất hiện trước mặt tôi, hắn buộc phải nghỉ học, mỗi ngày phải làm năm công việc để trả nợ.

Sau khi xử lý xong Tống Kiều Vân, tôi dồn toàn bộ tâm sức vào Hứa Thiến Thiến.

Tôi và các bạn trong lớp không tiếc tiền bạc và công sức, cuối cùng cũng đẩy Hứa Thiến Thiến lên vị trí hoa khôi của trường.

Chỉ trong vài tháng, Hứa Thiến Thiến đã trở thành hoa khôi nổi tiếng khắp trường đại học.

Dù Hứa Thiến Thiến không phải là người xinh đẹp, nhưng chỉ cần sẵn sàng đầu tư tiền bạc, không có hoa khôi nào mà không thể tạo ra được.

Còn tôi, thứ không thiếu nhất chính là tiền.

Trước đây, có thể dễ dàng cho Tống Kiều Vân vài trăm ngàn để tiêu vặt, coi như nuôi một con chó.

Bây giờ, chỉ là tiền được tiêu vào chỗ khác mà thôi.

Không chỉ giúp Hứa Thiến Thiến quảng bá để trở thành hoa khôi, tôi còn thường xuyên dẫn cô ta vào những nơi sang trọng, dần dần khiến cô ta quen với việc tiêu xài xa hoa.

Ví dụ như lúc này đây, tôi và Hứa Thiến Thiến đang ở trong cửa hàng của Chanel.

Hứa Thiến Thiến đang do dự trước một chiếc váy có giá một trăm ngàn.

Tôi mỉm cười khuyên nhủ: "Hoa khôi thì phải mặc váy đẹp chứ."

Thực ra, không cần tôi khuyên, lòng tham của Hứa Thiến Thiến đã sớm chiếm hết tâm trí cô ta, trở thành một cái hố không đáy.

Cô ta nôn nóng muốn mua đủ loại quần áo hàng hiệu để tôn lên thân phận hoa khôi của mình.

Hứa Thiến Thiến sốt sắng quay lưng đi gọi điện thoại.

Tôi biết cô ta đang gọi cho Tống Kiều Vân, nhờ hắn chuyển tiền để mua quần áo.

Giờ đây, Tống Kiều Vân, người phải làm năm công việc mỗi ngày, đã trở thành "kim chủ" của Hứa Thiến Thiến. Hắn thực sự yêu thích Hứa Thiến Thiến, sẵn sàng bỏ tiền ra cho cô ta, làm "kẻ phục tùng" của cô ta.

Một lúc lâu sau, Hứa Thiến Thiến mới trở lại với vẻ mặt khó xử.

Nhìn sắc mặt cô ta, tôi biết ngay Tống Kiều Vân đã hết tiền cho cô ta rồi.

Hứa Thiến Thiến nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt đầy dò xét: "Nhà cậu phá sản rồi, tiền của cậu từ đâu ra?"

Cô ta nhìn tôi từ trên xuống dưới, miệng mỉa mai: "Chẳng lẽ cậu làm cái việc ấy?"

Tôi cười khẩy, lòng dạ xấu xa thì nhìn gì cũng thấy bẩn.

Tôi uể oải đáp: "Tôi thường livestream, chỉ cần khán giả thích hoặc thương cảm, là có tiền ủng hộ thôi."

Mắt Hứa Thiến Thiến lập tức sáng lên.

Tôi cười.

Nhìn kìa, con ngốc này, chẳng phải đã rơi vào bẫy của tôi rồi sao?

*

Hứa Thiến Thiến vui mừng mở một buổi livestream rồi nhảy múa gợi cảm trên đó.

Nhưng cô ta không thu hút được nhiều sự chú ý.

Dù tự cho mình là hoa khôi, nhưng thực ra cô ta chẳng mấy đẹp đẽ nên tất nhiên không có sức hút.

Hứa Thiến Thiến tức đến phát điên, sự hứng thú với việc phát trực tiếp cũng giảm đi rõ rệt.

Tôi không vui rồi, nếu Hứa Thiến Thiến cứ thế mà từ bỏ thì kế hoạch bước hai của tôi làm sao thực hiện được.

Tôi đã nâng Hứa Thiến Thiến lên làm hoa khôi, bước thứ hai chính là để cô ta thân bại danh liệt.

Tôi muốn cô ta hiểu rằng, dù cô ta có trèo cao đến đâu, tôi vẫn có thể khiến cô ta rơi xuống tan tành.

Khi Hứa Thiến Thiến đang phát trực tiếp, tôi gọi điện cho Tống Kiều Vân, bảo hắn mang trà sữa đến cho Hứa Thiến Thiến.

Lúc đó, Tống Kiều Vân đang làm việc tại công trường, mồ hôi nhễ nhại vì nóng. Nghe thấy giọng tôi, hắn vẫn mỉa mai theo thói quen: "Đừng tưởng cô có thể quay lại với tôi, tôi chỉ yêu mình Hứa Thiến Thiến thôi."

Tôi trợn mắt, thật là một tình yêu cảm động đến trời đất.

Hắn tiếp tục nói: "Đừng nghĩ rằng tôi bây giờ làm năm công việc mỗi ngày kiếm được nhiều tiền thì sẽ bố thí cho cô chút gì đó, cô không xứng."

Tống Kiều Vân rất hận tôi, hắn cho rằng nguyên nhân khiến hắn rơi vào tình cảnh này là vì gia đình tôi phá sản.

Vì vậy, mỗi lần nói chuyện, hắn đều dùng giọng điệu châm chọc để mỉa mai tôi, nghĩ rằng chính tôi đã hủy hoại cuộc sống tươi đẹp của hắn.

Buồn cười thật, tôi nghĩ hắn vẫn chưa ngã đủ đau.

Nhưng không sao, tôi sẽ khiến hắn còn tệ hơn bây giờ:

"Hứa Thiến Thiến sắp chết nóng rồi, đến hay không tùy anh."

Nói xong, tôi cúp máy cái rụp.

Tôi cá rằng Tống Kiều Vân sẽ đến, hắn giờ đang mê mẩn Hứa Thiến Thiến, một ly trà sữa chẳng là gì, hắn sẽ đến thôi.

Hắn còn muốn mọi người biết rằng mình là bạn trai của hoa khôi.

Quả nhiên, khi Hứa Thiến Thiến đang phát trực tiếp, Tống Kiều Vân đến với một ly nước chanh bốn tệ.

Tống Kiều Vân đưa nước chanh cho Hứa Thiến Thiến với vẻ mặt đầy hy vọng rồi lau mồ hôi trên trán.

Hứa Thiến Thiến thấy hắn vừa từ công trường về, dáng vẻ nhếch nhác liền nhăn mặt tỏ vẻ khó chịu.

Ánh mắt cô ta dừng lại trên ly nước chanh, lông mày càng cau chặt.

Tôi đứng bên cạnh cười, phải biết rằng, Hứa Thiến Thiến giờ đã quen với cuộc sống xa hoa, chỉ uống Starbucks mấy chục tệ một ly, còn loại nước chanh này, cô ta chẳng thèm ngó tới, huống chi là cầm lấy.

Bầu không khí lập tức trở nên gượng gạo, nhưng trong phòng livestream lại vô cùng náo nhiệt, rất nhiều người đổ vào xem.

Tôi đứng bên cạnh, khéo léo nhắc nhở cô ta rằng mọi người rất thích xem những thứ có tính kịch như thế này.

Mắt Hứa Thiến Thiến đảo vài vòng rồi bất ngờ ném mạnh ly nước chanh trong tay Tống Kiều Vân xuống đất, khóc lóc nói: "Anh là kẻ làm thợ hồ, có thể đừng quấy rầy tôi nữa được không? Tôi đang học đại học, tôi là hoa khôi, tôi không muốn về quê với anh để làm ruộng đâu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro